Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
“Hai người… đi mau!”.





“Nhân lúc tôi còn có thể khống chế được mình, mau… rời khỏi đây, càng xa… càng tốt!”.






vietwriter.vn



Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên sững cả người. Bọn họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người trước mắt đã cứu bọn họ không chỉ một lần. Hai cô gái không hề do dự, mặc kệ ma khí dày đặc kia mà chậm rãi bước đến bên cạnh Diệp Thiên.





“Diệp Đế Vương, cậu sao vậy?”.





Lí Thanh Du khom người xuống, vẻ mặt lo lắng.





Kỷ Nhược Yên thì đưa tay ra, muốn truyền một ít chân khí thuộc tính hàn băng cho Diệp Thiên, làm dịu bớt nhiệt độ trong cơ thể cậu lúc này.



vietwriter.vn






Ngay lúc bàn tay cô ta chạm vào lưng Diệp Thiên, Diệp Thiên đột ngột xoay người lại, nắm lấy cổ tay trắng trẻo của cô ta. Trong mắt cậu không còn sự thờ ơ và bình tĩnh như ngày thường nữa, chỉ có dục vọng và tham lam như dã thú.





“Xoẹt!”.





Diệp Thiên khẽ nắm tay lại, ma khí xung quanh xoay tròn nhanh chóng, bao vây ba người trong một không gian khép kín rộng mấy trượng. Sau đó, năm ngón tay cậu kéo xuống, tiếng áo bị xé rách vang lên.





Kỷ Nhược Yên cảm thấy thân mình lành lạnh, sau đó cô ta mới hiểu được chuyện gì xảy ra, muốn hét lên, nhưng cô ta còn chưa kịp phát ra tiếng, đôi môi đỏ mọng đã bị Diệp Thiên chặn lại. Trong nháy mắt, hơi thở nam tính mãnh liệt ập đến, khiến cô ta chìm vào trong đó.





“Diệp Đế Vương, cậu…”, rõ ràng Lí Thanh Du không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô ta đang định đẩy Diệp Thiên ra, nhưng một bàn tay mạnh mẽ hữu lực lại kéo cô ta ngã xuống mặt đất.





Không ai ngờ tới, trong hang ma phương Tây được mệnh danh là nơi hiểm trở khôn cùng, một màn mây mưa lại lặng lẽ diễn ra.











Ma khí cuộn trào, sôi sục xoay vòng xung quanh, khiến cho chu vi gần trăm trượng trong rừng đều bao trùm trong bóng tối, vô số cây đại thụ chọc trời bị xé nát từ bên trong.





Nhưng không ai biết, vùng đất trống ở giữa ma khí, cảnh tượng kiều diễm đang diễn ra một cách nóng bỏng.





Da dẻ Diệp Thiên nóng hổi, hiện ra màu đỏ sẫm quỷ dị. Lúc này, trong mắt cậu đã không còn sự thờ ơ và bình tĩnh của ngày thường, ngược lại hiện ra sắc đỏ của dục vọng.





Bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ tới chuyện điên cuồng phát tiết, trút hết mọi sự khô nóng trong cơ thể ra ngoài.





Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên hoàn toàn vô tội trở thành đối tượng cho cậu phát tiết. Trong mắt bọn họ, Diệp Thiên giống như dã thú không biết mệt mỏi, mặc sức giày vò bọn họ, không hề thương hương tiếc ngọc chút nào.





Hai người từng nghĩ tới chuyện phản kháng, nhưng bọn họ đâu phải đối thủ của Diệp Thiên đã mất đi lý trí. Bọn họ dần dần bị sự mạnh mẽ và điên cuồng của Diệp Thiên nhấn chìm, không còn sức phản kháng nữa.





Bọn họ chịu đựng “cơn mưa bão” trước nay chưa từng có. Quá trình này kéo dài gần nửa ngày mới dừng lại, ma khí xung quanh vẫn cuồn cuộn, che phủ ba người họ, không cho bất cứ yêu thú nào có thể đến gần.





Cuối cùng Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên không chịu được nữa, ngất xỉu hôn mê. Sau khi Diệp Thiên phát tiết hết sự nóng bức trong cơ thể, vẻ điên cuồng trong mắt dần tan đi, khí tức thô bạo trên người cũng lắng lại, trở thành một vũng nước đọng.





Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, Phệ Thiên Ma Lực trong người bắt đầu hấp thu ma khí ở xung quanh một cách điên cuồng hơn, tốc độ nhanh hơn trước kia gấp đôi.





20220426023525-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK