Giọng nói Diệp Thiên truyền khắp mặt biển, tựa như ma âm gõ mạnh vào tim Heracles.
Advertisement
Hắn là chiến thần vô địch, mặc dù đối mặt với những người hung tàn, quái thú ma vật Hy Lạp cổ thì cậu cũng chưa từng lùi bước, chưa từng thất bại.
Hắn là thần sức mạnh, mang theo sự kiêu ngạo siêu việt hơn bất kỳ ai, nhưng hôm nay, một tên nhân loại, lại khiến tự tôn và tự tin vô địch của hắn chém sạch bằng một kiếm.
Đến hiện tại, hắn cũng không dám tin, bản thân sẽ bị thất bại triệt để trong tay một kẻ nhân loại như vậy.
Rất nhiều cao thủ xung quanh cũng nhìn thấy tất cả, trên người Heracles, bọn họ cảm nhận được cảm giác anh hùng tuổi xế chiều, thê lương như mặt trời lặn về Tây.
Advertisement
Nhưng không một ai đồng tình với chuyện này, bởi vì đây là thế giới thuộc về võ giả tu sĩ, trước giờ đều là mới cũ luân phiên, người mới thay thế người cũ, cũng chẳng phải là chuyện gì mới mẻ.
Nói đến cùng, vẫn là thực lực tối thượng, kẻ mạnh hiếp yếu! Thân thể Zeus lắc lư, bàn tay cũng đang run rẩy dữ dội, ngay sau một kiếm kia của Diệp Thiên, tinh khí thần của ông ta cũng suy sụp theo, tựa như thoáng chốc đã già đi mấy chục tuổi.
Một kiếm kia của Diệp Thiên chém xuống, không chỉ là cắt đứt cánh tay của Heracles, mà chặt đứt chút vinh quang còn lạ của Olympus, hoàn toàn sụp đổ.
Lần này, ông ta vốn là đưa các chúng thần Olympus đến xem trận chiến, dự định tuyên bố với thế nhân chuyện chư thần bọn họ trở về, nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục này.
Ngoài ra, chín vị chủ thần bị giết, vốn tưởng rằng giải thoát Heracles thì có thể báo thù cho Olympus, lấy lại vinh quang của Olympus, ai lại ngờ được, ngay cả Heracles cũng bị Diệp Thiên một kiếm chém đứt tay, phá vỡ pháp tướng chiến thần.
Đến bây giờ, ngoại trừ nữ thần chiến tranh Athena vẫn đang ngủ say, chưa hoàn toàn thức tỉnh, thì còn ai có thể đấu cùng với Diệp Thiên chứ?
Cho dù Athena thật sự thức tỉnh, khôi phục sức chiến đấu đỉnh cao, nhưng thực lực này vẫn còn yếu hơn Heracles một bậc, thì sao có thể thắng được Diệp Thiên?
Ông ta không ngừng nhìn cậu thanh niên cầm kiếm trong tay, tựa thần lại tựa ma kia, những cảm xúc tức giận, đố kỵ, e sợ liên tục bủa vây trong lòng.
Thần điện Olympus bọn họ đã vinh quang không biết bao nhiêu năm tháng, từng chiến đấu với rất nhiều dị tộc tà ma nhưng vẫn sừng sững không ngã, lại không ngờ, lại bị một võ giả loài người phá vỡ toàn bộ tại thế kỷ mới này.
Xung quanh đảo Rồng đều rơi vào im lặng, sau một lúc thất thần ngắn ngủi, Heracles đột nhiên ngẩng đầu, giữa hàng mày xuất hiện vẻ hung tàn, sâu trong ánh mắt ẩn hiện vẻ không cam và không phục.
“Diệp Lăng Thiên, nếu tôi vẫn còn chưa ngã xuống, thì vẫn chưa tính là thua!”
Hắn nhìn Diệp Thiên chằm chằm, âm thanh vang vọng: “Trên thế giới này, chỉ có thần sức mạnh chết trận, chứ không có thần sức mạnh thua trận!”
“Cho dù có chết, tôi tuyệt đối cũng không cúi đầu nhận thua!”
“Tiếp tục chiến đi!”
Người anh hùng vĩ đại nhất trong thần thoại Hy Lạp cổ lúc này đang thể hiện khí phách kiên cường, không khuất phục, thấy chết không nhờ, khiến Diệp Thiên cũng khẽ liếc nhìn sang.
Cậu nhìn Heracles, ánh mắt có chút khen ngợi, đây cũng là lần đầu tiên cậu có cảm thấy khâm hục với kẻ địch của mình.
“Thần sức mạnh, anh đúng là danh xứng với thực!”