Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh




Máu thịt ở hai bên vết thương trên lồng ngực cậu đang nhúc nhích, tổ chức tế bào mới đang nhanh chóng sinh trưởng, vết thương cũng mau chóng khép lại, nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ đờ đẫn đứng lặng ở chân trời.





“Loài người thật nực cười!”, Nachzehrer mở rộng đôi cánh, trông như áng mây sà xuống, quạt ra những luồng gió lớn.






Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tàn nhẫn và khát máu.





“Với tư cách là loài người thì sức mạnh của cậu có thể đạt đến mức độ này đã là xuất sắc, đã là đỉnh cao rồi!”





“Tiếc rằng, giữa hai chúng ta tồn tại cách biệt về tầng không gian, phàm nhân mạnh đến mấy cũng đâu thể sánh vai cùng thần tiên được?”





Hắn đảo mắt nhìn Diệp Thiên đang đờ đẫn, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng rõ ràng.







“Có lẽ, bây giờ đến cả lời của tôi cũng không nghe thấy, thật đáng thương quá!”





“Vậy thì hãy mang theo ngờ vực của bản thân, biến thành chất dinh dưỡng trong huyết hải của ta đi!”





Dứt lời, hắn vung bàn tay to lớn, chỉ thấy cơn sóng bằng máu trên không trung ào tới, hóa thành biển máu vô tận, xô những đợt sóng cao vài mét bao vây lấy Diệp Thiên.











Trong lúc sóng lớn cuộn trào, dường như có vô số tiếng gào thét trầm đục thoát ra, giống như tiếng lệ quỷ gào khóc, từng chiếc đầu lâu đỏ thẫm xuất hiện trong đợt sóng, há to khuôn miệng như chậu máu, dường như muốn cắn nuốt Diệp Thiên.





“Anh Diệp Thiên!”





Cố Giai Lệ ngửi thấy mùi máu vô cùng hô tanh thì tỏ ra hết sức lo lắng, muốn gọi Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên không hề nhúc nhích, hoàn toàn không cảm nhận được mọi thông tin xung quanh.





Biểu cảm của Lâm Hiểu Nguyễn và Tiếu Văn Nguyệt cũng rất trầm trọng, họ chưa từng nghĩ rằng đối thủ mà Diệp Thiên đang phải đối mặt lại đáng sợ đến thế, thậm chí người cực kỳ mạnh mẽ như Diệp Thiên cũng bị đánh đến mất hồn mất vía.





Trên thế giới này, còn sự tồn tại nào có thể đối đầu với hắn sao?





“Chẳng lẽ hôm nay anh ấy sẽ thua ở đây ư?”





Tiếu Văn Nguyệt rất kích động, cô ta biết rất rõ rằng trạng thái của Diệp Thiên hiện giờ hoàn toàn khác biệt với bất kỳ lần nào mà cô ta từng gặp trước kia. Biển máu gầm gào xung quanh nhưng Diệp Thiên không có động thái đối phó nào, không có phản ứng, giống như một khúc gỗ. Cứ như vậy, e rằng Diệp Thiên sẽ bị biển máu kia nuốt trọn mà không hề phản kháng.





“A Thiên, tỉnh lại đi!”





Cô ta đột nhiên sải bước tiến về phía trước, tiếng gào như xé ruột xé gan vọng thẳng tới bầu trời.





“Anh là ai chứ, anh là Diệp Lăng Thiên, Đế Vương Bất Bại - Diệp Lăng Thiên mà!”





“Chẳng lẽ đối đầu với một kẻ địch mạnh trước giờ chưa từng gặp phải cũng đủ khiến vương triều võ đạo mà anh đích thân gây dựng bị hất đổ hoàn toàn ư?”





“Trước khi anh thực sự trưởng thành, lẽ nào anh chưa từng trải qua thất bại ư?”








20220404124307-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK