Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một quán trà nhỏ có hai người mặc áo bào phong cách cổ phong đang ngồi trò chuyện với nhau.

"Cậu biết chuyện gì chưa? Phan Hoài Uyên chết rồi!"

Một trong hai người lên tiếng.

"Phan Hoài Uyên? Cậu đang nói tới gia chủ của nhà họ Phan – một trong bảy gia tộc lớn ở Vân Kiềm sao?"

Người còn lại có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy!"

Người ban nãy kể chuyện gật đầu.

"Sao có thể như vậy được? Phan Hoài Uyên chết rồi?"

"Đường đường một cao thủ võ lâm chí tôn có thực lực, nổi danh mười mấy năm nay trong giới võ đạo Vân Kiềm, lại mới có hơn năm mươi tuổi vẫn còn sung sức, ít cũng phải sống thêm được mấy chục năm nữa. Người như vậy sao có thể tự nhiên chết được cơ chứ?"

Người kia vẫn không thể tin nổi câu chuyện mình vừa nghe.

"Người anh em, lúc tôi hay tin này thì tôi còn kinh ngạc hơn cậu nhiều. Nhưng việc này chắc chắn như đinh đóng cột, Phan Hoài Uyên chết rồi. Hơn nữa còn là chết do bị người ta giết, một đòn chí mạng!"

Đồng tử của người kia co lại, kinh ngạc thốt lên: "Bị giết chết? Lại còn là một đòn chí mạng? Không thể nào! Một cao thủ chí tôn như vậy thì làm gì có ai giết nổi? Lẽ nào là do Tứ Tuyệt ra tay?"

Người kia trầm ngâm một lúc rồi gật gật đầu, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ đáp: "Đúng vậy, nghe nói là do "Ngọc Hoàng Đại Đế" của Tứ Tuyệt có ân oán gì đó với bảy gia tộc tại Vân Kiềm. Mà Tiêu Ngọc Hoàng lại đang ở núi Thất Tinh thuộc tỉnh Kiềm, nếu người đó ra tay thì Phan Hoài Uyên mất mạng là đúng rồi!"

Nhưng chỉ một tíc tắc sau, người vừa nói lại lắc đầu nguầy nguậy: "Không đúng, Tiêu Ngọc Hoàng đã ở trên đỉnh Ngọc Hoàng mai danh ẩn tích hơn chục năm không xuất hiện, chưa từng khuấy động giới võ lâm nên có lẽ cũng không phải do người đó làm đâu. Còn ba người khác trong Tứ Tuyệt thì lại không thù không oán với nhà họ Phan nên cũng sẽ không ra tay. Ngoài mấy người này thì còn ai có khả năng giết Phan Hoài Uyên?"

Người còn lại nghe xong thì dừng lại một lát mới đáp: "Việc này tôi cũng thấy vô cùng kinh ngạc, may mà nguồn tin của tôi nhạy bén nên mới cập nhật được tin tức chính xác".

"Phan Hoài Uyên là do Diệp Lăng Thiên giết".

Người kia vừa dứt lời, gương mặt người còn lại không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

"Diệp Lăng Thiên? Là người của tỉnh Xuyên đã một chưởng đánh chết Nhị đương gia Đường Đôn Nho của Đường Môn sao?"

Người kia im lặng gật đầu, gương mặt lộ ra vẻ kính nể!

Người vừa hay tin phải một lúc sau mới bình tĩnh lại được, kinh ngạc nói: "Không thể như vậy chứ? Võ tôn là rồng, đâu phải muốn giết là giết được? Cho dù Diệp Lăng Thiên thắng được Phan Hoài Uyên thì cũng khó như lên trời. Lẽ nào Diệp Lăng Thiên đã dùng thủ đoạn ti tiện gì sao?"

Người còn lại khẽ xua tay đáp: "Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy đấy, nhưng theo thông tin tuồn ra từ người của sáu gia tộc còn lại ở Vân Kiềm thì Phan Hoài Uyên chết khi giao đấu trực diện với Diệp Thiên Lăng!"

"Diệp Thiên Lăng chỉ dùng đúng một chiêu để đánh chết Phan Hoài Uyên tại chỗ!"

Nghe xong, người kia không thốt nên lời, sự bàng hoàng khiếp sợ hiện rõ trong đôi mắt anh ta.

__________

Trong giới võ đạo của Hoa Hạ, đi đâu cũng có thể bắt gặp những đoạn đối thoại tương tự. Nghe tin Diệp Thần và Phan Hoài Uyên giao đấu, gia chủ nhà họ Phan còn bị đánh chết ngay tại chỗ khiến tất cả mọi người bàng hoàng, thông tin này cũng không ngừng lan truyền trong giới võ đạo.

Phàm là những tông phái nhạy tin thì đều biết thông tin này. Vốn dĩ khi Diệp Thần giết Đường Đôn Nho, cậu vốn đã nổi danh toàn Hoa Hạ. Hiện giờ, cậu lại còn xử đẹp Phan Hoài Uyên nên càng khiến cho giới võ đạo Hoa Hạ sôi sùng sục, chấn động bốn phương tám hướng.

Tại Thành Môn của tỉnh Xuyên, trên đỉnh núi Huyền Vũ, Trần Sư Hành – dược sư thảm bại dưới tay Diệp Thần đang ngồi trên mặt đất luân chuyển nội lực đi khắp cơ thể.

"Phụt!"

Một khắc sau, ông ta đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, mặt lại càng tái xanh hơn nữa, khí tức cũng yếu đi nhiều.

"Sao có thể như vậy?"

Ông ta lẩm bẩm một mình, khó lòng tin nổi.

Đây đã là lần thứ chín mươi tám trong vòng hai tháng nay ông ta trị thương rồi nhưng tình hình lại càng lúc càng tệ. Vết thương không những không đỡ mà thậm chí còn ngày càng nghiêm trọng. Hiện giờ tu vi đã hao hụt rất nhiều, từ một cao thủ võ thuật trở thành võ sư bình thường, mà tu vi thì vẫn tiếp tục hao hụt.

Kể từ hôm ông ta bị Diệp Thần đánh trọng thương, định bụng trước mắt sẽ quay về Huyền Sơn trị thương. Đợi khi vết thương lành lại sẽ tới đỉnh Ngọc Hoàng để gặp sư phụ, nhưng ông ta đã dùng chín mươi tám phương pháp khác nhau vẫn không trị được thương.

"Diệp Lăng Thiên, ra tay tàn độc lắm!"

Ông ta giận dữ quát thành tiếng, lần này, ông ta không do dự nữa mà lết cái thân đang bị thương xuống núi bởi Trần Sư Hành biết nếu tình hình này kéo dài thì ông ta không những sẽ thành phế nhân mà đến cái mạng cũng khó mà giữ nổi.

Núi Thất Tinh nằm ở phía Nam của tỉnh Kiềm có tới bảy đỉnh giống như Thất Tinh (bảy ngôi sao) nối liền nhau nên mới có tên gọi như vậy.

Ngọn cao nhất của núi Thất Tinh gọi là đỉnh Ngọc Hoàng vô cùng hùng vĩ tráng lệ, rất ít người có thể leo lên tới đây.

Đỉnh Ngọc Hoàng ban đầu chỉ là một nơi vô danh nhưng sau đó có một cao thủ chọn nơi đây làm nơi ẩn thân khiến cả giới võ đạo đều biết đến nơi này.

"Nam Tiêu" Tiêu Ngọc Hoàng còn có biệt danh là Ngọc Hoàng Đại Đế không ai không biết tới. Người này từng là một truyền kỳ trong giới võ lâm, được tôn là thiên hạ vô song không ai đánh bại được.

Hôm nay, một kẻ nhếch nhác đang lê lết leo lên đỉnh Ngọc Hoàng. Mặc dù hai tay người đó dính đầy máu nhưng vẫn kiên trì leo lên. Cuối cùng, cũng leo lên được tới đỉnh Ngọc Hoàng.

Ở giữa đỉnh núi có một căn nhà bằng gỗ, một người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh căn nhà gỗ, nhắm mắt dưỡng thần vô cùng ung dung tự tại.

Mặc dù tướng mạo người đó giống như một người trung niên nhưng trên đầu tóc đã bạc trắng như một người già. Thế nhưng cánh tay, gò má, hai chân, bất cứ vùng da nào của người đó đều trong suốt, tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhìn giống như một vị tiên hạ phàm.

Đỉnh Ngọc Hoàng cao tới hàng trăm trượng, gió mạnh thổi qua vô cùng giá lạnh. Người bình thường dù có mặc áo bông leo lên đây cũng rét run cầm cập nhưng người đó chỉ mặc độc một chiếc áo màu trắng mỏng, vậy mà lại không hề xi nhê gì trước những cơn gió mạnh.

Một thoáng sau, người đó chậm rãi mở mắt, đôi mắt chất chứa nỗi buồn như thể đã trải qua nhiều cuộc bể dâu, nhìn thấu sự đời.

Trước căn nhà gỗ, bóng người nhếch nhác vừa trèo lên đỉnh núi xuất hiện, người đó chính là kẻ đã rời khỏi núi Huyền Vũ mấy ngày trước - Trần Sư Hành.

Trông ông ta vô cùng nhếch nhác, leo một mạch lên đây, cuối cùng cũng tới được phía trước căn nhà gỗ.

Người vừa tới mặt mày nghiêm trang, đầy vẻ kính nể khom lưng trước người mặc đồ trắng.

"Sư phụ, xin hãy cứu đệ tử một mạng!"

Lúc này trên người ông ta đầy vết máu, khí tức yếu ớt vô cùng thê thảm, trông không hề giống người được tôn làm đại sư y thuật của tỉnh Xuyên chút nào.

Ông cụ già kia mặt không biến sắc như thể mặt hồ không gợn sóng, chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn người kia một cái

"Sư Hành, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi lại sa sút như vậy!"

Trong đôi mắt người kia không hề có chút cảm xúc nào, như thể đang nhìn một người lạ mà mình không hề quen biết. Giọng người đó vang vang như từ Cửu Thiên vọng tới rồi dội xuống núi Thất Tinh này.

Sư Hành đứng thẳng lưng dậy, đang định nói gì đó nhưng lại đột nhiên phun ra một ngụm máu, toàn thân không ngừng co giật.

Trước mắt ông ta tối sầm lại, không thể đứng vững nữa mà ngã vật ra đất. Khoảnh khắc ông ta ngã vật ra đất thì một thứ gì đó mềm mại đột nhiên vươn lên từ mặt đất dìu người đó đứng dậy.

Trần Sư Hành vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu lên thì thấy người mặc áo trắng vẫn ngồi tại chỗ cũ, không hề nhúc nhích,

"Chỉ dùng ý niệm để điều khiển nội công theo ý mình. Đây chính là là đỉnh cao của võ tôn sao?"

Càng nhìn người áo trắng, Trần Sư Hành càng cảm thấy kinh ngạc. Rõ ràng người đó vẫn ngồi trước mắt ông ta nhưng ông ta lại không cảm nhận được sự tồn tại của bất cứ vật thể nào, như thể trước mắt chỉ là không khí, là hư không vậy.

Hơn mười năm trước khi Trần Sư Hành xuất sơn, người mặc đồ trắng vẫn chưa đạt tới cảnh giới này nên ông ta còn cảm nhận được sức mạnh nhưng hiện giờ, ông ta không thể cảm thấy bất cứ thứ gì, như thể trên mặt đất phía trước là một khoảng không vũ trụ mênh mông.

"Ồ?"

Người mặc áo trắng hơi mở mắt, khi dùng nội công dìu Trần Sư Hành lên, ánh mắt người đó như thể ngưng đọng lại, thoáng xẹt qua một tia sáng.

Một giây sau, người đó búng tay một cái, một tia sáng màu trắng bắn về phía Trần Sư Hành rồi xuyên qua đầu ông ta.

"Đây là".

Ánh mắt Trần Sư Hành hơi đông cứng lại, huyết khí đã khô cạn giờ lại bốc lên, ông ta có thể cảm thấy huyệt đan điền của mình nóng ran, hai luồng khí đang va chạm với nhau kịch liệt.

"Phụt!"

Đột nhiên Trần Sư Hành cảm thấy vùng bụng đau quặn thắt, lại phụt ra thêm một ngụm máu tươi.

"Thú vị đấy!"

Người mặc áo trắng thấy vậy thì đột nhiên có vẻ rất hứng thú. Ông ta lại búng tay một cái nữa, hai luồng ánh sáng màu trắng lại đi vào trong nội thể của Trần Sư Hành.

Trần Sư Hành lăn lộn trên mặt đất, toàn thân đau đớn không thể chịu nổi đến nỗi như sắp ngất đi. Khoảng nửa khắc sau, một luồng khí tức màu lam nhạt bay ra từ mũi ông ta, mặt ông ta từ trắng bệch chuyển sang màu hồng rồi dần bình thường trở lại.

Trần Sư Hành có thể cảm nhận được thứ đã hút lấy sinh khí của ông ta suốt hơn hai tháng nay đã bị tống ra ngoài, tu vi của ông ta từ giờ cũng sẽ không tuột dốc nữa.

"Đa tạ sư phụ!"

Ông ta lồm cồm bò dậy, vái lạy người mặc áo trắng, cúi gập người xuống đất.

Người mặc đồ trắng không thèm đếm xỉa đến lời cảm ơn của ông ta, đôi mắt sắc như kiếm vẫn nhìn thẳng về phía trước.

"Nói cho tôi biết, ai làm cậu bị thương?"

Cứ nghĩ đến tên oắt con hống hách bá đạo kia là trong mắt Trần Sư Hành lại hiện rõ vẻ uất hận. Ông ta trầm giọng đáp: "Sư phụ, hắn tên là Diệp Lăng Thiên!"

Ông cụ già kia nghe xong thì không buồn hỏi đầu đuôi câu chuyện mà bước một bước dài đến bên vách núi rồi ngẩng đầu lên trời cười lớn.

"Ha ha, thật không ngờ, Tiêu Ngọc Hoàng ta ẩn dật ở nơi này mười năm, trong giới võ đạo của Hoa Hạ ngoài Diệp Vân Long ra còn xuất hiện một tuyệt thế cao thủ xứng đáng làm đối thủ của ta. Ha ha ha!"

Khi người kia cất tiếng cười, những đám mây như lay động, khí cuộn lại như thể ma quỷ hạ phàm.

Người đàn ông trung niên trông như một lão nông bình thường này lại chính là "Ngọc Hoàng Đại Đế" uy chấn Hoa Hạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK