Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kỳ Môn Cục?”.





Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.





Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.





Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.





Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.





Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.





Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.





Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.





Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.





Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.





Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.





Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.





Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.





Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.





Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.





Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.





Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.




“Kỳ Môn Cục?”.





Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.





Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.





Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.





Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.





Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.





Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.





Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.





Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.





Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.





Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.





Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.





Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.





Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.





Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.





Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.





Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Kỳ Môn Cục?”.





Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.





Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.





Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.





Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.





Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.





Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.





Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.





Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.





Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.





Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.





Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.





Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.





Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.





Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.





Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.





Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.




“Kỳ Môn Cục?”.





Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.





Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.





Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.





Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.





Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.





Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.





Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.





Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.





Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.





Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.





Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.





Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.





Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.





Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.





Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.





Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Kỳ Môn Cục?”.





Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.





Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.





Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.





Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.





Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.





Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.





Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.





Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.





Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.





Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.





Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.





Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.





Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.





Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.





Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.





Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.




“Kỳ Môn Cục?”.





Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.





Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.





Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.





Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.





Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.





Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.





Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.





Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.





Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.





Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.





Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.





Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.





Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.





Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.





Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.





Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Kỳ Môn Cục?”.





Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.





Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.





Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.





Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.





Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.





Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.





Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.





Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.





Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.





Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.





Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.





Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.





Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.





Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.





Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.





Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.




“Kỳ Môn Cục?”.





Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.





Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.





Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.





Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.





Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.





Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.





Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.





Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.





Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.





Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.





Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.





Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.





Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.





Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.





Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.





Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Kỳ Môn Cục?”.





Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.





Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.





Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.





Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.





Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.





Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.





Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.





Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.





Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.





Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.





Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.





Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.





Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.





Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.





Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.





Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.




“Kỳ Môn Cục?”.





Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, hiện lên vẻ ngạc nhiên.





“Thần Tử, quả nhiên cậu biết Kỳ Môn Cục!”.





Lữ Tông Đường nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự khâm phục.





Đám người Ôn Thắng Nam lại có vẻ mờ mịt, bởi vì trước mắt họ chỉ có một vùng mênh mông bát ngát. Ngoài ngọn núi lơ lửng và cung điện trên đỉnh ra, bọn họ không nhìn thấy thứ gì khác.





Nhưng những gì Diệp Thiên nhìn thấy lại khác bọn họ. Trong mắt Diệp Thiên, phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đỉnh núi đã bị khí cơ và chân lực vô hình bao bọc, hình thành một Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh.





Kỳ Môn Cục là một kiểu biến hóa cao cấp của trận pháp. Trước kia ở Trái Đất, Diệp Thiên cũng từng nghiên cứu về nó một thời gian.





Trên cơ bản, chín mươi phần trăm trận pháp là dùng để phòng ngự hoặc giết địch. Nhưng điều kiện cơ bản là phải bố trí trước ở một nơi nào đó, hoặc dùng vật liệu hay nhân lực kết thành một trận pháp hoàn chỉnh. Sau đó còn phải dẫn kẻ địch vào trong trận mới có thể kích hoạt hiệu năng của trận pháp, đạt được mục đích phòng ngự hoặc công địch.





Chẳng hạn Tứ Thần Tinh Không Trận mà Diệp Thiên bày bố ở núi Băng Linh của tiểu thế giới, nó chính là một loại trận pháp phòng ngự và phản công cực kỳ mạnh. Không chỉ có thể phòng ngự sự tấn công của kẻ địch mạnh, mà người ở trong trận pháp còn có thể nhờ sức mạnh của trận pháp tấn công kẻ địch bên ngoài.





Kỳ Môn Cục khác với trận pháp bình thường, nó là một loại trận pháp toàn năng cực kỳ hiếm có, có thể mang theo bên mình. Người bố trận dùng nội kình hoặc chân lực của mình làm nền tảng, bày bố Kỳ Môn Cục hoàn chỉnh ở quanh thân, công thủ vẹn toàn, tăng cường chiến lực của bản thân.





Ở một trình độ nào đó mà nói, Kỳ Môn Cục có chút tương tự với “lĩnh vực” mà cảnh giới vương cấp ở Trái Đất mới có được. Ở trong lĩnh vực này, sức chiến đấu cá nhân sẽ được nâng cao rất nhiều, còn đối thủ sẽ bị giảm tương ứng.





Diệp Thiên từng nhìn thấy có người sử dụng Kỳ Môn Cục ở Trái Đất, đó là Gia Cát Trường Hận, một trong Tứ Tuyệt vang danh Hoa Hạ.





Ông ta là truyền nhân của Hán thừa tướng Gia Cát Võ Hầu, mà thời cổ đại, Gia Cát Võ Hầu là một vị thuật sĩ mạnh mẽ chuyên tu Kỳ Môn Độn Giáp. Kỳ Môn Cục mà ông ta bố trí đương nhiên được kế thừa từ Gia Cát Võ Hầu.





Chỉ đáng tiếc, tu vi của Gia Cát Trường Hận không đủ. Lúc đó, tuy ông ta đã dùng nội kình bày bố Kỳ Môn Cục ở Hồ Ngọc Nguyệt, nhưng lại bị Tiếu Phật Tây Lĩnh dùng sức mạnh thô bạo đạp nát, bại trận.





Bây giờ, Kỳ Môn Cục xuất hiện ở trước mắt Diệp Thiên mạnh hơn của Gia Cát Trường Hận gấp trăm nghìn lần.





Chân lực mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ không gian mấy trăm dặm xung quanh, mỗi một cung đều rõ ràng. Trước Kỳ Môn Cục rộng lớn thế này, Diệp Thiên đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt.





Điều làm cậu kinh ngạc là vị trí cung giữa của Kỳ Môn Cục này.





Kỳ Môn Cục bình thường cần phải xem xét địa thế và nhiều nhân tố đương thời, tìm phương hướng phù hợp làm cung giữa, như thế mới có thể sử dụng nhiều kỹ pháp thần thông. Dù là thuật Kỳ Môn mạnh như của Gia Cát Võ Hầu truyền lại cũng vậy.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK