Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh





Sau khi Diệp Thiên giết chết Cận Vô Trần, dùng một chiêu đã đánh ông ta bị thương nặng, ông ta sợ đến mức bỏ về Thái Bang, không dám bước đến Hoa Hạ.





Nếu không phải tin tức Diệp Thiên truyền khắp thế giới, chắc chắn, có đánh chết ông ta cũng sẽ không chấp nhận lời mời của Long Trì, đến tọa trấn trợ giúp Tập đoàn Long Chúng.





“Diệp thiên nhân, tôi…”. Ông ta còn muốn van cầu Diệp Thiên khai ân, nhưng chuyện tiếp theo lại là Diệp Thiên nhẹ nhàng nâng tay, một luồng máu tươi bắn tung tóe, đầu Hắc Thần Vu Chủ lập tức đứt rời khỏi thân thể ông ta, nặng nề rơi xuống trước mắt Thiếu chủ Long Trì.





Thoáng chốc, Thiếu chủ Long Trì hoàn toàn ngây người, cả phòng hội nghị cũng rơi vào yên lặng, thậm chỉ cả phóng viên cũng quên mất phải mau chóng bấm máy.





Một lúc sau, Thiếu chủ Long Trì ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng và chua xót: “Diệp Lăng Thiên, là anh? Anh vẫn chưa chết sao?”





Lúc trước, khi Diệp Thiên đánh bại Bạch Phá Thiên ở Long Đảo, anh ta chỉ đứng từ xa nhìn gương mặt hình dáng Diệp Thiên mà thôi, tuy không nói là xa lạ, nhưng cũng không quá quen thuộc, mà tin tức Diệp Thiên chết đã truyền khắp thế giới hai tháng nay, lại thêm Diệp Thiên bây giờ tóc bạc, so với tóc trắng lúc trước nên trong phút chốc anh ta không hề nhận ra Diệp Thiên.





Nhưng bây giờ, Hắc Thần Vu Chủ có tu vi vượt xa anh ta đã bị giết chết dễ dàng, đương nhiên anh ta cũng nhận ra Diệp Thiên.





Trên địa cầu hiện tại, ngoài trừ Diệp Thiên được xưng “Thiên Nhân”, thì còn ai dám xưng là “Thiên Nhân” chứ?





“Anh cũng không quá ngốc nhỉ!”





Diệp Thiên cũng chưa từng nhìn Bạch Kỳ Vĩ cái nào, trong mắt cậu, những người này đều chỉ là đám kiến nhỏ phù du mà thôi.





“Dám động đến đồ của tôi thì đều phải trả giá!”





Cậu nâng tay, khẽ đè xuống Bạch Kỳ Vĩ và những nhân viên cấp cao của Tập đoàn Long Chúng.





“Ầm!”





Không gian nơi mọi người đang ở lập tức bị bóp méo, tất cả mọi người không ai thoát khỏi, đều bị bóp chặt đến thịt nát xương tan.





Trong những người này, không thiếu những người có tu vi bình thường, nhưng Diệp Thiên lại không hề thương cảm cho bọn họ, từ khi bọn họ lựa chọn gia nhập Tập đoàn Long Chúng, vây ép chặn đường Tập đoàn Lăng Thiên, thì đã định sẵn cái chết của bọn họ rồi! Phương Nhã Vận ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông của mình cao cao tại thượng, không ai bì nổi, lại bị thanh niên tóc bạc kia tùy ý giết chết, trước sau chưa đến mấy phút đồng hồ, nhưng cô ta cảm thấy dài như cả thế kỷ.





Ba chữ “Diệp Lăng Thiên” mà Bạch Kỳ Vĩ nói trước khi chết đã khiến cô ta giật mình bừng tỉnh, cuối cùng cô ta cũng biết, Diệp Thiên là ai, mà cũng biết được, câu Diệp Thiên nói với cô ta có nghĩa gì! Đó chính là người đứng đầu thế giới, chỉ cần vung tay, bắn ra, đã có thể chôn vùi toàn bộ kiêu ngạo và điểm dựa của cô ta rồi.





Bản thân cô ta thật nực cười, còn dám huênh hoang bắt ép Diệp Thiên nhường chỗ, người không biết sống chết thì ra là cô ta! Tiếp đó, hai chân cô ta mềm nhũn ngã xuống đất, lập tức ngất xỉu! Mà Diệp Thiên ở trước bàn hội nghị căn bản không hề quan tâm cô ta, mà chỉ liếc mắt nhìn các phóng viên đang ngây người kia, ánh mắt cao ngạo.





“Tất cả mọi người, chụp hình tôi, nghe rõ lời tôi nói tiếp sau đây rồi truyền tin với tốc độ nhanh nhất!”





Lúc này Diệp Thiên nâng tay, chỉ vào máy quay, giọng điệu lạnh lùng.





20220504031552-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK