Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: Tam Tuyệt Quyết, Chấn Vũ

“Phệ Thiên Chi Thể, khởi động!”

Diệp Thiên khẽ dang hai chân, cả cơ thể phát ra ánh sáng màu lam.

Cơ thể cậu không hề phình to ra như Huyết Ma Chi Thể giống của Francis, cũng không hề có bất kỳ thay đổi gì, nhưng mỗi một vị trí xương cốt, mỗi một vị trí da trên cơ thể đều trở nên trong suốt như pha lê.

Mỗi một mạch máu, mỗi một đường kinh mạch đều có thể nhìn thấy vô cùng sống động trên cơ thể, thậm chí còn có thể nhìn thấy máu đang chuyển động trong từng đường mạch đó.

Đây là lần thứ hai Diệp Thiên khởi động Phệ Thiên Chi Thể.

“Giả thần giả quỷ!”

Francis cuối cùng cũng bừng tỉnh và cười lạnh lùng. Chân hắn đạp mạnh xuống, tiếp tục sử dụng Nhục Thân Phá Âm.

Với tốc đăng trưởng nhanh như âm thanh thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới lục phủ ngũ tạng. Giống như lại đột nhiên phải gia tăng tốc độ vượt quá sức chịu đựng của cơ thể vậy. Lục phủ ngũ tạng sẽ nứt ra và bị thương tổn.

Nhưng với Huyết Ma Chi Thuật thì chắn chắn vô cùng. Nó vốn là phương pháp luyện thể số một do một trong những vị thẩm phán vương tạo ra và đã vượt qua giới hạn của cơ thể.

Với tình hình hiện tại của Francis thì hắn có thể thi triển 10 lần Nhục Thể Phá Âm mà không cần lo vấn đề cơ thể có chịu đựng nổi hay không.

Một đường khí dài quét phía sau hắn ta. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, hắn tung tay phải, nắm đấm cực mạnh to như lốp xe ô tô lao về phía trước.

Với cú đấm này hắn đã dồn toàn bộ sức mạnh, chân khí trỗi dậy tạo ra một đường đen kịt trong không gian và nhắm thẳng vào ngực Diệp Thiên.

Diệp Thiên đứng trên không trung, không hề có ý né tránh mà vẫn chắp tay không hề nhúc nhích.

“Ầm!”

Cú đấm của Francis dội thẳng vào người Diệp Thiên.

Luồng sức mạnh chuyển động, lấy Diệp Thiên làm trung tâm, tản ra xung quanh. Phía sau Diệp Thiên, mấy con chim bay qua bỗng nhiễn đều nổ thánh tia máu.

Thế nhưng Diệp Thiên lại bất động, thậm chí không hề lui lại.

“Không thể nào!”

Đồng tử của Francis co rụt.

“Huyết Ma Chi Thể cũng chỉ đến thế mà thôi!”

Diệp Thiên khẽ phủi bụi trên ngực, đôi mắt lấp láy.

“Để tôi dạy cậu, thế nào là sức mạnh thật sự của cơ thể nhé!”

Cậu đạp chân xuống, tạo thành một đường sáng màu lam như bức bình phong và cũng dùng Nhục Thể Phá Âm nhưng còn nhanh và mạnh hơn của Francis nhiều.

Nắm đấm như bạch ngọc của cậu dội thẳng vào ngực Francis khi hắn còn chưa kịp phản ứng.

“Phụt!”

Francis hự một tiếng, máu phun ra từ miệng và bị đánh bay ra phía sau.

Diệp Thiên giáng xuống một cú đấm nhưng không hề dừng lại. Cậu gia tăng tốc độ, nhanh hơn cả trước đó bay ra phía sau Francis và giáng thêm một cú nữa.

“Ầm!”

Francis chỉ kịp bắt chéo hai tay đỡ đòn. Cú đấm của Diệp Thiên như không ấn, chỉ chạm nhẹ mà có thể nghe thấy cả tiếng xương gãy.

“Rắc rắc!”

Hai cánh tay hắn bị gãy đôi, lục phủ ngũ tạng bị ảnh hưởng và tiếp tục bay bật ra sau như một quả pháo nổ dội thẳng xuống đất.

“Ầm!”

Một âm thanh nặng nề vang lên mặt đất như nổ làm hai. Cơ thể Francis bị lấp vùi trong đống đổ nát.

“Vụt!”

Diệp Thiên vẫn chưa dừng tay. Cậu tiếp tục hóa thành luồng sáng màu lam lao thẳng vào trong đám đổ nát.

Trong nháy mắt, một bóng đen từ trong đám khói bụi phóng thẳng lên trời, toàn thân là máu. Đó chính là Francis. Một cú đấm thúc thẳng vào ngực hắn.

Giang Tuyết Hoa run rẩy tới mức nín thở.

Huyết Ma Chi Thể đã khiến hắn sợ hãi tới cực độ rồi, nhưng hắn không ngờ Thần thông luyện thể của Diệp Thiên còn hơn cả của Francis về độ mạnh của cơ thể. Rõ ràng là cậu đã chèn ép hoàn toàn đối phương.

“Vụt!”

Gió điên cuồng nổ lên. Diệp Thiên bay ra khỏi đám khói bụi. Lần này cậu không còn tấn công nữa mà dừng lại giữa không trung.

Cuối cùng thì cơ thể của Francis cũng dừng lại. Hắn thở gấp, giống như một ngọn núi đang run rẩy, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

“Không thể nào! Cậu thật sự đã tu thành Thần Ma Chi Khu rồi sao?”

Hắn nhìn chăm chăm Diệp Thiện, nhìn ánh sáng màu lam trên cơ thể cậu. Mỗi một vùng trên cơ thể đều trong suốt, sống động như thật khiến hắn tái mặt.

“Đây không phải là Thần Ma Chi Khu nhưng cũng không còn cách xa nữa đâu!”

Diệp Thiên đút tay túi áo, thản nhiên nói.

“Cái gì?”

Francis thất kinh, không dám tin.

Cái gọi là Thần Ma Chi Khu là sức mạnh vô cùng khủng khiếp, có khả năng phòng ngự to lớn, khả năng bất bại và khả năng dời non lấp biển.

Trong khắp lịch sử, người tu thành Thần Ma Chi Khu cũng chỉ có vài người. Dù cao thủ của viện trọng tài có nhiều như nấm thì cũng chỉ có một người là tu luyện được mà thôi, không có người thứ hai.

Huyết Ma Chi Thể mà hắn tu luyện được là được truyền từ người đó. Huyết Ma Chi Thể khi đạt tới đại thành thì có thể sánh bằng Thần Ma Chi Khu, sở hữu lớp áo giáp phòng ngự chống đạn dược và thậm chí là chống được cả bom.

Dù lúc này hắn chỉ còn thiếu một chút nữa để đạt tới Thần Ma Chi Thể thì cũng đã đủ để vượt qua được giới hạn âm thanh và có thể phá cả núi rồi.

Vậy mà không ngờ thần thông luyện thể của Diệp Thiên lại còn hơn của hắn.

Độ mạnh của cơ thể Diệp Thiên đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Bất luận là hắn tấn công thế nào thì Diệp Thiên cũng không bị làm sao. Diệp Thiên mới giơ tay giơ chân mà đã có thể đánh hắn bay màu, thậm chí gãy cả tay như vậy. Vậy thì hắn còn đánh đấm gì nữa?

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là dạng quái thai gì vậy?”

Francis khẽ dao động hai mắt, hằm hằm sát khí.

Cả bốn chiêu của hắn Huyết Ma Chi Thể, Sức mạnh thẩm phán, chiến giáp màu đỏ máu và Võng Huyết sát trận đều đã xuất chiêu vậy mà đối diện với Diệp Thiên, hắn giống như đối diện trước một ngọn núi lớn, không thể nào vượt qua, không thể nào nhìn thấy điểm tận cùng.

Thậm chí hắn còn cảm nhận được Diệp Thiên vẫn chưa thi triển toàn bộ sức mạnh.

“Diệp Lăng Thiên, đợi tôi luyện Huyết Ma Chi Thể thành đại thành thì tôi nhất định sẽ quay lại tìm cậu! Rửa nỗi nhục này!”

Cậu ta nghĩ vậy, năng lượng màu đỏ dưới chân khẽ tập trung tạo thành một chiếc đĩa ánh sáng màu đỏ máu.

Đó là Huyết Thuẫn Chi Thuật độc đáo của hắn, dùng năng lượng màu đỏ máu làm cầu dẫn, trong nháy mắt có thể trốn thoát tại chỗ. Hắn đã chuẩn bị điều này từ trước đó.

Người con thẩm phán đầy kiêu ngạo này khi đối diện với Diệp Thiên thì giờ cuối cùng đã phải lựa chọn cách chạy trốn.

“Sao thế? Định chạy à?”

Hắn vừa mới nghĩ vậy thì Diệp Thiên đã khẽ cười.

Francis cảm thấy ớn lạnh. Hắn có thể cảm nhận được đứng trước Diệp Thiên, hắn chẳng còn giữ được bí mật gì nữa. Bất kỳ suy nghĩ nào của hắn cũng bị Diệp Thiên đọc vị.

“Trước đó nói là muốn giết tôi, khẩu khí lớn lắm mà. Sao giờ đã định bỏ chạy thế, làm gì có chuyện nào hời như thế chứ?”

“Tôi đã giết nhiều người của viện trọng tài như vậy thì thêm một người cũng không sao đâu!"

“Cú đấm này coi như là món quà tôi tặng cho các vị thẩm phán vương nhé!”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì tay phải đã giơ lên tạo ra thế đấm. Phía sau cậu, luồng nguyên khí điên cuồng dâng lên như ngăn cách cậu với những người xung quanh.

“Không hay rồi!”

Francis cảm thấy không ổn, năng lượng màu đỏ máu dưới chân nhanh chóng chuyển động tạo thành một hình tròn cực lớn.

Vòng tròn xuất hiện, hắn đạp lên đó và định bỏ chạy.

“Cậu không chạy thoát được đâu!”

Đôi mắt Diệp Thiên vô cảm, nắm đấm được tung ra.

“Tam Tuyệt Quyền, kiểu thứ ba, Chấn Vũ!”

Trong nháy mắt, đất trời rung chuyển, gió gào thét, nguyên khí bùng nổ giống như nước lũ dâng tạo thành một thác nước từ trên trời xối xuống nuốt chửng lấy Francis.

Uy lực của một chưởng mà chấn nhiếp cả vũ trụ.
Chương 532: Đưa tôi đến Long Môn

Tam Tuyệt Quyền là Diệp Thiên lấy Phệ Thiên Cửu Chuyển làm nền tảng, đưa chín đường nội lực bên trong cơ thể hợp thành ba đường, cuối cùng biến hóa thành ba kiểu quyền pháp.

Kiểu thứ nhất, Đoạn Hồn!

Kiểu thứ hai, Phệ Thiên!

Từ trước đến giờ, Diệp Thiên đều chỉ dùng kiểu thứ nhất và kiểu thứ hai, nhưng hôm nay, cuối cùng cậu đã đánh ra kiểu thứ ba.

Thực ra là vì kiểu thứ ba quá mạnh, mạnh đến đáng sợ, trước khi cậu tu thành Phệ Thiên Chi Thể, độ rắn chắc của cơ thể vẫn chưa đạt đến cấp độ để thi triển kiểu thứ ba.

Còn bây giờ, Diệp Thiên đã tu thành Phệ Thiên Chi Thể, hơn nữa tu vi đã bước vào cảnh giới siêu phàm, cho nên đánh ra quyền này không hề có áp lực.

Kiểu thứ ba, Chấn Vũ! Nếu sức mạnh đạt đến cảnh giới nhất định, Diệp Thiên có tự tin cho dù là hư không trước mặt, vũ trụ trước mắt, cậu đều có thể dùng một quyền đánh tan, đây chính là uy lực của kiểu cuối cùng trong Tam Tuyệt Quyền.

Quyền này của Diệp Thiên đánh ra, bầu trời bên cạnh động tiên của Song Tu Tông, những đám mây đều lần lượt rẽ ra, vầng sáng màu máu dưới chân Francis bị sức mạnh của quyền từ trên trời giáng xuống làm cho vỡ vụn.

Nguyên khí dâng trào cuồn cuộn khiến Francis hoàn toàn bị chìm bên trong.

Trên không trung, chỉ còn nhìn thấy duy nhất một ánh sáng màu xanh lam, rực sáng chói mắt, còn lấp lánh những tia sáng thần bí.

Diệp Thiên đứng trong đó như thể chiến thần đầy ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh đang ngâm mình trong ánh sáng thần bí đó, khí chất cao ngạo, chân đạp trời đất.

Phía dưới, những tia sáng hoàn toàn ngưng tụ lại, mọi người ai nấy đều sững sờ tại trận, không nói nên lời.

Quyền này của Diệp Thiên quá thể đáng sợ, sức mạnh khủng khiếp đánh xuống mà dễ như trở bàn tay, bọn họ cho dù đang ở phía dưới cũng đều có thể cảm nhận sức mạnh khủng khiếp đánh đến từng nơi từng tấc của bầu trời phía bên này, cho dù là một vị chí tôn võ thuật chạm vào một cái, đều sẽ lập tức thịt nát xương tan.

“Một quyền thật đáng sợ, quá thể bá đạo!”.

Giang Tuyết Hoa đứng yên tại chỗ, biểu cảm chấn động.

Quyền này nếu đánh thẳng xuống Song Tu Tông, vậy thì động tiên này e rằng sẽ bị đánh cho tan nát, không có nơi nào có thể nguyên vẹn nổi.

Một quyền phá núi, đây là sức mạnh đáng sợ đến mức nào chứ?

Ánh sáng màu xanh lam trên bầu trời nhấp nháy chớp liên tục khoảng mười giây, sau đó mới từ từ nhạt đi, trên bầu trời, Diệp Thiên đứng hiên ngang, trước người cậu có một luồng khói bốc lên, đó là nơi mà Francis đứng trước đó.

“Một quyền đánh cho con của thẩm phán biến thành khói bụi luôn sao?”.

Giang Tuyết Hoa hít ngược một hơi, nhìn luồng khói đen từ từ bay lên mà cảm giác như họng bị mắc xương.

Cho dù cảm nhận được sức công phá bá đạo của quyền đó của Diệp Thiên, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến, vẫn cảm thấy vô cùng sốc.

“Đế Vương Bất Bại?”.

Thượng Quan Uyển Nhi lẩm bẩm, hai mắt chớp liên hồi.

Cô ta vốn tưởng trong lớp người trẻ thì cô ta đủ đứng trong top đầu, có thể bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật trong độ tuổi mười tám, nên luôn mừng thầm.

Nhưng bây giờ cô ta mới biết, thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!

Khi cô ta còn đang thầm đắc ý vì cảnh giới chí tôn võ thuật, thì Diệp Thiên đã chân đạp trời, tranh đấu với các thế lực lớn, mạnh như viện trọng tài, Chiến Thần Điện đều thất bại dưới tay Diệp Thiên.

Cô ta còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao để vào được cảnh giới siêu phàm, thì Diệp Thiên lại đã đang áp đảo siêu phàm, những siêu phàm chết dưới tay Diệp Thiên đã không dưới 15 người.

Đây chính là sự khác biệt!

Ánh mắt Hoa Lộng Ảnh long lanh, nụ cười rạng ngời, đây chính là người đàn ông của cô ấy, cho dù cuộc chiến đấu có khắc nghiệt đến đâu, người đứng đến cuối cùng vẫn là Diệp Thiên.

Hai chị em nhà họ Dương nhìn nhau, đều chưa định thần lại sau cuộc tấn công khủng khiếp vừa rồi.

Đến bây giờ bọn họ cũng khó mà tưởng tượng được, đây chính là thanh niên ít nói chèo thuyền đưa hai chị em họ đến đây sao?

Nếu bọn họ nói với người khác rằng, Đế Vương Bất Bại uy chấn thiên hạ từng chèo thuyền chở bọn họ, thì e rằng mười người thì có tới mười một người không tin.

“Con của thẩm phán?”.

Trên không trung, bàn tay Diệp Thiên khẽ nắm lại, khóe miệng nhếch lên vẻ coi thường.

Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của Francis đã vượt xa cảnh giới siêu phàm thần phẩm, cho dù là Trương Chí Lăng hay Lương Huyết Đồ liên kết lại cũng không thể đánh lại được Francis.

Nhưng cuối cùng, Francis vẫn gục trong tay cậu.

Nhìn luồng khói bay lên, ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, lúc sau, cậu đột nhiên nheo mắt lại.

“Ơ?”.

Nơi mà Francis chết vừa rồi, có một tia sáng màu đỏ cực nhỏ lóe lên.

Trong ánh sáng màu đỏ đó, đột nhiên có một giọng nói ầm ầm vang lên.

“Là ai lại dám giết con của thẩm phán trong viện thẩm phán của tôi?”.

Giọng nói này như sấm đánh ngang tai, chấn động bầu trời, chỉ là giọng nói phát ra thôi nhưng đến rung động trong phạm vi cả nghìn mét, đủ thấy được sức mạnh đáng sợ của giọng nói này.

Diệp Thiên nheo mắt lại, tia sáng đỏ tan ra, biến thành một hư ảnh.

Đây hình như là một người trung niên, khuôn mặt sáng sủa, hai tay chắp ra sau lưng, mặc áo dài trên người, trông nho nhã đôn hậu, nhưng trên trán ông ta, một chiếc sừng lại mang vẻ hoàn toàn trái ngược, khiến ông ta thêm vẻ thần bí và đáng sợ.

“Thần hồn phân thân?”.

Nhìn thấy cảnh này, cho dù là Diệp Thiên cũng vô cùng kinh ngạc.

Thần niệm, hoặc là sức mạnh tinh thần, tu luyện đến cảnh giới nhất định sẽ có thể phân thân, một hóa thành nhiều.

Nhưng muốn đạt tới cảnh giới đó, ít nhất cũng phải đạt trên mức quy nguyên, cho dù Diệp Thiên bây giờ cũng chưa thể làm được điều này.

Trong viện trọng tài, tu vi đạt tới cảnh giới này, Diệp Thiên cho rằng chỉ có 16 vị Thẩm phán vương chưa từng lộ diện mới có thể có được.

Giang Tuyết Hoa ở phía dưới đã hoảng hốt thốt lên, biểu cảm vô cùng sợ hãi.

“Là cậu đã giết Francis?”.

Hư ảnh này nhìn khắp một lượt, cuối cùng nhìn về phía Diệp Thiên.

“Là tôi!”.

Diệp Thiên định thần lại, biểu cảm lại trở nên lạnh lùng.

“Viện trọng tài các ông bảo hắn đến giết tôi, đúng là một quân cờ tốt!”.

“Giết chết tôi, không những có thể trừ khử được mối nguy hiểm nhất của các người, còn có thể tuyên bố cho thế giới biết uy nghiêm của viện trọng tài, hơn nữa, Francis cũng nghiễm nhiên được nổi tiếng, chấn động thiên hạ!”.

“Chuyện này có thể nói là một mũi tên trúng ba đích, rất tuyệt!”.

Cậu chắp tay ra phía sau, đột nhiên cười lên lắc đầu.

“Tu vi của hắn đúng là đã đạt đến đỉnh điểm của cảnh giới siêu phàm, trong cảnh giới siêu phàm có thể nói là hắn đã vô địch!”.

“Chỉ tiếc là hắn đã gặp phải tôi!”.

Hư ảnh màu đỏ máu đó, khẽ nhíu mày, như thể đang cố ghi nhớ hình ảnh của Diệp Thiên lại.



“Thì ra là cậu, Diệp Lăng Thiên!”.

“Hơn một năm nay cậu đã giết chết nhiều người trong viện trọng tài của tôi, đã đủ để khiến viện trọng tài tôi coi trọng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dung mạo của cậu!”.

Những tức giận phẫn nộ trước đó của ông ta đột nhiên tan biến, giọng nói ôn hòa: “Diệp Lăng Thiên, là chúng tôi đã đánh giá thấp cậu, đến Francis cũng không phải đối thủ của cậu!”.

“Nhưng cậu đừng cho rằng như vậy là có thể khiến viện trọng tài tôi bó tay chịu thua, sức mạnh của viện trọng tài không phải thứ mà cậu có thể tưởng tượng nổi đâu, cho dù mạnh như Long Hoàng năm xưa của Hoa Hạ đều bị 16 người chúng tôi đánh cho thê thảm, cậu còn kém ông ta nhiều!”.

“Cậu bây giờ thậm chí còn chưa đạt tới cấp độ để 16 người chúng tôi phải ra tay!”.

Diệp Thiên bật cười, khẽ lắc ngón tay.

“Nếu ông ở đây nói với tôi câu này thì còn có chút tác dụng, nhưng chỉ dựa vào một thần hồn phân thân thì chưa đủ tư cách đâu!”.

Hư ảnh màu máu không có chút thay đổi biểu cảm nào: “Diệp Lăng Thiên, cậu chỉ cần biết rằng, trong dòng chảy của nền văn minh nhân loại, bất kỳ người nào đối đầu với viện trọng tài của tôi đều phải chết!”.

“Lần sau, sẽ chính là ngày chết của cậu!”.

Diệp Thiên sờ lên mũi, tỏ vẻ không kiên nhẫn được nữa.

“Ông nhiều lời quá đấy!”.

Cậu nói dứt, một quyền bên phải đánh ra, khiến hư ảnh màu máu kia trở nên vô hình.

Khoảnh khắc hư ảnh tan biến, rõ ràng có thể nhìn thấy được sự tức giận và không tin trên mặt hư ảnh, ông ta dường như không ngờ Diệp Thiên lại ra tay dứt khoát như vậy!

Hư ảnh tan biến, Diệp Thiên không còn đứng đó nữa, biến thành một tia sáng bay thẳng xuống đất, đứng trước mặt Giang Tuyết Hoa.

“Đế vương Diệp, cậu đã đánh hư ảnh của thẩm phán vương rồi sao?”.

Diệp Thiên căn bản không quan tâm, liền xua tay nói.

“Kệ đi!”.

“Giao dịch giữa tôi và Song Tu Tông đã hoàn thành, bây giờ, đã đến lúc các người trả thù lao rồi đấy!”.

“Đưa tôi đến Long Môn đi!”.
Chương 533: Tây Bắc Long Môn

“Dẫn tôi đi Long Môn!”

Ánh mắt Diệp Thiên thâm thúy, nhìn thẳng về phía Giang Tuyết Hoa.

Cậu cũng chẳng phải là người tốt gì cả, mỗi một chuyện, cậu đều có mục đích và lý do của riêng mình.

Sở dĩ cậu giúp Song Tu Tông giải quyết những rắc rối của phái Huyết Thủ, một là bởi vì cậu nhìn không thuận mắt phái Huyết Thủ hoành hành ở vực ngoại, gây hại cho một phương, ngoài ra, một điểm quan trọng hơn chính là Song Tu Tông có thứ mà cậu cần.

Trên đường tới đây, Diệp Thiên sớm đã nhìn thấy dấu móng vuốt của dị thú trên vách đá, những dấu móng vuốt này lần lượt đều do một loài giao long bốn ngón để lại, Địa Long sở hữu huyết mạch của Chân Long, cũng được xem là một loài giao long, Diệp Thiên kết luận, đó chính là dấu móng vuốt của Địa Long.

Cho dù không phải là do Địa Long để lại, thì điều này cũng chứng minh, trong động tiên của Song Tu Tông, có dị thú mang huyết mạch của Chân Long, mà Song Tu Tông lại có “Long Môn”, điều này rõ ràng có thể cung cấp cho cậu những thông tin tình báo vô cùng có ích.

Mọi người trong Song Tu Tông cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc Francis bị Diệp Thiên giết trước đó, Thượng Quan Liên Nhược và Giang Tuyết Hoa nhìn nhau gật đầu.

Giang Tuyết Hoa khom người cung tay làm lễ với Diệp Thiên, lập tức cúi đầu, mọi người trong Song Tu Tông ở phía sau cậu, từ gác cổng phủ nha đến Tông chủ thiếu chủ, lần lượt đều khom người cúi đầu trước Diệp Thiên.

“Cảm ơn đại ân của Diệp Đế Vương đã bảo vệ Song Tu Tông tôi!”

Giang Tuyết Hoa lên tiếng đầu tiên: “Mặc dù Long Môn là bí thuật bất truyền của Song Tu Tông, nhưng Diệp Đế Vương cậu đối với Song Tu Tông có ơn tái tạo, chúng tôi ắt tôn trọng giao ước, dẫn cậu đến Long Môn!”

Hắn đứng dậy, giang một tay: “Diệp Đế Vương, xin mời, chúng ta vào trong phòng nói chuyện!”

Long Môn là bí thuật bất truyền của Song Tu Tông, rất nhiều thế hệ trẻ từ các môn phái khác nhau đều đang có mặt ở đây, hắn đương nhiên không thể ở trước mặt mà nói ra.

“Được!”

Diệp Thiên gật đầu, sau đó khẽ mỉm cười với Hoa Lộng Ảnh một cái, Hoa Lộng Ảnh lập tức hiểu ý, nhanh chóng theo sau.

Vừa đi được hai bước, Diệp Thiên hơi dừng bước, chuyển hướng về phía chị em nhà họ Dương cách đó không xa.

“Muốn khiến người khác công nhận, muốn làm rạng rỡ sơn trang Thiết Kiếm, dựa vào người khác, đây không phải là kế lâu dài!”

“Hai người hoàn toàn có thể dựa vào sức mạnh của bản thân, khiến cho sơn trang Thiết Kiếm vang danh khắp Hoa Hạ!”

Diệp Thiên nói xong, cũng không quay đầu lại, nắm lấy tay Hoa Lộng Ảnh, biến mất ở phía cuối hành lang.

Trong lòng Dương Duyệt chỉ vang vọng giọng nói của Diệp Thiên, một lúc sau, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Phải đó, lúc đầu sơn trang Thiết Kiếm chúng ta, ngay cả ở vùng đất Tây Bắc cũng không có tiếng tăm, cuối cùng đều dựa vào bố từng bước gầy dựng, nếu như bố đã không dựa dẫm vào người khác, vậy thì tại sao chúng ta lại phải dựa vào người ta chứ?”

“Với sức mạnh của bản thân chúng ta, chúng ta cũng có thể khiến cho sơn trang Thiết Kiếm quật khởi!”

Cô ta vỗ Dương Cương một cái, vẻ mặt tự tin và kiên nghị.

“Em trai, chúng ta về thôi, siêng năng luyện tập Thiết Kiếm, một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta nhất định sẽ khiến cho danh tiếng của sơn trang Thiết Kiếm được lan rộng khắp Hoa Hạ!”

Dương Cương gật đầu một cách nửa hiểu nửa không, cũng đứng dậy.

Dương Duyệt nhìn đăm đăm về hướng Diệp Thiên vừa rời đi, trong lòng vừa cảm kích vừa có mấy phần sầu muộn.

“Diệp Lăng Thiên, đời này tôi sẽ không quên cậu đâu!”

Cô ta khẽ lẩm bẩm, sau đó phất tay áo, cùng với Dương Cương rời khỏi Song Tu Tông.

Những người còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, vừa không biết ở lại để làm gì, lại không cam tâm cứ như vậy mà rời đi, đây vốn là một buổi kén rể, kết quả lại biến đổi bất ngờ, thu hút nhiều cao thủ xuất hiện như vậy.

Một trận thi đấu của thế hệ trẻ đang yên đang lành, đã biến thành trận đấu đỉnh cao của cảnh giới siêu phàm đương thời, những người trẻ mang suy nghĩ sẽ nhanh chóng trở thành rể hiền của Song Tu Tông, nét mặt của người nào người nấy đều cổ quái, không biết là đang vui hay đang buồn.

Nhìn thấy Diệp Thiên dưới sự dẫn dắt của ông ngoại bà ngoại đang dần khuất xa, vị thiếu chủ của Song Tu Tông - Thượng Quan Uyển Nhi này, cuối cùng cũng đã hoàn hồn.

Trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng kỳ dị, sau đó giơ một tay lên, thật sự cởi bỏ khăn lụa che mặt xuống, một khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh ra trước mắt mọi người, trong lúc nhất thời, trong đại sảnh như rực rỡ hẳn lên.

“Các vị, hôm nay Song Tu Tông gặp phải kiếp nạn lớn, đã để mọi người hoảng sợ rồi!”

“May mà có Diệp Đế Vương có mặt ở đây giúp đỡ, Song Tu Tông chúng tôi mới may mắn thoát nạn, nếu đã như vậy, buổi kén rể đã định của Song Tu Tông chúng ta, từ giờ tiếp tục bắt đầu!”

“Người nào có thể đánh bại tôi, người đó liền có thể trở thành con rể tương lai của Song Tu Tông, cùng tôi tu luyện Song Tu Đại Pháp!”

Nghe thấy Thượng Quan Uyển Nhi lên tiếng, lại thêm dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của cô ta, hơn 100 vị anh tài đang có mặt cuối cùng cũng khôi phục lại thần sắc, người nào người nấy đều nóng lòng muốn thử sức.

Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi quét qua một lượt từng Thiên Kiêu trẻ tuổi, trong ánh mắt trước đó còn có chút dị sắc, nhưng hiện giờ, lại phẳng lặng như gương, không nhìn thấy gì.

Sau khi chứng kiến sức mạnh long trời lở đất của Diệp Thiên, liệu đám người được gọi là anh tài thế hệ trẻ Hoa Hạ này còn có điểm sáng nào đáng để nói nữa?

Hai người Giang Tuyết Hoa và Thượng Quan Liên Nhược dẫn Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh đến ngôi nhà đá, nơi bọn họ bế quan.

Diệp Thiên được Giang Tuyết Hoa tôn làm chủ vị, cậu không hề từ chối, hào sảng ngồi xuống.

“Giờ có thể nói cho tôi biết, Long Môn đang ở chỗ nào được rồi chứ?”

Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên sớm đã bao trùm toàn bộ khe núi, xem thử có phải tồn tại chỗ che giấu bất truyền nào không.

Nhưng cho tới bây giờ, cậu đều không hề phát giác ra khe núi này có chỗ nào đặc biệt, nhưng thông qua tư liệu lịch sử ghi chép lại, nơi này quả thật từng xuất hiện chuyện rồng bay từ trên trời xuống, nếu không cũng sẽ không có nhiều thôn dân địa phương chứng kiến như vậy.

Giang Tuyết Hoa và Thượng Quan Liên Nhược ngồi phía đối diện, nghe vậy, Giang Tuyết Hoa là người đầu tiên lên tiếng.

“Không giấu Diệp Đế Vương, Long Môn này, không hề có ở đây!”

Ánh mắt Diệp Thiên hơi ngưng lại, nheo mắt quét tới, giữa lông mày mang theo mấy phần lạnh nhạt.

“Vậy có thể giải thích cho tôi biết, tại sao trên vách đá của động tiên Song Tu Tông lại có rất nhiều vết tích liên quan đến loài giao long như vậy?”

Thượng Quan Liên Nhược thở dài, thành khẩn nói: “Diệp Đế Vương, Long Môn quả thực không có ở Song Tu Tông!”

Bà ta hơi dừng lại, như hóa thân thành một đứa trẻ đang cần dốc bầu tâm sự than vãn.

“Song Tu Tông chúng ta là hoàng thất Bồng Lai Vực Ngoại, năm đó bố tôi không may bị Lương Huyết Đồ - lão tổ của phái Huyết Thủ giết chết. Không lâu trước khi tai họa xảy ra, ông đã đưa cho tôi một miếng ngọc thạch, ông ấy nói, miếng ngọc thạch này là chìa khóa của một động tiên, phụ trách quản lý một của cải khổng lồ!”

“Còn dặn nếu như cần thì hãy mang miếng ngọc thạch này đến đồi Bắc Áo của vùng đất Tây Bắc, đến lúc đó sẽ gặp được một con rồng hiện thân, giúp tôi báo thù!”

“Lúc đó phái Huyết Thủ thế lớn, tôi tự biết bản thân không phải là đối thủ của bọn họ, vì vậy đã cầm theo ngọc thạch chạy thoát khỏi Vực Ngoại!”

“Tôi cầm miếng ngọc thạch này, đến đồi Bắc Áo của vùng đất Tây Bắc, đã khởi động một cánh cổng sắt lớn.”

“Nhưng sau khi khởi động cánh cổng sắt, tôi mới biết trên đời này vẫn còn tồn tại những sự vật cực kỳ nguy hiểm. Đó là một con rồng đen, đi lại bằng bốn cái vảy và móng vuốt, chỉ trong khoảng thời gian một hơi thở, tôi đã mất đi sức phản kháng rồi!”

“Vì để có thể khởi công xây dựng Song Tu Tông, tôi đã mạnh dạn hứa với Hắc Long một chuyện, lại không ngờ được rằng, nó dường như có thể hiểu được tiếng người nói, trực tiếp rời khỏi đồi Bắc Áo, lao đến Trung Nguyên”.

“Nó không chỉ giúp chúng tôi quét sạch mọi đối thủ, mà còn quanh quẩn tới lui trên phủ đệ Song Tu - nơi mà tôi đã chọn, đóng vai Thần Hộ Mệnh!”

“Mãi cho tới gần sáu - bảy năm trước, con Hắc Long này không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên bay thấp, cuối cùng rơi thẳng xuống, dần dần thối rữa mà chết!”

“Chuyện này, cũng từng được chính phủ đưa tin, gọi là sự việc Doanh Khẩu nơi rồng ngã xuống!”

“Hả?”, Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh kinh ngạc phát ra tiếng.

“Đây chính là chân tướng của sự việc Doanh Khẩu nơi rồng ngã xuống?”

Cô quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thiên, nhưng lại thấy Diệp Thiên như đang có điều suy nghĩ.

Diệp Thiên trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.

“Cũng tức là nói, Long Môn thực sự không hề nằm ở đây, mà đang nằm ở đồi Bắc Áo của vùng đất Tây Bắc?”

Giang Tuyết Hoa và Thượng Quan Liên Nhược ngay lập tức gật đầu, vẻ mặt thành khẩn, tự nhiên, không hề có chút giả bộ.

Diệp Thiên sờ mũi, đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại mà Cố Trường Bình đã gọi cho mình.

Vậy khu vực xuất hiện dị tượng, không phải chính là vùng đất Tây Bắc sao?

Cậu lại rơi vào trầm tư, hai mắt khẽ lóe lên.

“Chẳng lẽ Long Môn cùng với dị bảo hiện thế lần này, có một loại liên quan đặc biệt nào sao?”
Chương 534: Cố nhân

Đất Tây Bắc, trang trại nhà họ Thành!

Đây là trang trại rộng lớn có tiếng ở đất Tây Bắc, bò dê xấp xỉ ba nghìn con, gần như cả một trang trại đã cung ứng được hai mươi phần trăm sản lượng thịt bò, dê của cả Tây Bắc rộng lớn.

Trang trại nhà họ Thành trước giờ rất hiếu khách, chủ trang trại Thành Khang rất có khí phách nhân sĩ giang hồ, xây dựng một doanh địa lều trại khổng lồ trong trang trại nhà họ Thành để cung cấp một nơi cho các hào kiệt khi đi trên đường có thể có rượu thơm thịt ngon, có thể an gia lập mệnh.

Trang trại nhà họ Thành này ở đất Tây Bắc được gọi là trang trại Hào Kiệt, danh tiếng không chỉ ở trong Tây Bắc, mà còn lan ra cả Hoa Hạ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên áo gấm tím đậm, đang khoanh tay đứng ngoài trang trại, ông ta chính là chủ của trang trại, gần nửa tháng nay, với “Thập tam thương Thành gia” đã đánh bại Lữ Phong - chủ nhân nhà họ Lữ trên bảng xếp hạng sức mạnh Hoa Hạ, mạnh mẽ xuất hiện trên bảng xếp hạng.

Ông ta phất tay áo, nhìn chiếc xe việt dã từ xa tiến lại gần.

Chiếc xe việt dã mang biển số quân đội, ba người bước xuống đều ở tuổi trung niên, ai ai cũng mạnh mẽ như hổ, dáng người cao thẳng, ánh mắt trầm ổn.

Ba người vừa xuống xe, Thành Khang đã tiến lên trước, đột nhiên khom gối ôm quyền làm lễ với người trung niên tóc đen đi đầu, kính cẩn làm lễ.

“Kẻ học sau Thành Khang, bái kiến sư phụ!”

Vị cao thủ võ tôn trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ mang theo vẻ mặt cung kính và tôn trọng, lập tức cúi đầu.

Hàng loạt người chăn nuôi làm việc trong trang trại nhà họ Thành, ai ai cũng ngơ ngác mở lớn mắt nhìn cảnh này, bọn họ không hiểu, thân phận ba người đột nhiên đến đây là gì, mà lại có thể khiến chủ trang trại uy chấn cả Tây Bắc kính cẩn làm lễ như vậy?

“Cậu Thành, năm đó chẳng qua tôi chỉ là chỉ điểm cho cậu vài câu, cũng không thể gánh nổi hai chữ sư phụ này, mau đứng dậy!”

Người trung niên đứng đầu thoạt nhìn cũng trạc tuổi Thành Khang, nhưng giọng điệu rõ ràng lại rất lão luyện, gọi Thành Khang là “cậu Thành” khiến người ta ngạc nhiên vô cùng.

Thành Khang vẫn ngừng lại bất động, giữ nguyên tư thế ôm quyền chắp tay.

“Không, ban đầu, tuy sư phụ chỉ đưa ra chút gợi ý nhưng đối với Thành Khang mà nói, đó cũng giống như đã được sống lại, nếu không có một câu nói đánh thức ban đầu của người thì đến bây giờ, khả năng cao là con vẫn còn vất vả long đong, sao có thể leo lên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ?”

“Lần này, sư phụ và hai vị tiền bối đến đất Tây Bắc, Thành Khang chắc chắn sẽ dồn hết tâm ý!”

Ông ta đứng dậy, làm tư thế mời đối với ba người trung niên.

Giọng điệu, thái độ của ông ta không hề ra vẻ chút nào, từng lời từng câu đều xuất phát từ nội tâm.

Mặc dù Thành Khang có tên trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, là cao thủ võ tôn mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng đối với ba người trước mặt mà nói, ông ta biết rõ, đó chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh mà thôi.

Ba người trước mặt đều là cao thủ cảnh giới siêu phàm hàng thật giá thật!

Người đi đầu tên là Vương Trọng Xuân, mặc dù danh tiếng trong giới võ đạo Hoa Hạ không quá nổi nhưng tu vi thật sự sâu không lường nổi.

Vương Trọng Xuân rất ít khi hoạt động trong nước, mỗi lần có tin tức thì đều là giao đấu với cao thủ nước ngoài, tu vi vô cùng mạnh, có thời gian đã xưng bá với chiêu “Song Thủ Liêm Đao”, được các cao thủ cảnh giới siêu phàm cả phương Đông phương Tây xưng là “Phi Thiên Đường Lang”.

Hai mươi năm trước, ông ta đã từng gặp Vương Trọng Xuân một lần, lúc đó ông ta chỉ là một người trẻ tuổi mới bắt đầu tu tập võ đạo, nhưng Vương Trọng Xuân đã chỉ điểm cho ông ta vài câu, giúp ông ta một bước lên mây, như diều gặp gió, đứng trên đỉnh cao ở đất Tây Bắc rộng lớn.

Sau này ông ta biết được, Vương Trọng Xuân không chỉ là một võ giả tu vi siêu phàm, mà còn là thành viên cốt cán của tổ chức quản lý giới võ đạo mạnh nhất Hoa Hạ - “Ám Bộ”.

Với tu vi của Vương Trọng Xuân, hai người phía sau có thể đồng hành cùng ông ta thì nghĩ cũng biết chắc chắn cũng là nhân vật cùng cấp bậc với ông ta.

Nghe thấy lời thật lòng của Thành Khang, Vương Trọng Xuân khẽ cười lắc đầu.

“Cái cậu này, tính khí vẫn bướng bỉnh như vậy!”

Ông ta nói xong thì đưa tay về phía hai người phía sau.

“Giới thiệu với cậu, hai vị này là đồng nghiệp của tôi. Vị này là tiền bối Thiết Anh, vị này là tiền bối Thiết Hùng, hai người bọn họ hợp lại gọi là “Thiết Giáp Song Hùng”, tu vi cũng cùng cấp bậc với tôi!”

Thành Khang nghe xong, vẻ mặt khẽ thay đổi, kính cẩn làm lễ với hai người.

Nhưng hai anh em Thiết Anh, Thiết Hùng chỉ cười nhạt “ừ” một tiếng, vô cùng kiêu ngạo.

Thành Khang không hề để tâm, lập tức đưa ba người đi vào lều trại cá nhân, bên trong đã chuẩn bị thịt ngon rượu thơm, còn có vài cô gái dị vực phong tình đang ca hát nhảy múa.

Ba người đối với chuyện này thì vẻ mặt bình tĩnh, mắt nhìn thẳng.

Vương Trọng Xuân uống một ngụm rượu, khẽ nuốt xuống bụng, đột nhiên lên tiếng.

“Cậu Thành, lần này ba chúng tôi đến đất Tây Bắc là có chuyện muốn nhờ cậu giúp!”

Thành Khang nghe vậy, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn, khẽ vung tay bảo những ca nữ lùi xuống trước.

Trong lều chỉ còn lại bốn người, Vương Trọng Xuân tiếp tục nói: “Lần này chúng tôi đến đây, là có chuyện công mà đến!”
Chương 535: Cao thủ tập hợp, trời Tây Bắc thay đổi

Thành Khang nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, trở nên nặng nề hơn.

“Chuyện công?”

Ông ta biết rõ, ba người này đều là thành viên cốt cán của “Ám Bộ”, ngày thường chỉ một người hành động thôi cũng đã là chuyện lớn kinh thiên động địa rồi, mà bây giờ, ba người cùng ra mặt, chuyện này quan trọng đến nhường nào chứ?

Vương Trọng Xuân uống cạn chén rượu, bỗng trầm giọng nói: “Cậu Thành, chúng tôi cần cậu làm một chuyện!”

“Khu núi Bắc Áo này là địa bàn của cậu, trong vòng một tuần này, cậu phải dùng hết sức hết nhân lực phong toả cả khu núi Bắc Áo, bất kỳ người nào cũng không được ra vào!”

Đầu tiên, Thành Khang giật mình một lát, sau lập tức gật đầu.

Núi Bắc Áo mặc dù chiếm diện tích không nhỏ, nhưng thuộc hạ của ông ta đâu chỉ có trăm nghìn?

Cứ mỗi năm mươi mét thì có một trạm gác, chuyện phong toả toàn bộ núi Bắc Áo, ông ta hoàn toàn có thể làm được.

Ông ta trầm ngâm vài giây, bỗng nhớ ra một chuyện.

“Sư phụ, lần này mọi người đến đây có phải liên quan đến hiện tượng lạ xuất hiện ở núi Bắc Áo không?”

Vương Trọng Xuân không hề che giấu, lập tức gật đầu.

“Lần này, hiện tượng lạ đã xuất hiện ở đất Tây Bắc. Đây là dấu hiệu bảo vật hiện thế, dựa theo tin tình báo về hiện tượng lạ lần này, chí bảo này không phải là nhỏ, rất có khả năng ngay cả cảnh giới siêu phàm cũng sẽ điên cuồng mà tranh giành!”

“Trong lịch sử, tình huống như vậy cũng chỉ từng xuất hiện bốn lần, mỗi lần chí bảo hiện thế đều sẽ khiến hàng loạt cao thủ phương Đông phương Tây vây lại, cục diện vô cùng hỗn loạn, sẽ gây ra náo loạn ở quy mô lớn!”

“Mà lần này, chính là lần thứ năm!”

Giọng điệu Vương Trọng Xuân chợt nhẹ đi.

“Vì vậy, bên trên cử chúng tôi đến theo dõi khu vực này, tốt nhất là trước lúc dị bảo hiện thế thì giành trước một bước, để tránh dẫn đến náo loạn Đông Bắc!”

“Theo tin tức đáng tin cậy, các nơi trên thế giới đều có dị động của cảnh giới siêu phàm, không dưới mười vị cảnh giới siêu phàm đã tiến về hướng này. Trong đó hình như còn có không ít cao thủ trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, nếu một khi bất cẩn, rất có khả năng sẽ hình thành hỗn chiến nhiều bên!”

“Đến lúc đó cả Tây Bắc đều sẽ chìm ngập trong chiến trường!”

Thành Khang nghe thấy thì trợn mắt há miệng, phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc còn vượt qua cả tưởng tượng của ông ta.

Một cao thủ cảnh giới siêu phàm sở hữu sức phá hoại rất đáng sợ, một quyền một chiêu cũng đủ khiến một tòa nhà cao trăm mét sụp đổ, nếu là mười cảnh giới siêu phàm ra tay, sẽ là cảnh tượng kinh thiên động địa đến mức nào?

Đất Tây Bắc vốn đa phần là sa mạc Gobi, nếu mười vị cảnh giới siêu phàm này hỗn chiến, đến lúc đó ốc đảo xanh duy nhất còn lại trên đất Tây Bắc này, sẽ còn chăng?

Ngay khi bốn người họ đang bàn chuyện, Vương Trọng Xuân và hai anh em Thiết Anh, Thiết Hùng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

“Rầm!”

Sau đó, một cơn cuồng phong thổi tới, thổi bay cát bụi trang trại nhà họ Thành bay tứ tung, hàng loạt bò cừu chạy tán loạn, cảnh tượng rối ren.

Bốn người Vương Trọng Xuân bước ra khỏi lều, chỉ nhìn thấy phía ngoài trang trại nhà họ Thành có một quý nữ hoàng cung phương Tây đầu đeo vương miện, gương mặt cô ta tinh tế xinh đẹp, tay cầm một pháp trượng tạo hình kỳ lạ, nhẹ nhàng bước đến.

Nhìn thấy người đến, ánh mắt Vương Trọng Xuân lập tức nghiêm trọng hơn.

“Nữ thần bão tố, Janna?”

Người phụ nữ xuất hiện không bao lâu, tiếng bước chân nặng nề đã truyền đến, giống như đất rung núi chuyển, mặt đất chấn động liên tục rung chuyển.

Thiết Anh nghiêng đầu nhìn, vài trăm mét phía xa, một tráng sĩ thân cao hơn hai mét, trang phục kỳ lạ, bước từng bước đến.

Mỗi một bước dẫm xuống đều hằn lên dấu chân sâu mấy tấc dưới đất, tựa như bước chân người khổng lồ.

“Đó là, Taurus Toru?”

Sau đó, lại vang vọng tiếng xé gió, tiếng xé gió ào ào từ trên trời kéo xuống.

Mọi người ngẩng đầu, vẻ mặt lại thay đổi.

“Bậc thầy Ma đạo sư, Fagor!”

“Phù thủy đỏ, Orianna!”

“Hàng Đầu Sư…”

Từng cái tên uy danh cả thế giới từ trong miệng bọn họ thoát ra, Vương Trọng Xuân và hai anh em Thiết Anh, Thiết Hùng, vẻ mặt khẽ thay đổi, đến cuối cùng cũng đã tê liệt.

Người có mặt ở đây, không dưới hai mươi người, mỗi một người đều là cao thủ cảnh giới siêu phàm, yếu nhất cũng có thực lực siêu phàm lương phẩm. Hơn nữa, trong đó có khoảng tám mươi phần trăm đều là cao thủ mạnh nhất trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới.

Cuối cùng, một luồng sáng cầu vồng và dải lụa xanh phóng đến, biến thành bóng người.

Một người trong đó đạp chân trên vòng lửa, cả người rực lửa, được bao bọc bởi ánh sáng đỏ rực, là một cô gái phương Tây xinh đẹp tuyệt sắc.

Người còn lại, dáng người cao thẳng, anh tuấn gần như tà dị, thoạt nhìn là một chàng trai khôi ngô khoẻ mạnh, mặc áo giáp oai hùng, chống đỡ đất trời.

Nhìn thấy hai người xuất hiện, vẻ mặt chấn động trước đó của Vương Trọng Xuân hoàn toàn thay đổi, trở nên kinh sợ và chấn động cùng cực.

“Nữ Thần Lửa, Hailey Ince!”

“Cuồng Thần, Gaudreau!”

Giọng nói ông ta nghẹn ngào, giống như nói ra từng lời rất khó khăn.

Hai người đột nhiên xuất hiện này, chính là hai cao thủ tuyệt đỉnh xếp hạng thứ nhất, thứ hai trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới!

Thành Khang ở phía sau hít sâu một hơi, nuốt mạnh nước bọt.

Ông ta đã dự cảm được, Tây Bắc này sắp phải thay đổi hoàn toàn rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK