Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa đến cửa lớp, Diệp Thiên đã nhìn thấy Lí Tinh Tinh cuống cuồng chạy ra khỏi lớp học, nét mặt hoảng loạn.

Nhưng cậu chỉ liếc nhìn Lí Tinh Tinh, sau đó lướt ngang qua. Cậu hoàn toàn không định quan tâm tới cô tiểu thư kiêu ngạo tự cho mình là đúng như Lí Tinh Tinh.

“Diệp Thiên!”.

Lí Tinh Tinh trước nay chẳng muốn quan tâm đến Diệp Thiên đột nhiên chặn cậu lại.

“Hôm qua anh có gặp Nguyệt Nguyệt không?”.

Cô ta kéo Diệp Thiên lại, sốt sắng hỏi.

“Tiếu Văn Nguyệt sao?”.

Cậu thản nhiên trả lời: “Hôm qua, năm giờ rưỡi chiều cô ta đã rời khỏi lớp học, có chuyện gì sao?”.

Lí Tinh Tinh nghe vậy càng sợ hãi hơn.

“Vừa rồi mẹ của Nguyệt Nguyệt gọi điện cho tôi, nói cả đêm qua Nguyệt Nguyệt không về nhà, hỏi tôi hôm nay Nguyệt Nguyệt có đi học không. Sau đó, chúng tôi lại gọi cho Nguyệt Nguyệt nhưng không ai nghe máy”.

“Nguyệt Nguyệt mất tích rồi!”.

Lí Tinh Tinh nói xong, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng của Hà Tuệ Mẫn, giọng bà ấy run rẩy, lo lắng nói: “Tinh Tinh, Tiểu Thiên đang ở bên đó sao? Mau đưa cậu ấy nghe điện thoại đi!”.

Lí Tinh Tinh đưa điện thoại qua, Diệp Thiên nghe thấy giọng nói kèm theo tiếng khóc và van nài của Hà Tuệ Mẫn.

“Tiểu Thiên, là cháu phải không?”.

“Là cháu đây cô”, Diệp Thiên gật đầu.

“Tiểu Thiên, cô xin cháu hãy giúp cô tìm Nguyệt Nguyệt. Cô đã gọi điện báo cảnh sát rồi, bây giờ đã qua hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có tin tức gì. Cô xin cháu, cùng tìm con bé giúp cô, Nguyệt Nguyệt vẫn luôn thích cháu đấy!”.

Hà Tuệ Mẫn vì con gái mất tích mà nói năng lộn xộn, thậm chí những chuyện bí mật mà Tiếu Văn Nguyệt tâm sự với bà ấy cũng nói hẳn cho Diệp Thiên nghe.

“Thích cháu sao?”.

Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức lắc đầu, không quá để tâm.

Bây giờ Hà Tuệ Mẫn đang vô cùng hoang mang, nói năng hồ đồ cũng là bình thường, cậu mau chóng an ủi: “Cô Hà, cô đừng lo, bây giờ cháu sẽ đi tìm cô ấy, cháu sẽ cố gắng hết sức”.

Nói xong, cậu lại an ủi bà ấy vài câu, sau đó mới cúp máy.

“Tiếu Văn Nguyệt mất tích sao?”.

Diệp Thiên cảm thấy kì lạ. Ở Lư Thành, nói thế nào Tiếu Văn Nguyệt cũng là con gái của nhà giàu, không có mấy ai dám động vào cô ta. Nếu Tiếu Văn Nguyệt bị bắt cóc, đối phương vì tiền thì đã gọi tới tống tiền từ lâu, nhưng theo Hà Tuệ Mẫn nói thì vẫn không có tin tức gì.

Cậu đang định gọi điện cho A Hổ, nói anh ta cho người ở khắp thành phố đi tìm, Lí Tinh Tinh ở bên cạnh lại đột nhiên nói.

“Lạ thật, mấy hôm trước còn tổ chức sinh nhật mà sao bây giờ lại đột nhiên biến mất rồi?”.

“Sinh nhật à?”.

Diệp Thiên nheo mắt lại, hạ thấp giọng nói: “Nói cho tôi biết ngày tháng năm sinh của Tiếu Văn Nguyệt, tốt nhất là cả giờ sinh chính xác”.

Lí Tinh Tinh bị Diệp Thiên làm sợ giật mình, nhưng vẫn nói ra thông tin ngày sinh của Tiếu Văn Nguyệt.

“Quả nhiên, ngày giờ tháng năm đều thuộc hỏa, là mệnh chí hỏa!”.

Ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Cậu tính toán, hôm nay là ngày Hỏa, cách giờ Chính Dương chỉ còn một tiếng nữa thôi.

“Hỏng rồi, nếu thật là vậy thì tính mạng của Tiếu Văn Nguyệt rất đáng lo!”.

Diệp Thiên nhíu mày. Mặc dù cậu không quá để tâm đến Tiếu Văn Nguyệt, nhưng nghĩ đến giọng nói Hà Tuệ Mẫn gần như tuyệt vọng, cả người như bị rút cạn sức lực, cậu lại không thể để mặc chuyện này. Nếu Tiếu Văn Nguyệt thật sự có chuyện gì, khó tưởng tượng được Hà Tuệ Mẫn sẽ sốc đến thế nào.

“Cô về đi, không cần đi theo nữa, chuyện này để tôi giải quyết!”.

Diệp Thiên nói với Lí Tinh Tinh một câu rồi chạy thẳng một mạch ra khỏi trường học, không ngoảnh đầu lại, để lại một mình Lí Tinh Tinh đứng tại chỗ không hiểu ra sao.

“Cái tên này…”.

Hồi lâu sau, Lí Tinh Tinh mới phản ứng lại, nhưng không còn thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu nữa.

Một bóng người chạy vọt ra khỏi trường Tam Trung nhanh như tia chớp, lao thẳng đến một tòa nhà cao tầng cách trường hai cây số.

Cậu không dùng bất cứ công cụ nào, tay không nhảy vọt lên, leo theo vách tường của nhà cao tầng, một giây trèo cao mấy mét. Chỉ mấy phút ngắn ngủi, cậu đã trèo lên sân thượng, xung quanh hoàn toàn trống trải.

Trong mắt Diệp Thiên lấp lánh ánh sáng màu xanh lam. Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể vận chuyển nhanh chóng, tạo thành gió dưới chân, hình thành một vòng xoáy khí khổng lồ lấy cậu làm trung tâm, giống như một vòi rồng cỡ nhỏ.

Không khí ở xung quanh đều bị hút về phía đó, cậu giống như thiên sứ cưỡi gió điều khiển khí, đứng ở nơi cao, hiên ngang không thể xâm phạm.

Khoảnh khắc vòng xoáy khí hình thành, Diệp Thiên quát khẽ một tiếng.

“Phệ Thiên Huyền Khí, Phong Thần Chú, Thính Phong Ngâm!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK