Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 410: Bốn nhân vật lớn tề tựu

“Trời ạ, rốt cuộc cậu ta đã chọc giận bao nhiêu người thế!”.

Tề Văn Long và Lí Phong, Vương Triều Hải nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt người kia.

Một Khương Long Hoa thôi là đã khó đối phó, bây giờ lại thêm Âu Dương Đoạn Vân và Tư Đồ Lạc Tuyết, đồng nghĩa Thái Sơn đè đầu, một mình Diệp Thiên sao có thể chống đỡ được?

Thu Nhược Hi vô cùng kinh ngạc, lúc trước cô ta chỉ xem Diệp Thiên là một sinh viên đại học khoe khoang khoác lác, ngu dốt mà thích tỏ ra thâm sâu. Nhưng bây giờ, hết nhân vật lớn này đến nhân vật lớn khác lại xuất hiện vì cậu, thậm chí cả những nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ ở thủ đô như Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết cũng lần lượt xuất hiện, có thể thấy sức ảnh hưởng của Diệp Thiên lớn thế nào.

Giờ phút này, bất luận Âu Dương Đoạn Vân và Tư Đồ Lạc Tuyết là bạn bè hay là kẻ địch, Diệp Thiên có thể khuấy động gió mưa đến như vậy cũng đủ lấy làm kiêu ngạo trong thế hệ trẻ ở thủ đô.

“Tên lưu manh kia, năm xưa tôi không xử được cậu, tôi không tin là hôm nay cậu có thể bay tiếp. Đợi tôi dạy dỗ cậu một trận rồi sẽ đưa cậu về nhà họ Diệp!”.

Đôi mắt hẹp dài của Tư Đồ Lạc Tuyết hiện lên vẻ giảo hoạt, khẽ giọng nói với Âu Dương Đoạn Vân ở bên cạnh.

“Âu Dương Đoạn Vân, giúp tôi bắt cậu ta qua đây, sau khi xong chuyện, tôi cho anh một nụ hôn!”.

Âu Dương Đoạn Vân nghe vậy, mí mắt giật giật.

Mặc dù cậu ta đã đính hôn với Tư Đồ Lạc Tuyết, nhưng tính cách Tư Đồ Lạc Tuyết kiên cường, không hề nhường nhịn đàn ông con trai. Đến tận lúc này, cậu ta còn chưa từng nắm tay Tư Đồ Lạc Tuyết, cô ta vẫn luôn lạnh nhạt với cậu ta.

Nhưng bây giờ, cậu ta chỉ cần bắt được Diệp Thiên là Tư Đồ Lạc Tuyết đã tặng một nụ hôn, đương nhiên cậu ta rất đỗi vui mừng.

Cậu ta không hề do dự, bước ra một bước, thoáng cái đã đến trước mặt Diệp Thiên, đưa tay định giữ lấy vai Diệp Thiên khống chế cậu.

Nhưng chỉ một bước này, tu vi chí tôn bán bộ của cậu ta đã hiện rõ.

Diệp Thiên hiểu ra, chín thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ chỉ là bề mặt mà thôi, thực lực của Âu Dương Đoạn Vân đủ để chen chân trong hàng ngũ đó.

Âu Dương Đoạn Vân đưa tay tới, tốc độ cực nhanh, nhưng trong mắt Diệp Thiên lại chẳng khác nào tốc độ ốc sên bò. Tuy nhiên, cậu không hề ra tay, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Đúng lúc đó, một tiếng quát lớn vang lên từ xa xa.

“Âu Dương Đoạn Vân, anh dám động tới anh trai tôi à?”.

Một trận gió mạnh thổi tới, mọi người bỗng dưng lùi về sau. Âu Dương Đoạn Vân cảm thấy sau lưng mình có gió mạnh ập tới, lập tức từ bỏ Diệp Thiên mà quay người chưởng ra sau.

“Rầm!”.

Một tiếng động vang lên, những người trong quán bar chỉ cảm thấy gió mạnh thổi vào mặt, nhiều cô gái bị thổi tốc váy, kinh hãi hét lên.

Ở trung tâm sàn nhảy, tiếng nổ lớn vang lên, hai bục cao bằng ngọc thạch trắng đã bị nứt ra, mấy chiếc bàn rượu ở phía trước nát thành mảnh vụn.

Ánh mắt của Âu Dương Đoạn Vân thay đổi, liên tục lùi về sau ba bước mới đứng vững được. Lúc cậu ta hoàn hồn, bên cạnh Diệp Thiên đã có thêm một người, mặt mũi tuấn tú, một tay vẫn còn giữ tư thế đánh ra, không hề nhúc nhích.

“Diệp Tinh?”.

Âu Dương Đoạn Vân nheo mắt lại, ngạc nhiên kêu lên.

Những người xung quanh đều hết sức kinh ngạc. Mặc dù Diệp Tinh xưa nay khiêm tốn, nhưng danh hiệu cậu ấm số một thủ đô thực sự quá vang vọng, vô số người dõi theo cậu ta, đương nhiên biết cậu ta có dáng vẻ thế nào.

Sắc mặt của mọi người thay đổi liên tục, bọn họ đang nghi ngờ vì sao Diệp Tinh lại xuất hiện thì ở ngoài cửa lại xuất hiện một bóng hình xinh đẹp.

“Ai dám động vào anh Thiên, Hoa Lộng Ảnh tôi sẽ nghênh tiếp người đó!”.

Một cô gái xinh đẹp, nhan sắc không hề thua kém Tư Đồ Lạc Tuyết chậm rãi đi đến, cùng với Diệp Tinh một trái một phải đứng bên cạnh Diệp Thiên.

Trong phút chốc, cả căn phòng trở nên yên lặng.

Đôi mắt Thu Nhược Hi đã cứng đờ, trong lòng thầm kinh ngạc.

“Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết?”.

Cô ta nhìn từng người, chấn động không ngừng.

Con cháu của bốn gia tộc hàng đầu thủ đô, bốn nhân vật lớn của thế hệ trẻ đều đã tề tựu ở đây?Chương 411: Nhân vật truyền kì khi xưa

Không gian chìm trong im lặng, mọi người không cả dám thở mạnh, không khí cứ như bị thời gian đóng băng, hoàn toàn đông cứng.

Đằng sau bốn người Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết, Âu Dương Đoạn Vân đều là đại diện cho gia tộc giàu có hàng đầu thủ đô, bốn nhà Diệp, Hoa, Tư Đồ, Âu Dương cũng là bốn đại gia tộc lớn mạnh nhất thủ đô.

Bình thường nếu bốn người này xuất hiện ở một chỗ nào đó thì đều sẽ khiến mọi người rúng động, là tiêu điểm của chỗ đó.

Mà bây giờ, bốn người thế mà lại đều đến đây, chẳng khác nào bốn người trẻ đứng đầu thủ đô đến đông đủ, khung cảnh này phải nói là chưa thấy bao giờ.

Dù những người có mặt đều vui mừng như điên, nhưng lại không có ai dám lên tiếng, ánh mắt mọi người đều tập trung ở sàn nhảy, dừng ở bốn người đứng đầu thế hệ trẻ.

Lúc trước ba người Khương Long Hoa, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết liên kết, chỉ để đối phó với mình Diệp Thiên, mọi người đều cảm thấy Diệp Thiên đã rơi vào thế bất lợi hoàn toàn, nhưng tình hình trong sàn bỗng chốc thay đổi, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh thế mà lại xuất hiện, đứng ở bên cạnh Diệp Thiên, như vậy tình thế một bên áp đảo hoàn toàn biến mất.

Bốn người đứng đầu, hai đấu hai, giằng co như vậy chỉ nghĩ thôi họ đã thấy vô cùng kích thích.

Tay Thu Nhược Hi run run, chỉ cảm thấy mình ngu ngốc quá, hết lần này đến lần khác nhìn nhầm.

Diệp Thiên đâu phải người bình thường, có thể thu hút bốn người đứng đầu thế hệ trẻ xuất hiện, còn có hai người đứng về phía cậu, người như vậy có thể nói là có mối quan hệ rất đáng sợ.

Ba người nhóm Tề Văn Long hoàn toàn im lặng, lần đầu tiên họ nhận ra người anh em mới tới phòng ký túc xá bí ẩn, hùng mạnh, khiến người ta khó hiểu đến vậy.

Diệp Tinh nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Hoa Lộng Ảnh khi nhìn Diệp Thiên, lòng cậu ta buồn bã, nhưng vẫn chuyển hướng sang Âu Dương Đoạn Vân.

“Âu Dương Đoạn Vân, anh dám ra tay với anh cả tôi, vậy chi bằng tôi so cao thấp với anh?”.

Tay phải Âu Dương Đoạn Vân khẽ run, vừa nãy nhận một chưởng của Diệp Tinh, anh ta đã cảm thấy một luồng kình đạo vô cùng mạnh mẽ dồi dào, với tu vi chí tôn bán bộ của anh ta thế mà suýt nữa không đỡ được, giờ cả cánh tay vẫn đang tê dại.

Hai mắt anh ta bỗng nặng nề, hơi khó hiểu nhìn về phía Diệp Tinh.

“Diệp Tinh, cậu nói gì? Cậu ta là anh cả cậu? Cậu là con một nhà họ Diệp thì lấy đâu ra đại ca?”.

Anh ta vừa dứt lời thì bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi thay đổi.

“Anh cả? Chẳng lẽ cậu ta là Diệp Thiên, con trưởng nhà họ Diệp bị đồn mất vì bệnh nặng chín năm trước?”.

Khương Long Hoa bên cạnh gật mạnh đầu, thấy Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh xuất hiện, anh ta biết tối nay dù họ dốc hết sức cũng không thể làm khó Diệp Thiên được.

“Không ngờ lại là cậu”.

Âu Dương Đoạn Vân nhìn Diệp Thiên chăm chú, trong đôi mắt có đôi phần kinh ngạc, đôi chút tò mò.

Ở thủ đô chín năm trước, anh ta và Diệp Tinh còn chưa có danh tiếng, mà lúc đó người nổi bật nhất trong mấy gia tộc lớn phải nói tới con trưởng của nhà họ Diệp.

Âu Dương Chấn Đức – bố anh ta còn từng nói với anh ta nếu con trưởng nhà họ Diệp trưởng thành thì tương lai ở thủ đô chắc chắn sẽ là thiên hạ của cậu, thế hệ trẻ không ai có thể cạnh tranh với cậu.

Anh ta biết bố mình luôn cẩn thận, cũng ít khi khen ngợi người trẻ nào, nhưng lúc ấy bố anh ta có thể đánh giá cao một đưa bé mười tuổi như vậy, có thể thấy thiên phú của Diệp Thiên cao đến mức độ nào. Chương 412: Ai còn dám động vào anh Thiên?

Chỉ tiếc là sau đó nhà họ Diệp có tin đồn Diệp Thiên bị bệnh chết yểu, anh ta còn tiếc là không gặp được nhân vật truyền kỳ từng trên cơ tất cả thế hệ thứ ba của thủ đô, nhưng giờ, nhân vật truyền kỳ này thế mà lại đội mồ sống dậy?

Chân mày Thu Nhược Hi ở gần đó nhăn tít lại, cũng nhớ ra mấy hôm trước một cậu chủ gia tộc hạng hai có kể với cô ấy tin tức bí mật về chuyện xưa, đó là câu chuyện truyền kỳ liên quan đến một người con chi trưởng của nhà họ Diệp nổi bật hơn hẳn nhiều người thế hệ thứ ba ở thủ đô.

Lúc đó cô ấy còn nghĩ nếu người đó không chết yểu thì bây giờ trình độ sẽ thế nào, nhưng hiện tại xem ra nhân vật truyền kỳ từng khiến nhiều người thế hệ thứ ba ở thủ đô trở nên kém nổi bật thế mà lại là Diệp Thiên vừa nãy không buồn để ý cô ấy?

“Âu Dương Đoạn Vân, Khương Long Hoa, và cả chị Tuyết, tôi không quan tâm anh cả tôi tối nay đã làm gì, ai dám động vào anh ấy thì chính là kẻ thù của Diệp Tinh tôi. Nếu các anh chị thực sự không thể vượt qua được khúc mắc này, vậy cứ quyết định cách thức và quy định tỉ thí, Diệp Tinh và nhà họ Diệp sẽ chấp nhận hết”.

Diệp Tinh trước giờ luôn đối nhân xử thế khiêm nhường, hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt công chúng, nhưng lúc này đứng trước hai người đứng đầu thế hệ trẻ và hội trưởng Khương Minh, cậu ta lại không hề khách sáo, từng câu từng chữ đều thể hiện khí phách ngút trời, đây là cái cậu ta từng học được ở Diệp Thiên.

Hoa Lộng Ảnh cũng đúng lúc bước ra, đôi mắt đẹp liếc mọi người.

“Ai còn dám động vào anh Thiên thì Hoa Lộng Ảnh tôi sẽ chơi đến cùng”.

Hai trùm sò đều đứng về phía Diệp Thiên, cật lực bảo vệ.

Âu Dương Đoạn Vân hơi nheo mắt, từ khi biết thân phận của Diệp Thiên, anh ta đã có ý định lùi bước, mà lúc này Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh lần lượt tỏ thái độ, càng khiến anh ta không có hứng thú làm khó Diệp Thiên.

Chỉ với thân phận cậu cả nhà họ Diệp của Diệp Thiên thôi, anh ta đã không thể dùng bạo lực với Diệp Thiên rồi, lúc này hai cao thủ hàng đầu của lớp trẻ, hai chí tôn bán bộ - Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh mở đường cho Diệp Thiên, nếu anh ta còn tiến lên thì chỉ có thua thê thảm.

Nghĩ đến đây anh ta hừ một tiếng thật mạnh, nhưng lại không nói gì nữa.

Tư Đồ Lạc Tuyết ngước mắt lên, nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh đứng bên cạnh Diệp Thiên, dáng vẻ hết sức thân mật, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác cực kỳ khó chịu.

Cô ta khẽ di giày cao gót, nói với Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh: “Diệp Tinh, Lộng Ảnh, tôi không phải muốn làm gì cậu ta. Chỉ có điều tôi có một món nợ còn chưa tính với tên lưu manh thối tha này, cậu ta biến mất chín năm, hôm nay tôi muốn cậu ta thanh toán sạch sẽ”.

Hoa Lộng Ảnh và Tư Đồ Lạc Tuyết đều là con gái, cô đương nhiên hiểu được ý tứ trong mắt Tư Đồ Lạc Tuyết, hồi đó Tư Đồ Lạc Tuyết suốt ngày đuổi theo Diệp Thiên không chịu thôi, cô đã thấy bất thường rồi, giờ thấy Tư Đồ Lạc Tuyết vẫn bám riết lấy Diệp Thiên, trong lòng cô hơi bực, bàn tay nhỏ nhắn véo lưng Diệp Thiên một cái.

Diệp Thiên cười gượng, tiến lên trước một bước, khoát tay trước mặt Tư Đồ Lạc Tuyết.

“Ân oán giữa tôi và cô sau này nói cũng không muộn, tôi đợi cô đến tìm tôi bất kỳ lúc nào. Việc tối nay ngừng ở đây, tôi không có tâm trạng lằng nhằng với mấy người”.

Nhiều người đều tưởng Tư Đồ Lạc Tuyết sẽ tiếp tục dây dưa, nhưng Tư Đồ Lạc Tuyết lại hừ khẽ một tiếng, thế mà không nói gì nữa.

Diệp Thiên dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía Khương Long Hoa.

“Khương Long Hoa, người do tôi đánh, nếu anh cảm thấy đủ sức để thách thức tôi thì cứ đến tìm tôi bất kỳ lúc nào”.

“Phải rồi”, anh chỉ vào Từ Tử Văn, ánh mắt lạnh nhạt.

“Con chó này của anh có một đứa em trai tên là Từ Tử Văn, tay chân do tôi đánh gãy, muốn trả thù thì cứ đến tìm tôi. Nhưng nếu những người bạn đằng sau tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tìm ai hết, chỉ tìm Khương Minh của anh, tin tôi đi, dù Khương Minh có lớn đến mấy thì tôi cũng sẽ tiêu diệt nó, chẳng qua chỉ như thời gian trở bàn tay thôi”.

Khương Long Hoa không nói gì, chỉ có thể im lặng, hồi đó Diệp Thiên đã chèn ép khiến anh ta không ngẩng đầu lên nổi, giờ đây cách chín năm, Diệp Thiên rốt cuộc mạnh hay yếu, ai mà biết được?

Diệp Thiên nói xong thì vươn vai, thấy chán chán nên ra khỏi quán bar trước, Âu Dương Đoạn Vân từ đầu tới cuối đều ngó lơ cậu.

Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh đi ra theo, mấy người Tề Văn Long cũng tiện thể rời đi, chỉ có Thu Nhược Hi vẫn ngẩn ngơ đứng ở chỗ cũ.

Tối nay Khương Minh, nhà Tư Đồ, nhà Âu Dương đều xuất hiện nhưng vẫn không kiềm hãm được Diệp Thiên.

Đôi mắt cô ấy khẽ chớp, chỉ cảm thấy trong lòng đang luồng nhiệt cuộn trào.

Nhân vật truyền kỳ đè đầu tất cả thế hệ thứ ba thủ đô chín năm trước trở về, tình hình thủ đồ sắp tới chắc chắn sẽ thay đổi hoàn toàn vì sự xuất hiện của cậu.Chương 413: Cuộc hẹn của hai anh em

"Khốn kiếp!"

Trong quán bar, Âu Dương Đoạn Vân đấm một phát xuống đất, gạch lát nền lập tức vỡ vụn, vô số vết nứt toác ra, nhưng tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả người đàn ông mặc vest là chủ quán bar đều không dám nói lời nào.

Với thân phận của Âu Dương Đoạn Vân, cho dù có lật tung toàn bộ quán bar của mình lên thì ông ta cũng không dám kêu ca, huống chi chỉ là nứt vài mảnh sàn?

Đôi mắt Âu Dương Đoạn Vân đầy tức giận, kể từ khi trở nên nổi tiếng ở thủ đô, đây là lần đầu tiên cậu ta tức giận như vậy.

Đối mặt với ba người Diệp Thiên, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, cậu ta lại không dám ra tay, chỉ có thể nhìn theo Diệp Thiên rời đi một cách tiêu dao tự tại mà nói lời hằn học, đây là nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời cậu ta.

“Âu Dương!”, Khương Long Hoa vỗ vỗ vai Âu Dương Đoạn Vân.

"Đừng phản ứng gay gắt quá. Cái tên Diệp Thiên đó, từ nhỏ tôi cũng từng phải chịu thiệt trong tay cậu ta. Thời điểm đó ở thủ đô đâu có ai dám làm gì cậu ta đâu. Cho dù là Diệp Tinh hay Hoa Lộng Ảnh cũng chỉ có thể xếp phía sau cậu ta!”

Ý tứ của Khương Long Hoa rất rõ ràng, ngay cả Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng không thể vượt qua Diệp Thiên, chỉ có thể ở phía sau, Âu Dương Đoạn Vân không thể đối phó với Diệp Thiên cũng là chuyện bình thường.

"Ý của anh là tôi không bằng Diệp Thiên đó?"

Âu Dương Đoạn Vân vừa nghe xong, ánh mắt đanh lại, đằng đằng sát khí, khiến cho Khương Long Hoa lập tức lui về phía sau nửa bước.

Cậu ta nhìn về phía Khương Long Hoa, trịnh trọng nói: "Cái gì mà huyền thoại thủ đô trước đây. Cái tên Diệp Thiên đó, cho dù trước đây từng vượt qua tất cả chúng ta, nhưng đó đã là quá khứ rồi!”

"Cậu ta chẳng qua chỉ là một người bình thường không có căn cơ tu luyện gì cả. Rời bỏ hào quang của nhà họ Diệp thì cậu ta chẳng là cái thá gì hết. Vừa rồi nếu như không phải Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh ngăn lại thì chắc chắn tôi sẽ xử gọn cậu ta chỉ mới một chiêu!”

"Hừm, cậu ta cậy có Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh chống lưng cho nên hỗn xược không kiêng dè gì ai. Rõ ràng đó chỉ là một kẻ bất tài, cáo mượn oai hùm mà thôi!”

"Lần sau, nếu không có Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, tôi nhất định sẽ cho cậu ta biết thế hệ trẻ thực sự ở thủ đô là như thế nào!"

Giọng điệu của Âu Dương Đoạn Vân lạnh lùng, cậu ta cực kỳ không cam tâm khi vừa rồi không thể làm gì được Diệp Thiên.

Lúc cậu ta ra tay với Diệp Thiên, cậu ta đã cảm thấy được khi Diệp Thiên đối mặt với động tác của mình thì không hề tránh né, không hề phản ứng gì cả, hơn nữa trên người còn không phát ra một chút nội lực nào. Rõ ràng đó chỉ là một người bình thường, khác một trời một vực với Diệp Thiên cũng như thủ lĩnh trong lớp trẻ tương lai của thủ đô mà bố cậu ta từng đánh giá.

Khương Long Hoa nghe vậy cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Diệp Thiên năm xưa có tu vi mạnh hơn nhiều so với Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, đã từng đè anh ta xuống đất đánh cho nhừ tử. Nhưng hôm nay, từ đầu chí cuối, Diệp Thiên không hề ra tay, thậm chí Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh còn phải đứng ra bảo vệ cho cậu. Diệp Thiên này và Diệp Thiên trước đây hoàn toàn không phải là một người.

Tư Đồ Lạc Tuyết nhìn hai người họ với ánh mắt lạnh lùng, chỉ khi nghĩa đến tên lưu manh thối đáng ghét kia thì cô ta mới cảm thấy có chút dao động.

"Diệp Thiên, cái tên chết tiệt nhà cậu hóa ra vẫn chưa chết. Cậu lại xuất hiện rồi!"

Nghĩ đến đây, một nụ cười khó giải thích được xuất hiện trên khóe miệng cô ta.

"Xem ra từ nay thủ đô sẽ càng trở nên thú vị hơn!"

"Đời này cậu sẽ không thoát khỏi được bàn tay của tôi đâu!"

Cô ta phớt lờ Âu Dương Đoạn Vân và Khương Long Hoa, cao ngạo lắc đầu rồi sải bước ra khỏi quán bar.

Bên ngoài quán bar, mấy người Tề Văn Long và Ngô Lễ Phương cũng rất thức thời, họ đã viện cớ để đi bước, chỉ còn lại Diệp Thiên, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh.

"Anh Thiên, anh không sao chứ? Âu Dương Đoạn Vân kia có làm anh bị thương không?"

Hoa Lộng Ảnh đi theo Diệp Thiên, lời nói của cô đầy lo lắng.

Diệp Tinh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hơi đanh lại, tuy rằng không nói lời nào, nhưng nắm tay cậu ta khẽ run lên.

"Anh không sao!"

Diệp Thiên cười vẫy tay, nhìn về phía hai người bọn họ.

"Nhưng mà sao đột nhiên hai người lại tới đây?"

Nghe vậy, hai người Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh hơi sững ra.

Nhà họ Diệp và nhà họ Hoa có quan hệ rất lớn trải khắp ở thủ đô, có thể nói là làm mưa làm gió ở thủ đô. Ở thủ đô hơi có động tĩnh gì đều không thể qua mắt được bọn họ, nhất là Diệp Thiên gây hấn với Khương Minh là một chuyện lớn như vậy. Làm sao họ có thể không biết được tin này chứ?

Nhìn thấy hai người im lặng, Diệp Thiên lập tức hiểu ra, không hỏi thêm nữa.

Cậu vươn eo và cùng với Diệp Tinh tiễn Hoa Lộng Ảnh đến cửa nhà họ Hoa.

Hoa Lộng Ảnh muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh Diệp Thiên, nhưng nhìn thấy Diệp Tinh ở bên cạnh nên chỉ đành từ bỏ, cô quay người và biến mất vào biệt thự nhà họ Hoa.

Dưới màn đêm, hai anh em sánh vai nhau đi đến một hồ nước nhân tạo, Diệp Tinh đột nhiên dừng lại.

"Anh cả!"

Cậu ta quay lại, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ nghiêm trọng.

"Có chuyện này em đã kìm nén trong lòng từ rất lâu rồi!"

"Chuyện liên quan đến Hoa Lộng Ảnh!"

Cậu ta nhìn thẳng vào Diệp Thiên, trong mắt không có chút nhượng bộ nào, cậu ta kiên định nói: "Anh cả, em biết tình cảm Hoa Lộng Ảnh dành cho anh, nhưng em cũng rất yêu cô ấy!"

"Em có thể không tranh giành với anh bất cứ chuyện gì, nhưng Lộng Ảnh giờ đã là vợ sắp cưới của em, em nhất định phải lấy cô ấy!”

Trên mặt Diệp Thiên không hề lộ ra sự xao động nào, khi biết Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh đã đính hôn thì cậu đã biết rằng một ngày nào đó mình sẽ phải đối mặt với cảnh tượng này.

Cậu cười nhạt, đi đến bên hồ, nhìn mặt hồ phẳng lặng mà tráng lệ.

"Cậu nhóc, cậu quả thực đã trưởng thành rồi. Nếu đổi lại chín năm về trước, chắc chắn cậu không dám nói chuyện với anh như vậy!”

Cậu vỗ vai Diệp Tinh, ánh mắt sâu thăm thẳm, giọng nói cao vút.

"Anh là anh cả của cậu, cậu là em trai duy nhất của anh, bất cứ thứ gì, ví dụ như gia sản của nhà họ Diệp, thân phận người nối dõi của nhà họ Diệp, chức gia chủ nhà họ Diệp, thậm chí là võ mạch của anh, anh đều có thể nhường cho cậu!”

"Nhưng chỉ có Lộng Ảnh là anh không thể nào nhường cho cậu được!"

Cậu quay đầu lại, ánh mắt bình thản và ôn hòa.

"Lộng Ảnh đã chờ anh chín năm, anh cũng đã có một lời hứa với cô ấy, để cô ấy được sống cả đời hạnh phúc!”

"Cho dù cậu và cô ấy đã đính hôn, anh cũng sẽ cướp lại cô ấy từ trong tay cậu!”

"Cho dù là cậu, nhà họ Diệp, nhà họ Hoa, hay bốn gia tộc lớn ở thủ đô liên kết lại với nhau thì kết quả cũng vẫn sẽ như vậy. Cô ấy là của anh, không ai có thể thay đổi được điều đó!”

Nói rồi Diệp Thiên liền cười toe toét.

"Nhóc, anh biết từ nhỏ đến lớn cậu đều thích Lộng Ảnh. Nhưng vì có sự tồn tại của anh nên cậu vẫn luôn kìm nén lại tình cảm trong lòng mình. Cậu cũng luôn tìm cơ hội, hi vọng một ngày nào đó có thể vượt qua anh!”

"Bây giờ cơ hội đang ở trước mặt đây, cậu muốn cưới Lộng Ảnh, còn anh cũng muốn ở bên cô ấy trọn đời trọn kiếp. Cậu và anh lập trường rõ ràng, vậy chúng ta cùng đấu với nhau một trận đi!”

Đồng tử của Diệp Tinh khẽ co giật, trong lòng chợt như đông cứng lại.

Nhìn thấy Diệp Thiên, cậu ta dường như cảm thấy người mình đang phải đối mặt không phải là người bình thường bị phế bỏ võ mạch hay căn cơ tu luyện mất hết mà đó vẫn là một huyền thoại thủ đô đầy bản lĩnh, vượt qua tất cả bạn đồng trang lứa chín năm trước.

Cậu ta im lặng một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên và cũng nở một nụ cười đắc ý.

"Được rồi, anh cả, chúng ta đấu một trận đi!"

"Nhưng lần này, chắc chắn em sẽ không thua anh nữa!"

Vì Hoa Lộng Ảnh, cặp anh em thân thiết nhất này lần đầu tiên đứng ở hai phía đối diện! Chương 414: Xử cậu ta chỉ với một chiêu thôi!

Hai anh em giao ước với nhau, sau đó hàn huyên suốt chặng đường, cuối cùng chia tay trước cổng trường Đại học Thủ Đô.

Nhìn bóng lưng của Diệp Thiên dần biến mất, Diệp Tinh không khỏi thầm cảm khái.

Dù đã chín năm trôi qua, cho dù mất đi võ mạch và võ công, nhưng khi đối mặt với Diệp Thiên, cậu ta vẫn luôn có cảm giác áp chế mơ hồ, điều này còn rõ ràng hơn so với khi đối mặt với Diệp Thiên năm xưa khiến cậu ta nghĩ sao cũng không thể hiểu được.

"Có lẽ, đây chính là anh cả!"

Cậu ta thầm mỉm cười lắc đầu, khí chất của Diệp Thiên luôn là mạnh nhất trong đám bạn cùng trang lứa mà cậu ta từng gặp. Tuy rằng Diệp Thiên đã mất đi tất cả, nhưng sự tự tin trên gương mặt và phong thái điềm tĩnh của cậu vẫn chưa từng thay đổi.

Nghĩ đến việc đánh cuộc với Diệp Thiên, ánh mắt của cậu ta đanh lại, trong lòng vẫn tràn đầy tự tin.

Giờ phút này Diệp Thiên không có gì cả, cậu đã mất đi võ mạch và võ công. Tuy rằng nhà họ Diệp vẫn thừa nhận thân phận của Diệp Thiên, nhưng so với thân phận cậu chủ số một thủ đô của cậu ta thì vẫn có khoảng cách rất lớn.

Tình cảm của Hoa Lộng Ảnh dành cho Diệp Thiên là ưu thế lớn nhất của Diệp Thiên, nhưng về phía Diệp Tinh, nhà họ Diệp và nhà họ Hoa chắc chắn đều đứng sát cánh cùng với cậu ta.

Hôn ước giữa cậu ta và Hoa Lộng Ảnh là do hai nhà Hoa Diệp cùng nhau thỏa thuận thống nhất. Cho dù là Hoa Lộng Ảnh muốn đơn phương hủy bỏ hôn ước thì cũng phải bước qua được cánh cửa lớn là nhà họ Diệp và nhà họ Hoa. Điều đó chắc chắn không phải là điều mà Hoa Lộng Ảnh có thể gánh chịu được.

"Anh cả, nếu như anh vẫn là anh của năm xưa, vẫn chưa mất đi võ mạch và võ công thì bây giờ cho dù là đối mặt với hai tầng áp lực là nhà họ Hoa và nhà họ Diệp thì anh cũng có đủ khả năng để ứng phó!”

"Chỉ tiếc là anh của hiện tại đã không còn cái khả năng ấy nữa rồi!”

Cậu ta khẽ nắm chặt tay, trong lòng rạo rực sự tự tin.

"Anh cả, cũng như anh đã nói, em có thể cho anh tài sản, thân phận, địa vị của người đứng đầu nhà họ Diệp, nhưng Lộng Ảnh phải thuộc về em!"

"Trận này em thắng chắc rồi!"

Cậu ta lẩm bẩm, cho đến khi bóng lưng Diệp Thiên hoàn toàn biến mất mới xoay người rời đi.

Trong khuôn viên trường Đại học Thủ Đô, Diệp Thiên chắp tay phía sau lưng, trong lòng không hề có chút xao động nào.

Hôn ước giữa Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, trên đầu vẫn còn có hai thế lực lớn là nhà họ Diệp và nhà họ Hoa. Đối với người khác mà nói thì nó nặng nề như núi Thái Sơn, không thể lật đổ được. Nhưng Diệp Lăng Thiên chưa bao giờ thèm để tâm.

Phàm là thứ gì ngăn cản cậu và Hoa Lộng Ảnh ở bên nhau, cậu cũng đều sẽ nghiền nát không do dự.

Ngày hôm sau, tin tức như mọc thêm đôi cánh, lan truyền khắp thủ đô.

"Cái gì? Ông nói là cậu con trai tài giỏi nhất ở thủ đô trước đây của nhà họ Diệp chưa chết, lại còn xuất hiện ở thủ đô ư?”

"Thật sự là cậu ta sao? Hình như tôi còn lờ mờ nhớ tên của cậu ta, hình như là Diệp Thiên thì phải. Không phải nhà họ Diệp truyền ra tin tức cậu ta ốm nặng và chết năm mười tuổi sao? Sao giờ lại xuất hiện vậy?”

"Ai biết được, người bình thường làm sao có thể đoán ra được suy nghĩ và cách làm của những đại gia hàng đầu như nhà họ Hoa hay nhà họ Diệp. Nói không chừng tin tức về cái chết của Diệp Thiên năm xưa chỉ là một màn khói do nhà họ Diệp tung ra mà thôi. Còn thực tế Diệp Thiên bị nhà họ Diệp đưa đến một nơi bí mật để huấn luyện đặc biệt, bây giờ sau chín năm đã học thành tài nên lại quay trở lại thủ đô!”

"Điều này cũng có thể lắm. Lúc trước Diệp Thiên ở thủ đô còn chưa đến mười tuổi, nhưng ngay cả nhân vật mười lăm mười sáu tuổi là Khương Long Hoa cũng bị cậu ta giẫm dưới chân. Giờ đã chín năm trôi qua, ai biết được cậu ta đã lại đạt đến trình độ nào rồi!”

"Xì! Nhà họ Diệp bây giờ có một Diệp Tinh đã đủ đáng sợ rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một Diệp Thiên từng đứng đầu thủ đô ngày trước, nhà họ Diệp sắp càn quét hết mấy gã khổng lồ ở thủ đô rồi!"

Khắp thủ đô vang lên những cuộc trò chuyện tương tự, thông tin con trai cả nhà họ Diệp là Diệp Thiên lại xuất hiện ở thủ đô khiến nhiều gia tộc và quan chức thủ đô bàng hoàng.

Trong chớp mắt, cả thủ đô rung chuyển!

Tại khu nội đô phía Đông, một siêu biệt thự có diện tích hàng chục mẫu là nơi ở của nhà Âu Dương – một trong gia tộc hàng đầu trong bốn gia tộc lớn nhất thủ đô.

Âu Dương Đoạn Vân dựa vào sô pha với vẻ mặt u ám.

Trước mặt cậu ta, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục màu đen, râu ngắn đen nhánh, hai mắt mở to như chuông đồng, vẻ mặt không hề biểu lộ sự tức giận nhưng lại đầy uy nghiêm khiến người khác có cảm giác bị áp chế.

Ông ta chính là gia chủ của nhà Âu Dương, là bố của Âu Dương Đoạn Vân, tên gọi Âu Dương Chấn Đức.

"Không ngờ thằng nhóc đó vẫn chưa chết. Chiêu này của nhà họ Diệp quả là cao minh lắm!”

Giọng điều của Âu Dương Chấn Đức mang chút trầm lắng, sau đó ông ta nhìn về phía Âu Dương Đoạn Vân.

"Nghe nói tối hôm qua con đã gặp Diệp Thiên? Con thấy sao?”

Âu Dương Đoạn Vân nghe vậy liền cười khẩy.

"Bố, lúc trước bố nói với con là ở thủ đô này cậu ta được coi là mạnh nhất. Nhưng tối qua khi gặp mặt, con thấy đó chẳng qua là người chẳng có căn cơ tu luyện gì, chỉ là kẻ tiểu nhân dựa vào thế lực của người ta mà thôi. Nếu như không phải Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh xuất hiện thì con chỉ cần một chiêu là xử được cậu ta!”Chương 415: Vua của nửa thủ đô

“Ồ?”, Âu Dương Chấn Hoa hơi nhíu mày, hỏi với vẻ tò mò: “Ý con là trên người cậu ta không hề có sức mạnh của một võ giả?”

"Không thể nào! Chín năm trước, con, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh còn chưa đạt tới cảnh giới võ giả thì cậu ta đã đạt được rồi, hơn nữa tu luyện của cậu ta ngày một tăng lên, gần như đạt đến mức võ sư. Chín năm đã qua, cho dù cậu ta không tiến bộ thì chí ít cũng không thể yếu hơn con hay Diệp Tinh. Làm sao cậu ta có thể không có chút căn cơ tu luyện nào chứ?”

Âu Dương Đoạn Vân không khỏi lắc đầu: "Bố, tự con cảm nhận được lại sai được sao? Con ra tay với cậu ta mà cậu ta còn không có cả cơ hội phản ứng. Trên người không có chút dao động nội lực nào cả. Cái gì mà thiên tài tuyệt đỉnh nhà họ Diệp, con thấy là chín năm qua rồi, cậu ta đã sớm hòa nhập cộng đồng, trở thành người bình thường rồi!”

Đôi mắt Âu Dương Chấn Hoa ngưng lại, ông ta biết rằng con trai mình sẽ không nói dối.

Ông ta vuốt cằm rồi ngả người ra sau, chìm vào trong suy nghĩ.

Bên trong khu nội đô, gia tộc Tư Đồ.

Tư Đồ Lạc Tuyết đang đứng ở sân trong với chiếc áo màu tím. Một cụ già phía trước đang chùng vai và khủy tay xuống, giữ hơi thở tròn trịa, động tác nhẹ nhàng và trật tự, đó là Thái Cực Quyền.

"Tên nhóc Diệp Thiên thật sự chưa chết ư? Cháu có chắc là cậu ta không?"

Ông cụ với phong thái như một tiên nhân thản nhiên nói.

"Ông nội, cháu chắc là tên khốn đó. Cháu có thể nhận nhầm người khác chứ không bao giờ nhận nhầm được gã đó đâu!”

Giọng Tư Đồ Lạc Tuyết đầy giận dữ.

"Thật sao?"

Ánh mắt ông lão khẽ dao động, tay không ngừng di chuyển, khẽ đẩy một luồng gió nhẹ từ trong lòng bàn tay ra, lay động cây hòe trước mặt, khiến lá cây xào xạc rồi lần lượt rơi xuống.

"Xem ra nhà họ Diệp đang chơi một ván cờ! Bây giờ tên nhóc Diệp Thiên này đã trở lại, nửa tháng nữa bốn gia tộc sẽ hội họp. Nhất định sẽ có chuyện gì đó náo nhiệt để xem!"

Tư Đồ Lạc Tuyết đứng im không trả lời, nhưng trong lòng cô ta không ngăn được sự nghi ngờ.

Mặc dù tối hôm qua cô ta không tiếp xúc với Diệp Thiên, nhưng cô ta quan sát từng cử động của Diệp Thiên, cảm thấy bước chân của Diệp Thiên nhẹ bỗng, hơi thở bên trong bình tĩnh, nhìn cậu không hề có bộ dạng của một võ giả. Điều này khác hoàn toàn với Diệp Thiên trầm ổn chắc nịch với căn cơ tu luyện vượt xa bọn họ như trước đây.

Cô ta không khỏi nghĩ thầm, Diệp Thiên đã rời đi chín năm, bây giờ liệu rằng giang sơn có còn thuộc về thủ lĩnh thế hệ trẻ ở thủ đô trước đây?

Trong biệt thự nhà họ Hoa, Hoa Lộng Ảnh cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt mang chút buồn bã.

"Đây chính là lý do tại sao con không muốn kết hôn với Diệp Tinh?"

Trên chiếc ghế sofa bằng da, một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xanh lam trông rất bắt mắt với tờ báo trên tay.

"Đúng vậy!"

Hoa Lộng Ảnh luôn e dè nhất chính là sự uy nghiêm của người đàn ông này, nhưng cô vẫn ngoan cố gật đầu.

Người đàn ông trung niên gật đầu, trên mặt không tỏ vẻ vui hay buồn mà đặt tờ báo xuống.

"Lộng Ảnh, trước nay bố chưa bao giờ ép buộc con lựa chọn. Nhưng bố cũng tuyệt đối không cho con chọn lựa chuyện ngu xuẩn!”

"Có thể người khác không biết Diệp Thiên xảy ra chuyện gì, nhưng cả bố và con đều biết rất rõ!"

"Diệp Thiên của hiện tại đã không còn là Diệp Thiên tung hoành ngang dọc ở thủ đô chín năm trước nữa rồi. Điều này chắc con còn rõ hơn bố!”

Ông ta xua tay rồi bước ra khỏi cửa.

"Hôm nay con ở nhà, không được phép đi đâu!"

"Bố ra ngoài đi dạo!"

Lộng Ảnh nghe vậy, trái tim cô chợt vỡ òa, cô vô thức muốn đi theo, nhưng một giọng nói già nua từ bên cạnh truyền đến.

"Lộng Ảnh, ở yên trong nhà đi, bố cháu nói không sai đâu!"

"Thủ lĩnh trước đây đã sa cơ lỡ vận rồi. Bây giờ người cháu cần là một thủ lĩnh mới, chứ không phải là một kẻ đã bị phế bỏ võ mạch!”

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Lộng Ảnh nheo lại một cách sắc lẹm, môi cắn rướm máu, nhưng cô chỉ có thể bất lực ngồi xuống ghế sô pha.

Có ông lão này ở đây, cô biết rằng mình không thể ra khỏi cửa!

Tại Đại học Thủ Đô, Diệp Thiên vừa ăn trưa với ba người Tề Văn Long, đang định thư giãn trong phòng chơi bida bên ngoài khuôn viên trường thì một cái bóng màu xanh lam dừng lại trước mặt họ.

Một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xanh lam bước xuống xe, ông ta có chiều cao tương đương với Diệp Thiên và họ bốn mắt nhìn nhau.

"Cậu nhóc Diệp Thiên, đã lâu không gặp!"

"Có vài chuyện bác muốn nói với cháu!"

Nhìn người đàn ông áo xanh trung niên này, Diệp Thiên mỉm cười gật đầu.

Cậu biết rằng chỉ cần cậu và Hoa Lộng Ảnh muốn đến được với nhau, cuối cùng họ sẽ phải đối mặt với người này.

Người đứng đầu nhà họ Hoa, Hoa Vô Đạo, được mệnh danh là ‘Vua của nửa thủ đô’!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK