Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 605: Gia tộc Churchill

Diệp Thiên nhìn chằm chằm thanh niên hồi lâu, nhưng thanh niên không có phản ứng gì nhiều. Anh ta chỉ nhìn Kỷ Nhược Tuyết không chớp mắt, tay cầm một bó hoa hồng, dạt dào tình cảm.

“Ồ? Không phải ông ta à?”.

Lúc phát hiện khí tức của thanh niên tương tự với Ẩn Giả, Diệp Thiên tưởng thanh niên này là Ẩn Giả giả trang, nhưng chốc lát sau, cậu lập tức xua tan ý nghĩ này.

Tuy khí tức hai người giống nhau, nhưng rõ ràng của Ẩn Giả sẽ ẩn giấu bên trong nhiều hơn, mạnh hơn, mà thanh niên so với ông ta lại giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không thể đặt lên bàn cân so sánh.

Diệp Thiên dời ánh mắt về, nhưng trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Mặc dù thanh niên này không phải Ẩn Giả, nhưng vì sao trên người lại có khí tức giống như Ẩn Giả?

Nghĩ đến đây, cậu lan tỏa sức mạnh tinh thần, tạo thành một tấm lưới vô hình, bao trùm về phía thanh niên trong khi anh ta không phát hiện ra.

Cả người thanh niên bị Diệp Thiên dò xét từ đầu đến cuối, dường như thanh niên không cảm nhận được gì. Cậu thăm dò xong thì thu hồi sức mạnh tinh thần, trong lòng đã có đáp án.

Dòng máu của thanh niên có chút tương tự với Ẩn Giả, xem ra thanh niên này có khả năng là hậu duệ của ông ta.

“Không ngờ ở một thành phố Trung Đông như Yellen lại có hậu duệ của Ẩn Giả”.

“Xem ra chuyến đi đến Trung Đông lần này sẽ không bị nhàm chán”.

Cậu mỉm cười, tìm một chiếc ghế ngồi xuống, những người khác lại bị cuộc phỏng vấn của Kỷ Nhược Tuyết thu hút.

Sự xuất hiện của Kỷ Nhược Tuyết khiến cả Yellen chấn động. Cô ấy không chỉ nổi tiếng ở Hoa Hạ, mà gần đây còn tham gia vào nhiều bộ phim Hollywood, hát ca khúc chủ đề cho phim, sức ảnh hưởng ở quốc tế đã có thể sánh ngang với những ngôi sao quyền lực hạng nhất.

Kỷ Nhược Tuyết giống như nữ thần ánh sáng, dưới ánh mặt trời càng thêm chói lọi tuyệt trần. Không biết cô ấy đã thay quần áo từ lúc nào, một bộ váy màu nhã dài quét đất, mang giày cao gót pha lê, cao một mét bảy mươi lăm, khí chất cao quý, khiến người khác không dám nhìn gần.

Chỉ xét riêng khí chất và vẻ ngoài, cô ấy chắc chắn là tuyệt phẩm nhân gian.

Kỷ Nhược Tuyết đứng trên bậc thang của khách sạn Yellen, liên tục vẫy tay chào hỏi những người dân xung quanh, gương mặt nở nụ cười ngọt ngào chưa từng gián đoạn.

Bất kể là người Hoa hay dân chúng nơi đây đều điên cuồng vẫy cánh tay, liên tục hô tên Kỷ Nhược Tuyết.

Cả Yellen trở nên náo động vì sự xuất hiện của cô ấy.

“Chào cô Kỷ xinh đẹp, trong album mới “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất” của cô lần này, có một câu ca từ viết rằng “Gặp được anh vào độ tuổi đẹp nhất, là anh đã đưa em đến với một thế giới mới mẻ”, có phải nó mang ý nghĩa gì đặc biệt hay không?”.

Những phóng viên đã đợi ở đây nhiều giờ lập tức chạy ào tới, trong đó có một phóng viên của đài truyền hình đưa micro tới trước mặt Kỷ Nhược Tuyết, hỏi thẳng.

“Ý nghĩa đặc biệt sao?”, Kỷ Nhược Tuyết mỉm cười nói: “Không có ý nghĩa gì đặc biệt, tôi chỉ viết ra những trải nghiệm và cảm nhận của bản thân mình mà thôi!”.

Phóng viên lại hỏi vài câu không quan trọng, sau đó phóng viên cuối cùng đột nhiên hỏi: “Cô Kỷ, đợt lưu diễn vòng quanh thế giới lần này của cô đã đến điểm dừng thứ bảy, vậy điểm dừng tiếp theo cô hi vọng sẽ là nơi nào nhất?”.

Kỷ Nhược Tuyết hơi ngẩn ra, sau đó cười ngọt ngào, trả lời cực kì dứt khoát.

“Tôi hi vọng điểm dừng tiếp theo của tôi là Lư Thành ở tỉnh Xuyên Hoa Hạ, bởi vì nơi đó có ý nghĩa rất đặc biệt đối với tôi!”.

Về việc ý nghĩa gì thì mặc phóng viên có truy hỏi thế nào, cô ấy cũng không trả lời, mà dừng đúng chỗ.

Vừa trả lời câu hỏi của phóng viên, dòng suy nghĩ của Kỷ Nhược Tuyết lại quay trở về tối hôm đó, Diệp Thiên giống như thiên sứ giáng trần, một mình áp đảo chúng sinh.

Mặc dù bây giờ “xa nhau vạn dặm”, nhưng gương mặt tuấn tú của cậu vẫn hiển hiện trước mắt cô.

Tối hôm đó, Thế Giới Hắc Ám dốc hết lực lượng ra tay ám sát, cô ấy vốn tưởng mình không thể giữ được mạng, nhưng Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt cô ấy, phá tan mọi sát chiêu. Tối hôm đó trở thành buổi tối khó quên nhất đối với cô trong mấy năm qua.

Từ đêm ở Lư Thành ngày ấy đến nay đã trôi qua mấy tháng, nhưng những hình ảnh đó giống như vẫn ở ngay trước mắt, mỗi một chi tiết khi gặp lại Diệp Thiên cô đều nhớ rõ ràng.

Thậm chí nhờ chuyện này mà cô đã dâng trào linh cảm, quay về lập tức sáng tác nên album này, đặt tên cho nó là “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất”.

Phóng viên rõ ràng không định cứ thế bỏ qua cho Kỷ Nhược Tuyết, micro vẫn đưa đến trước mặt cô, tiếp tục đưa ra vài câu hỏi khá quỷ quyệt.

Ban đầu Kỷ Nhược Tuyết vẫn còn tươi cười đáp lại vài câu, nhưng đến cuối, phóng viên càng hỏi càng đi xa vấn đề, thậm chí đã hỏi đến cuộc sống riêng tư của cô, khiến cô cảm thấy không vui, nhưng khổ nỗi cô lại không thể thoát thân.

Ngay khi đó, một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau đám đông.

“Thật ngại quá, hôm nay cô Kỷ vừa mới đáp máy bay, đi đường mệt mỏi, phỏng vấn hôm nay đến đây là được rồi!”.

Giọng nói ấy không lớn, nhưng mang theo uy nghiêm không thể chống cự, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại.

Một thanh niên mặc Âu phục giày da, tay cầm hoa tươi đang chậm rãi bước đến, nơi anh ta đi qua, mọi người đều nhường ra một lối đi, không dám cản đường.

Những phóng viên bình thường rất khó đối phó này vốn còn định tiếp tục, nhưng khi nhìn thấy anh ta thì đều biến sắc, nhất thời không nói gì nữa.

“Cậu chủ Ray!”.

Vài phóng viên ở hàng đầu lập tức cúi đầu, khom người hành lễ với thanh niên.

Thanh niên tên Ray lại phớt lờ những người khác, trong mắt chỉ có Kỷ Nhược Tuyết. Anh ta đi đến trước mặt Kỷ Nhược Tuyết, cúi người lịch sự trước cô ấy.

“Cô Kỷ, lần đầu gặp mặt!”.

Anh ta nói tiếng Hoa Hạ cực kì lưu loát, mỉm cười nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là Ray Churchill, người thừa kế của gia tộc Churchill ở Yellen!”.

“Tôi là người hâm mộ trung thành của cô Kỷ, hôm nay nghe nói cô Kỷ đến Yellen nên cố tình đến đây muốn gặp cô Kỷ một lần, mong cô không cảm thấy tôi đường đột”.

“Ray Churchill?”, Kỷ Nhược Tuyết hơi dao động, mỉm cười với Ray.

“Cậu chủ Ray, nghe danh đã lâu, cậu khách sáo quá rồi!”.

Có lẽ Kỷ Nhược Tuyết không có cảm giác gì với bản thân Ray, nhưng gia tộc Churchill đằng sau Ray lại khiến cô ấy không thể không chú trọng.

Gia tộc Churchill ở Yellen có lịch sử hơn hai trăm năm, được gọi là gia tộc mạnh trăm năm đứng đầu Yellen, thậm chí được cả nước Yisa tôn sùng, địa vị có thể sánh ngang với hoàng tộc của các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất.

Đến Yellen cũng đồng nghĩa đến địa bàn của gia tộc Churchill, anh ta lại là người thừa kế của gia tộc Churchill, thân phận địa vị đúng là không tầm thường, có thể xem là Thái tử của Yellen.

Nghe Kỷ Nhược Tuyết nói, Ray tỏ ra vui mừng.

“Không ngờ cô Kỷ lại nhận ra tôi, thật khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng!”.

“Đây là khách sạn Yellen, là sản nghiệp dưới trướng gia tộc của tôi. Tôi đã chuẩn bị phòng tổng thống cho cô Kỷ, mời cô lên lầu!”.

“Có thể tiếp đãi cô Kỷ là vinh hạnh của tôi!”.

Mặc dù Kỷ Nhược Tuyết không có cảm giác gì với Ray, nhưng nghĩ tới còn bao nhiêu phóng viên đang bao vây ở ngoài cửa, cô cũng đành thuận thế mà xuống. Cô ấy gật đầu với Ray, cùng đi vào khách sạn.

Hai người sóng vai nhau mà đi, sau lưng có hai nữ vệ sĩ của Kỷ Nhược Tuyết đi theo, cả đại sảnh khách sạn thoáng chốc đã dồn sự chú ý về phía hai người.

Diệp Thiên và Đàm Băng Băng ngồi trên ghế sofa ở một bên đại sảnh, cậu hơi cúi đầu, không muốn để Kỷ Nhược Tuyết nhìn thấy mình. Nào ngờ Tề Văn Long đang hỏi thăm đường đi tham quan du lịch ở quầy lễ tân của khách sạn bỗng la lên.

“Diệp Thiên, họ nói tối nay ở sa mạc Gobi có lửa trại, chúng ta có đi không?”.

Giọng cậu ta hét lên, không ít người theo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía Diệp Thiên, Kỷ Nhược Tuyết cũng nằm trong số đó.

Khi thấy ánh mắt của Kỷ Nhược Tuyết lia tới, tim Diệp Thiên đánh bộp một tiếng.

“Chết!”.
Chương 606: Thói quen bắt tay

“Chết!”.

Diệp Thiên vốn ngồi trong góc phòng, với góc độ của Kỷ Nhược Tuyết sẽ không nhìn thấy cậu, nhưng tiếng gọi của Tề Văn Long lập tức thu hút sự chú ý của Kỷ Nhược Tuyết.

“Cô Kỷ, sao thế?”.

Ray đi bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết thấy cô ấy đột nhiên dừng bước, cảm thấy kì lạ hỏi.

Anh ta ngước nhìn lên, phát hiện Kỷ Nhược Tuyết đang nhìn chăm chú về hướng nào đó, mắt không chớp lấy một cái.

“Cô Kỷ?”.

Anh ta lại dò hỏi thêm một tiếng, nhưng Kỷ Nhược Tuyết đứng yên tại chỗ giống như tượng gỗ, không hề có phản ứng.

“Hử?”.

Anh ta nheo mắt, nhìn theo ánh mắt của Kỷ Nhược Tuyết, thấy một thanh niên ăn mặc giản dị.

Thanh niên vắt chéo hai chân, dựa nghiêng vào ghế sofa. Trừ vẻ ngoài ra, còn lại không có gì nổi bật, nhưng Kỷ Nhược Tuyết cứ nhìn chằm chằm cậu.

“Diệp Thiên, rốt cuộc chúng ta có đi không?”.

Tề Văn Long không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, bước tới chỗ Diệp Thiên, vẫn hỏi về chuyện lửa trại. Chỉ có Đàm Băng Băng và Thu Nhược Hi nhận ra bầu không khí khác thường.

Gương mặt Diệp Thiên thoáng qua vẻ bất lực, hằm hằm liếc nhìn Tề Văn Long, làm cậu ta chẳng hiểu ra sao.

Đúng lúc đó, cuối cùng Kỷ Nhược Tuyết cũng có hành động, cô ấy không để ý đến Ray ở bên cạnh, cất bước đi tới chỗ Diệp Thiên.

Sự xuất hiện của diva quốc tế Kỷ Nhược Tuyết vốn đã khiến đại sảnh tăng thêm sắc thái, thu hút ánh mắt của đám đông.

Bây giờ mọi cử động của Kỷ Nhược Tuyết đều được mọi người chú ý. Cô ấy nhẹ nhàng đến gần phía Diệp Thiên. Nhóm Ngô Lễ Phương vừa được cô ấy kí tên cho, bây giờ nhìn thấy cô ấy đi qua thì càng mừng như điên.

“Kỷ Nhược Tuyết qua đây rồi, chúng ta không phải đang nằm mơ đấy chứ? Lẽ nào cô ấy nhận ra chúng ta?”.

Mấy cô gái đang nghĩ như vậy thì Kỷ Nhược Tuyết đã đến ngay cạnh.

Cô ấy mặc váy dài quét đất, đứng ở bên mành cửa cách Diệp Thiên chưa tới một mét.

“Lần này gặp mặt xem như là duyên phận nhỉ?”.

Cô ấy mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở, ánh mắt chỉ nhìn mỗi mình Diệp Thiên.

Cô ấy vừa lên tiếng, nhóm Ngô Lễ Phương ở cạnh mới phản ứng lại. Hóa ra Kỷ Nhược Tuyết qua đây không phải vì bọn họ, mà là vì Diệp Thiên sao?

Nhưng sao có thể? Vừa rồi bọn họ qua đó xin chữ kí, Diệp Thiên không hề tham dự, rõ ràng không thân quen gì với Kỷ Nhược Tuyết. Sao bây giờ cô ấy lại chủ động tìm đến Diệp Thiên, còn ra vẻ cực kì thân thuộc?

“Nếu không phải cậu ta la lên, cô sẽ nhìn thấy tôi sao?”.

Diệp Thiên ngồi dựa vào ghế sofa, chỉ vào Tề Văn Long, gương mặt vẫn lạnh nhạt.

Cậu vốn không định gặp mặt Kỷ Nhược Tuyết, nào ngờ tiếng gọi của Tề Văn Long lại trùng hợp đến vậy.

Kỷ Nhược Tuyết mỉm cười, không hề ra vẻ diva quốc tế, ngược lại giống như cô bé nhà hàng xóm, chen vào ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên, vô cùng tự nhiên.

“Đó chẳng phải chứng tỏ ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi sao?”.

Hai người gần như không có khoảng cách, Kỷ Nhược Tuyết còn cố ý dựa sát vào Diệp Thiên, những người xung quanh chứng kiến cảnh này mà há hốc miệng.

Xưa nay Kỷ Nhược Tuyết đặt chân trong giới giải trí với hình tượng ngọc nữ thuần khiết. Cô ấy ra mắt mấy năm, chưa bao giờ có tin đồn tình cảm gì với người khác, cũng chưa từng quay cảnh hôn, đi đến đâu cũng giữ khoảng cách với những nam nghệ sĩ trong giới.

Thế mà bây giờ, Kỷ Nhược Tuyết lại ngồi sát bên cạnh anh thanh niên giống như búp bê sứ, hơn nữa trông thanh niên kia còn có vẻ không thích cho lắm, đúng là làm mới tam quan của bọn họ.

“Chẳng lẽ thằng nhóc này là con trai của người giàu nhất thế giới, hoặc là người thừa kế của hoàng tộc một nước, sao có thể khiến Kỷ Nhược Tuyết chủ động tiếp cận thế kia?”.

Không ít người âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên.

Mấy người Tề Văn Phong thân thiết với Diệp Thiên thì sững sờ, cả một lúc lâu không phản ứng được. Bọn họ thật sự không ngờ Diệp Thiên còn có một tầng quan hệ với Kỷ Nhược Tuyết.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt người kia, không khỏi âm thầm giơ ngón cái với Diệp Thiên.

Ngay cả ngôi sao lớn Kỷ Nhược Tuyết mà cũng đối xử khác với Diệp Thiên, trên đời này còn có người đẹp nào không có quan hệ với Diệp Thiên không chứ?

Trái với sự kinh ngạc của bọn họ, Ray không biểu lộ cảm xúc gì, dần dần sa sầm mặt.

Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt đã có sát ý dâng lên.

Anh ta là Ray Churchill, người thừa kế thứ nhất của gia tộc Churchill đứng đầu nước Yisa, là tộc trưởng kế tiếp của gia tộc Churchill.

Thân phận thế này có thể sánh ngang với hoàng gia Anh Đình, con của tổng thống các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, người ứng cử tổng thống Hợp chúng quốc, có thể nói là tối cao, huy hoàng nhất một nước, hội tụ bao nhiêu vinh quang trên người, không ai có thể so sánh được.

Ở nước Yisa, anh ta chính là Thái tử, không ai có thể phản đối anh ta, không ai có thể chống lại anh ta.

Kỷ Nhược Tuyết là người phụ nữ mà anh ta ưng ý. Mỗi một đĩa CD, mỗi một bộ điện ảnh mà cô ấy đóng, anh ta đều mua bản gốc với giá cao, sưu tầm cất trong nhà, hầu như mỗi tối đều sẽ lấy ra thưởng thức một lần.

Nếu không phải vì gần đây tình hình ở Trung Đông căng thẳng, anh ta phải trấn giữ nước Yisa, cộng thêm lão tổ trở về, anh ta đã bay đến thành phố mà lúc trước Kỷ Nhược Tuyết đến, tiếp xúc gần với cô ấy từ lâu.

Trong lòng anh ta, Kỷ Nhược Tuyết là người cao quý thuần khiết, độc nhất vô nhị. Chỉ có “Thái tử” nước Yisa như anh ta mới có thể xứng với cô gái hoàn hảo như thế này.

Thế nhưng bây giờ, Kỷ Nhược Tuyết mà anh ta xem là của riêng mình lại ngồi dựa sát bên một người thanh niên lạ mặt, nói cười vui vẻ, vô cùng thân thiết. Chuyện này làm anh ta nổi lên ngọn lửa ghen tuông.

Anh ta đợi vài phút, phát hiện Kỷ Nhược Tuyết vẫn không có ý định rời khỏi Diệp Thiên, ngược lại càng nói càng hăng say, anh ta không nhẫn nại được nữa, bước nhanh đến.

“Lần này anh cũng đến Yellen du lịch à? Tôi cũng theo sự sắp xếp của công ty, đến Yellen quay một số ngoại cảnh để làm MV sắp tới!”.

Kỷ Nhược Tuyết nói giọng dịu dàng, chỉ muốn kể hết tiến triển gần đây và sự phát triển trong sự nghiệp của mình cho Diệp Thiên nghe. Đúng lúc đó, một bàn tay đột nhiên đưa tới trước mặt Diệp Thiên.

“Xin chào người bạn Hoa Hạ, cậu là bạn của cô Kỷ thì cũng là bạn của tôi, hân hạnh được gặp. Xin tự giới thiệu tôi là Ray Churchill!”.

Người đưa tay ra là Ray, anh ta cao một mét chín, từ trên cao nhìn thẳng xuống Diệp Thiên, trong mắt chứa cảm giác áp bách của người có địa vị.

“Ray Churchill?”.

Diệp Thiên không trả lời, ngược lại nhóm Tề Văn Long ở bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt.

Lần này bọn họ đến nước Yisa không phải nhất thời hứng chí, mà là có kế hoạch từ trước.

Trước đó, bọn họ đã tìm hiểu về nước Yisa trên nhiều phương diện, cũng âm thầm tìm nhiều tài liệu chi tiết. Dù sao bọn họ ra nước ngoài cũng phải biết thứ gì có thể tiếp cận, thứ gì không được đụng vào.

Gia tộc Churchill là một tồn tại khổng lồ đáng sợ nhất mà bọn họ biết ở nước Yisa, giống như tổ chức Yamaguchi ở Đảo Quốc, Hồng môn ở nước ngoài, chắc chắn không thể đụng vào.

Mặc dù Ray chỉ nói ra tên của mình, không nhắc tới thân phận lai lịch của anh ta, nhưng cả nước Yisa này có mấy ai dám lấy họ Churchill?

Nghĩ đến đó, ánh mắt bọn họ lập tức trở nên nghiêm trọng. Ray rõ ràng có ý với Kỷ Nhược Tuyết, mà Kỷ Nhược Tuyết lại thân thiết với Diệp Thiên như vậy, chắc chắn anh ta không có ý tốt.

Bọn họ biết Diệp Thiên xuất thân từ nhà họ Diệp ở thủ đô, rất thân thiết với Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh. Nhưng đây là Yellen, không phải thủ đô, cho dù là bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng với tay không tới.

Trước ánh mắt lo lắng của bọn họ, cuối cùng Diệp Thiên cũng có phản ứng.

Cậu vẫn vắt chéo hai chân, không hề có ý định đứng dậy, vươn tay lấy một quả táo.

“Tôi không quen anh, cũng không có thói quen bắt tay với người lạ!”.
Chương 607: Tát vào mặt trước đám đông

Diệp Thiên trả lời cực kỳ dứt khoát, rõ ràng. Câu trả lời khiến cho Ray Churchill cũng cảm thấy bất ngờ.

Thường thì người khác tới bắt tay với bạn thì bạn cũng nên lịch sự bắt tay lại, dù có giả bộ thì cũng nên mang tính tượng trưng một chút.

Thế nhưng Diệp Thiên không hề làm theo như vậy, thể hiện thẳng thái độ không muốn bắt tay khiến cho anh ta không kịp phản ứng. Cánh tay cứng đơ giữa không trung .

Sao mà anh ta có thể biết được, Diệp Thiên trước giờ luôn như vậy. Đối với cậu, chỉ có người mà bạn bè hoặc anh em đưa tới thì cậu mới miễn cưỡng chào hỏi, nói chút lời khách sáo mà thôi.

Còn với những người khác, trước giờ cậu chưa bao giờ giữ thể diện giúp. Khi lần đầu tiên gặp Sở Thần Quang ở nhà Tiếu Văn Nguyệt cũng vậy, cậu cũng không hề nể nang gì.

Tới cảnh giới của Diệp Thiên, trừ những tướng tài của một nước hay những nguyên thủ quốc gia ra thì có được mấy người đủ tư cách bắt tay với cậu chứ?

Đây chính là sự bá đạo của người đứng đầu thế giới

Gia tộc Churchill ở nước Yisa rất được tôn trọng, nhưng sao có thể lọt vào mắt cậu được?

Nếu tộc trưởng của gia tộc Churchill ở đây thì may ra Diệp Thiên còn miễn cưỡng nể mặt, còn một người thừa kế thì đến tư cách để cậu ngước nhìn thêm một cái cũng không có.

Cách đáp lại của Diệp Thiên khiến cho mấy người Tề Văn Long tái mặt và tự nhủ hỏng bét rồi.

Ở nước Yisa, gia tộc Churchill có thể nói là một tay che trời. Đến cả quan chức cũng bị gia tộc này làm ảnh hưởng, đâu đâu cũng là bóng hình những thành viên của gia tộc Churchill.

Vậy mà Diệp Thiên lại từ chối cái bắt tay của người thừa kế gia tộc Churchill trước mặt bao nhiêu người như vậy. Điều này đồng nghĩa với việc đã trực tiếp đắc tội với gia tộc này .

Những người biết về gia tộc này dù là người ở đây hay người ngoài thì cũng đều nín thở và nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt như cười trên sự đau khổ của người khác.

“Thanh niên này đúng là không biết trời cao đất dày là gì, đến cả Ray Churchill bắt tay mà cũng khinh thường!”

“Chậc chậc, trên đời này vẫn còn những người không biết điều như vậy à. Ray Churchill đã chủ động bắt tay mà cậu ta còn từ chối. Cậu ta muốn trở thành kẻ địch của gia tộc Churchill sao?”

“Đúng là chán sống, thật sự là chán sống!”

Không ít nguười thầm lắc đầu, bọn họ đều cảm thấy không thể chấp nhận được hành động của Diệp Thiên.

Dù Diệp Thiên có là hậu duệ của hoàng thất hay là cậu ấm nhà giàu thì vẫn phải kiêng dè gia tộc Churchill vài phần.

Tục ngữ có câu quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, huống hồ gia tộc nhà Churchill còn là quân tử của nước Yisa.

Một khi gia tộc này mà tính toán thì dù bạn có nhiều tiền thế nào, mối quan hệ có lớn tới mức nào thì cũng khó mà làm gì được ở nước Yisa này.

Đám đông cảm thấy hành động của Diệp Thiên cực kỳ ấu trĩ. Dù là mấy người Tề Văn Long thì cũng đều thầm thở dài, cho rằng Diệp Thiên hơi xốc nổi.

Chỉ có Đàm Băng Băng, Kỷ Nhược Tuyết, Thu Nhược Hi là không hề có biểu hiện gì. Với năng lực của DIệp Thiên thì nhà họ Churchill là cái gì chứ?

Chỉ riêng dựa vào sức mạnh thì Diệp Thiên đã có thể đè nát mọi thứ. Dù đi tới đầu thì sức mạnh đó vẫn luôn vĩnh hằng.

Ray Churchill vừa mới hoàn hồn, thu tay lại thì đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo.

“Ý của cậu là Ray tôi không đủ tư cách bắt tay với cậu sao?”

Diệp Thiên gặm miếng táo, nói giọng tỉnh bơ: “Đúng là tôi không có thói quen bắt tay với người lạ!”

“Đương nhiên nếu anh cứ cố tình giải thích như thế thì cũng được!”

“Có thể nếu như trưởng tộc của nhà anh tới, tôi có thể giữ cho vài phần thể diện. Anh muốn bắt tay với tôi đúng là chưa đủ trình!”

Lời nói của Diệp Thiên khiến cả hội trường chấn động. Từng ánh mắt nhìn cậu chăm chăm giống như nhìn một tên ngu si đần độn.

Bọn họ cảm thấy Diệp Thiên điên thật sự rồi.

Tộc trưởng của gia tộc Churchill là cây cột vững chắc của nước Yisa, tôn quý vô cùng.

Đây là người đứng đầu thường uống rượu thưởng trà với những nhân vật quốc gia của nước Yisa, một lời nói có thể quyết định sự sống chết của hàng vạn người.

Vậy mà Diệp Thiên lại nói tộc trưởng tới thì cậu mới miễn cưỡng nể mặt. Còn Ray vẫn chưa đủ trình. Khẩu khí này đúng là ngông tới tận trời.

Không ai coi lời nói của Diệp Thiên là thật. Đám đông đều nhìn cậu như nhìn một thằng hề không biết trời cao đất dày của Hoa Hạ.

Ray tức tới mức bật cười. Anh ta lên tiếng: “Không thể phủ nhận, trong những người Hoa Hạ mà tôi từng gặp, cậu là người ngông nhất. Cũng là người không biết điều nhất!”

“Cậu nói bố tôi tới thì mới đủ tư cách bắt tay với cậu, còn tôi không đủ trình. Cậu có biết dù là gia chủ của bốn gia tộc thủ đô tới thì cũng phải lịch sự với bố tôi không. Cậu lấy đâu ra tự tin để ăn nói ngông nghênh như vậy?”

“Tôi rất muốn biết, cậu là ai?”

Anh ta nhìn với vẻ châm chọc, căn bản không hề cho rằng Diệp Thiên có thể khiến mình đánh giá cao hơn chút nào.

Dù Diệp Thiên là con cháu nhánh chính trong bốn gia tộc hay là Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh những người hàng đầu thì cũng không đủ tư cách khinh thường anh ta như vậy.

“Tôi là sinh viên của trường đại học Thủ Đô. Lần này tới Yellen để du lịch, chỉ vậy thôi, có vấn đề gì không?”

Diệp Thiên chẳng buồn ngẩng lên nhìn, chỉ thản nhiên đáp lại.

Nghe câu trả lời của Diệp Thiên, xung quanh không ít người bật cười, có lẽ bọn họ đều đang khịt mũi.

Một sinh viên đại học bình thường, tới Yissa mà lại dám đối đầu với người thừa kết của gia tộc Churchill, đúng là khiến người khác cười tới mức rụng răng.

“Ha ha!”

Ray cũng ngửa cổ bật cười, nụ cười chứa đầy sự khinh thường.

Anh ta cúi xuống, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Chỉ là một sinh viên đại học mà dám nói vậy với tôi ở Yellen. Tôi phải khâm phục dũng khí của cậu đấy!”

“Tôi chỉ cần một câu là có thể khiến cậu và bạn của cậu vứt vào trong sa mạc cho chim ưng ăn đấy!”

“Tôi chỉ cần lên tiếng là có thể khiến cho tất cả các người không ra khỏi Yisa, cậu có tin không?”

Ray của lúc này đã không còn quan tâm tới việc Kỷ Nhược Tuyết cũng có mặt nữa.

Diệp Thiên không nể mặt anh ta vậy, điều này có nghĩa là khinh thường sự uy nghiêm của gia tộc Churchill. Là người thừa kế của gia tộc, đương nhiên anh ta không cần phải khách khí nữa, đầu tiên là phải nhe nanh trước đã.

Mấy người Tề Văn Long tái mặt và cảm thấy kinh hãi.

Tại Trung đông vốn đã đủ thể loại nguy hiểm, Yisa là một trong những nơi an toàn nhất ở đây nên bọn họ mới dám tới du lịch

Nhưng dù sao nơi đây cũng thuộc về Trung Đông, một câu nói của Ray vứt bọn họ vào sa mạc thì đúng là dễ như trở bàn tay. Tới khi đó sống chết thế nào do ông trời quyết định. Dù bọn họ có chết trong sa mạc thì cũng chẳng ai có thể đòi lại chính nghĩa cho họ.

Dù Hoa Hạ có truy trách thì cùng lắm là thảo luận, Ray căn bản không hề bị liên lụy, huống hồ có ai biết là do anh ta làm hay người khác chứ?

Ở Yisa xa lạ này, mấy người Tề Văn Long cảm thấy sợ hãi và không nắm chắc được gì.

Những người xung quanh nhìn như đang xem kịch. Ray đã lên tiếng thì đương nhiên sẽ nói là làm. Ở Yellen, vài vị khách du lịch Hoa Hạ thì sao có thể đối kháng được với gia tộc Churchill chứ?

Khi bọn họ tưởng rằng Diệp Thiên đã chịu thua thì Diệp Thiên đứng lên.

Cậu giơ tay chỉ khẽ vung một cái mà đám đông đã cảm thấy hoa mắt. Một âm thanh giòn tan vang lên, cơ thể Ray giống như một quả pháo đập thẳng vào bồn hoa ở bên cạnh.
Chương 608: Em thích điểm nào của cậu ấy?

Diệp Thiên đứng sừng sững, thu tay về. Cả khách sạn Yellen lập tức rơi vào im lặng.

Không ai ngờ, Diệp Thiên lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát. Một cú bạt tai đánh bay Ray.

Đây là người thừa kế của gia tộc Churchill đấy.

Cú tát của Diệp Thiên không chỉ đánh vào mặt Ray mà còn đánh cả vào thương hiệu của nhà Churchill, điều này đồng nghĩa với việc khiêu khích cả gia tộc này.

Dù là nguyên thủ quốc gia, người đứng đầu một nước tới đây thì cũng không làm chuyện điên rồ như vậy. Diệp Thiên là một sinh viên bình thường sao lại dám chứ?

Khoảnh khắc Diệp Thiên ra tay, Kỷ Nhược Tuyết và mấy cô gái bên cạnh lấp láy đôi mắt nhưng chỉ thoáng qua.

Bồn hoa vỡ nát, Ray chảy máu mặt, đứng dậy từ đống đổ nát. Tới giờ anh ta vẫn không dám tin Diệp Thiên lại dám ra tay với mình. Dám ra tay với anh ta ở ngay nước Yisa.

“Cậu dám đánh tôi?”

Cảm nhận được máu tươi chảy từ đầu xuống, anh ta vô cùng tức giận. Đôi mắt hằm hằm sát khí.

“Dựa vào việc anh dám uy hiếp tôi và bạn tôi!”

“Thì tôi không chỉ dám đánh anh mà còn dám giết anh nữa đấy. Tin không?"

Diệp Thiên với vẻ mặt lạnh như bằng, hoàn toàn không coi Ray ra gì.

“Được, được lắm!”

Ray tức tới mức bật cười, mặc kệ máu trên mặt, anh ta đang chuẩn bị bước tới ra tay với Diệp Thiên.

Với một cánh tay đưa ra, vận chuyển chân khí và định phóng sức mạnh thì đúng lúc này anh ta cảm thấy điện thoại trong túi rung lên nên dừng lại.

Anh ta lấy điện thoại ra. Nội dung tin nhắn lập tức khiến đồng tử co rụt.

Mộc lúc sau, anh ta đè nén sức mạnh xuống và buông tay.

Diệp Thiên quét mắt với vẻ lạnh lùng.

“Người Hoa Hạ kia, hôm nay coi như cậu may mắn, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!”

Anh ta lau máu trên mặt, ném một câu rồi rảo bước lao ra khỏi cửa khiến cho đám đông hoang mang.

Từ khi nào mà tính cách của người thừa kế gia tộc Churchill lại tốt như vậy chứ?

Theo lý mà nói, chắc chắn Ray sẽ nổi điên hoặc là sẽ để người của gia tộc tới trả thù Diệp Thiên. Thế nhưng Ray chỉ nói đúng một câu như vậy rồi rời đi, điều này hoàn toàn không hợp với phong cách của gia tộc Churchill.

Ray bỏ đi, Diệp Thiên lại ngồi xuống ghế sô pha giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mấy người Tề Văn Long bừng tỉnh vội vàng sà tới.

“Đại ca, vừa rồi có phải cậu hơi kích động không, dám ra tay đánh anh ta nữa?”

Tề Văn Long với vẻ mặt hoảng loạn nói với Diệp Thiên: “Rất có khả năng là người của gia tộc Churchill, đắc tội với anh ta thì chúng ta khó sống ở Yisa lắm”.

“Giờ chúng ta lập tức mua vé rời khỏi Yellen thôi!”

Đây là cách duy nhất mà cậu ta nghĩ được vào lúc này. Mặc dù gia tộc Churchill lợi hại nhưng chỉ cần rời khỏi Yisa thì bọn họ cũng không thể vươn tay tới Hoa Hạ được.

Nếu chậm một bước, đối phương tới trả thù thì khi đó bốn nam năm nữ bọn họ sao có thể chống lại được chứ?

“Không cần lo lắng!”

Diệp Thiên xua tay, cười thản nhiên: “Một gia tộc thôi mà, không là gì!”

“Mọi người yên tâm vui chơi, không cần lo lắng gì cả!”

Nhìn thấy thái độ của Diệp Thiên thì đám đông lại càng cuống cả lên. Ngô Lễ Phương xen vào: “Diệp Thiên, có thể cậu không hiểu rõ về gia tộc Churchill. Đó là đại gia tộc nổi tiếng tại nước Yisa tương đương với hoàng thất thời cổ đại đó!"

“Bọn họ tung hoành khắp nước Yisa, tìm đại một vài người là cũng có thể khiến chúng ta bị nhốt vào tù hoặc là vứt vào sa mặc rồi!’

Những người khác dù không lên tiếng nhưng cũng đều trầm mặt, rõ ràng là bọn họ có nghe nói về gia tộc Churchill này.

Diệp Thiên lẳng lặng nghe xong thì vẫn không hề có phản ứng gì.

“Tin tôi đi, bọn họ không dám làm gì đâu. Nếu như bọn họ thật sự dám tới thì tôi cũng sẽ xử lý!”

“Mọi chuyện đều có tôi!”

Vẻ thản nhiên của Diệp Thiên khiến những người khác cảm thấy bất lực. Nhưng nghĩ tới việc lần này tới Yisa là do Diệp Thiên mời thì bọn họ cũng ngại bỏ chạy, đành phải ở lại một cách bất đắc dĩ.

Bọn họ đều thầm cầu nguyện, Diệp Thiên và mối quan hệ với bốn gia tộc lớn đủ để dùng ở đây.

Diệp Thiên vươn người, đứng dậy.

“Mọi người tự nhiên nhé, tôi ra ngoài đi dạo. Tới giờ cơm thì sẽ tìm mọi người!’

Nói xong, cậu rảo bước đi ra khỏi khách sạn. Đám đông tự giác nhường đường. Dù sao thì người dám đánh cả Ray thì ai dám gây sự với cậu chứ.

“Đợi đã, tôi cũng muốn đi!”

Kỷ Nhược Tuyết cũng đứng dậy đuổi theo. Khó khăn lắm mới gặp được Diệp Thiên, đương nhiên cô ấy không thể nào bỏ lỡ cơ hội như vậy được.

Cô ấy vừa bước được hai bước thì đã bắt gặp ánh mắt của Diệp Thiên.

“Cậu đừng đi theo, tôi không muốn khi đang đi dạo thì có vài chục người đi theo đâu!”

Diệp Thiên nói xong thì biến mất ngoài cửa, chỉ có Đàm Băng Băng là đi theo cậu.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Kỷ Nhược Tuyết chỉ biết hậm hực giậm chân với vẻ bất lực.

Cô ấy chào mấy người Tề Văn Long rồi đi thang máy lên đỉnh khách sạn.

Bên trong phòng dành cho tổng thống, Kỷ Nhược Tuyết nằm trên giường lông thiên nga, tim đập thình thịch giống y như một cô gái mới yêu lần đầu.

“Chị Nhã, chị Nhu, em vui quá, bỗng nhiên lại gặp cậu ấy ở đây!”

Người mà cô ấy gọi đương nhiên là hai nữ vệ sĩ bất ly thân luôn bên cạnh mình.

Lúc này hai người bọn họ đã bỏ kính, để lộ vẻ đẹp tuyệt trần. Hai cô vệ sĩ này là chị em sinh đôi, bề ngoài giống nhau, mỗi người đều có thần thái không hề kém Kỷ Nhược Tuyết.

Chị gái tên là Lâm Trạch Nhã, dựa vào ghế ở đầu giường khẽ cười: “Đó chính là người trong mộng mà em hay nói tới đó hả?”

Kỷ Nhược Tuyết đỏ mặt, nói với vẻ xấu hổ: “Chị Nhã nói gì vậy, cái gì mà người trong mộng chứ?”

Lâm Trạch Nhu ở bên cạnh cũng trêu chọc: “Ây da, còn nói không phải người trong mộng? Em xem vừa rồi kích động quá trời kìa, xíu nữa là dính lấy người ta rồi!”

Kỷ Nhược Tuyết càng đỏ mặt hơn, nhưng không hề phản bác.

Cô ấy lăn lộn trên giường, hỏi hai người bọn họ: “Chị Nhã, chị Nhu lần đầu mọi người gặp cậu ấy, thấy cậu ấy thế nào?”

“Vừa rồi cậu ấy tát bay Ray bằng một bạt tai, có phải là rất ngầu không?”

Người con gái đang yêu luôn hi vọng chị em tốt bên cạnh có thể khen ngợi người bạn trai của mình, Kỷ Nhược Tuyết cũng không ngoại lệ.

Diệp Thiên chính là niềm kiêu hãnh của cô ấy. Là người mà cô ấy coi cả đời này. Cô ấy hi vọng chị em của mình cũng chấp nhận điều đó.

Hai chị em nhìn nhau và bật cười, không hề đáp lại khiến Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy kỳ lạ.

“Chị Nhã, chị Nhu, sao hai người không nói gì vậy?”

Cô ấy khẽ chau mày, vội hỏi: “Có phải mọi người cảm thấy cậu ấy rất lạnh lùng với em, không để tâm tới em không?”

Lâm Trạch Nhã uống một ngụm trà nóng, đôi mắt khẽ dao động.

“Tiểu Tuyết, em thật sự muốn chị bình luận sao?”

Kỷ Nhược Tuyết gật đầu.

Lâm Trạch Nhã trầm ngâm vài giây rồi khẽ cười.

“Tiểu Tuyết, thực ra chị thật sự muốn biết rốt cuộc em thích điểm nào của cậu ấy?”
Chương 609: Tổng giáo quan tên Diệp Thiên

Câu hỏi của Lâm Trạch Nhã khiến Kỷ Nhược Tuyết khựng người, không biết phải trả lời như thế nào.

Cô ấy khẽ chau mày, hỏi với vẻ kỳ lạ: “Chị Nhã, ý của chị là gì?”

Lâm Trạch Nhã xua tay: “Nói thẳng ra thì chị thực sự không thấy cậu ấy có điểm nào đáng để em thích cả!”

Lúc này Kỷ Nhược Tuyết mới phản ứng lại. Cô ấy không hề tức giận, chỉ khẽ hỏi: “Chị Nhã, chị thấy cậu ấy không tốt hả?”

Lâm Trạch Nhã gật đầu dứt khoát.

“Nói thẳng ra, cậu ấy quá kiêu ngạo!”

“Hơn nữa cậu ấy là người không biết trời cao đất dày nhất mà chị từng gặp!”

“Thực sự chị không cảm thấy đáng để được thích, càng không thấy hai người nên ở cạnh nhau!”

Cô ấy đưa một ngón tay ngọc ngà lên và nói tiếp: “Thứ nhất, hôm nay em bị nhiều ký giả phỏng vấn trước cửa khách sạn, gây náo loạn lớn như vậy thì chắc chắn cậu ấy cũng phải nhận ra sự có mặt của em, vậy mà cậu ấy không hề có ý chào hỏi. Nếu như không phải bạn của cậu ấy hô lên thì chưa chắc giờ đây em đã gặp được cậu ấy!”

“Điều này đủ để chứng minh, cậu ấy không hề quan tâm tới em. Hoặc nói cách khác cậu ấy thấy em không phải là người quan trọng!”

Lâm Trạch Nhã đưa ra ngón tay thứ hai, tiếp tục nói: “Thứ hai, lấy ví dụ lúc nãy ra để nói. Mặc dù Ray khiến chị cảm thấy ngạo nghễ nhưng ít ra anh ta cũng hiểu về lịch sự, biết có chừng mực!”

“Anh ta chủ động bước lên bắt tay với người trong mộng của em, nhưng người trong mộng của em hay thật đấy, từ chối trực tiếp, rõ ràng là không coi ai ra gì!”

“Cách làm của cậu ấy trong mắt người khác có thể là cá tính nhưng nói thực chị chỉ thấy buồn cười, ấu trĩ, giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy”.

Kỷ Nhược Tuyết không hề phản bác, chỉ mỉm cười lặng lẽ lắng nghe. Lâm Trạch Nhã đưa ra ngón tay thứ ba.

“Thứ ba, cậu ấy đúng là có hơi lỗ mạng, quá ngốc nghếch”.

“Khi chưa hiểu rõ thân phận của đối phương thì đã tạo thù kết oán rồi. Sau đó còn ra tay đánh Ray, hành động bất chấp hậu quả, ngông cuồng như vậy thật sự là quá lỗ mãng và không có não!”

Lâm Trạch Nhã nói xong thì giơ ngón tay thứ tư ra.

“Thứ tư, tự cao tự đại, không biết trời cao đất dày là gì!”

“Rõ ràng bạn bè của cậu ta đều biết sức mạnh của gia tộc Churchill, cũng biết hậu quả của việc đắc tội với họ nên khuyên cậu ta rời đi, thế nhưng vẫn một mình một ý, không hề suy nghĩ cho người khác, cho rằng tự mình có thể giải quyết được mọi chuyện!”

“Vừa nãy khi thấy cậu ấy ra tay với Ray thì có vẻ như cậu ấy cũng là một người có tu vi nhưng tự cho rằng mình có chút võ vẽ mà không biết sợ gì cả thì đúng là nực cười!”

“Ở nước Yisa rộng lớn này, nói thật, dù có là hai chị em bọn chị đắc tội với gia tộc Churchill thì cũng không dám. Cậu ấy chỉ là một người luyện võ bình thường, lấy đâu ra tư cách và dũng khí như vậy chứ?

Lâm Trạch Nhã nói xong bèn giơ ngón tay thứ năm.

“Điểm cuối cùng, người này làm việc thực sự quá tùy tiện, hơn nữa tôi làm gì kệ tôi, không hề quan tâm tới cách nhìn nhận của người khác!”

“Em xem giọng điệu cậu ấy nói với bạn bè khi rời đi giống như đang sắp xếp mọi thứ và coi cậu ấy luôn là trung tâm vậy!”

Lâm Trạch Nhã nói xong thì cuối cùng lắc đầu thở dài.

“Tiểu Tuyết, không phải chứ người trong mộng của em thật sự khiến chị thất vọng quá!”

Lâm Trạch Nhu ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Tiểu Tuyết, em thích ai thì bọn chị cũng đều ủng hộ em nhưng chị cảm thấy có phải em nên cân nhắc kỹ lưỡng tình cảm của mình không?”

“Giai đoạn bọn chị bảo vệ em cũng có không ít các cậu ấm hào môn theo đuổi em, trong đó có không ít người đàng hoàng, lịch sự, nhưng em đều từ chối, luôn giữ khoảng cách với họ, vì một tên nhóc ngông cuồng không biết điều như cậu ấy thì có đáng không?”

Kỷ Nhược Tuyết im lặng lắng nghe. Thấy chị em tốt có đánh giá như vậy về Diệp Thiên, cô không những không hề tức giận mà còn thầm cười.

Cô nhắc tới Diệp Thiên nhiều lần với họ nhưng chưa bao giờ nói cho họ biết thân phận thực sự của Diệp Thiên và cũng ít nhắc tới sự tích của cậu. Vì vậy hai người bọn họ thật sự không biết về con người thật của Diệp Thiên.

Nhưng cô không vội giải thích, chỉ cười thần bí: “Em biết là hai chị muốn tốt cho em, nhưng em thích cậu ấy, dù cậu ấy có không tốt như thế nào thì em vẫn thích cậu ấy!”

Hai chị em sinh đôi nhìn nhau cạn lời. Bọn họ vỗ trán, cảm thấy bất lực trước Kỷ Nhược Tuyết.

Kỷ Nhược Tuyết cười một cách tự nhiên, sau đó đột nhiên hỏi: “Phải rồi, chị Nhã, chị Nhu, hai người xuất thân từ chiến đội Nam Long Nhận, nghe nói đó là đội quân đặc biết mạnh nhất, thần bí nhất của Hoa Hạ. Mỗi người có thể gia nhập đều là tinh anh trong đám người tinh anh, có thể nói cho em nghe những chuyện trong đó không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK