“Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?”
Lâm Hiểu Nguyễn nắm chặt tờ giấy, nước mắt như mưa nói.
“Có duyên ắt sẽ gặp lại!”
Diệp Thiên không trả lời trực tiếp, Lâm Hiểu Nguyễn cũng chỉ coi như một khách qua đường trong hành trình của cậu mà thôi.
Lâm Hiểu Nguyễn đã sớm biết đáp án, tự giễu cười một tiếng rồi cúi đầu xuống.
Khi cô ta ngẩng đầu lên, bóng hình Diệp Thiên đã biến mất từ bao giờ, chỉ để lại những ánh mắt kính sợ ở xung quanh.
Cô ta nhìn vệt sáng màu lam biến mất nơi xa, bàn tay khẽ giơ lên, tờ giấy kia bay theo chiều gió, dần trôi vào sâu trong đám mây.
Catherine đã hồi phục tinh thần từ lâu, nhìn thấy cô ta làm như vậy, chỉ lắc đầu thở dài, một câu cũng không nói lên lời.
… Cuộc chiến của Diệp Thiên ở tháp Eiffel giết chết toàn bộ mười sáu thẩm phán vương, sau đó lại đánh giết Rocks, võ giả trong thiên hạ đều có thể làm chứng, trên diễn đàn trong trang web Cao thủ quốc tế đều đang bàn tán sôi nổi.
Có người nói, Diệp Thiên đã vượt qua hoàng cấp; có người nói Diệp Thiên đã có thể sánh ngang với tiên nhân phương Đông, thần linh phương Tây thời xưa; lại có người nói, Diệp Thiên đã nắm giữ thực lực đủ để đứng ngang hàng với cường quốc thời nay.
Cho dù là quan điểm nào, cuối cùng đều có chung một đánh giá về Diệp Thiên, đó chính là – vô địch thời nay! Bách Hiểu Sinh Thiên Cơ Lâu Hoa Hạ đã từng đánh giá Diệp Thiên đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, tặng cậu danh hiệu “Chiến Thần bất bại”, nhưng “bất bại” này cũng chỉ là một danh xưng tương đối, vô số cao thủ trên thế gian đều coi thường nó.
Nhưng bây giờ, không ai có chút nghi ngờ nào với bốn chữ “Chiến Thần bất bại” này, “Kẻ Hủy Diệt” còn có bài post bên trong diễn đàn, tuyên bố “Vũ khí hạt nhân không ra, Đế Vương Bất Bại vô địch!”
Mà trong ngày hôm đó, bộ phận CIA của Hợp chúng quốc cũng xếp Diệp Thiên vào nhân vật nguy hiểm cấp SSS, đây là lần đầu tiên trước nay chưa từng có kể từ khi CIA thành lập đến giờ.
Luân Thành - Anh Đình, trong một cung điện cổ kính ở ngoại ô khu tây, một người đàn ông trung niên phương Tây có khuôn mặt anh tuấn đứng chắp tay trên khán đài của cung điện, ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong xanh xa xa.
Ngay phía trước cung điện, bốn bóng người thẳng tắp thon dài chậm rãi bước đến, mỗi người đều đội mũ rộng vành, nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng mỗi một bước đi của bọn họ đều sẽ khiến nguyên khí trong trời đất rung lên, mơ hồ có loại nhịp điệu không thể giải thích được, giống như ngay cả trời đất cũng đồng điệu với bước đi của bọn họ.
Bốn người đi đến bên cạnh cung điện, người đàn ông trên khán đài kia bước lên trước một bước.
Một bước này của ông ta vừa ra, lại giống như bỗng dưng kết nối với không gian phía dưới, nhoáng cái đã đứng trước mặt bốn người.
“Mấy người Gabriel có còn sót lại chút ít thần hồn nào không?”
Trong đôi mắt ông ta có những chấm vàng hệt như ngọn lửa đang bốc cháy, nhìn thẳng vào bốn người.
Bốn người chắp tay đứng cùng một chỗ với ông ta, khí thế lại không hề thua kém ông ta, một người trong đó lắc đầu nói: “Chúng tôi đã tỉ mỉ tìm kiếm xung quanh tháp Eiffel, mấy người Gabriel, ngay cả một chút một ít mảnh vỡ thần hồn cũng không hề để lại, coi như đã hoàn toàn chết đi rồi!”
Người đàn ông anh tuấn cao lớn nghe vậy, trong mắt lóe lên sắc bén.
“Diệp Lăng Thiên ra tay đúng là tàn nhẫn vô tình, có lẽ ngay từ khi bắt đầu, mấy người Gabriel đã sai rồi, bọn họ không nên đến tìm cậu ta!”