“Yên tâm đi, bây giờ tôi qua tìm cậu, cho dù là chuyện lớn đến mức nào, có tôi ở đây rồi thì cậu chỉ việc đứng phía sau thôi!”.
Diệp Thiên an ủi xong rồi cúp điện thoại, Tề Văn Long nhanh chóng gửi định vị cho cậu.
Diệp Thiên lần theo định vị, bắt taxi đến khu Phố Đông Trung Hải, đây được coi là khu thương nghiệp náo nhiệt nhất Trung Hải, các khu công nghiệp quy mô lớn đều mọc lên ở đây, nhiều công ty khoa học kỹ thuật đỉnh cao cũng đều đặt trụ sở tại nơi này.
Khu biệt thự Ngân Hồ Tân Thành ở khu Phố Đông chính là nơi mà nhà họ Tề sống, còn nhà Tề Văn Long thì ở trong một căn biệt thự gần trung tâm của khu biệt thự nhất.
Đến trước cổng căn biệt thự nhà họ Tề, Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn, một căn biệt thự không hề kém so với căn biệt thự xa hoa của cậu ở Lư Thành đang xuất hiện trước mắt.
Căn biệt thự lớn có diện tích gần nghìn mét vuông này có giá không dưới một trăm triệu, bên trong khu biệt thự được thiết kế thành khu vườn rất chuyên nghiệp, giống như cung đình hoàng thất, khiến người ta không khỏi xuýt xoa.
Cho dù là một đô thị phồn hoa như Trung Hải, đây cũng được coi là một món gia sản lớn, hoàn toàn thể hiện được tiềm lực tài chính lớn mạnh của nhà họ Tề.
“Xem ra nhà Văn Long ở Trung Hải đúng là có địa vị hết sức quan trọng, chẳng trách lúc trước đắc tội với Khương Minh của Khương Long Hoa, cậu ta nói chỉ cần gọi điện thoại về nhà chắc là sẽ giải quyết ổn thỏa!”.
Diệp Thiên lẩm bẩm, nhà Tề Văn Long có thể mua được cả căn biệt thự xa hoa đắt đỏ này, thì tài sản trong nhà ít nhất cũng phải hàng chục tỷ tệ, có gia sản như vậy, lại ở ngay thành phố quốc tế Trung Hải này, đương nhiên địa vị không hề tầm thường, cho dù là các gia tộc lớn ở thủ đô cũng phải liếc nhìn.
Nếu là người khác có xuất thân và gia sản như vậy, e rằng đã khệnh khạng từ lâu rồi, làm gì có chuyện coi trọng người khác?
Nhưng Tề Văn Long ở trong ký túc trường Đại học Thủ Đô lại thể hiện rất dễ gần, chơi với cậu ta cũng chưa bao giờ nhắc đến gia thế thân phận cả, càng chưa bao giờ chủ động nói nhà cậu ta giàu có như thế nào, điều này đúng là đáng quý, cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Thiên coi cậu ta như anh em.
Khi Diệp Thiên còn đang ngây người, thì cánh cửa chính của căn biệt thự đột nhiên mở ra, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước tới.
Bà ấy có khí chất nhã nhặn, từng cử chỉ đều mang vẻ là người có ăn học, có đạo đức, nhịp bước cũng hết sức chỉnh tề, khuôn mặt hiền hòa, chỉ là giữa vùng lông mày mang vẻ buồn bã, như thể trong lòng có đầy tâm sự.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy một thanh niên tuấn tú đứng trước cổng, cảm thấy kỳ lạ, thế là bước về phía Diệp Thiên.
“Cậu thanh niên, cháu đến đây có chuyện gì không?”.
Diệp Thiên ăn mặc giản dị, mà những người vào khu này đều là những người giàu có, điều này khiến Diệp Thiên không hề ăn nhập so với nơi đây.
Nhưng người phụ nữ lại không hề vì cách ăn mặc của Diệp Thiên mà coi thường cậu, ngược lại còn hiền hòa, mang cảm giác như một người mẹ, khiến người nghe dễ nảy sinh thiện cảm.
“Cháu chào cô!”.
Ánh mắt Diệp Thiên chớp chớp, lịch sự gật đầu chào người phụ nữ, trên người phụ nữ, cậu nhìn thấy cả bóng sáng của Thi Tú Vân, nên nhất thời hơi xúc động.