Ngay lập tức, tất cả mọi người đều như chết lặng!
"Nhà họ Hoàng ở Cảng Đảo, Hoàng Nhậm Lương, bái kiến Diệp Thiên Nhân!"
Thái tử của Công ty giải trí Hoàn Vũ ở Cảng Đảo, người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoàng đang quỳ một gối và khấu đầu trước mặt Diệp Thiên.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều như chết lặng, sau đó lập tức chấn động.
"Chuyện này. . ."
Đại thiếu gia số một Kim Lăng Hứa Bác Nhiên, ngay khi nhìn thấy Hoàng Nhậm Lương cúi đầu trước Diệp Thiên, cậu ta lập tức sững sờ, đầu óc nhất thời cảm thấy trống rỗng.
Hứa Xương Bình và Lâm Triệu Đông cũng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.
Đùa à, nhà họ Hoàng ở Cảng Đảo đương nhiên bọn họ biết rất rõ, đó chính là một gia tộc siêu giàu, thậm chí có thể ngang với năm đại gia tộc ở Kim Lăng hợp sức lại, lão gia của nhà họ Hoàng đã từng được nữ hoàng Anh Đình tiếp nhận và trao tặng Huân chương danh dự.
Hoàng Nhậm Lương chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoàng ở Cảng Đảo, anh ta không kém gì con trai trưởng của một đức vua ngày xưa, vì thế nên mới được mọi người gọi là thái tử.
Không ai có thể khiến Hoàng Nhậm Lương phải quỳ lạy, hoặc nếu có, thì bọn họ sẽ không bao giờ tin rằng Diệp Thiên lại có đủ tư cách.
Nhưng hiện tại Hoàng Nhậm Lương lại đang quỳ trước mặt Diệp Thiên như thế, trên mặt anh ta cũng không hề có chút bất mãn nào, thậm chí trong đáy mắt còn tràn đầy hưng phấn và sợ hãi.
"Ôi trời ơi!"
Nhân Nhân khẽ che đôi môi đỏ mọng của mình, trong mắt tràn đầy vẻ không tin, ngay cả chị họ Lâm Hiểu Thù của Lâm Hiểu Nguyễn mới đến cũng hoàn toàn ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Những người xung quanh ngay khi biết thân phận của Hoàng Nhậm Lương cũng hoàn toàn sững sờ, ánh mắt của bọn họ hoặc là kinh hãi, hoặc là không tin, tất cả đều hướng về phía Diệp Thiên.
Người thanh niên giản dị này là ai mà lại có thể khiến cho Hoàng Nhậm Lương phải quỳ lạy?
Trong tất cả những người ở đây, duy chỉ có Tiếu Văn Nguyệt và Lâm Hiểu Nguyễn là không thay đổi sắc mặt, bọn họ đã quen với tình huống này rồi, cũng chỉ có bọn họ mới biết người đàn ông trước mặt rốt cuộc là người như thế nào.
"Anh biết tôi à?"
Diệp Thiên vẫn dựa vào băng ghế, ánh mắt lãnh đạm, còn về việc Hoàng Nhậm Lương quỳ gối cũng là điều bình thường, cậu không hề quan tâm chút nào.
“He he!”, Hoàng Nhậm Lương hơi ngẩng đầu, nhưng vẫn không dám đứng dậy, anh ta cười nói: “Em đây may mắn được chứng kiến cảnh Diệp Thiên Nhân chân đạp trời trảm hoàng cấp ở vịnh Thanh La, kể từ đó, hình bóng anh hùng bất khả chiến bại của Diệp Lăng Thiên anh luôn được em khắc ghi, không dám mong chờ gì hơn!"