Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đế Vương Bất Bại?”.

Tiêu Thiến Tuyết nghe thấy cách gọi này, ngây ra tại chỗ, đôi mắt hoạt bát ánh lên vẻ khác thường.

Cách gọi này trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện giờ, tuyệt đối là nhân vật khiến người ta kính nể nhất.

Nhắc đến cái tên này, cho dù là những thiên kiêu hàng đầu như Diệp Tinh cũng phải khom lưng cúi đầu, tự thấy thấp kém.

“Phải đấy sư tỷ, sao em không nghĩ ra nhỉ, người có tiêu chuẩn cao như chị, nhìn chung thế hệ trẻ giới võ thuật Hoa Hạ, chắc chắn cũng chỉ có Đế Vương Bất Bại là có thể khiến chị để mắt đến!”.

Tiêu Thiến Tuyết vẻ mặt xúc động, từ sau khi danh hiệu Đế Vương Bất Bại bắt đầu phủ sóng giới võ thuật Hoa Hạ, cô ấy đã coi cậu là thần tượng tuyệt đối, mỗi lần nhắc đến đều rất kích động, khó kìm được lòng.

Cô ấy còn tưởng tượng có một ngày, có thể đối diện trực tiếp với Đế Vương Bất Bại, có một cuộc gặp gỡ hoàn mỹ.

“Xin lỗi!”.

Trong lúc hai người con gái đang nói chuyện, thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.

“Đế Vương Bất Bại đó là ai vậy? Là nhân vật số một trong giới võ thuật Hoa Hạ sao?”.

Diệp Thiên tỏ vẻ nghi hoặc, theo như cậu biết, Tam Anh, Tứ Kiệt, Song Tử Thủ Đô trong chín người lớp thanh niên của giới võ thuật Hoa Hạ, không có ai là Đế Vương Bất Bại cả, mà nghe giọng Lí Thanh Du, thì cái người tên Đế Vương Bất Bại này mạnh hơn nhiều so với mấy người Diệp Tinh, khiến cậu không khỏi tò mò.

Nghe thế, Tiêu Thiến Tuyết bỗng quay ra tỏ vẻ khinh bỉ, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.

“Đến Đế Vương Bất Bại mà anh cũng không biết, thế mà anh còn mặt mũi tự nhận mình là người trong giới võ thuật à?”.

Ngón tay nõn nà của cô ta khẽ dao động, cười lạnh với Diệp Thiên nói: “Cũng đúng, cái loại gà mờ không có chút tu vi nào như anh, không biết bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, không biết Đế Vương Bất Bại cũng là chuyện bình thường!”.

“Hôm nay tâm trạng của tiểu thư đây tốt, nên sẽ phổ cập cho anh luôn!”.

Tiêu Thiến Tuyết làm bộ dạng như tiền bối dạy bảo hậu bối, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

“Giới võ thuật Hoa Hạ có một tổ chức rất lâu đời, được gọi là Thiên Cơ Lâu, hiểu rõ mọi chuyện trên đời, biết rõ từng người trong xã hội, tổng hợp các vị cao thủ chí tôn võ thuật, lập nên một bảng xếp hạng, gọi là Bảng xếp hạng cao thủ, liệt kê tên của mười lăm vị cao thủ chí tôn võ thuật giỏi nhất!”.

“Mà Đế Vương Bất Bại, được liệt vào vị trí đầu bảng!”.

“Tên ban đầu của anh ấy là Diệp Lăng Thiên, là cao thủ tuyệt thế xuất thân từ tỉnh Xuyên, chưa đến 20 tuổi, một tuần trước trên đỉnh núi Phi Vũ của tỉnh Xuyên Lư Thành, cùng lúc giết hai vị cao thủ tuyệt thế Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou, một phát nhảy lên vị trí đầu bảng của Hoa Hạ, Thiên Cơ Lâu còn đặc biệt tặng cho anh ấy danh hiệu ‘Đế Vương Bất Bại’, bây giờ thay thế Diệp Vân Long, trở thành cao thủ đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta”.

“Đến anh ấy mà cũng không biết, hổ danh anh tự xưng mình là người của giới võ thuật, đúng là nực cười!”.

Diệp Thiên nghe thế, hơi sững người.

“Đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, Đế Vương Bất Bại?”.

Cậu khẽ lẩm bẩm, biểu cảm vô cùng kỳ quái, cậu vốn dĩ còn tò mò xem “Đế Vương Bất Bại” là ai, hỏi cả nửa ngày, hóa ra chính là mình.

Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên, Tiêu Thiến Tuyết cho rằng Diệp Thiên bị chấn động, trong lòng đắc ý, cười khẽ nói: “Đế Vương Bất Bại là ông vua thực sự của giới trẻ, một nhân vật như rồng thần trên trời, tuổi còn trẻ đã vươn lên làm cao thủ đứng đầu, một mình áp đảo tất cả các chí tôn trong giới võ thuật Hoa Hạ, một người như thế, mới có thể khiến sư tỷ của tôi ngưỡng mộ!”.

“Còn anh, đừng có mơ, vừa nãy anh ở đó giả vờ trầm lắng, để thu hút sự chú ý của sư tỷ tôi đúng không?”.

“Hành vi này của anh đúng là ngu xuẩn, cho dù anh có hao tâm tổn tứ đến mấy, thì sư tỷ tôi cũng không thể nào để ý đến anh đâu, hiểu chưa?”.

Nhìn Tiêu Thiến Tuyết trợn mắt chống nạnh, Diệp Thiên thấy hơi buồn cười, có trời đất chứng giám, cậu không hề có ý gì với Lí Thanh Du, lúc trước cũng chỉ là đang thưởng thức vẻ đẹp của mặt hồ mà thôi, sao lại thành giả vờ trầm lắng?

Nhưng một nhân vật tầm cỡ như cậu, sao có thể chấp một cô bé không biết gì được chứ, chỉ lắc đầu, rồi lại quay sang nhìn mặt hồ, bắt đầu nghĩ chuyện bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.

Cậu đâu có ngờ, vì trận chiến ở núi Phi Vũ, mà cậu trở nên nổi tiếng, một bước đi lên vị trí cao thủ số một Hoa Hạ.

Nghĩ đến Diệp Vân Long từng chiếm giữ vị trí cao thủ số một, ánh mắt cậu ngưng đọng lại, trong lòng thấy nặng trĩu.

“Diệp Vân Long, cái thời còn ở nhà họ Diệp, tôi coi ông là mục tiêu, quyết chí tương lại phải theo kịp bước ông, trở thành cao thủ tuyệt đỉnh số một, mà bây giờ ông đã ở sau tôi rồi!”.

“Ông cũng không thể ngờ, đứa trẻ mười tuổi năm xưa bị ông cắt đi võ mạch, vứt vào núi hoang giờ vẫn còn sống đâu nhỉ?”.

Đôi mắt cậu dao động, vài tháng nữa thôi, cậu sẽ đi đến thủ đô, lúc đó sẽ giải quyết tất cả những xích mích và ân oán với nhà họ Diệp.

Còn bên này, Tiêu Thiến Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên trầm mặc, tưởng rằng Diệp Thiên tự biết hổ thẹn, dương trán lên tự đắc, lúc này mới quay sang Lí Thanh Du.

“Sư tỷ, nói gì thì nói, đại hội Huyệt Đạo Đồng Nhân lần này hướng tới lớp trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ, Diệp Lăng Thiên cũng là người trẻ tuổi, chị nói xem liệu anh ấy có đến không?”.

Vẻ mặt cô ấy hưng phấn, nếu như có thể gặp Diệp Lăng Thiên ở đại hội lần này, thì đó tuyệt đối sẽ là hồi ức khó quên nhất cả đời này đối với cô ấy.

Trong ánh mắt Lí Thanh Du cũng chứa đựng sự mong đợi, một lúc sau, cô ta lắc đầu.

“Diệp Lăng Thiên tuy cùng tuổi với chúng ta, nhưng với sức mạnh tu vi của anh ấy, Huyệt Đạo Đồng Nhân sớm đã chẳng có sức hấp dẫn rồi!”.

“Huyệt Đạo Đồng Nhân có thể khiến người ta đạt tới chí tôn, mang theo bí truyền của chí tôn võ thuật, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, chí tôn võ thuật đã là chuyện ngày xưa rồi, tu vi của anh ấy bây giờ đã vượt xa chí tôn, một Huyệt Đạo Đồng Nhân tầm thường, sao có thể khiến anh ấy đích thân đến được?”.

Tiêu Thiến Tuyết nghe vậy, thất vọng thở dài.

Bọn họ không hề biết rằng, cao thủ tuyệt thế mà bọn họ đang bàn luận, lúc này đang đứng ngay đằng sau bọn họ.

Khoảng 10 phút qua đi, Lí Thanh Du thu nội kình, tốc độ con thuyền từ từ chậm lại, cuối cùng dừng ở một ốc đảo nhỏ giữa hồ.

Diện tích của hòn đảo nhỏ này rất rộng lớn, cứ như là một vùng trời đất biệt lập, tiên khí bao phủ, vô cùng hấp dẫn.

“Anh bạn này, thuyền đã vào bờ rồi, tôi vẫn còn việc phải đi xử lý, Tiểu Tuyết sẽ đưa anh và những người khác đến Ngọc Nguyệt Cư, tạm biệt!”.

Lí Thanh Du hành lễ với Diệp Thiên, lời vừa dứt, cô ta đã bay vút đi, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Đi thôi, tôi đưa các vị đi tới Ngọc Nguyệt Cư!”.

Tiêu Thiến Tuyết gọi các võ giả trẻ tuổi đi về phía trước, còn Diệp Thiên, cô ấy chỉ liếc mắt một cái, hoàn toàn không để tâm.

Diệp Thiên đi theo sau mọi người, đâm xuyên qua rừng phong, cuối cùng đến trước một lầu gác phong cách cổ.

Mọi người đang chuẩn bị đi vào trong, thì phía trước vang lên một tiếng ồn ào.

Diệp Thiên ngước mắt lên xem, thấy cách đó không xa, một bóng hình xinh đẹp khoan thai đi tới, đôi mắt thu thủy, nhan sắc dịu dàng đẹp tuyệt trần, vòng eo con kiến, hai chân dài thẳng tắp, từ trên xuống dưới tràn ngập âm điệu mềm mại, nhưng cũng không thiếu khí chất kiên cường.

Bất luận là nhan sắc hay khí chất đều được tạo nên từ những yếu tố hoàn mỹ nhất, không một tỳ vết, như một tác phẩm nghệ thuật mà ông trời tỉ mỉ tạo nên, người trần nhưng lại thoát tục.

Đây là một người đẹp vô song khác ngoài Lí Thanh Du.

Các nam thanh niên có mặt ở đó, ai ai cũng mắt chữ A mồm chữ O, ngây người rất lâu, vẻ mặt vô cùng ái mộ.

Còn có người đã không nhịn được mà lên tiếng.

“Là một trong Song Tử Thủ Đô, Hoa Lộng Ảnh, đúng là cô ấy rồi!”.

Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt khẽ dừng lại, tim đập liên hồi.

Đã tám năm rồi, cậu và cô, cuối cùng cũng gặp lại nhau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK