Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô ấy, tôi bảo vệ!”





Giọng nói lanh lảnh và rõ ràng, vang lên trong chính điện của Ma cung, cho dù là Cụ Phong Ma Vương hay đám ma vật yêu thú đi theo Cụ Phong Ma Vương ở trong chính điện, tất cả đều ngớ người tại chỗ, biểu cảm trở nên cực kì cổ quái.



vietwriter.vn






Mà người phụ nữ xinh đẹp cũng chớp nhẹ đôi mắt đẹp, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.





Cô ta từng nghĩ, lần này dẫn Diệp Thiên tới Ma cung, đối mặt với Cụ Phong Ma Vương, Diệp Thiên có thể sẽ từ từ mưu tính, tìm cơ hội đấu với hắn tới cùng, thế nhưng lại không ngờ rằng Diệp Thiên vậy mà lại dùng cách thức như vậy để nói chuyện với Cụ Phong Ma Vương. Đi thẳng vào vấn đề như vậy, trước mặt những nòng cốt của Đông Ma Vực cùng với chủ của Đông Ma Vực, Diệp Thiên lại ung dung nhàn nhã cứ như đang ở trong sân nhà mình, có vẻ như hoàn toàn chưa từng để đám yêu thú ma vật của rất nhiều cường hãn trước mặt này vào trong mắt, đây là điều mà bình sinh cô ta rất ít khi nhìn thấy.





Chỉ với việc miệt thị một phần phong thái lỗi lạc liên quan đến sự tồn tại của Cụ Phong Ma Vương này, cô ta liền đã cảm thấy, cho dù bản thân có chết ở trên chính điện của Ma cung này, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận vì lựa chọn dẫn Diệp Thiên tới Ma cung.



vietwriter.vn






Diệp Thiên vươn một tay ra chặn ở phía sau người phụ nữ xinh đẹp, cùng với lời cậu vừa nói, bầu không khí ở bên trong đại sảnh bỗng nghẹt lại, chìm vào trong sự im lặng ngắn ngủi.





Một lúc sau, dường như “không hẹn mà gặp”, rất nhiều yêu thú ma vật ở bên trong chính điện đồng thời bật cười lớn thành tiếng.





“Haha!”





Tiếng cười kết thành một khối, như muốn lật tung trần nhà chính điện của Ma cung, rất nhiều yêu thú ma vật, thậm chí còn không nhịn được ôm bụng cười, trong biểu cảm nhìn về phía Diệp Thiên, khó giấu được sự khinh thường và giễu cợt.





Mà bản thân Cụ Phong Ma Vương cũng là nét mặt tươi cười, khóe miệng lộ ra một vòng cung tà mị.





Hắn tin chắc rằng đây là tên loài người ngu ngốc nhất mà mình từng gặp ở hang ma phương Tây gần một nghìn năm nay.





Dừng lại một chút, hắn cười lạnh một tiếng, giọng điệu giễu cợt: “Loài người, cậu có biết đây là nơi nào không?”





Nói đoạn, hắn giơ ngón tay chỉ về phía người phụ nữ xinh đẹp: “Đây là phi tử của bổn vương, từ khi nàng xuất hiện ở hang ma phương Tây tính đến nay, nàng đã đi theo bổn vương được năm mươi năm rồi, cậu chẳng qua chỉ mới lần đầu đặt chân đến Đông Ma Vực, vậy mà vừa mở miệng ra liền muốn giữ nàng ấy lại, tôi lại rất muốn biết, cậu lấy đâu ra tự tin và dũng khí đó?”





“Chẳng lẽ, chỉ bởi vì hai người đều cùng là người nhân loại?”





Diệp Thiên đứng thẳng người, đối mặt với giọng điệu trêu chọc của Cụ Phong Ma Vương, cậu chậm rãi thu tay lại, nhưng biểu cảm lại không chút thay đổi.





“Ông nói đúng rồi, chính bởi vì cô ta và tôi đều là con người, thế nên tôi muốn giữ cô ta lại!”





Ánh mắt cậu sáng rực, tựa như thanh kiếm sắc bén nhìn thẳng về phía Cụ Phong Ma Vương: “Tôi còn đang vội, cho nên sẽ không phí lời nữa, hôm nay tôi tới Đông Ma Vực, là muốn tìm ông để lấy một món đồ!”





“Ông đưa cho tôi thứ tôi muốn, sau đó để tôi dẫn cô ta đi, thì giữa tôi và ông, liền có thể miễn được một trận chiến, ông có thể an tâm tiếp tục làm Chủ của Đông Ma Vực của ông, ý ông thế nào?”





Cụ Phong Ma Vương nghe vậy, biểu cảm trên mặt hắn trở nên cực kỳ vi diệu.



“Nói như vậy, cậu đều đã nghĩ xong xuôi mọi chuyện cho tôi hết cả rồi?” - Khóe miệng hắn nhếch lên, nụ cười càng lúc hiện rõ: “Không biết cậu muốn thứ gì ở tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK