Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, rơi vào im lặng, người phụ nữ mặc váy trắng hỏi ông lão.

“Ông ơi, người vừa đi qua là chí tôn võ thuật nào thế?”.

Ông lão quay lại, trầm giọng nói.

“Gia chủ nhà họ Đậu, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm, Đậu Vạn Quy!”.

“Hóa ra là ông ta!”, người phụ nữ váy trắng khẽ vuốt tóc, mặt đầy vẻ lo âu.

“Nghe nói nhà họ Đậu nắm giữ một phần bảy đất đai giáp ranh Vân Kiềm, có hàng trăm năm lịch sử gia tộc, đời nào cũng phải có chí tôn võ thuật, khó trách lại có thế lực lớn mạnh như vậy!”.

Tiếu Văn Nguyệt định thần lại, tò mò hỏi: “Đậu Vạn Quy? Người vừa nãy là một cao thủ chí tôn võ thuật ư? Không biết ông với ông ta ai lợi hại hơn nhỉ?”.

Ông lão cụt tay nghe vậy cười khổ, lắc đầu: “Cái hồi tôi sung sức nhất cũng chỉ mới bước được nửa bước vào ngưỡng chí tôn võ thuật, so với một chí tôn võ thuật, tôi còn kém xa, mười người như tôi cũng không đánh lại một chí tôn võ thuật!”.

Mọi người đều hết sức kinh ngạc, ông lão có thể dùng một tay đánh thắng người phụ nữ váy trắng, võ công chắc chắn rất cao, nhưng ông ấy lại nói mười người như mình cũng không đấu lại được với một chí tôn võ thuật, vậy chí tôn võ thuật rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Trong lòng mấy người Tiếu Văn Nguyệt vô cùng tò mò, háo hức muốn được tận mắt nhìn thấy một cao thủ chí tôn võ thuật!

Phía sau Đậu Vạn Quy lại có thêm một vài bóng người từ trong rừng đi qua, không có ai trông có vẻ yếu hơn Đậu Vạn Quy cả, rõ ràng đều là cao thủ chí tôn võ thuật, khiến mọi người há hốc miệng.

“Gia chủ nhà họ Lục tỉnh Cán Tây, Lục Thiên Thư!”.

“Gia chủ nhà họ Lữ, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm, Lữ Phong!”.

“Còn có… điện chủ Dược Vương Điện, Dược Không Nhàn?”.

Gần như ai đi qua ông lão cụt tay cũng gọi được tên, người nào cũng là cao thủ đang rất nổi danh trong giới võ thuật của Hoa Hạ, mấy người Tiếu Văn Nguyệt nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

Biểu cảm của người phụ nữ váy trắng cũng thay đổi lớn, cô ta vốn cho rằng những người đến góp vui ở núi Phi Vũ lần này đều là những võ sĩ bình thường, không ngờ lại có những cao thủ chí tôn võ thuật như vậy xuất hiện!

“Một trận quyết chiến mà thu hút nhiều cao thủ chí tôn võ thuật như vậy đến xem, còn long trọng hơn cả trận đấu giữa Tiêu Ngọc Hoàng và Diệp Vân Long!”.

Ông lão cụt tay khẽ cảm thán: “Lần này Tiêu Ngọc Hoàng xuống núi, kinh động đến quá nhiều người rồi!”.

Mấy người Tiếu Văn Nguyệt bất giác bước nhanh hơn, số chí tôn võ thuật vừa rồi đã vượt quá đầu ngón tay, lúc này trên đỉnh núi Phi Vũ đã tụ tập vô số các cao thủ võ thuật, giống như các anh hùng tề tựu trong “đại hội võ lâm” vẫn hay được kể đến trong các tiểu thuyết võ thuật.

Bọn họ rất háo hức được nhìn thấy cảnh rầm rộ này!

Nhưng bất luận người khác đi nhanh thế nào, Diệp Thiên cũng chỉ bước lững thững, không hứng thú lắm!

Bước thêm vài bậc thang nữa, mọi người cuối cùng cũng đến được đỉnh núi, bốn người Tiếu Văn Nguyệt nhìn xung quanh đỉnh núi, phút chốc sửng sốt trong lòng.

Đỉnh núi Phi Vũ, nơi cao nhất ở Lư Thành, bình thường lượng khách du lịch ở đây đã đông rồi, nhưng hôm nay, không biết còn đông hơn mọi ngày gấp bao nhiêu lần, ở rìa khe núi Phi Vũ đã chật kín người, chỉ thấy một mảng đen nghịt đầu người nhấp nhô, có người trèo cả lên cây, có người thì đứng trên mỏm đá, có người thì bám vào cành cây, kiểu gì cũng có.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn bốn phía, mấy vị cao thủ chí tôn võ thuật vừa nãy ông lão cụt tay giới thiệu đều có mặt, mỗi người một khu vực, bọn họ ở đâu, thì những người xung quanh đều lùi lại vài mét, tự hình thành nên một cõi, phong thái oai phong nhìn ra quần chúng.

Sở Thần Quang để ý đến các nhân vật đứng sau lưng những người trong giới võ thuật này, con ngươi thu nhỏ lại.

Các ông trùm của thế giới ngầm tỉnh Xuyên như Ngô Quảng Phú, Lâm Thiên Nam, Từ Uyên Đình, Trương Quốc Bưu đều có mặt. Mặc dù bọn họ dẫn theo rất nhiều người, nhưng lúc này lại như đang đi theo người khác, chỉ có thể đứng lấp sau những võ sĩ, không đáng được nhắc đến.

Sở Thần Quang rùng mình, các ông trùm ở tỉnh Xuyên này, có ai không xưng bá một phương, địa vị cao ngất ngưởng, nhưng đối diện với những cao thủ võ thuật, lại chỉ đành lép vế, thận trọng dè dặt, việc này khiến cậu ta một lần nữa lĩnh hội được uy thế tối cao của người luyện võ.

Đến giờ phút này đám người Tiếu Văn Nguyệt mới biết, bọn họ tự cho mình là xuất thân giàu có, học rộng hiểu nhiều, thực tế chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, bên vách núi cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng cười lớn.

Mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ánh mắt hiếu chiến của gia chủ Lục Thiên Thư nhà họ Lục ở tỉnh Cán Tây đang nhìn về phía điện chủ Dược Không Nhàn của Dược Vương Điện.

“Dược Không Nhàn, năm năm rồi không gặp, năm đó đấu với ông, tôi thua nửa chiêu, hay là nhân dịp hôm nay gặp nhau ở trên đỉnh núi Phi Vũ này, chúng ta đấu lại một trận?”.

Mấy võ sĩ bên cạnh đều ngạc nhiên, không ngờ hai vị chí tôn võ thuật này đã từng giao đấu.

Dược Không Nhàn đứng chắp tay, phong thái lỗi lạc, Dược Du đứng đằng sau dung mạo trong trẻo tuyệt thế, khiến bao nhiêu võ sĩ trẻ tuổi âm thầm để ý.

Nghe Lục Thiên Thư mở lời, Dược Không Nhàn quay đầu lại nhìn, ông ta không đáp lời, chỉ xòe bàn tay ra, làm tư thế “mời”.

“Được, rất thẳng thắn, tôi tiếp ông một chiêu!”.

Lục Thiên Thư cười to thành tiếng, những võ sĩ xung quanh đều lùi sang một bên, sắc mặt căng thẳng, sợ cuộc giao đấu giữa hai chí tôn võ thuật này làm họ bị thương.

Một giây sau, cơ thể Lục Thiên Thư dao động, trong chớp mắt đã tiếp cận Dược Không Nhàn trong phạm vi ba trượng, đánh ra một chưởng.

Chưởng lực vô hình tung ra, tiếng gió thét gào, cuốn theo đá vụn và lá rơi, phóng thẳng về phía Dược Không Nhàn, thấp thoáng tạo nên hình dáng một con rắn dài.

Đám người Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy cảnh này kinh hãi hô lên, nó giống hệt như mấy cao thủ võ lâm vận nội kình đánh chưởng trong phim, thậm chí còn sinh động hơn.

Kình phong lao đến trước mặt Dược Không Nhàn, nhưng thần sắc ông ta không thay đổi, chỉ phẩy tay áo một cái.

“Uỳnh!”.

Một âm thanh trầm đục vang lên, giống như có một vật gì đó vừa nổ giữa không trung, mấy người Tiếu Văn Nguyệt chỉ cảm thấy tức ngực, khó thở.

Phần đất chỗ Dược Không Nhàn và Lục Thiên Thư đứng thì nứt ra, khí kình dâng lên, vô số viên đá bị văng lên trời, mấy võ sĩ đứng xem tu vi hơi yếu liền bị khí kình vô hình đánh cho lùi về sau mười mấy bước.

Mấy người Tiếu Văn Nguyệt tuy không đứng gần, nhưng vẫn có thể cảm thấy mặt đất khẽ rung chuyển, cứ như là một trận động đất nhẹ vậy.

Bốn người hoảng sợ ngẩng đầu lên, biểu cảm khuôn mặt khó mà diễn tả, rất nhiều võ sĩ xung quanh, bao gồm cả ông lão cụt tay, lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, đây chính là mục tiêu luyện võ của bọn họ, đây chính là cảnh giới mà bọn họ ao ước đạt tới!

“Đây chính là sức mạnh của chí tôn võ thuật, thật đáng sợ!”.

Mấy người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ lặng lẽ hít một hơi sâu, chỉ tùy tiện đánh một chưởng, mà có uy lực đến thế, cái này mà đánh vào người thường, há chẳng phải có thể lấy mạng người ta trong tích tắc?

Tiếu Văn Nguyệt không kìm lòng mà nghĩ,nếu như có một sức mạnh dũng mãnh khủng bố như vậy, thì tiền tài danh vọng, gia cảnh thân phận có khác nào bèo dạt mây trôi?

Như nghĩ ra điều gì đó, cô ta nhìn về phía Diệp Thiên, Diệp Thiên lại chỉ đứng tựa vào một phiến đá to, gối đầu lên tay, mắt nhắm lại.

Thấy vậy, cô ta khẽ lắc đầu.

“Mình nghĩ gì vậy chứ, Diệp Thiên chẳng qua gọi là có chút thân thủ, so với mấy chí tôn võ thuật có thể dời núi lấp bể này còn thua xa!”.

Cô ta bất giác nhớ lại cảnh tượng bản thân nhìn thấy cái hôm bị Hắc Vu Thần bắt, Hắc Vu Thần một tay có thể triệu hồi ma quỷ, rõ ràng là ngàng hàng với mấy võ sĩ này, mà người thần bí cứu cô ta, chắc hẳn cũng phải là một cao thủ võ thuật.

Cô ta còn đang mải tưởng tượng, thì Diệp Thiên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng đứng dậy, đi qua người cô ta, tiến thẳng đến bên vách núi.

“Anh Diệp Thiên, anh làm gì thế, mau quay lại đây!”.

Cố Giai Lệ sợ mất mật, Diệp Thiên tiến thêm một bước, là vách núi cao vạn trượng, nếu như ngã xuống, thì thịt nát xương tan chứ chẳng đùa!

“Diệp Thiên, bên đó nguy hiểm lắm!”.

Tiếu Văn Nguyệt cũng lên tiếng nhắc nhở.

Thế nhưng Diệp Thiên lại như không nghe thấy, chỉ nhìn vô số những cột đá bị mây mù bao phủ, lẩm bẩm nói.

“Sắp đến giờ rồi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK