Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bùm!”

Diệp Thiên dứt lời, lòng bàn chân bất chợt giậm mạnh, mặt đất phía sau đột nhiên bốc lên, sóng khí dưới chân bùng lên và lao thẳng về phía Evelyn.

Đôi mắt đẹp của Evelyn nhấp nháy, nhưng Diệp Thiên đã đến trước mặt bà ta trong nháy mắt.

"Binh!"

Diệp Thiên tung một chưởng, Evelyn hầu như không phản ứng kịp, chỉ có thể giơ hai tay chắn trước mặt.

Cú đấm của Diệp Thiên đủ mạnh để xuyên thủng một tấm thép dày nửa mét, mặc dù Evelyn đã vận sức mạnh nhưng cánh tay của bà ta gần như bị gãy vì cú đấm, cơ thể bà ta run lên và trượt ra sau hơn một trăm thước.

"Đây chính là thực lực của Diệp Lăng Thiên?"

Cánh tay của Evelyn gần như không thể nhấc lên trước cú đấm của Diệp Thiên, bà ta cảm thấy kinh hãi.

Mặc dù viện trọng tài đánh giá sức chiến đấu của Diệp Thiên là cấp S. Nhưng trong lòng bà ta vẫn còn hơi nghi hoặc, không thể tin được một thiếu niên dưới hai mươi tuổi lại được liệt vào sức chiến đấu cấp S.

Nhưng Evelyn lãnh cú đấm này của Diệp Thiên thì ngay lập tức xua tan mọi nghi ngờ trước đó. Bà ta là siêu phàm bán bộ, ngang hàng với những người cùng cấp như Tiêu Ngọc Hoàng, Watanabe Heizou đã bị một chưởng của Diệp Thiên đánh cho gần như không có sức chống đỡ. Sức mạnh như vậy chắc chắn xứng đáng với cấp độ S.

Diệp Thiên đánh bật Evelyn về phía sau hơn một trăm thước bằng một cú đấm. Fast, người đang đứng ở bên cạnh lập tức sửng sốt và rút thanh Huyết Đao sau lưng mình ra.

"Xuýt!"

Thanh Huyết Đao đung đưa dưới ánh trăng, trông rất kỳ quái, lúc ông ta rút dao ra, một tia máu lóe lên trước mắt Diệp Thiên. Âm thanh của lưỡi đao xẹt qua bầu trời đêm, cực kỳ sắc bén và chói tai.

Ông ta rút thanh Huyết Đao ra nhưng không đưa về phía Diệp Thiên, mà để ngang trước ngực mình, cơ thể bay về phía sau, bởi vì nắm đấm của Diệp Thiên đã giáng về phía ông ta.

Ông ta chỉ cảm thấy trước mặt có một tia sáng xanh lóe lên, nắm đấm của Diệp Thiên đã trúng thanh đao của ông ta.

"Keng!"

Có tiếng va chạm của kim loại, tia lửa bay tứ phía, ông ta cảm thấy hơi thở của mình đình trệ một hồi, một luồng lực lượng mãnh liệt truyền đến, gần như áp chế nội lực trong cơ thể ông ta.

Ông ta lùi về sau một trăm thước, cánh tay đã tê rần, suýt chút nữa không cầm được đao, nhưng Diệp Thiên liền theo sau như hình với bóng, đuổi theo rồi lại đấm một phát.

"Khốn kiếp!"

Fast thầm nguyền rủa trong lòng, từ khi gia nhập viện trọng tài, ông ta chưa bao giờ hốt hoảng lúng túng như vậy. Đối mặt với Diệp Thiên, ông ta chỉ có nước chống đỡ mà không có sức đánh trả.

Nội lực của ông ta thúc giục mãnh liệt, màu đỏ máu của thân đao càng thêm chói mắt, ánh đao bạo phát dài mấy thước, chém về phía Diệp Thiên.

"Hừ!"

Ánh mắt Diệp Thiên vén lên một vẻ khinh thường, sức mạnh nắm đấm của cậu không hề suy giảm, và hoàn toàn bằng sức mạnh thể lực của chính mình.

Không khí bị nắm đấm của cậu cọ xát tạo thành một vết dài và va chạm mạnh với ánh sáng lưỡi kiếm.

"Rắc!"

Ánh đao màu máu, trông có vẻ như cứng cáp vô cùng, nhưng thời điểm va chạm với nắm đấm của Diệp Thiên thì giống như trứng va vào đá, nhanh chóng vỡ thành từng mảnh.

"Phụt!"

Fast phun ra một ngụm máu và bị lùi về phía sau cho đến tận khi đến bên cạnh Evelyn mới dừng lại, hơi thở đã giảm xuống rất nhiều.

Ông ta đã bị thương, đây là lần đầu tiên ông ta bị thương kể từ khi tham gia vào viện trọng tài!

Hai trọng tài viên của viện trọng tài đều thay đổi ánh mắt, Diệp Thiên tổng cộng tung ra ba quả đấm, trước sau chỉ khoảng một phút. Bọn họ đã hoàn toàn lĩnh giáo được sức mạnh của người đứng số một trong với võ đạo ở Hoa Hạ hiện nay là như thế nào.

Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên còn đáng sợ hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của họ!

"Người của viện trọng tài chỉ có nhiêu đó thôi à?”

Diệp Thiên thu tay lại, chắp tay lắc đầu. Với thực lực của mình lúc này, cậu đã không còn hứng thú gì với cấp độ dưới siêu phàm nữa rồi.

"Hôm nay nếu tôi muốn giết các người thì hai người cũng không có cách nào trốn tránh được. Nhưng tôi quyết định tha cho các người, trở về viện trọng tài báo cho quản lý cấp cao, đừng đến quấy rầy tôi nữa!"

"Lần sau, nếu ai đó từ viện trọng tài còn xuất hiện trước mặt tôi..."

"Giết!"

Diệp Thiên nói dứt lời liền đi thẳng qua Evelyn và Fast, đi về phía khán đài đường Lục Hoàn, nơi có tiếng hò reo ầm ĩ mà không thèm nhìn hai người kia lấy một cái.

"Khốn kiếp!”

Khi Diệp Thiên đã đi xa, Evelyn mới phẫn nộ mắng nhiếc.

"Diệp Lăng Thiên, cậu dám làm nhục tôi như thế này. Cậu không giết chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận cũng không kịp!”

Bà ta nắm chặt tay, trong mắt hiện lên sự xấu hổ và tức giận.

Bà ta kiêu ngạo và rất đẹp, đàn ông khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của bà ta. Nhưng trong mắt Diệp Thiên, bà ta cứ như không khí, bất cứ sự dụ dỗ nào cũng không hề có tác dụng. Thậm chí còn suýt nữa ói ra máu vì một cú đấm của Diệp Thiên, quả thực là nhục nhã không gì bằng.

Fast lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Evelyn, chúng ta hãy rút lui trước. Nếu như Diệp Lăng Thiên đã không muốn tham gia cùng chúng ta, vậy thì chỉ có thể thực hiện kế hoạch thứ hai!"

"Chuyện cấp bách trước mắt là đến gặp mặt năm người kia trước khi bàn bạc bước tiếp theo. Chỉ dựa vào hai người chúng ta căn bản không đối chọi được với cậu ta!”

Ông ta nói dứt lời liền rút đao đứng dậy, Evelyn nhìn thấy mép thanh Huyết Đao, lập tức mở to mắt.

Thanh Huyết Đao này đã đi cùng Fast bao nhiêu năm nay, được rèn bằng ngũ kim hợp nhất với chất liệu bề mặt thiên thạch. Nó vô cùng cứng và chắc chắn là thanh đao tốt nhất trên thế giới.

Nhưng vào lúc này, một vết nắm tay in rõ trên mặt thanh Huyết Đao, Huyết Đao đã bị bẻ cong chín mươi độ, gần như đã bị gãy.

Evelyn cũng không nghĩ thêm nữa mà cùng Fast bỏ đi. Những gì trải qua đêm nay sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa được trong lòng họ.

Diệp Thiên trở lại sàn đấu đường Lục Hoàn, trận đấu giữa Tiêu Chí Lâm và Vương Hạo Hiên gần như đã kết thúc, nhưng bầu không khí nồng nhiệt của khán giả vẫn không hề giảm bớt, ngược lại còn sôi nổi hơn trước.

"Anh Thiên, vừa rồi anh đã đi đâu vậy?"

Thấy Diệp Thiên quay lại, Cố Giai Lệ vội vàng đi tới, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đi theo phía sau cô, cả hai đều tò mò nhìn Diệp Thiên.

"Không có gì, anh đi dạo một vòng thôi!"

Diệp Thiên không đề cập đến chuyện của viện trọng tài, thản nhiên đáp, sau đó nhìn về phía tập trung đông người nhất ở chính giữa sàn đấu, nơi có một chiếc Lamborghini màu xám bạc đang đậu.

Bên cạnh chiếc Lamborghini, một người đàn ông phương Tây khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi dựa vào mui xe. Tiêu Chí Lâm ở bên cạnh hơi khom mình như đang chào hỏi người đàn ông phương Tây đó với vẻ vô cùng cung kính.

"Là anh ta?"

Diệp Thiên liếc nhìn người đàn ông phương Tây đó và cười nhạt.

Thấy vậy, Tiêu Tường bên cạnh cậu trêu chọc: "Biểu cảm của anh như này là sao? Lẽ nào anh chưa bao giờ gặp anh ta?”

"Ờ, hai năm trước tôi có gặp một lần, cũng xem như có quen biết!”

Diệp Thiên không mấy quan tâm, cậu hờ hững nói.

"Này, Diệp Thiên, anh có chém gió cũng không phải chém kiểu đó đấy chứ?”

Tiêu Tường đầy vẻ khinh thường: "Anh có biết anh ấy là ai không?”

"Anh ấy là Blog Senna, là thầy dạy đua xe của anh trai tôi khi anh tôi còn đi học ở Châu Âu!"

"Người ta là vua xe hơi, người đã lập kỷ lục trong hầu hết các vòng đua châu Âu. Anh ấy chưa từng thua một lần nào và duy trì thành tích toàn thắng cho đến nay. Đó là Optimus Prime trong giới đua xe quốc tế, thế mà anh lại nói với tôi là anh có quen anh ấy?”

Blog Senna thường hoạt động ở Châu Âu, rất ít khi đến Hoa Hạ. Lần này đến tỉnh Kiềm cũng là một sự tình cờ, tiện đến gặp Tiêu Chí Cường nên mới xuất hiện ở đường Lục Hoàn này.

Làm sao Diệp Thiên, một người vô danh tiểu tốt lại có thể biết được một ông lớn nổi tiếng trong ngành đua xe quốc tế như vậy chứ?

Diệp Thiên chỉ cười cười, không giải thích. Tiêu Tường trước mặt cậu là một cô nhóc không hiểu chuyện, cậu chả buồn so đo với cô ta.

Chính lúc này, Tiêu Chí Lâm dẫn Blog Senna lại phía họ.

"Thầy, em giới thiệu với thầy, đây là em gái em, Tiêu Tường!”

"Vị này là hoa đán hiện nay của Hoa Hạ, cô Cố Giai Lệ!”

Tiêu Chí Lâm giới thiệu Tiêu Tường và Cố Giai Lệ với Blog Senna, Blog Senna chỉ liếc qua họ và khẽ gật đầu, rõ ràng là không hề bận tâm.

Tiêu Tường không cảm thấy có chỗ nào không ổn, cô ta vô cùng sùng bái Blog Senna, lúc này được đến gần thần tượng là điều cô ta hằng mơ ước.

Blog Senna trông có vẻ rất tự hào, anh ta nhìn một lượt vòng đua rồi nói với Tiêu Chí Lâm: "Lâm, cậu có biết vì sao hôm nay tôi đến đường Lục Hoàn này không?”

Tiêu Chí Lâm lắc đầu.

Ánh mắt Blog Senna mang chút hoài niệm, xúc động nói: "Vì lần trước đến đây tôi đã gặp đối thủ mạnh nhất, tôi đã thua cậu ta!"

Tiêu Tường, Tiêu Chí Lâm và những người đam mê đua xe đang theo dõi đều bị sốc. Blog Senna, người chưa bao giờ thất bại lại thua người khác trên đường Lục Hoàn ư?

"Thầy, chuyện này là thật sao?"

Khuôn mặt Tiêu Chí Lâm đầy vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh ta biết chuyện này.

“Đương nhiên là thật!”, Blog Senna gật đầu: “Có lẽ mọi người cũng không lạ với người này, mấy người chẳng phải đều gọi cậu ta là ‘xa thần Tây Nam’ hay sao?”

"Ồ!"

Một câu nói đã khuấy động cả ngàn làn sóng, tất cả những người có mặt đều cảm thấy chấn động.

Tất nhiên họ biết xa thần Tây Nam. Đây là tay đua huyền thoại đã thay đổi kỷ lục các đường đua lớn phía Tây Nam chỉ với sức của chính mình.Nhưng theo họ thấy, Blog Senna là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới đua xe quốc tế, chắc chắn vẫn hơn xa thần Tây Nam một bậc. Nhưng không ai ngờ rằng, Blog Senna lại là bại tướng dưới tay xa thần Tây Nam.

“Trời ơi!”, Tiêu Tường che nhẹ đôi môi đỏ mọng của mình, cảm thấy vô cùng kích động: “Xa thần Tây Nam lại thắng Blog Senna ư? Wow, không hổ danh là thần tượng của mình, chiến tích như vậy quả thực là không thể tin nổi!”

Cô ta sùng bái nhất là xa thần Tây Nam, coi người đó như một loại tín ngưỡng, giờ biết thần tượng của mình đã đánh bại vua xe quốc tế thì sự tôn kính của cô ta đối với xa thần Tây Nam càng nâng lên một tầm cao hơn.

"Đáng tiếc là, kể từ khi thua cậu ta lần đó, tôi chưa bao giờ gặp lại cậu ta. Kỹ năng lái xe của cậu ta điêu luyện và hoàn hảo nhất trong tất cả những người mà tôi từng gặp!"

Blog Senna thở dài, Tiêu Tường và những người còn lại sùng bái xa thần Tây Nam cũng rất phấn khích, mong muốn được tận mắt nhìn thấy xa thần Tây Nam và thưởng thức tài lái xe vô song của anh.

Đúng lúc này, ánh mắt Blog Senna đột nhiên ngưng lại, như thể nhìn thấy một điều gì đó khó tin.

"Ớ?"

Anh ta trợn to hai mắt nhìn chằm chằm một chỗ, anh em nhà họ Tiêu đều thấy vẻ mặt của anh ta liền nhìn về hướng ánh mắt đó.

Thì ra người mà Blog Senna đang nhìn là Diệp Thiên, người đang trò chuyện với Tiếu Văn Nguyệt.

"Lạ nhỉ, vua xe nhìn anh ta làm cái gì, tên đó có gì đáng để nhìn đâu cơ chứ?”

Cô ta còn đang rất ngạc nhiên thì Blog Senna vội bước tới và hét lớn.

"Thiên, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK