Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 600: Đất Trung Đông

Trang web sát thủ quốc tế giống hệt như trang web võ giả quốc tế, đều thuộc thế giới ngầm, nằm giữa ranh giới thiện và ác, thuộc dạng trang web “đen”.

Mặc dù võ giả và sát thủ đều là cao thủ trong thế giới hiện tại nhưng nói cho cùng thì cũng có sự khác biệt, phân thành hai trang mạng.

Trên trang của võ giả quốc tế, bảng xếp hạng sức chiến đấu thế giới là danh sách đại diện cho mức xếp hạng uy quyền của các cao thủ trên thế giới hiện tại. Còn trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới trên trang mạng sát thủ thế giới thì lại là danh sách của rất nhiều sát thủ cấp thế giới.

Mỗi sát thủ đều cảm thấy vinh dự khi được có tên trên danh sách đó. Nhưng sát thủ xếp trong top năm lại càng là những kẻ mạnh đứng trên đỉnh của thế giới, ai cũng tôn kính, dù là võ giả trên bảng xếp hạng sức chiến đấu cấp thế giới cũng không dám động đến.

Chẳng hạn như Tay Súng Thần Barret - sát thủ xếp thứ tư trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới, vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài với cây súng bắn tỉa cỡ lớn, quan chức cấp cao của các quốc gia đương thời đều thấy khiếp sợ khi nghe đến tên người này. Thậm chí đến cả những siêu phàm thần phẩm như Gaudreau và Hailey Ince cũng phải nể hắn ba phần.

Đấy chính là sức uy hiếp của một sát thủ, thứ mà bọn họ chuyên nghiên cứu là giết người, so với võ giả thì bọn họ càng khát máu và ham giết chóc hơn.

Năm mươi năm trước đây, sát thủ thứ nhất và thứ hai trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới chưa từng thay đổi, mà luôn thuộc về Ẩn Giả và Huyết Ma.

Hai người họ đều là sát thủ tuyệt thế, nhưng Ẩn Giả sống ẩn dật, không màng thế sự, từ lâu đã không còn nằm trong sự chú ý của mọi người. Còn Huyết Ma, mặc dù không có quá nhiều hành động nhưng thỉnh thoảng lại gây án ở những thành phố nhỏ gần biên giới.

Tên tuổi của Huyết Ma vẫn còn rất được quan tâm trên bảng xếp hạng sát thủ quốc tế. Còn Ẩn Giả xếp hạng nhất thì lại càng lúc càng mờ nhạt, đến mức cái tên Ẩn Giả cũng bị che lấp khỏi bảng xếp hạng sát thủ thế giới.

Mười năm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, nhưng lại đủ để con người ta quên mất đi một vài thứ, chẳng hạn như sát thủ hạng nhất Ẩn Giả, rất nhiều sát thủ mới ra nghề đều không biết Ẩn Giả là ai.

Rất nhiều sát thủ có tên tuổi từng xem Ẩn Giả như thần linh cũng dần mất đi ấn tượng về ông ta, không ai ngờ được là vào chính đêm nay, cái tên lâu rồi không xuất hiện đã quay trở lại…

Sát thủ số một trên bảng xếp hạng sát thủ - Ẩn Giả Churchill!

Cái tên đại diện cho vua của thế giới sát thủ đã quay trở lại với vị trí hàng đầu của giới sát thủ.

Đêm nay, giới sát thủ vô cùng náo nhiệt, rất nhiều sát thủ nổi danh từ lâu đều nhìn chằm chằm cái tên có như đang quan sát thần linh.

Gần như tất cả mọi người đều biết, tại sao Ẩn Giả ẩn cư mấy chục năm rồi lại quay trở lại thế giới.

Huyết Ma là nhân vật lãnh đạo của giới sát thủ mấy chục năm trở lại đây, nhưng lại chết vì Hoa Hạ, đồng thời La Võng cũng thiệt hại hơn cả trăm sát thủ đỉnh cao, điều có cũng chính là sự sỉ nhục của cả giới sát thủ.

Ma Võng muốn xóa sạch sự sỉ nhục thì việc để Ẩn Giả, nhân vật số một ra tay chính là sự lựa chọn duy nhất.

Giữa tiếng hoan hô của giới sát thủ, giới võ đạo thế giới cũng rào rào, vì dù là sát thủ hay là võ giả thì ai cũng đều muốn biết rốt cuộc giữa hai cao thủ tuyệt thế đương thời, ai sẽ hơn ai.

Cả hai vị trí số một trên bảng xếp hạng sức chiến đấu cấp thế giới và vị trí số một trên bảng xếp hạng sát thủ đều đại diện cho khả năng chiến đấu đỉnh cao nhất của vương cấp, một khi họ đánh nhau thì sẽ trời long đất lở.

Nói thật, trong năm mươi năm trở lại đây thì đây là cuộc chiến thu hút thế giới nhất, bất kể ai thắng ai thua thì cũng sẽ mở ra một trang lịch sử mới.

“Ẩn Giả?”

Diệp Thần đứng dưới bóng cây lúc xế chiều, nhìn mặt trời khuất núi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Đàm Băng Băng mặc chiếc váy dài màu trắng, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, dịu dàng như một người hầu nữ thời cổ đại.

Cô ta khẽ gật đầu, nhìn sang Diệp Thiên với vẻ hơi lo lắng và nói: “Chủ nhân, cậu dự định thế nào?”

“Làm thế nào sao?”, Diệp Thiên nói với vẻ điềm tĩnh: “Năm mươi năm nay Ẩn Giả không xuất hiện, Huyết Ma vừa chết thì ông ta lại xuất hiện ngay, nhất định là nhằm vào tôi rồi”.

“Không cần làm gì cả, tự khắc ông ta sẽ đến tìm tôi thôi”.

Đôi mắt xinh đẹp của Đàm Băng Băng sáng lên, cô ta nhắc nhở: “Chủ nhân, Ẩn Giả đã nổi tiếng từ một trăm năm trước, năm xưa ông ta vừa ra nghề chưa được mười năm thì đã đánh bại được sư phụ của tôi chỉ với một chiêu, giành lấy vị trí vua của giới sát thủ”.

“Tôi đã từng nghe sư phụ của tôi nói, một trăm năm trước từng có năm cao thủ vương cấp liên thủ vây giết Ẩn Giả nhưng vẫn để ông ta thoát được. Năm mươi năm trước, ông ta từng đến Hợp chúng quốc, ám sát một tướng quân có tiếng thời đó trước mặt rất nhiều quân lính, an toàn thoát khỏi hỏa lực của hàng trăm cây súng Gatling Gun và mười lăm chiếc máy bay chiến đấu tiên tiến nhất thời đó”.

“Sau đó, ông ta ở ẩn năm mươi năm, nhất định tu vi càng lúc càng cao hơn, lẽ nào cậu không cần chuẩn bị trước gì sao?”

Theo cô ta thấy, dù Ẩn Giả chưa lên vương cấp nhưng cũng đã tiến rất gần đến vương cấp rồi, cô ta không hi vọng Diệp Thiên chủ quan.

“Thoát thân khỏi máy bay chiến đấu và hàng trăm cây súng Gatling Gun sao?”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì nhích nhẹ khóe môi và nói: “Cô nói như thế càng làm tôi muốn gặp thử vua sát thủ nổi tiếng từ trăm năm trước đó!”

Đàm Băng Băng nhìn thấy thái độ của Diệp Thiên như thế thì chỉ có thể thở dài và lắc đầu, không khuyên thêm nữa.

Cô ta nghĩ đến người mà đến sư phụ mình cũng xem như là thần linh, ác ma thì không kiềm được mà thở dài một hơi.

Rốt cuộc trận này ai thắng ai thua đây?

Đại học thủ đô, chạng vạng ngày thứ hai, cuối cùng thì ba người Tề Văn Long cũng đã về đến ký túc xá.

Lúc bọn họ phát hiện ra Diệp Thiên cũng có ở đó thì ai nấy đều vô cùng kích động, kéo cậu ra một nhà hàng tây bên ngoài trường, mỗi người còn dắt theo cả bạn gái của mình.

Cả tháng không gặp, Tề Văn Long và Ngô Lễ Phương tay bắt mặt mừng, vô cùng thân thiết, Hồ Vũ Nhiên và Hoàng Du cũng hồ hởi với Lí Phong và Vương Triều Hải. Chuyện khiến Diệp Thiên bất ngờ là đến cả hoa khôi của đại học Thủ Đô - Thu Nhược Hi cũng đi theo đến.

Từ lần gặp nhau trước ở quán rượu, sau khi Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh chống lưng cho Diệp Thiên, chống lại Khương Minh thì thái độ của ba người Ngô Lễ Phương, Hồ Vũ Nhiên và Hoàng Du đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn dám khinh thường Diệp Thiên chút nào nữa, mà ngược lại tươi cười hớn hở, chỉ sợ Diệp Thiên bất mãn với bọn họ.

Hôm nay Thu Nhược Hi mặc đồ theo phong cách bohemian, giống như chị hàng xóm xinh đẹp trong sáng nhà bên. Cô ấy ngồi bên cạnh Diệp Thiên, thỉnh thoảng lại nói vài câu với cậu, đôi mắt xinh đẹp gần như chưa từng rời khỏi Diệp Thiên.

Có lẽ trong những người có mặt ở đó thì chỉ có cô ấy là người hiểu rõ nhất về sự đáng sợ của Diệp Thiên.

Trong trận chiến ở bờ biển Nam Hải, cô ta đã tận mắt chứng kiến, một tháng trước, Diệp Thiên tự mình dẹp hết bốn khu của nhà họ Giang, một mình đánh bại bảy vị tướng quân và ba vị bí thư tỉnh, làm chấn động cả thủ đô, khiến thế giới quan của cô ấy lại đảo lộn.

“Những người trong cùng cấp, không, nên nói là cả thế giới đều cho rằng cậu là người giỏi nhất rồi thì phải?”

Thu Nhược Hi nghĩ đến đây thì trong lòng càng thấy kích động, đương nhiên cô ấy muốn nắm chặt người đàn ông như thế trong tay, dù chỉ có thể trở thành bạn với cậu thôi, đối với cô ta đó cũng đã là một việc có ích cả đời rồi.

“Đại ca, cậu như thế chẳng khác gì làm một ngày nghỉ hai ba ngày!”

Tề Văn Long uống cạn một ly rượu Mao Đài với Diệp Thiên rồi nói với vẻ trêu chọc.

“Bọn tôi đều bận đi học, còn cậu thì dăm ba bữa lại không thấy bóng dáng đâu, mỗi lần đi là đi đến một hai tháng, cậu mà không về thì bọn tôi sẽ định đem giường của cậu để chất đồ linh tinh đấy”.

Diệp Thiên vuốt mũi, cảm thấy hơi áy náy với ba anh bạn cùng phòng, chuyện gì bọn họ cũng nghĩ đến cậu vậy mà cậu chỉ lo cho chuyện của mình, không phải bế quan thì là cũng là chuẩn bị bế quan.

Cậu nghĩ đến việc gần đây mình không có chuyện gì làm thì liền đề nghị: “Chuyện này quả thật là tôi không phải, hay là thế này đi, cũng sắp tới Quốc khánh rồi, chúng ta kiếm chỗ nào đó đi du lịch, tôi bao hết, thế nào hả?”

Mọi người nghe thấy thế thì lập tức reo lên. Từ khi Diệp Thiên quen biết họ đến nay, chưa từng rủ rê tập thể làm chuyện gì, đây là lần đầu tiên cậu mở lời, mọi người đều cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Ngô Lễ Phương nói nhỏ bên tai Tề Văn Long mấy câu, ánh mắt Tề Văn Long liền sáng rỡ lên, đề nghị với Diệp Thiên.

“Đại ca, nếu như cậu đã mời bọn này đi du lịch, vậy bọn này sẽ không khách sáo nữa, để bọn này chọn địa điểm nhé”.

“Tôi đề nghị đi nước Yisa, thế nào hả? Tôi và Tiểu Phương đã muốn đi xem biển chết lâu lắm rồi!”

Đề nghị của Tề Văn Long khiến những người còn lại cũng sáng mắt, chỉ có mình Diệp Thiên là thoáng vẻ kỳ lạ trong ánh mắt.

“Nước Yisa? Trung Đông sao?”

Cậu nhớ đến mật tàng thần linh mà Đàm Băng Băng nhắc đến, chẳng phải ở Trung Đông đấy sao?
Chương 601: Dùng mạng đặt cược

Diệp Thiên im lặng, chìm vào suy nghĩ.

Thần linh phương Đông mà Đàm Băng Băng nhắc đến đang ẩn nấp ở Trung Đông, vốn cậu định qua một thời gian nữa thì sẽ cùng cô ta đến kiểm tra đến cùng, nhưng cậu không ngờ, Tề Văn Long lại đề nghị đến nước Yisa ở Trung Đông du lịch.

Đến nước Yisa thì cậu không có ý nghĩa gì, chỉ là Trung Đông trước giờ rất hỗn loạn, hằng năm chiến tranh liên miên, mặc dù nước Yisa tương đối an toàn nhưng cậu cũng không cam đoan lần này đến nước Yisa sẽ xảy ra chuyện gì hay không.

Nhất là hiện tại còn có vua sát thủ đang ẩn nấp theo dõi, lại thêm Trung Đông rối loạn, cậu chắc chắn những kẻ ẩn nấp sẽ làm khó cậu bất kỳ lúc này, cậu không mong Tề Văn Long sẽ gặp tai nạn.

Thấy Diệp Thiên nhíu mày trầm tư, Tề Văn Long lập tức thay đổi sắc mặt, đôi chút có lỗi nói: “Đại ca, xin lỗi, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, tôi biết ở Trung Đông khá nguy hiểm, chúng ta đổi nơi khác đi!”

“Đúng vậy, tuy rằng Biển Chết rất thần bí, là một trong những kỳ quan thế giới, nhưng chúng ta cũng không nhất định phải đến nơi đó, chẳng hạn như Cảng Đảo, Đảo Kho Báu, Đảo Quốc này nọ, cũng không tệ, hay là cứ chọn một chỗ trong này đi!”

Người khác cũng gật đầu bàn bạc, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt bọn họ có chút thất vọng.

Diệp Thiên định thần lại từ trong suy nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cậu chợt cười.

“Không cần, chúng ta cứ đi nước Yisa đi!”

Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc vui mừng quay đầu, chỉ nghe thấy Diệp Thiên nói tiếp: “Vậy cứ quyết thế đi, trước Quốc khánh một ngày thì chúng ta xuất phát, mọi người tự chuẩn bị đồ dùng và một vài đồ thiết yếu, lần này nhất định phải chơi thật vui, không cần tiết kiệm tiền cho tôi!”

“Ha ha, đương nhiên tốt rồi!”

Ba người Tề Văn Long, Lí Phong, Vương Triều Hải thoải mái cười lớn, đều ôm lấy bạn gái của mình.

Đôi mắt Thu Nhược Hi lại càng hiền lành, cô ấy đã bắt đầu tính toán, làm sao có thể rút ngắn khoảng cách với Diệp Thiên ở lần du lịch này.

Lần này thậm chí cô ấy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho dù hy sinh trinh tiết hai mươi năm của bản thân cũng phải giữ chặt người đàn ông này.

Buổi tối trở về ký túc xá, Diệp Thiên gọi điện thoại cho Hoa Lộng Ảnh, hỏi cô có muốn đi cùng không.

Hoa Lộng Ảnh suy tư một lúc lâu, vẫn lưu luyến mà từ chối, cô vừa mới đột phá đến cảnh giới võ tôn, cần không ít thời gian để củng cố cảnh giới, đặt nền móng cho việc tiến vào cảnh giới siêu phàm tương lai, hiện tại không nên phân tâm.

Diệp Thiên hoàn toàn hiểu được, mặc dù Hoa Lộng Ảnh đối xử với cậu dịu dàng đáng yêu, nhưng tính cách kiên cường cũng không hề kém hơn cậu, đương nhiên không muốn tu vi võ đạo sẽ bị thua kém người khác.

Nói chuyện ngắn gọn vài câu rồi cậu cúp điện thoại, nhắn tin cho Đàm Băng Băng rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Một giờ chiều ngày hôm sau, Diệp Thiên bị ba người bạn cùng phòng hăng hái gọi dậy, ngay cả quần áo cậu còn chưa kịp đem theo, đã lập tức đi theo ba người ra ngoài.

Ngô Lễ Phương và bốn cô gái khác đã đến sân bay trước đứng chờ, bốn người Diệp Thiên chạy vội đến sân bay, chỉ nhìn thấy bốn cô gái mỗi người một vẻ ở phía ngoài sân bay đang kiễng chân trông ngóng.

Trong đó, Thu Nhược Hi là xinh đẹp nhất, tóc để xõa, mái tóc đen thẳng, đôi kính sáng lóa, trang phục mùa hè mát mẻ càng nổi bật đường cong tinh tế của cô ấy.

Không ít đàn ông đều ngoái đầu nhìn, vẻ mặt Thu Nhược Hi lại lạnh lùng kiêu ngạo, không hề quan tâm.

Người cô ấy muốn đợi, đương nhiên chỉ có Diệp Thiên!

Nhìn thấy Diệp Thiên đến, cô ấy mỉm cười dịu dàng, cô ấy còn chưa kịp mở lời thì đột nhiên Diệp Thiên nói với mấy người Lí Phong: “Mấy anh em đợi một lát, còn có người sắp đến nữa!”

Thu Nhược Hi trong lòng chợt dao động, cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy phía trước có một bóng dáng xinh xắn bước nhanh đến, vẻ đẹp tuyệt sắc, không hề kém cô ấy, thậm chí còn trên một bậc.

“Chủ nhân!”

Đàm Băng Băng mặc váy dài xinh đẹp, khom người làm lễ với Diệp Thiên.

“Ừ!”

Diệp Thiên tùy ý gật đầu, khẽ vỗ vai Tề Văn Long.

“Người đến đủ rồi, chúng ta đi thôi!”

Mọi người mờ mịt không hiểu, đều đi theo sau Diệp Thiên, chỉ duy nhất Thu Nhược Hi đứng tại chỗ một lúc lâu mới hồi thần, tựa như vừa bị sét đánh vậy.

Trên máy bay, vì chỗ ngồi đã được sắp xếp, Diệp Thiên ngồi cùng với Tề Văn Long, cậu ta khẽ đẩy vai cậu, vẻ mặt ghen tị nói: “Đại ca cậu cũng giỏi thật nhỉ, sao mà người đẹp nào cũng có quan hệ với cậu vậy?”

“Đã có hoa khôi họ Hoa rồi còn không đủ, bây giờ ra ngoài du lịch còn dẫn theo một người, nhan sắc này, vóc dáng này, ngay cả Thu Nhược Hi cũng không so được, cậu cũng không sợ hoa khôi Hoa phát hiện rồi tức giận với cậu sao?”

Diệp Thiên thản nhiên cười, một câu nói khiến Tề Văn Long sững sờ.

“Cô ấy đồng ý!”

Tề Văn Long trợn trừng mắt, vô lực, cuối cùng chỉ có thể giơ ngón tay cái với Diệp Thiên.

Thu Nhược Hi và Đàm Băng Băng lại trùng hợp được chia ở cùng một hàng, cô ấy âm thầm đánh giá Đàm Băng Băng mấy lần, phát hiện cho dù là khí chất cử chỉ thì đối phương đều không kém hơn mình, nhất là Đàm Băng Băng tựa như trời sinh đã kiêu ngạo, cô ấy lại càng tự ti.

Nhịn một lúc lâu, cô ấy vẫn không kiềm được lòng hiếu kỳ, chủ động lên tiếng: “Chào cô, tôi muốn hỏi một chút, cô với Diệp… Bạn học Diệp Thiên có quan hệ gì vậy?”

“Tôi là người hầu của cậu ấy!”

Đàm Băng Băng không buồn nhìn cô ấy, chỉ lạnh nhạt trả lời.

“Người hầu?”

Thu Nhược Hi nhíu mày, lập tức nghĩ đến trò chơi nhập vai ghê tởm.

“Chẳng lẽ anh ấy thích kiểu kích thích như vậy?”

Cô ấy bắt đầu nghi ngờ, có phải bản thân mặc bộ đồ thỏ hoặc đồ y tá thì có thể thu hút sự chú ý từ Diệp Thiên chăng.

Trong lúc cô ấy đang nghĩ ngợi lung tung, máy bay đã bắt đầu thông báo sắp cất cánh, ngay khi tiếp viên chuẩn bị đóng cửa khoang máy bay thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa máy bay, khiến mọi người kinh ngạc.

Đó là một người trung niên anh tuấn nho nhã, người này vừa xuất hiện, các cô gái trong khoang bất giác đều nhìn sang.

Thoạt nhìn người đàn ông này khoảng ba mươi ba lăm, chính là độ tuổi có sức thu hút nhất của đàn ông, vóc dáng cao lớn rắn rỏi, cả người mặc tây trang thẳng thớm, khiến dáng người càng thêm tinh tế, mấy người Thu Nhược Hi cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Người này bước đi thoải mái, đến vị trí còn trống duy nhất trong cabin, lúc này tiếp viên mới định thần lại, lập tức đóng lại cửa khoang.

Ba mươi phút sau, máy bay đúng giờ cất cánh, độ cao tăng dần, những đám mây liên tục lùi về sau.

Diệp Thiên ngồi bên cạnh lối đi, phía đối diện lối đi là một người phụ nữ trung niên, thường xuyên có ý chào hỏi Diệp Thiên, lúc người phụ nữ trung niên định mở lời chào hỏi với Diệp Thiên thì người đàn ông trung niên lên máy bay cuối cùng lại đột nhiên xuất hiện ở chính giữa lối đi.

“Chào cô, tôi hơi say máy bay, nên muốn đổi vị trí chính giữa này với cô, có thể không?”

Người trung niên lịch sự cười với người phụ nữ, nho nhã tự nhiên, người phụ nữ như bị một ma lực hấp dẫn nào đó, lại không hề do dự, lập tức đứng dậy nhường chỗ, ngồi xuống vị trí trước đó của người trung niên.

Người trung niên khẽ chỉnh lại áo sơ mi, ngồi xuống nho nhã, chỉ cách Diệp Thiên một lối đi, lúc này Diệp Thiên cũng bỏ tạp chí trong tay xuống, hai người tựa như không hẹn nhưng động tác lại đồng bộ y hệt.

Liên tục nửa tiếng đồng hồ, Diệp Thiên và người trung niên đều không nhúc nhích, mãi đến khi máy bay lên tới độ cao mấy nghìn mét, thì người trung niên mới lên tiếng.

“Cậu thanh niên, cậu và tôi lần đầu gặp mặt, chơi một trò chơi, thế nào?”

Diệp Thiên nhếch miệng cười: “Sao lại không được?”

Người trung niên gật đầu, ánh mắt có chút khen ngợi.

“Nếu đã chơi trò chơi thì đương nhiên phải có chút phần thương mới thú vị!”

Câu nói tiếp theo của ông ta lại khiến những hành khách bên cạnh biến sắc.

“Chúng ta đánh cược tính mạng của ba trăm chín mươi hai hành khách và tám tiếp viên trên máy bay thì thế nào?”
Chương 602: Tội phạm cực hung ác

“Vậy chúng ta đánh cược tính mạng của ba trăm chín mươi hai hành khách và tám tiếp viên hàng không trên chiếc máy bay này đi?”

Người đàn ông trung niên có khí chất nho nhã, nhưng lời vừa nói ra lại khiến sắc mặt mọi người thay đổi rõ rệt.

Lúc này đôi vợ chồng già ngồi sau người đàn ông trung niên đứng bật dậy, cơ thể lùi về phía sau, nhìn ông ta như đang nhìn phần tử khủng bố.

Người xung quanh cũng hơi hoang mang, chỉ có Đàm Băng Băng nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên.

Một người đàn ông cường tráng có vẻ mặt dữ tợn ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên, nghe thấy ông ta nói vậy, người kia tức giận quát lên.

“Ông là cái thá gì chứ? Còn muốn lấy tính mạng của chúng tôi ra đánh cược? Có tin tôi ném ông ra khỏi máy bay hay không?”

Anh ta vừa nói vừa chuẩn bị nắm lấy cổ áo người đàn ông trung niên.

Anh ta vốn là quân nhân đã xuất ngũ, cho dù người đàn ông trung niên thật sự là phần tử khủng bố, anh ta cũng không sợ.

Khi bàn tay cách người trung niên nửa tấc, cả người anh ta run lên giống như bị trúng thuật định thân, nặng nề ngã lại chỗ ngồi, cũng không thể nhúc nhích được nữa.

Người đàn ông trung niên không đếm xỉa đến anh ta, chỉ cười nhạt nhìn Diệp Thiên.

“Chàng trai trẻ, thế nào?”

Mấy người Tề Văn Long kinh ngạc ngước nhìn, đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Mặc dù trên mặt người đàn ông trung niên đều là nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong cảm nhận của bọn họ, người này giống như mãnh hổ cuồng long đang ẩn náu, trên người tràn đầy hơi thở cực kỳ nguy hiểm.

Bọn họ không nhịn được phỏng đoán rốt cuộc người đàn ông trung niên này là ai, vì sao lại đến tìm Diệp Thiên?

“Thú vị!”

Diệp Thiên khẽ mỉm cười, cũng là lần đầu tiên tỏ ra nghiêm túc.

Nhìn lại, cho đến bây giờ đây vẫn là lần đầu tiên cậu có cảm giác rơi vào thế bị động.

Đầu tiên người đàn ông trung niên nhắc đến chuyện đánh cược với cậu nhưng cũng không nói tiền đặt cược là cái gì, chỉ chờ cậu mở miệng đồng ý, người đàn ông trung niên lập tức đề nghị dùng tính mạng hành khách trên máy bay làm tiền đặt cược.

Như vậy đồng nghĩa với việc đẩy Diệp Thiên vào góc chết, nếu Diệp Thiên không đồng ý, chứng tỏ cậu rất kém cỏi, nhưng nếu Diệp Thiên đồng ý, vậy thì cậu có tài cán gì mà có thể lấy tính mạng người khác ra đánh cược chứ?

Trận đánh cược này, Diệp Thiên không thể không nhận nhưng một khi thua cuộc, có chơi thì có chịu, người trên chiếc máy bay này sẽ vì Diệp Thiên mà chết.

Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, người đàn ông trung niên đã khóa chặt Diệp Thiên, chiếm hết lợi thế.

Đây chắc chắn là người có cảnh giới tu vi cao nhất trong những đối thủ Diệp Thiên gặp phải trong nhiều năm qua.

Diệp Thiên không trả lời ngay, người đàn ông trung niên cũng không nóng nảy, chỉ yên lặng ngồi đó, chờ đợi đáp án của Diệp Thiên.

Trong máy bay lập tức chìm vào yên tĩnh, dường như tiếp viên hàng không phụ trách hòa giải tranh chấp đã ngủ thiếp đi, không có người nào xuất hiện, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Thiên và người đàn ông trung niên.

Một lát sau, cuối cùng Diệp Thiên lên tiếng.

“Nếu ông muốn đánh cược, vậy bốn trăm người này sao đủ? Không bằng tăng thêm tiền cược!”

Cậu chỉ tay vào người đàn ông trung niên, nhếch miệng nở nụ cười trêu tức.

“Tăng thêm mạng của ông, như thế nào?”

Cuộc nói chuyện của hai người khiến tất cả mọi người như lọt vào sương mù, bọn họ cảm giác như trở về thế giới võ hiệp đầy mới lạ, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên người đàn ông trung niên phá lên cười.

“Ha ha! Được, nói hay lắm!”

Ông ta nhìn Diệp Thiên, trong mắt ẩn chứa khen ngợi.

“Chẳng trách lần đầu tiên Huyết Ma nếm mùi thất bại ở trên người cậu, người đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới quả nhiên không tầm thường!”

Ông ta cởi đai an toàn, đứng dậy.

“Đánh cược hôm nay vô hiệu, nhưng từ giờ trở đi, trò chơi giữa cậu và tôi bắt đầu!”

“Cược xem tôi có thể thành công giết chết cậu hay không!”

Ông ta tràn đầy tự tin mỉm cười.

“Tiền đặt cược chính là tính mạng của chúng ta!”

Ông ta vừa dứt lời, bỗng nhiên quanh người lóe lên ánh sáng chập chờn, sau đó cơ thể ông ta dần dần trở nên trong suốt.

Giây phút này, trên máy bay trừ Diệp Thiên và Đàm Băng Băng, dường như những người khác đều bị thứ gì đó tác động, trong nháy mắt mất đi ý thức.

Đến cuối cùng, cơ thể người đàn ông trung niên hoàn toàn trong suốt, không còn thấy bóng hình ở trên máy bay, chỉ để lại một câu nói vang vọng nơi đây.

“Diệp Lăng Thiên, cuối cùng giới sát thủ và giới võ đạo cũng phải phân thắng thua cao thấp một lần!”

“Hi vọng cậu sẽ không để tôi phải thất vọng!”

Người đàn ông trung niên dần dần tan biến, không để lại chút dấu vết gì trên không trung cao mấy nghìn mét này, lúc này Đàm Băng Băng mới sợ hãi hô lên với Diệp Thiên: “Chủ nhân, chẳng lẽ ông ta chính là…”

Diệp Thiên khẽ gật đầu.

“Ẩn Giả Churchill!”

Cậu vốn cho rằng, còn phải một khoảng thời gian nữa mình mới gặp mặt vị vua sát thủ này, không ngờ lại chạm mặt ông ta trong chuyến bay đến nước Yisa lần này.

“Trò chơi săn giết sao?”

Cậu khẽ vuốt cằm, càng cảm thấy hứng thú hơn.

Máy bay tiếp tục bay đến nước Yisa, khoảng nửa tiếng sau, hành khách và tiếp viên hàng không trong khoang máy bay mới từ từ tỉnh lại.

Những người này vừa mới tỉnh lại, dường như mất đi một đoạn trí nhớ, hoàn toàn quên mất người đàn ông trung niên và chuyện vừa xảy ra.

“Đại ca, vừa rồi tôi ngủ thiếp đi sao?”

Tề Văn Long vỗ vỗ đầu, cảm thấy hơi choáng váng, lại không còn chút ấn tượng nào đối với chuyện vừa xảy ra.

“Hay cho một tên Ẩn Giả!”

Diệp Thiên mỉm cười, trong nháy mắt vừa rồi, Ẩn Giả phóng thích sức mạnh tinh thần, ảnh hưởng đến trung khu đại não của mọi người, khiến bọn họ quên đi chuyện vừa rồi. Ngay cả camera trong khoang máy bay cũng bị sức mạnh tinh thần của ông ta tác động mà thay đổi, giống như ông ta chưa từng xuất hiện vậy.

Rõ ràng vị vua sát thủ này cũng có thành tựu đáng kể trong tu luyện sức mạnh tinh thần, hơn nữa vừa rồi ông ta biến hóa toàn thân trong suốt mà rời đi, ngay cả Diệp Thiên cũng không cách nào nắm giữ được hướng đi của ông ta.

Nghĩ đến đây, cậu lại càng mong đợi lần Ẩn Giả xuất hiện tiếp theo, đây quả thật là một đối thủ đáng gờm.

Căn cứ Ám Bộ, La Chiến Uyên, Cố Trường Bình và mấy cán bộ cao cấp lâu năm của Ám Bộ ngồi chung một chỗ, đang sôi nổi bàn luận về tài liệu vừa mới lấy được.

“Các vị, chuyện này các vị cảm thấy như thế nào?”

Mười ngón tay của La Chiến Uyên đan vào nhau, trên mặt mang theo nghiêm nghị.

Ba ngày trước, Diệp Thiên giết chết Huyết Ma trong trận chiến ở thủ đô, ngay sau đó giết chết hơn trăm sát thủ cao cấp của La Võng mà ngay vừa rồi, bọn họ nhận được tin tức, đơn vị tình báo nòng cốt của Hợp chúng quốc đã liệt Diệp Thiên vào ‘tội phạm’ hung ác cấp độ thế giới, đồng thời công khai ra bên ngoài.

Trong đơn vị tình báo nòng cốt của Hợp chúng quốc, Diệp Thiên được miêu tả là ‘tội phạm cực ác’, có sức uy hiếp và phá hoại như những sát thủ ‘Ẩn Giả’, ‘Huyết Ma’.

Có lẽ những người còn lại không biết điều này mang ý nghĩa gì, nhưng sao La Chiến Uyên và những người cầm quyền ngồi ở vị trí cao trong Ám Bộ nhiều năm lại không rõ ràng chứ?

Điều này cho thấy, Diệp Thiên đã leo lên danh sách các phần tử nguy hiểm của Hợp chúng quốc, một khi Hợp chúng quốc tìm được cơ hội, chắc chắn sẽ thực hiện các cuộc tiến công mạnh như sấm sét, không tiếc giá nào tiêu diệt cậu.

“Chuyện này, cho dù bây giờ chúng ta thấy như thế nào thì cũng không giúp được gì, chỉ có thể chờ xem kết quả bàn bạc của bên trên và đối phương!”

“Về phần Diệp Lăng Thiên, chúng ta nhắc nhở cậu ta mấy câu là được rồi!”

Một vị cán bộ cao cấp có thâm niên cực lâu lên tiếng nói, những người còn lại đều gật đầu tán thành.

Cố Trường Bình đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên một tin tức truyền vào di động của ông ấy, khiến sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi.

“Lão La!”. Lúc này Cố Trường Bình đứng dậy, nói với La Chiến Uyên: “Bốn mươi phút trước, Diệp Thiên lên máy bay bay đến nước Yisa rồi!”

“Nước Yisa!”, La Chiến Uyên khẽ thì thầm, ngay sau đó sắc mặt thay đổi kịch liệt.

“Đó không phải là khu vực Trung Đông sao?”
Chương 603: Gặp lại Kỷ Nhược Tuyết

Khu vực Trung Đông này là khu vực hỗn loạn nhất thế giới, thường xuyên xảy ra chiến tranh, ngoài thế lực của các nước lớn xâm chiếm, còn có rất nhiều lính đánh thuê và phần tử vũ trang chiếm đóng.

Điều khiến La Chiến Uyên lo lắng nhất là trong đó có mối quan hệ của Hợp chúng quốc đang ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện, một khi tung tích Diệp Thiên ở khu vực Trung Đông bị bại lộ thì chẳng phải đồng nghĩa với việc cho họ một lý do hợp lý để đánh sao?

Ở đó dù là Hoa Hạ cũng không làm gì được, mà nếu Hợp chúng quốc biết được tin tức Diệp Thiên xuất hiện ở Trung Đông thì có thể sẽ tìm cớ tấn công bừa bãi vào khu vực nào đó để tiêu diệt Diệp Thiên.

Dù sao chuyện này cũng xảy ra thường xuyên ở khu vực Trung Đông khắp nơi loạn lạc này, cuối cùng Diệp Thiên bỏ mạng, dù Hoa Hạ thật sự truy cứu trách nhiệm chuyện này thì họ cũng có thể nói là vô tình bị thương do chiến tranh, như vậy có thể xua đi dư luận trên trường quốc tế.

Nghe đến tin tức này, những người khác của Ám Bộ cũng đổi sắc.

“Diệp Lăng Thiên này cũng bậy quá”.

“Biết rõ bây giờ là thời điểm nhạy cảm thế mà lại dám đến khu vực loạn lạc như Trung Đông kia, nghĩ các nước lớn không làm gì được cậu ta sao?”

“Đúng thế, nghĩ mình đứng đầu bảng xếp hạng sức chiến đấu thế giới, giết được đám người Huyết Ma là có thể vô địch cả thế giới à? Chút tu vi của cậu ta căn bản chẳng là gì với vũ khí hiện đại cả, cậu ta cũng không biết nặng nhẹ quá rồi”.

Nghe những lời chỉ trích về Diệp Thiên, La Chiến Uyên và Cố Trường Bình đều không lên tiếng nói giúp Diệp Thiên, lần này họ cũng cảm thấy Diệp Thiên lỗ mãng quá.

Tùy tiện chạy đến Trung Đông, một khi Hợp chúng quốc âm thầm làm khó thì không thể nói chống là chống, không cẩn thận thậm chí có thể sẽ gây ra một trận chiến quy mô nhỏ.

Nhưng bây giờ có lẽ Diệp Thiên đã tận hưởng phong thổ ở nước Yisa rồi, mọi thứ dường như đã muộn.

Lúc này họ chỉ có thể cầu nguyện cho Diệp Thiên đừng gây ra chuyện gì quá lớn khiến Hợp chúng quốc hoặc các nước khác chú ý đến ở đó.

Ở sân bay quốc tế nước Yisa, Diệp Thiên mặc một chiếc quần thể thao và áo sơ mi giản dị bước xuống máy bay, Đàm Băng Băng ngoan ngoãn đi theo sau cậu.

Phía sau họ, mấy người Tề Văn Long bắt cặp với nhau mà đi, để một người đẹp như Thu Nhược Hi bị ghẻ lạnh, trở thành người cô độc.

Diệp Thiên đi phía trước nhìn người dân Yisa mặc những bộ trang phục khác nhau cũng cảm thấy khá thú vị, đây là lần đầu tiên cậu đến đất nước Trung Đông này.

“Quả nhiên giống tạp chí hướng dẫn du lịch đã giới thiệu, người dân Yisa cực kỳ hiếu khách”.

Tề Văn Long phấn khích nói.

Cậu ta vừa nói chuyện với nhân viên sân bay bằng phần mềm phiên dịch kém chất lượng, có cảm giác đối phương rất kính nghiệp, nói hết một lượt về điểm du lịch nổi tiếng và những điều cần lưu ý của nước Yisa, còn tỏ ý chào mừng họ.

“Đúng thế, xem ra lần này đến Yisa cũng không tệ”.

Lí Phong và Vương Triều Hải nhìn nhau nói hùa theo.

Đúng lúc này, Ngô Lễ Phương và hai chị em bỗng thốt lên.

“Bên kia có phải là Kỷ Nhược Tuyết không?”

Mọi người nhìn theo hướng họ chỉ, chỉ thấy một nhóm người cầm biển quảng cáo đứng ở lối ra vào sân bay vẫy tay rất nhiệt tình hình như đang đón một người có tầm ảnh hưởng lớn nào đó.

Trên biển quảng cáo của họ viết ba chữ “Kỷ Nhược Tuyết” bằng tiếng Trung xiên xiên vẹo vẹo.

Trong đám đông ở phía trước họ, một cô gái đeo kính râm, mặc một bộ mùa hạ khá mát mẻ sải bước đi đến, vừa xinh đẹp vừa cao quý.

Cô ấy mỉm cười vẫy tay với mọi người khiến đám người đến đón ở sân bay đó càng điên cuồng hơn, đồng loạt hô “Kỷ Nhược Tuyết”.

Diệp Thiên nghiêng đầu sang nhìn, mặc dù cách vài trăm mét nhưng cậu vẫn có thể nhận ra Kỷ Nhược Tuyết.

Đã mấy tháng không gặp, vẻ ưu phiền và tang thương vốn có trên người cô ấy đã không còn nữa, ngược lại có thêm vài phần sức sống, cả người đều như phát sáng, có dáng vẻ rất hưởng thụ cuộc sống.

“Đúng là Kỷ Nhược Tuyết này! Wow, gần đây cô ấy vừa tham gia lễ giao giải, giành được giải thưởng “Ca khúc xuất sắc nhất” với ca khúc chủ đề “Thủy Trung Vũ” của phim “Hoàng hậu của tôi”, giờ đã trở thành nữ ca sĩ hạng A quốc tế”.

“Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?”

Ba người Ngô Lễ Phương vô cùng thích Kỷ Nhược Tuyết, là fan trung thành của Kỷ Nhược Tuyết, bây giờ nhìn thấy thần tượng đứng cách mình chỉ vài trăm mét, làm gì quan tâm nhiều đến thế, ba người bèn chạy một mạch đến chỗ kia.

Lí Phong và Vương Triều Hải cũng có thói quen theo đuổi thần tượng, bầu không khí giữa hai người tăng lên, nhanh chân đuổi theo, chỉ có mấy người Diệp Thiên và Tề Văn Long còn đứng ở chỗ cũ.

Tề Văn Long nhìn Diệp Thiên hỏi: “Đại ca, gần như bài hát nào của Kỷ Nhược Tuyết tôi đều nghe cả, hiếm khi gặp được cô ấy ở Yisa, chúng ta qua đó góp vui nhé?”

Diệp Thiên lạnh nhạt xua tay: “Các cậu đi đi, tôi đợi các cậu ở cổng sân bay”.

Cậu không định sang đó, Kỷ Nhược Tuyết chẳng qua là một hành khách trong cuộc đời cậu mà thôi, cậu thậm chí không được xem là bạn với Kỷ Nhược Tuyết nữa.

Sau khi tạm biệt ở Lư Thành, cậu đã hẹn với Kỷ Nhược Tuyết thời gian ba năm, trong vòng ba năm không ai được đi tìm người kia, mọi thứ tùy duyên.

Hiện giờ mới qua có mấy tháng, cậu không muốn Kỷ Nhược Tuyết gặp cậu rồi lại rung động.

Cậu nhìn hai vệ sĩ nữ bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết, tu vi của hai người này không mạnh, chỉ mới trên dưới võ sư nhưng công pháp họ luyện lại khiến Diệp Thiên hơi bất ngờ.

Thứ họ luyện là Phệ Thiên Luyện Khí Quyết mà Diệp Thiên truyền vào Nam Long Nhận.

Nhưng Diệp Thiên không để ý đến bên này quá lâu, chỉ nhìn lướt qua rồi sải bước đi về phía sảnh lớn sân bay cùng Đàm Băng Băng.

Kỷ Nhược Tuyết nở nụ cười ngọt ngào, đáp lại sự nhiệt tình của fans, còn rút thăm vài fans may mắn để ký tên khiến fans quanh đó reo hò thích thú.

Cô ấy vô tình nghiêng đầu sang vừa lúc nhìn thấy bóng lưng rời đi của Diệp Thiên và Đàm Băng Băng cách đó vài trăm mét, cô ấy khẽ ngưng lại.

“Sao bóng lưng đó lại giống anh ấy thế nhỉ?”

Trái tim cô ấy khẽ run lên, vẫn chưa kịp nhìn rõ thì Diệp Thiên và Đàm Băng Băng đã đi mất ở lối vào.

Một lúc sau cô ấy mới nở nụ cười rồi quay đầu lại.

“Chắc chắn là do mình nhớ anh ấy quá”.

Chỉ mới mấy tháng sau khi tách ra với Diệp Thiên, nhưng cô ấy lại cảm thấy dài đằng đẵng như đã qua mấy thế kỷ.

Từ khi biết Diệp Thiên còn sống, nỗi cô tịch và đau khổ trong lòng cô ấy đã biến mất, chỉ còn lại niềm mong đợi được gặp lại.

Cho dù cực kỳ nhớ Diệp Thiên nhưng cô ấy chưa từng chủ động đi tìm Diệp Thiên, vì cô ấy biết chỉ cần trải qua hết ba năm, Diệp Thiên chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa.

“Hừ, muốn lấy ba năm ra để làm tình cảm của tôi với anh nhạt đi à, anh xem thường tôi quá, tên đầu gỗ xấu xa”.

Nhìn thấy bóng lưng “tương tự” Diệp Thiên, cô ấy lại nhớ đến vẻ lạnh nhạt của Diệp Thiên, khóe môi cong lên.

Tất nhiên cô ấy biết tại sao Diệp Thiên lại đưa cho hẹn ước ba năm.

Sau khi tạm biệt fans, cô ấy vung nắm đấm, năm ngón tay hơi siết lại.

“Đầu gỗ, anh đợi đó đi, ba năm sau đến khi tôi đứng trước mặt anh lần nữa, tôi sẽ khiến anh không thể vứt bỏ được tôi”.
Chương 604: Là ông ta sao?

Ngoài phòng khách của sân bay, Diệp Thiên đứng đó, đội ngược chiếc mũ lưỡi trai bình thường, mặc bộ đồ thể thao, giống hệt một chàng trai hip-hop.

Đàm Băng Băng mặc thời trang mát mẻ mùa hè, mảnh mai yêu kiều, dịu dàng đứng bên cạnh cậu. Những người khác đều chạy đến góp vui bên Kỷ Nhược Tuyết, chỉ có hai người họ đi ra ngoài trước.

“Chủ nhân, Ẩn Giả có thể đang ẩn nấp trong bóng tối, có thể ám sát cậu bất cứ lúc nào, cậu có cần giữ khoảng cách với những người bạn của cậu không?”.

Nghĩ đến Ẩn Giả đột nhiên xuất hiện trên máy bay hôm nay, Đàm Băng Băng bỗng lên tiếng hỏi.

“Không cần!”.

Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu: “Mặc dù tôi chỉ gặp Ẩn Giả một lần, nhưng chỉ một lần đó thôi, tôi đã hiểu rõ tính cách của ông ta”.

“Tu vi của ông ta mạnh hơn Huyết Ma rất nhiều, đến cảnh giới của ông ta, giết người không còn khiến ông ta cảm thấy hứng thú nữa”.

“Ông ta chỉ muốn tìm đối thủ có thực lực tương đương, chứng đạo võ thuật cho ông ta”.

“Mà tôi chính là đối thủ mà ông ta lựa chọn!”.

Diệp Thiên ngước mắt nhìn mặt trời, đối diện với tia sáng gay gắt.

“Tu vi của ông ta hiện nay chỉ còn cách vương cấp một bước, ông ta cần tôi làm bàn đạp để tiến được bước cuối cùng đó!”.

“Mục tiêu của ông ta chỉ là tôi, sẽ không làm bị thương đến người nào khác ở bên cạnh”.

Đàm Băng Băng nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ tự tin vô cùng chắc chắn trên mặt Diệp Thiên, âm thầm kích động.

Người đàn ông này đúng là người mạnh nhất trong số những người cô ta gặp bao nhiêu năm nay, không ai hơn được. Dù là thiên phú tài hoa, hay tâm tư tài trí đều hơn xa người thường.

Cô ta lại lần nữa cảm thấy may mắn vì quyết định của mình, đi theo bên cạnh Diệp Thiên, cô ta có thể nhìn thấy mỗi bước đi của người đàn ông này ở khoảng cách gần.

Dừng một lúc, Đàm Băng Băng mới lên tiếng.

“Chủ nhân, ý cậu là Ẩn Giả tìm tới cậu không phải muốn săn giết cậu, mà là biến cậu thành trợ lực để ông ta bước vào cảnh giới vương cấp?”.

Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, lắc đầu.

“Không hoàn toàn là thế”.

“Ông ta tìm tới tôi, muốn dựa vào tôi để tiến lên vương cấp, đó là nguyên nhân chủ yếu nhất. Nhưng mục đích của chuyến đi lần này của ông ta còn mang ý định cải chính danh tiếng của La Võng”.

“Dù sao ông ta cũng là sát thủ hàng đầu của La Võng, cấp Thiên, ông ta ra tay giết chết tôi là lựa chọn tốt nhất để danh tiếng của La Võng vang xa!”.

“Hơn nữa, bây giờ tôi đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, nếu tôi bị Ẩn Giả giết thì đồng nghĩa trong hai mươi năm tới, giới sát thủ sẽ vượt lên giới võ thuật!”.

Đàm Băng Băng lại chấn động, cô ta cũng từng nghĩ tới ngụ ý của trận chiến giữa Diệp Thiên và Ẩn Giả, nhưng không nghĩ xa như Diệp Thiên.

Cô ta đang định hỏi thêm vài câu thì Thu Nhược Hi đã đi theo ra ngoài.

“Diệp Thiên, cậu quen Kỷ Nhược Tuyết sao?”.

Thu Nhược Hi mặc quần Jeans ngắn, lộ ra cặp đùi trắng nõn.

Cô ta cố ý đến sát Diệp Thiên hơn, thuận miệng hỏi.

“Xem như có quen!”.

Diệp Thiên chỉ hờ hững trả lời, không nói gì thêm, khiến Thu Nhược Hi buồn bực trong lòng.

Trên đường đi, cô ta đã tìm vô số đề tài chủ động trò chuyện với Diệp Thiên, nhưng thái độ của cậu luôn ôn hòa tùy hứng, luôn giữ khoảng cách với cô ta.

“Lẽ nào mình phải cởi sạch đồ lên giường cậu ta thật mới được sao?”.

Thu Nhược Hi không khỏi căm hận nghĩ.

Ba người đứng ở trước cửa mười phút, sáu người nhóm Tề Văn Long mới đi ra. Ngô Lễ Phương, Hoàng Du mỗi người ôm một đĩa CD, giống như nhặt được báu vật.

“Diệp Thiên, chuyến đi này thật là đúng đắn!”.

Tề Văn Long tràn đầy phấn khởi.

“Bọn tôi qua đó vốn chỉ muốn nhìn Kỷ Nhược Tuyết ở cự li gần, nào ngờ Kỷ Nhược Tuyết lại tổ chức hoạt động tặng CD mới, bọn tôi đều nhận được một đĩa, trên đó còn có chữ kí của Kỷ Nhược Tuyết!”.

Ngô Lễ Phương cũng hùa theo: “Đúng vậy, bây giờ Kỷ Nhược Tuyết đã là diva quốc tế, nhưng không ngờ cô ấy lại gần gũi như vậy, vừa rồi cô ấy còn cười với tôi nữa!”.

Nhìn thấy mấy người họ đều đã nhận được thứ mình muốn, Diệp Thiên mỉm cười.

“Nếu đã có chữ kí rồi thì bây giờ tôi dẫn các cậu đến khách sạn, tôi đã đặt trước rồi. Dãy xe ở đối diện chắc là xe tới đón chúng ta!”.

“Lên xe trước đi!”.

Nghe Diệp Thiên nói, bọn họ mới quay đầu nhìn sang, ở bên đường đối diện có ba chiếc xe phụ trách tiếp đón của khách sạn.

“Đó là xe của khách sạn Yellen, tôi từng ở khách sạn đó một lần, vẫn là cậu nghĩ chu đáo!”.

Hai mắt Lí Phong phát sáng, là người đầu tiên kéo bạn gái chạy đến chỗ đỗ xe.

Diệp Thiên dùng ngôn ngữ bản địa nói chuyện với tài xế, tài xế lập tức cung kính mở cửa cho bọn họ.

Trên đường đi, Tề Văn Long tò mò hỏi: “Diệp Thiên, cậu còn biết cả tiếng nước này à?”.

“Vừa học không lâu”, Diệp Thiên chỉ mỉm cười trả lời. Đến cảnh giới của cậu, bất kể ngôn ngữ nào cũng chỉ cần nghe qua là đầu óc sẽ tự động phân biệt chắt lọc, cậu có thể hiểu được ngôn ngữ pha tạp, không hề tốn công sức.

Đến khách sạn Yellen, mọi người đều được xếp vào căn phòng xa hoa, không thua kém gì phòng tổng thống cao cấp nhất. Ngoài Thu Nhược Hi và Đàm Băng Băng biết lai lịch thật sự của Diệp Thiên ra, nhóm Tề Văn Long đều cảm thấy lần Diệp Thiên đã tốn một khoản tiền lớn, hơi áy náy trong lòng.

Bọn họ ăn một bữa no nê ở nhà hàng của khách sạn, thuận tiện lên kế hoạch cho buổi tối. Khi bọn họ chuẩn bị ra ngoài đi dạo, vừa đến trước cửa thì phát hiện ngoài cửa khách sạn đã chen chúc chật kín.

Bóng dáng Kỷ Nhược Tuyết lại đập vào mắt bọn họ lần nữa. Dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ, cô ấy đang đứng giữa đám đông tiếp nhận phỏng vấn.

Vô số xe đứng chắn trước cửa, tiếng máy ảnh lách cách của phóng viên vang lên khắp mọi nơi.

“Oa, không phải chứ? Chẳng lẽ Kỷ Nhược Tuyết cũng ở khách sạn Yellen như chúng ta?”.

Ngô Lễ Phương vui mừng, giọng nói cũng hơi run run.

Lần này đến thành phố Yellen của nước Yisa, có thể nhận được CD do Kỷ Nhược Tuyết đích thân kí tên, cô ta đã cảm thấy vô cùng may mắn. Bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết khả năng cao sẽ ở khách sạn Yellen.

Nếu vậy, chẳng phải bọn họ sẽ có nhiều cơ hội được gặp diva quốc tế này hơn sao?

Đàm Băng Băng vốn không có mấy hứng thú với Kỷ Nhược Tuyết, lúc này cũng nhìn sang.

Nghe nói ở nhiều trường hợp công khai, Kỷ Nhược Tuyết được những cậu ấm nhà giàu vung tiền như rác bày tỏ tình cảm, nhưng cô ấy vẫn giữ mình trong sạch, tránh xa giới đó, chưa bao giờ thân thiết với bất kì ai.

Chuyện này ở giới giải trí xa hoa lãng phí đó rất là đáng quý.

Nhất là gần đây Kỷ Nhược Tuyết ra album mới, tên là “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất”, cô ta đã nghe đi nghe lại nhiều lần, luôn cảm thấy ý cảnh trong đó như thơ như tranh, khiến cô ta cũng không khỏi tò mò về ngôi sao lớn này.

Mọi người đều chú ý đến Kỷ Nhược Tuyết, chỉ có Diệp Thiên là nhìn về phía thanh niên mặc Âu phục đứng bên cạnh một chiếc Bentley đằng sau đám đông.

Thanh niên mặt mày tuấn tú, trông có vẻ là người bản địa, mang phong cách nước ngoài.

Anh ta ăn mặc phú quý, trang phục đều được chế tác thủ công từ Ý, từ đầu tới chân cộng lại cũng gần triệu tệ.

Nhưng đó không phải trọng điểm mà Diệp Thiên quan sát, cái cậu chú ý là khí tức trên người anh ta.

Cậu cảm nhận được một khí tức quen thuộc trên người thanh niên, khí tức đó rất giống với Ẩn Giả mà cậu đã gặp trên máy bay.

“Là ông ta sao?”.

Diệp Thiên nhìn chăm chú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK