Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Nhược Hi nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Không biết tại sao, Diệp Thiên chưa từng thể hiện trước đám đông, chỉ duy có một lần ra tay cũng là ở Hồng Đậu Tân Thiên Địa trong tình huống một chọi mười và như vậy thì vẫn còn kém xa những người chỉ cần giơ tay có thể khiến đá nứt như Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh nhưng Thu Nhược Hi cảm thấy trên người Diệp Thiên luôn ẩn giấu một sự chắc chắn kỳ lạ.

Đó là khả năng kiểm soát mọi thứ, quét sạch khí chất siêu việt của những kẻ mạnh nhất kia.

Nghĩ tới việc trước đó rất nhiều người giỏi không thể nào rút được Lăng Uyên Thần Kiếm nhưng lại được Diệp Thiên rút ra thì cô ấy bỗng thấy rùng mình, vẻ mặt để lộ sự khó hiểu ẩn giấu vài phần kỳ vọng.

Có thể truyền kỳ của thủ đô này thật sự có thể mang đến sự kinh ngạc và vui mừng cho đám đông.

Trên trời, năm người của viện trọng tài bay tới đứng phía trước bốn người của Chiến Thần Điện.

Bốn người của Chiến Thần Điện chắp tay trước họ với giọng nói vô cùng khách khí và cung kính.

“Cảm ơn các vị tinh anh của viện trọng tài đã tới trợ lực cho Chiến Thần Điện chúng tôi. Bốn người chúng tôi vô cùng cảm kích!”

Năm vị thuộc cảnh giới siêu phàm của viện trọng tài khẽ gật đầu với bọn họ. Người đàn ông trong tay cầm roi xương nhìn về phía mấy người Diệp Sơn.

“Tự giới thiệu một chút, tôi là trọng tài viên tinh anh của viện trọng tài: Gullit".

“Bốn người bên cạnh tôi cũng vậy, đều là trọng tài viên tinh anh!”

“Lần này chúng tôi nhận được lời mời của Chiến Thần Điện tới cái gọi là thủ đô của bốn gia tộc!”

Roi xương trong tay Gullit phát ra ánh sáng và quét qua trước mắt mấy người Diệp Sơn với biểu cảm không vui không buồn của ông ta.

“Lần này chúng tôi tới đây, mục đích không phải là muốn làm kẻ địch với bốn nhà, chỉ là muốn chỉ cho mọi người một con đường sáng suốt mà thôi!”

“Tôi muốn bốn nhà các ông gia nhập viện trọng tài, tận lực vì viện trọng tài!”

Giọng nói của ông ta không lớn nhưng vang vọng khắp xung quanh như sóng cuộn dâng trào khiến cho bụi cát bay mịt mù.

Mấy người Diệp Sơn đều tái mặt. Âu Dương Trường Không thì xua tay dứt khoát.

“Bắt bốn nhà chúng tôi làm chó cho viện trong tài, đừng hòng!"

“Đừng quên đây là Hoa Hạ, không phải là phương Tây!”

Ông ta xuất thân quân nhân, đương nhiên là lời nói vô cùng có lực và đanh thép.

“Viện trọng tài đúng là một trong những tổ chức có thế lực mạnh nhất trên thế giới nhưng dù các người có mạnh thì cũng không thể mạnh bằng cả quốc gia. Bốn nhà chúng tôi dựa vào chính phủ Hoa Hạ, các người dám ra tay sao?”

Gullit nghe thấy vậy thì cười khinh miệt.

“Trên đời này có những chuyện mà viện trọng tài chúng tôi không dám làm sao?"

“Quốc gia thì làm sao? Hai trận chiến thế giới năm xưa đều do viện trọng tay chúng tôi đứng sau hỗ trợ mới thành. Cục diện của thế giới cũng chỉ cần một lời nói của chúng tôi là có thể thay đổi. Chỉ có bốn nhà, có gì mà chúng tôi không dám ra tay?”

Giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng. Ông ta tiếp tục: “Hôm nay là lấy tình cảm. Tôi tin rằng các người hiểu rõ hơn cả chúng tôi đấy!”

“Lúc này chúng tôi có chín người cảnh giới siêu phàm ở đây. Các người có tính thế nào cũng chỉ có chưa tới năm người thuộc cảnh giới siêu phàm. Hơn nữa, tu vi thực lực của các người cũng chỉ mới đạt tới siêu phàm phàm phẩm, nếu dám ra tay với chúng tôi, thắng bại ra sao thì các người cũng rõ rồi đấy!”

“Hôm nay là bốn nhà, lựa chọn duy nhất chính là quy thuận viện trọng tài!”

“Nếu không, vùng biển phía Nam chắc chắn sẽ bị nhuốm máu của các người đó!”

“Thuận theo thì sống mà chống lại thì chết!”

Bầu không khí lập tức rơi vào sự lạnh lẽo. Đám thanh niên có mặt nín thở. Cuối cùng thì bọn họ cũng đã kịp phản ứng, đây là một kế hoạch tàn sát dành cho bốn nhà.

Sắc mặt ai cũng ít nhiều mang vẻ kinh sợ. Giao đấu ở mức độ thế này thì cảnh giới siêu phàm sẽ là mũi nhọn của trận chiến.

Có thêm một vị siêu phàm thì đồng nghĩa với việc tăng thêm tỉ lệ chiến thắng. Huống hồ bọn họ có hơn bốn vị.

Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng, Hoa Vô Đạo dù là những người đứng đầu thì lúc này cũng cảm thấy tăm tối.

Đối diện với những người thuộc cảnh giới siêu phàm thì bọn họ cũng lực bất tòng tâm.

Diệp Sơn và Tư Đồ Ngạo nhìn nhau sau đó đồng loạt lên tiếng.

“Bốn nhà chúng tôi sẽ không để cho người khác điều khiển!”

Bốn tiền bối năm xưa liên kết tạo thành giới võ thuật, cùng tấn công Chiến Thần Điện, bảo vệ sự tôn nghiêm cho giới võ thuật của Hoa Hạ thì sao có thể chịu tức, chịu sự uy hiếp của người khác được chứ?

Nhất là những bang phái ngoại tộc, những thế lực hắc ám muốn khuấy đảo thế giới thì bọn họ càng không thể chịu sự ức hiếp được.

“Ồ! Vậy sao?”

Đôi măt Gullit trở nên lạnh lùng. Ông ta nhếch miệng cười nham hiểm.

“Nếu đã đưa ra lựa chọn thì tôi cũng không ngại mà tiễn các người lên đường nữa!”

Ông ta phất một tay, bốn kẻ siêu phàm lương phẩm ở bên cạnh bước tới.

“Hôm nay, tất cả những kẻ ở vùng biển phía Nam này không được giữ lại một ai hết!”

“Soạt!”

Bốn luồng khí tức cực mạnh cuốn cả đất trời, trọng tài viên tinh anh của viện trọng tài cùng lao về phía bốn người Diệp Sơn.

Diệp Vân Long cũng bị bốn kẻ siêu phàm của Chiến Thần Điện bao vây, rơi vào cảnh công kích.

Gullit cầm xương roi, khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh quan sát. Trên bãi biển, Elkins cũng điên cuồng ra tay, lao về phía những cao thủ trẻ tuổi như Diệp Tinh.

Trong nháy mắt, cả vùng biển sóng gió cuộn dâng, chiến sự bùng nổ.

Hiện trường rơi vào cảnh hỗn loạn, sức mạnh bùng nổ. Elkins bạo phát, rõ ràng là hắn đã đạt tới võ tôn trung kỳ và sắp tới võ tôn hậu kỳ. Cả Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết, Lý Thanh Du, Kỷ Nhược Yên, Lục Thiên Anh liên thủ tấn công mà vẫn bị đánh lui.

Thu Nhược Hi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn thì không biết sao lại đột nhiên chạy về bên cạnh Diệp Thiên.

Bất kể phía trước chiến sự ác liệt thế nào thì chỉ cần ở bên cạnh Diệp Thiên là cô cảm thấy vô cùng yên tâm. Dù trời đất có sụp thì Diệp Thiên vẫn có thể trấn giữ được.

“Chạy tới đây làm gì?”

Diệp Thiên liếc nhìn cô ấy, thản nhiên nói.

“Bởi vì tôi cảm thấy ở đây là an toàn nhất!”

Đôi mắt Thu Nhược Hi long lanh. Cô ấy trả lời vô cùng dứt khoát.

“Hả?”

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động. Cậu lắc đầu bất lực.

Từ khi tới thủ đô, cậu hầu như chưa ra tay trước mặt người khác, vậy mà cô gái này lại có được phán đoán như thể, thật không thể không khâm phục giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Phiá trước, Lục Thiên Anh và Kỷ Nhược Yên có thực lực yếu nhất đã bị Elkins đánh trúng vai.

Hai người nôn ra máu tươi, chật vật lùi về sau.

Lý Thanh Du và Hoa Lộng Ảnh múa võ giống như bướm đang bay để làm hạn chế hành động của Elkins nhưng Elkins đã phát huy nội lực, chỉ dùng một cánh tay đã khiến hai người bay bật ra xa.

Tư Đồ Lạc Tuyết thì bị cũng Elkins đánh bật ra. Lúc này Diệp Tinh đang nhảy trên không trung, giữa hay tay là hình ảnh một con rồng tạo thành một chưởng đánh giáng xuống.

“Hừ, chút tài mọn!”

Elkins cười lạnh lùng, không hề né tránh mà chỉ lắc vai trái đụng độ với chưởng đánh của Diệp Tinh.

“Phụt!”

Nội lực dội tới, truyền qua cánh tay. May mà Diệp Tinh có tu vi cao. Nhưng dù có như vậy thì cũng không thể chống lại được sức mạnh như nhổ cả ngọn núi của Elkins. Cậu ta phải lùi lại cả mét và dừng lại ngay trước mặt Diệp Thiên.

Cậu ta chống tay xuống đất, đang định đứng dậy thì đột nhiên phun ra máu.

Cú va chạm vừa rồi với Elkins rõ ràng là mang theo hai luồng sức mạnh. Và lúc này nguồn sức mạnh ngầm đã bùng nổ bên trong cơ thể khiến nội tạng của cậu ta bị thương nặng.

Mấy người Hoa Lộng Ảnh cũng bị đảo lộn khí tức bên trong cơ thể, không thể nào vận khí.

Elkins nhìn xung quanh và lắc đầu khinh thường.

“Đây là cái gọi là thiên tài hàng đầu của Hoa Hạ sao? Cả lũ không đáng một đòn tấn công!”

Hắn khẽ lắc đầu với biểu cảm thất vọng.

“Xem ra người của Hoa Hạ tự thổi phồng bản thân rồi, tự phong cho mình cái gọi là thiên tài tuyệt đỉnh, thiên kiều hiếm thế. Thực ra cũng chỉ là một lũ gà đồi chó ghẻ mà thôi!”

Diệp Tinh nghe thấy vậy thì điên máu, định đứng dậy thì có một bàn tay ấn vai cậu ta xuống.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn một cách khó hiểu thì bỗng thấy đôi mắt sâu hút của Diệp Thiên.

Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc, không hiểu tại sao. Elkins cũng nghi ngờ nhìn người thanh niên vừa mới đứng dậy kia.

“Anh Thiên!”

Hoa Lộng Ảnh vô cùng lo lắng, sợ rằng Elkins sẽ ra tay với Diệp Thiên. Tư Đồ Lạc Tuyết cũng vội vàng tiến tới chặn giữa Elkins và Diệp Thiên.

“Chỉ có Kỷ Nhược Yên và Lý Thanh Du là thầm thở phào.

“Cuối cùng thì cũng ra tay rồi!”

Diệp Thiên thản nhiên cười với Diệp Tinh.

“Nhóc con còn kém lắm!”

“Anh nói em nghe, bất luận đi tới đâu thì anh đều là anh của em!”

Diệp Tinh cảm thấy khó hiểu. Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên giơ tay lên khẽ siết lại và đập về phía Elkins.

“Ầm!”

Một vùng máu bắn tung tóe trong không trung.

Toàn bộ hiện trường chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK