Ông ta không dám tin, nhìn vào lòng bàn tay của mình, sau đó nhìn trước ngực, máu chảy ra như suối, nhưng Võ Đằng Nguyên không sao nổi giận được vì bây giờ ông ta đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn sốc.
Mọi người đều biết Võ Đằng Nguyên vang danh cả Kitetsu, từng được thiên hoàng tiền nhiệm phong là “quốc sư”, có tu vi vô cùng cao và là vương cấp tám sao, còn bây giờ ông ta đã bị thần Gaya nhập thể, sức mạnh đã đạt đến hoàng cấp.
Nhưng ít người biết rằng bản thân ông ta cũng là một cao thủ luyện thể, ngay cả cao thủ hoàng cấp nhìn thấy cơ thể của ông ta cũng phải xấu hổ ghen tị.
Nếu không phải gia tộc Võ Đằng tôn thờ thần Gaya thì e rằng sẽ bị các quỷ thần của ba đại gia tộc thần thị kia thèm muốn thân thể của ông ta.
Về phần thể lực của mình, Võ Đằng Nguyên rất có tự tin, bây giờ cộng thêm sức mạnh hoàng cấp có thể dễ dàng huy động nguyên khí trời đất, đương nhiên ông ta rất tự tin mình hoàn toàn có thể đè bẹp được Diệp Thiên, cho dù có phải đối mặt với quỷ thần của ba đại gia tộc thần thị, ông ta cũng có đủ tự tin mình có thể đánh được.
Nhưng ông ta không ngờ rằng cơ thể mà mình tự hào lại bị Diệp Thiên làm cho bị thương trong một chiêu, không chỉ vậy, thanh thần khí Bạch Nhẫn Vũ cùng với danh tiếng của thần Gaya suốt một trăm năm qua cũng bị chặt đứt tại chỗ.
"Ông có một Tiên Thiên Chi Thể, khả năng phòng ngự quả thực rất ấn tượng!"
"Chỉ tiếc là ông đã gặp phải tôi!"
Mặc dù Diệp Thiên còn có cơ thể Phệ Thiên Chi Thể mạnh hơn, nhưng cậu cũng phải khâm phục sức bền bỉ của Tiên Thiên Chi Thể.
Nhất trảo của Diệp Thiên đã đạt đến mức thăng hoa trong cảnh giới phá nguyên, ngay cả những binh khí cổ đại hiện tại như Bạch Nhẫn Vũ cũng không thể chống lại được, lập tức bị chặt ngay tại chỗ, còn vương cấp tám sao bình thường, thậm chí cả những cao thủ hoàng cấp cũng bị đánh đến mức tơi tả.
Nhưng trên cơ thể Võ Đằng Nguyên có một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương bên trong, hơi thở gấp gáp nặng nề thấy rõ.
Các võ giả của Kitetsu đều im lặng, sức mạnh của Diệp Thiên đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
"Người thanh niên này, chẳng lẽ là... Diệp Lăng Thiên đã biến mất hơn một tháng qua sao?"
Không biết ai đột nhiên kêu lên, sau đó đám đông đột nhiên bùng nổ, hệt như nước sôi vậy.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, sắc mặt thay đổi liên tục, sau đó mới kịp phản ứng lại.
Diệp Thiên đã biến mất kể từ sau trận chiến Lư Thành ở tỉnh Xuyên, không ai có thể ngờ sau hơn một tháng, Diệp Thiên lại xuất hiện trên mảnh đất Kitetsu này, đồng thời còn giao chiến với một trong tứ đại quỷ thần như thần Gaya.
Kể từ khi Diệp Thiên biến mất, có vô số người cũng truy tìm tung tích và bàn tán thực lực của Diệp Thiên, hầu hết mọi người đều cho rằng Diệp Thiên tuy mạnh nhưng vẫn chỉ ở mức hoàng cấp mà thôi.
Nhưng ngay trận chiến này, quan điểm này đã hoàn toàn bị lật ngược, rõ ràng Diệp Thiên đã sở hữu sức chiến đấu có thể so với một hoàng cấp hoàn mỹ.
Cho dù Diệp Thiên không phải hoàng cấp, nhưng cậu cũng có thể làm bị thương Võ Đằng Nguyên bị thần Gaya nhập thể, cho nên cũng không khác hoàng cấp là bao.
Sau một lúc im lặng, Võ Đằng Nguyên bị chiếm hữu bởi thần Gaya đột nhiên bật lên một tiếng cười đáng sợ!
"Thì ra là ngươi, Diệp Lăng Thiên!"
Ông ta nhìn thẳng vào Diệp Thiên, tuy đã ở ẩn từ rất lâu, nhưng chỉ vì để cho thần Gaya tái sinh, ông ta đã tìm hiểu qua về tin tức của Diệp Thiên.
Nụ cười lạnh lùng nơi khóe miệng càng ngày càng rõ rệt, thần khí đi theo mấy chục năm đã tan tành, Tiên Thiên Chi Thể cũng bị thương, cơn thịnh nộ trong lòng ông ta đã lên đến cực điểm!
Sát khí kinh hoàng của Võ Đằng Nguyên và thần Gaya áp về phía Diệp Thiên đã hợp nhất, chỉ thấy được một con mắt xanh băng của Võ Đằng Nguyên biến thành màu đỏ máu, sát ý ngút trời.
"Bất kể mày là ‘Đế Vương Bất Bại' mạnh cỡ nào, hôm nay tao sẽ lấy máu mày để tế cho thanh Bạch Nhẫn của tao!"
"Đền thờ Gaya này chính là nơi chôn thân của mày!"
Ông ta tức giận gầm lên, trong mắt tràn đầy sát ý ngưng tụ.
"Cửu trùng ảnh phân thân, nghìn lớp ảo ảnh băng!"
Một giọng nói trầm thấp vang lên, ba ngón tay đan vào nhau, sau đó ngón trỏ và ngón cái dính vào nhau, đây chính là tư thế đặc biệt dành cho ninja.
Tất cả võ giả ở Kitetsu đều hoàn toàn sốc, bọn họ không thể tin được những người trong gia tộc Võ Đằng thậm chí còn rất thành thạo nhẫn thuật.
Chỉ có một trong số các vương cấp chín sao đang im lặng theo dõi trận chiến, tuy không mạnh bằng thần Gaya nhưng lại là nhân vật cùng thời đại với thần Gaya, đương nhiên sẽ biết được giới hạn của thần Gaya, trước khi bước vào con đường tà đạo thì thần Gaya đã từng là một ninja mạnh mẽ.
Ba, sáu, mười hai....
Võ Đằng Nguyên hoàn toàn không động đậy, nhưng hình dáng của ông ta đã biến thành ba, sau đó ảo ảnh liên tục nhiều lên theo bội số hình học, mỗi phân thân đều giống hệt như Võ Đằng Nguyên, không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Trong vòng vài chục giây, có gần một ngàn ảo ảnh đã xuất hiện trên bầu trời, tạo thành một vòng cung vây lấy Diệp Thiên, và điều đáng ngạc nhiên chính là tất cả đều cầm trong tay một thanh Bạch Nhẫn bị gãy.
"Diệp Lăng Thiên, nhẫn thuật của tao đã im hơi lặng tiếng cả trăm năm rồi, nhưng không ngờ người đầu tiên để tao phải sử dụng nhẫn thuật một lần nữa lại chính là mày, một kẻ đến từ Hoa Hạ!"
"Cũng được thôi, tao sẽ để mày chết vì kiệt sức ở trong nghìn lớp ảo ảnh băng của tao!"
Hàng ngàn Võ Đằng Nguyên nói chuyện cùng lúc, âm thanh tầng tầng lớp lớp, nửa nam nửa nữ, khiến cho Diệp Thiên nheo mắt lại.
"Không hổ danh là thần Gaya, Ảo Ảnh Phân Thân Chi Thuật lại mạnh đến mức này, không ngờ trăm năm sau không còn phân thân thành trăm mà là thành nghìn!”
Các vương cấp chín sao thần sắc nặng nề, bọn họ cảm nhận được tử khí áp chế từ trong ảo ảnh băng nghìn lớp.
Các phân thân chồng chéo lên nhau của Võ Đằng Nguyên đều rất mạnh mẽ, rất nhiều võ giả Kitetsu chỉ cần nhìn thấy thôi thì tinh thần chiến đấu của bọn họ đã hoàn toàn tan biến, nổi cả da gà, đây cũng giống như việc giao đấu với hàng nghìn cao thủ hoàng cấp cùng một lúc.
"Anh Diệp Thiên!"
Mặc dù Cố Giai Lệ rất ít khi phải chứng kiến một màn đối đầu kinh ngạc như vậy, nhưng lúc này cô cũng nhận ra được Diệp Thiên đang phải đối đầu với một kẻ địch vô cùng mạnh, trong mắt cô chợt hiện lên vẻ lo lắng.
Kiếm khí vô hình bao lấy vòng vây, trong tích tắc, cả quần áo của Diệp Thiên đều bị cắt rách, thiếu mất một miếng.
"Hừm!"
Cậu hừ lạnh một tiếng, hai chân hơi co lại tạo hình dáng ngồi xổm, chân nguyên mạnh mẽ cùng với nguyên khí trời đất vây quanh, hình thành một vòng canh khí ngưng tụ.
"Keng!"
Mỗi kiếm khí vô hình chém tới đều bị canh khí bảo vệ của Diệp Thiên chặn lại, phát ra âm thanh vang vọng, hết kiếm khí này đến kiếm khí khác quét qua vô cùng ác liệt, đánh mạnh vào canh khí, những kiếm khí này không biết từ đâu đánh tới, nhưng các góc độ vô cùng phức tạp và sắc bén.
"Diệp Lăng Thiên đã rơi vào thế bị động, hoàn toàn chỉ có thể phòng thủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc hắn chết cũng chỉ là sớm muộn mà thôi!"
Nhiều võ giả của Đảo Quốc đã thấy được tình hình bên trên sân, trong lòng thoáng mừng thầm.
Diệp Thiên đã quá mạnh, được coi là bất khả chiến bại, thậm chí còn chém gãy được hai thanh kiếm mạnh nhất Kitetsu, điều này đã khiến cho giới võ thuật Kitetsu phải mất mặt.
Giờ đây Diệp Thiên đã xuất hiện ở Kitetsu, cuối cùng cũng có kẻ mạnh ở Kitetsu trấn áp được cậu!
"Hừm, Diệp Lăng Thiên, đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Hoàng cấp chín sao nhìn cảnh tượng trước mắt, chế nhạo lắc đầu.
"Trong số hàng ngàn ảo ảnh này thì có một cái là cơ thể thật của Võ Đằng Nguyên và thần Gaya, nếu như không thể tìm thấy cơ thể thật thì Võ Đằng Nguyên chính là bất bại!"
"Thật nực cười khi Diệp Lăng Thiên vẫn đang nghĩ tới việc dùng lực để đánh ông ta, hệt như lấy trứng chọi đá vậy, một khi kiệt sức thì chắc chắn cậu ta sẽ bị đánh bại!"
Những người còn lại đều hít thở không thông, chỉ chăm chú vào vòng chiến.
Diệp Thiên ở trong ảo ảnh băng nghìn lớp bị Võ Đằng Nguyên dùng kiếm khí chém liên hồi, chắc chắn đã lâm vào cảnh tuyệt vọng.
Ngay khi Võ Đằng Nguyên vung nhát chém thứ một nghìn, Diệp Thiên đột nhiên cười toe toét, canh khí lập tức tan biến.
"Trò chơi trốn tìm của ông đã kết thúc!"
Vừa dứt lời, một ánh sáng thần thánh phát ra từ cơ thể Diệp Thiên, ngay giữa ấn đường của cậu, một con mắt vàng chưa từng xuất hiện đột nhiên mở ra.
"Con Mắt Phá Nguyên, mở!"
"Hư mị ảo ảnh, trở về cát bụi!"
“Ảo ảnh ma mị quay về với cát bụi!”.
Ánh sáng vàng trong mắt Diệp Thiên bùng lên, phóng thẳng đến bầu trời. Sau đó, một con mắt ánh sáng chưa từng xuất hiện ở giữa mi mày cậu đột nhiên mở ra.
Giống như Hắc Thiên Nhãn của Nhị Lang Chân Quân Dương Tiễn trong truyền thuyết vậy. Lúc này, cảnh tượng trước mắt Diệp Thiên đều trở lại nguyên sơ, mọi ảo ảnh ma mị, mọi ảo giác đều tan biến.
Đây là đồng thuật thứ hai mà cậu lĩnh ngộ sau khi đạt cảnh giới phá nguyên – Con Mắt Phá Nguyên, có thể hàng yêu phục ma, tiêu diệt mọi ma quỷ.
Con Mắt Phá Nguyên có thể nhìn thấu mọi ảo ảnh của sự vật, nhìn thấu mọi điều hư ảo. Trước Con Mắt Phá Nguyên, dù có nhiều ảo ảnh hơn chăng nữa cũng phải hiện nguyên hình.
Mặc dù trên bầu trời có hơn một nghìn phân thân ảo ảnh băng của Võ Đằng Nguyên, nhưng ở trong mắt Diệp Thiên lại chỉ có một cái duy nhất.
Đúng lúc đó, hơn một nghìn phân thân đồng thời ra tay, vô số đao khí phóng tới quanh người Diệp Thiên, xếp chồng lên nhau, không rõ thật giả.
“Dưới điều kiện này, Diệp Lăng Thiên chỉ có nước bị động chịu đòn!”.
Vô số võ giả Đảo Quốc âm thầm gật đầu, nhìn đòn tấn công vô địch của Võ Đằng Nguyên, vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Một khi Diệp Thiên bị chém chết ở Đảo Quốc, đồng nghĩa giới võ thuật Hoa Hạ sẽ bị giới võ thuật Đảo Quốc đạp dưới chân từ đây.
Vô số ánh đao quét ngang trời, Diệp Thiên bèn sử dụng Canh khí bảo vệ. Lúc cậu chống đỡ đao khí vô hạn, ánh mắt cậu quét qua nghìn lớp ảo ảnh, cuối cùng nhìn về phía một ảo ảnh trong số đó.
“Tìm được rồi!”.
Ánh mắt cậu dừng lại, nhắm thẳng vào hình ảnh phân thân đó, tiếp theo Canh khí bảo vệ bỗng chốc tan biến, cơ thể phóng vọt đi.
Diệp Thiên hơi đăm chiêu, né qua một ánh đao cực mạnh. Ánh sáng xanh lam trên cánh tay cậu lan ra, chân nguyên hội tụ, đánh một quyền về phía một trong số các phân thân.
Sức mạnh chân nguyên và sức mạnh tinh thần dâng trào, mang theo sức lực khổng lồ, quyền kình vô biên đâm thủng không gian.
“Cái gì?”.
Trên mặt phân thân đó lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông ta không ngờ Diệp Thiên lại có thể tìm ra được chân thân của ông ta từ trong một nghìn ảo ảnh.
Nhưng ngay lúc quyền kình của Diệp Thiên tiến sát tới cơ thể ông ta, ông ta lại nhếch lên nụ cười đạt được mục đích.
Quyền kình của Diệp Thiên đã đánh ra, nào ngờ khi nó tiếp xúc với cơ thể của Võ Đằng Nguyên lại giống như đánh vào không khí, xuyên thẳng qua. Quyền kình bay vọt lên bầu trời, tiến về phía xa.
“Ồ?”.
Diệp Thiên hơi nheo mắt lại, cảm thấy ngạc nhiên. Đúng lúc ấy, cậu cảm nhận được sau lưng có đao khí dâng lên.
“Hừ!”.
Cậu không quay người lại, mà chân nguyên trong cơ thể tuôn ra, Canh khí tiếp tục dâng lên lần nữa, cứng rắn đón đỡ luồng đao khí đó.
“Keng!”.
Nhát đao này đánh cho Diệp Thiên rơi từ trên không trung xuống đất. Một chân cậu giẫm lên mặt đất khiến mặt đất nứt ra, sụp xuống mấy trượng, nhưng cậu vẫn không hề bị thương.
Cậu quay đầu lại, trong nghìn lớp ảo ảnh, cậu vẫn có thể nhìn thấy chân thân của Võ Đằng Nguyên. Lúc này, ông ta cũng nở nụ cười quỷ dị.
“Có thể tìm ra được chân thân của tôi từ trong nghìn lớp ảo ảnh, không hổ danh là võ giả truyền kì mới lên của Hoa Hạ. Tiếc là cũng chỉ giới hạn ở đó mà thôi!”.
“Nghìn lớp phân thân này đều được ràng buộc bởi sức mạnh linh hồn của tôi. Chỉ trong một ý niệm, tôi có thể di chuyển chân thân đến bất cứ phân thân nào khác, tùy ý di chuyển!”.
“Tốc độ của cậu có nhanh đến thế nào cũng không thể nhanh bằng một giây suy nghĩ. Cậu muốn làm tôi bị thương chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, chấp nhận số mệnh đi!”.
Võ Đằng Nguyên cười điên cuồng, tiếng cười chứa đầy sự chế nhạo. Trong một nghìn lớp ảo ảnh này, ông ta không cần bất kì thời gian nào, mà chỉ cần một thoáng suy nghĩ, ông ta đã có thể di chuyển hình bóng, tráo đổi chân thân với bất kì một phân thân khác.
Vị vương cấp chín sao đang quan sát trận chiến âm thầm rùng mình. Năm xưa ông ta còn có thể giao đấu vài chiêu với thần Gaya, nhưng một trăm năm trôi qua, thần thông tuyệt thế của thần Gaya đã trở nên khủng khiếp hơn hẳn.
Các võ giả ở Đảo Quốc đều có vẻ sợ hãi, chiến đấu kiểu vậy còn đánh thế nào được nữa?
Võ giả và những người quản lý của gia tộc Võ Đằng đều bái phục sát đất, đầy vẻ thành kính.
“Thần Gaya đại nhân thần uy, gia chủ thần uy!”.
Trong trận chiến với quỷ thần Đảo Quốc, dường như Diệp Thiên đã rơi xuống thế yếu hoàn toàn.
Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, hai mắt nheo lại.
Con Mắt Phá Nguyên của cậu quả thật có thể quét sạch tất cả ảo ảnh, nhưng nó chỉ giúp cậu phân biệt rõ chân thân ở đâu, chứ không thể ngăn cản Võ Đằng Nguyên di chuyển tức thời giữa các phân thân.
Trong khoảnh khắc ông ta di chuyển, cậu cũng không thể bắt được.
“Di chuyển chân thân?”.
Cậu nhìn về phía chân thân duy nhất của Võ Đằng Nguyên, bỗng nhếch miệng cười.
“Trong số một nghìn ảo ảnh này, ông có thể tùy ý di chuyển vị trí chân thân, né tránh đòn tấn công của tôi, đúng là nan giải”.
“Nhưng nếu như tôi đồng thời tấn công cả một nghìn phân thân của ông thì làm sao ông di chuyển?”.
Võ Đằng Nguyên hơi sửng sốt, quái lạ hỏi: “Cậu nói gì?”.
Diệp Thiên không trả lời, chống một tay xuống đất. Một luồng khí tức nóng cháy từ lòng bàn tay cậu bùng lên, ngọn lửa rực rỡ bốc cháy.
“Phệ Thiên Long Diệm, phá nguyên thăng hoa!”.
Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ngọn lửa dưới lòng bàn tay lan tràn ra mặt đất, chỉ trong thoáng chốc đã che phủ toàn bộ chu vi mấy chục trượng trên mặt đất, lập tức biến thành một vùng đất khô cháy.
Nhiệt độ nóng rực lan tỏa khắp đất trời. Võ Đằng Nguyên nheo mắt lại, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
“Rồng lượn chín tầng trời, mưa lửa rơi!”.
Diệp Thiên nhấc tay lên, giống như một vị thần của lửa. Sóng lửa ở bên dưới thuận thế dâng vọt, hóa thành cột lửa cao mấy chục trượng chọc thẳng lên trời.
Trên bầu trời cao, cột lửa chọc thẳng tầng mây, sau đó bùng nổ trên khoảng không của nghìn lớp ảo ảnh băng.
“Vù!”.
Một bóng người lướt nhanh ra ngoài từ trong cơn mưa lửa đầy trời, áo quần dính đầy đốm lửa, cực kì nhếch nhác, chính là Võ Đằng Nguyên.
Nếu không phải ông ta cảm tri cực mạnh, trong thoáng chốc dùng chân nguyên và khí tức hàn băng vốn có để bảo vệ cơ thể, xông ra khỏi phạm vi bao phủ của mưa lửa, thì e rằng lúc này ông ta đã bị đốt cháy toàn thân.
“Thằng nhóc đó học được đòn tấn công bằng lửa trong phạm vi lớn thế này từ đâu? Lẽ nào cậu ta cũng là bậc thầy pháp thuật? Hoặc là người có siêu năng lực nguyên tố lửa? Sao có thể như vậy?”.
Võ Đằng Nguyên liên tục lùi ra xa, không thể kìm chế sự kinh hãi trong lòng.
Ông ta bỗng phát hiện mình đang đối mặt với một con quái vật thực thụ, không thể dùng lẽ thường để định luận.
Lúc này, đầu tóc Võ Đằng Nguyên đã bị cháy sém một mảng, áo quần thủng lỗ chỗ. Tay áo bên trái của ông ta đã bị thiêu rụi, để lộ cánh tay trái gầy trơ xương.
“Nghìn lớp ảnh ảnh băng không đỡ nổi một đòn!”.
Diệp Thiên bay lên không trung, khẽ lắc đầu, giọng điệu khinh thường.
“Mấy lão quái vật của một trăm năm trước các người chết cũng không chết sạch sẽ một chút, tưởng rằng hóa thành ma quỷ nhập vào người khác thì có thể khôi phục vinh quang ngày xưa sao? Thật là nực cười!”.
Diệp Thiên khẽ nắm chặt một tay, sóng lửa đầy trời tan đi, ngưng tụ thành một quả cầu lửa sáng chói, chậm rãi bay lên từ giữa lòng bàn tay cậu.
“Dù có giãy giụa thế nào đi nữa, chung quy các người cũng đã trở thành quá khứ rồi!”.
Vào giờ phút này, Diệp Thiên thiêu đốt toàn bộ chí khí ngạo mạn nuôi dưỡng từ trong chiến đấu, hào khí ngút trời, quyết định đoạn kết cho trận đấu này.
“Thời đại này thuộc về tôi và sẽ được đặt tên tôi!”.
“Sức mạnh ghê gớm thật!”.
Vô số võ giả Đảo Quốc ở đây đều sợ hãi, chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Ở Đảo Quốc cũng có quỷ thần khống chế lửa, đó là thần Thiên Chiếu bảo hộ cho một gia tộc thần thị lớn khác.
Thần Thiên Chiếu là thần mặt trời của Đảo Quốc, nắm giữ sức mạnh của mặt trời, cũng điều khiển một loại lửa. Nhưng mọi người đều biết, thần Thiên Chiếu chưa từng ra đòn tấn công nào có phạm vi lớn như vậy.
Sắc mặt của Võ Đằng Nguyên tái xanh, tròng mắt màu xanh lam của thần Gaya lại hiện ra trên đôi đồng tử Võ Đằng Nguyên, đầy vẻ kinh hãi. Từ khi nhẫn thuật của cô ta đại thành, có thắng có thua, nhưng chưa bao giờ gặp được ai có thể phá vỡ nghìn lớp ảo ảnh băng của cô ta bằng cách thô bạo như vậy.
Diệp Thiên chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử!
“Cô là quỷ thần, muốn nhập vào ai, muốn cướp cơ thể của ai, tôi không quan tâm!”.
“Nhưng cô ấy là người mà tôi muốn bảo vệ, cô dám có ý đồ với cô ấy thì chính là tự tìm đường chết!”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng sắc bén, vừa dứt lời, sức mạnh tinh thần trên người dao động. Cậu xuyên qua không gian trong thoáng chốc, vọt tới trước mặt Võ Đằng Nguyên, tung ra hết quyền này tới quyền khác.
Khi Diệp Thiên vung ra quyền thứ hai mươi tư, Bạch Nhận vốn đã hư hỏng cuối cùng cũng không chịu được sức nặng, đột ngột nứt gãy trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Nắm đấm của Diệp Thiên cũng xuyên thẳng tới, đánh vào ngực Võ Đằng Nguyên.
“Phụt!”.
Võ Đằng Nguyên phun ra ngụm máu, cơ thể lùi về sau, nặng nề đạp lên đàn tế thần Gaya.
“Thần Gaya đại nhân!”.
Những người quản lý của gia tộc Gaya kinh hoàng tiến lên, muốn dìu Võ Đằng Nguyên, nhưng lại bị Võ Đằng Nguyên hất ra.
“Cút ra cho tôi!”.
Ông ta ngước mắt nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt toàn là sự oán hận và căm phẫn.
“Diệp Lăng Thiên, tôi phải bằm thây cậu ra làm nghìn mảnh!”.
Ông ta nắm cây Bạch Nhận đã hư hỏng nặng, cơn phẫn nộ trong lòng đã không thể kìm chế thêm nữa.
Bất kể là đối với Võ Đằng Nguyên hay là thần Gaya, những gì bọn họ gặp phải hôm nay đều là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời.
“Tuyệt chiêu của ông đã bị tôi phá, ông còn dư lại được gì?”.
Diệp Thiên chẳng hề để tâm đến ông ta, cho dù thần Gaya và Võ Đằng Nguyên có nhờ vào thế hiểm trở cố gắng chống đỡ thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Màu tím xanh của băng đột ngột bùng lên trên người Võ Đằng Nguyên, linh thể của thần Gaya thoát ra khỏi ông ta, sắc đẹp tuyệt trần hiển hiện trên thế gian.
Ánh mắt giận dữ của cô ta lướt qua người Diệp Thiên, sau đó quay đầu nhìn bầu trời phía xa, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Chốc lát sau, cô ta bỗng nhiên cất cao giọng nói, phát ra tiếng kêu sắc bén giống như trăm quỷ gào khóc.
“Vù!”.
Sóng âm vang vọng bầu trời, lan về phương xa. Trong phút chốc, ánh mắt Diệp Thiên hơi biến đổi, cũng quay đầu nhìn vào sâu trong đỉnh mây trên trời, hai mắt khẽ nheo lại.
“Hửm?”.
Cậu có thể cảm nhận được, trong khoảnh khắc sóng âm của thần Gaya truyền ra, ba luồng khí tức ở ba nơi khác nhau cùng chạy đến bên này với tốc độ cực kì nhanh.
Ba luồng khí tức với thuộc tính sức mạnh khác nhau, nhưng đều vô cùng mạnh mẽ. Bất cứ khí tức nào cũng không thua kém thần Gaya ở thời kì hùng mạnh nhất. Một trong số đó còn vượt trội hơn hẳn.
“Diệp Lăng Thiên, cậu có gan xâm nhập Đảo Quốc, hôm nay cậu sẽ được biết thế nào là cao thủ chân chính của Đảo Quốc!”.
“Dù cậu có mạnh thế nào chăng nữa, đền thờ Gaya cũng sẽ là nơi chôn thân của cậu!”.
Thần Gaya mỉm cười, gió lạnh thổi tới từng đợt, gió mây trên trời biến đổi. Ba luồng sáng cũng theo đó đuổi tới, đứng trên đỉnh mây.
Vô số người ngẩng đầu nhìn lên, đa số võ giả Đảo Quốc đều không hiểu ra sao, không biết ba người này có lai lịch thế nào. Nhưng điều đó không cản trở bọn họ cảm nhận được sự mạnh mẽ áp chế đất trời của ba người.
Một người đàn ông trong số đó mặt mày tuấn tú, hai mắt tỏa ra ánh sáng, giống như hai vầng mặt trời chiếu rọi thế gian. Trên đỉnh đầu người này có một lăng kính hình tròn treo lơ lửng, tỏa ra Thánh quang, giống như thiên thần mặt trời, phổ độ chúng sinh.
Khi nhìn thấy người này, con ngươi của vị vương cấp chín sao đang xem chiến bỗng co lại.
“Đó là… thần Thiên Chiếu sao?”.
Trong lòng ông ta như có sóng to gió lớn, không kìm được nhìn sang người thứ hai.
Đó là một cô gái cao lớn đeo mạng che mặt, cô ta khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, vầng sáng quanh người nhấp nháy, giống như đế vương thời cổ đại.
Một luồng gió nhẹ thổi qua, vén mạng che mặt của cô ta lên, để lộ đôi mắt tà ác. Trên trán cô ta có một chiếc sừng nhỏ vô cùng bắt mắt. Bàn tay cô ta thò ra dưới tay áo dày cộm, lấp lánh ánh sáng đen sẫm, ra là những lớp vảy dày nặng.
Quái dị nhất là miệng cô ta giống như bị dị tật bẩm sinh, to rộng hơn người bình thường. Hơn nữa, hai bên khóe môi cô ta nứt ra, trong lúc đóng mở có thể thấy rõ vòm miệng to như chậu máu…
“Liệt Khẩu Nữ?”.
Vị vương cấp chín sao kia hít một hơi khí lạnh, nhìn sang người thứ ba.
Đó là một đứa trẻ trông chưa tới mười tuổi, da dẻ màu đồng cổ, trông có vẻ cực kì quái dị.
Bàn tay nhỏ nhắn của nó hơi đưa lên, trong tay hiện ra một bầu rượu. Lúc bầu rượu mở ra, ba trinh nữ mặt mũi xinh đẹp của Đảo Quốc bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, tất cả đều lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Làn da màu đồng cổ trên người đứa bé dần trở nên trắng nõn trong suốt, cuối cùng hóa thành một đứa bé mười một, mười hai tuổi đầu thắt bím tóc nhỏ, tay cầm bầu rượu.
Trong mắt nó lóe lên ánh sáng đen tà ác, chỉ há miệng hút, ba trinh nữ Đảo Quốc lập tức khô héo với tốc độ cực nhanh, cuối cùng hóa thành ba thi thể, bay theo gió.
“Ngon thật!”.
Nó liếm môi, vẻ mặt chưa đã thèm. Cố Giai Lệ nhìn thấy mà sởn gai ốc.
“Tửu Thôn Đồng Tử!”.
Vẻ mặt của vị vương cấp chín sao kia lại thay đổi lần nữa, bàn tay khẽ run lên.
“Gia tộc Saiki, người bảo hộ là thần Thiên Chiếu, thần Thiên Chiếu còn được gọi là thần mặt trời. Trong truyền thuyết, người này bẩm sinh đã có vầng sáng trên đỉnh đầu, sở hữu sức mạnh quang minh. Khi người này sinh ra còn kèm theo cả bảo vật thiên địa Bát Chỉ Kính, sức mạnh to lớn, là quỷ thần chính thống!”.
“Gia tộc Thiên Hạc, thần bảo hộ là Tửu Thôn Đồng Tử. Tửu Thôn Đồng Tử còn được gọi là quỷ xử nữ, chuyên dùng nguyên khí và máu tươi của xử nữ làm thức ăn, sức mạnh ghê gớm tà ác. Nó từng gây ra biến động ở Đảo Quốc vào một nghìn năm trước, có thể dùng rượu ngự thần, dùng hồn điều khiển con người!”.
“Gia tộc Noma, thần bảo hộ là Liệt Khẩu Nữ. Liệt Khẩu Nữ là người có tà lực đáng sợ nhất trong tứ đại quỷ thần, chân thân từng là một con dị thú rách miệng, đầu mọc một sừng, sau đó tu luyện thành hình người, điều khiển được sấm sét tia chớp, có sức mạnh hủy diệt thành trì!”.
Ông ta khẽ giọng lẩm bẩm: “Ngoài thần Gaya ra, ba vị quỷ thần này cũng đã thức tỉnh rồi sao?”.
Liệt Khẩu Nữ nhìn thần Gaya với gương mặt dữ tợn, lên tiếng đầu tiên.
“Thần Gaya, bọn ta vừa mới thức tỉnh không lâu, cô đã dùng truyền âm quỷ thần gọi bọn ta tới đây, có chuyện gì sao?”.
Giọng nói cô ta có vẻ đùa cợt, lại có chút chế giễu. Cô ta đã cảm nhận được tình trạng thương tích của thần Gaya lúc này.
Thần Thiên Chiếu và Tửu Thôn Đồng Tử không lên tiếng, nhưng đôi mắt cũng lóe sáng, nhìn thẳng vào cô ta.
Ánh mắt của thần Gaya vô cùng u ám, sát ý trong mắt tràn dâng.
“Bớt nói nhảm, lần này tôi gọi các người tới đây là muốn mời các người cùng đối phó kẻ địch!”.
Cô ta nhấc tay lên, chỉ về phía Diệp Thiên đang đứng giữa không trung.
“Chỉ cần ba người chịu giúp tôi giết chết kẻ này, tôi đồng ý chia sẻ linh khí ẩn giấu dưới lòng đất ở núi Thiên Lâm này với các người!”.
Bầu không khí trở nên cứng đờ, thời gian dường như ngừng lại ngay lúc này.
Ba quỷ thần vừa đến nhìn chằm chằm Diệp Thần, ánh mắt rất khác thường nhưng đều mang theo địch ý.
Thần Thiên Chiếu nhìn Diệp Thiên trong chốc lát, nhếch môi cười.
“Tôi không biết cậu là ai nhưng Gaya và chúng tôi đều là quỷ thần Đảo Quốc, có phước cùng hưởng, có khổ cùng chia. Hôm nay cậu lao vào đền Gaya, còn muốn phá hủy tượng thần, chúng tôi là đồng bào với cô ta, hôm nay phải giết cậu”.
Liệt Khẩu Nữ khác và Tửu Thôn Đồng Tử không lên tiếng, nhưng chân nguyên quanh người đã đạt đến mức đỉnh, mục đích đã quá rõ ràng.
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều lặng im như tờ.
Tứ đại quỷ thần của Đảo Quốc có ai không phải là cường thế một thời, tung hoành khắp chốn trước khi xảy ra thay đổi.
Thời đại đó, nhiều anh hùng vươn lên, hoàng cấp, vương cấp cực kỳ nhiều, nhưng tứ đại quỷ thần vẫn chiếm địa vị dẫn đầu, được nhiều cường giả có năng lực của Đảo Quốc sùng bái, có thể thấy thực lực và tầm ảnh hưởng của họ như thế nào.
Nhất là sau đó tứ đại quỷ thần bảo vệ bốn gia tộc Thần Thị, ngay cả Thiên Hoàng của Đảo Quốc cũng phải sợ, lúc đến thăm phải vào đền bái lạy, bất kỳ ai trong tứ đại quỷ thần bước ra đều là sự tôn quý tối cao.
Nhưng bây giờ tứ đại quỷ thần hợp sức lại đối phó với một người, họ chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế này, càng không ngờ đến, ai nấy cũng đều tỏ vẻ khó tin.
Sắc mặt Gaya lộ ra vẻ vui mừng, Thần Thiên Chiếu là một vị thần ẩn mình giỏi nhất trong bốn qủy thần, hơn nữa nắng mưa bất thường, không kết giao với người khác, cô ta vốn dĩ không mong thần Thần Thiên Chiếu sẽ ra tay.
Nhưng bây giờ Thần Thiên Chiếu lại tự nguyện gia nhập, cô ta nghĩ đây chắc chắn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng để nghiền ép Diệp Thiên.
“Dù Diệp Lăng Thiên có mọc thêm ba đầu sáu tay, hôm nay đền Gaya sẽ là nơi cậu ta phải nuốt hận”.
Rất nhiều cao thủ Đảo Quốc đều hoàn hồn lại, ai nấy cũng thầm nghĩ như vậy.
Một khi Diệp Thiên bị đánh bại ở đền Gaya thì có nghĩa là giới võ thuật Hoa Hạ sẽ phải hứng chịu một cú sốc như từng có, còn đây chắc chắn là chuyện vui với Đảo Quốc, dù sao Diệp Thiên đã vô địch ở thế gian quá lâu rồi.
Cố Giai Lệ quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, trong tình hình này, cô không còn thời gian quan tâm đối phương là ai nữa, cô biết rõ lúc này người đàn ông mà mình quan tâm đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm khôn lường.
Đối mặt với bốn đại quỷ thần hợp sức với nhau, sắc mặt Diệp Thiên vẫn không hề thay đổi, một giọng nói truyền vào tai Cố Giai Lệ.
“Cứ đứng đấy đợi anh”.
Cậu bình tĩnh giải phóng sức mạnh tinh thần của mình dịu dàng đưa Cố Giai Lệ đến mép đền thờ, thậm chí bao bọc cô trong cảm ứng của sức mạnh tinh thần.
Một khi có người muốn ra tay với cô thì cậu có thể biết được và phản ứng lại ngay.
Làm xong một thứ, cậu mới ngẩng đầu lên lướt nhìn tứ đại quỷ thần trước mặt.
“Bốn người, cùng lên đi”.
Khoảnh khắc đi vào Đảo Quốc, cậu đã chuẩn bị để nghênh đón trận chiến một mình cậu đánh với nhiều người rồi.
Chuyến đi đến Đảo Quốc lần này, cậu muốn nghênh chiến với thiên hạ, dù cả thiên hạ đều đối nghịch với cậu thì cậu có gì phải sợ?