Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho tới khi cậu ta đi tới thủ đô, gặp phải bóng âm lớn nhất cuộc đời mình. Khi đó cậu ta mới biết, trên thế gian này người giỏi vẫn sẽ có người giỏi hơn. Đây cũng chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cậu ta, là vết thương mà cậu ta không dám quên.





Mà lúc này, người từng sỉ nhục, bắt cậu ta phải quỳ xuống đang ngồi trước mặt cách cậu ta một mét thì sao không khiến cậu ta kinh hãi cho được?






Diệp Thiên mỉm cười để lộ vẻ châm chọc.





“Cậu muốn nghe tôi nói một lần nữa à, cậu Đoạn?”





Một câu nói "cậu Đoạn” khiến cho Mộ Dung Đoạn phải tái mặt, lùi lại phía sau, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.





Đùa nhau chắc, đây là đế vương bất bại Diệp Lăng Thiên, là người mạnh nhất Hoa Hạ, đến cả Mộ Dung Vô Địch còn từng bị cậu ta chèn ép, muốn nói chuyện với cậu ta thì cũng chỉ có người như Mộ Dung Vô Địch mới đủ tư cách. Mặc dù cậu ta là cậu chủ số một Trung Hải nhưng so với Diệp Thiên thì chênh lệch hang vạn kilomet. Ok?







Một câu “cậu Đoạn” của Diệp Thiên rõ ràng là đã mang theo thái độ của cậu trong lời nói, khiến cho Mộ Dung Đoạn bị dọa sợ không hề nhẹ.





“Hừ, giờ biết gọi là cậu Đoạn rồi à?", Lý Nguyên Khải ở bên cạnh cười với vẻ lạnh lùng.





Lý Nguyên Khải chế nhạo: “Không phải trước đó cậu nói, dù là cậu Đoạn hay nhà Mộ Dung thì cậu cũng không coi ra gì sao??





“Giờ cậu Đoạn tới rồi nên sợ hãi biết sai rồi phải không?”





Những người khác cũng phụ họa theo, tất cả đều chế nhạo Diệp Thiên. Hai nữ sinh của trường đại học Hoa Thanh lúc này nhìn Đàm Băng Băng như muốn nói: "cô xem, xem người đàn ông mà cô nhìn trúng kìa".





Khi đám đông đang lên tiếng thì Mộ Dung Đoạn lập tức đanh mắt và gầm lên: “Câm miệng cho tôi!”





Tiếng gầm của cậu ta chứa đựng sự phẫn nộ khiến đám đông giật mình.





“Cậu Đoạn? Cậu…”





Lý Nguyên Khải nhìn Mộ Dung Đoạn với vẻ nghi ngờ.





“Câm miệng cho tôi!”





Đôi mắt Mộ Dung Đoạn long lên sòng sọc, thật chỉ muốn tát lật mặt gã kia.





Cậu ta quay về phía Diệp Thiên, nở nụ cười rõ ràng là đang nịnh nọt





“Thì là …Diệp đế vương, cậu gọi tôi cậu Đoạn là muốn giảm tuổi thọ của tôi sao. Trước mặt cậu, cậu gọi tôi là tiểu Đoạn là được!”





“Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu có khỏe không?”





“Chuyện vừa nãy đều là hiểu nhầm thôi, hi vọng cậu đừng để bụng, là do người của tôi không hiểu chuyện!”





Câu nói của cậu ta khiến hiện trường kinh hãi.





Từng ánh mắt đổ dồn về phía Mộ Dung Đoạn, nhất là mấy người Lý Nguyên Khải đi theo cậu ta thì càng tỏ ra hoang mang hơn. Bọn họ không dám tin.





Mộ Dung Đoạn lại nịnh nọt với vẻ hèn kém như vậy trước mặt Diệp Thiên sao. Lại còn tỏ ra cung kính, sợ sệt nữa. Không thể nào?





Hai nữ sinh của đại học Hoa Thanh lúc này há hốc miệng giống như bị nhét trứng gà. Sự thay đổi đột ngột khiến bọn họ cũng không kịp phản ứng.



Liễu Linh Lung còn đỡ vì dù sao thì cô ta cũng đã từng chứng kiến Diệp Thiên giết chết trưởng lão Võ Đang. Lâm Ngữ Băng thì lấp láy đôi mắt với vẻ ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK