“Đại Nhật Luân Hồi Ấn!”.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của vô số người, hắn nâng tay lên, đè mạnh xuống vị trí của Diệp Thiên.
“Ầm!”.
Vầng sáng màu vàng rộng mấy trăm mét che phủ đất trời, tỏa ra tia sáng vàng chói mắt khắp đất trời, gần như bao phủ cả thành Thiên Nam.
Tia sáng rực rỡ khiến những người bình thường đều không mở nổi mắt, chỉ có số ít người tu luyện mới miễn cưỡng nhìn thấy được. Vầng sáng màu vàng đó ụp xuống từ trên không, đập mạnh lên người Diệp Thiên.
Một đòn này giống như nâng cả ngọn Ngũ Nhạc lên đập xuống người, tựa như Ngũ Chỉ Sơn trấn áp Tôn Ngộ Không thời xưa, đánh Diệp Thiên rơi thẳng từ trên cao xuống đất, sau đó trấn áp hoàn toàn.
“Ầm!”.
Đất trời rung chuyển dữ dội, vô số nguyên khí hóa thành ánh sáng ngút trời, không ngừng xoay tròn trên không. Lúc này, Thôi Cách giống như chúa tể giữa đất trời, thế giới xung quanh đều lấy hắn làm trung tâm, để cho hắn điều khiển.
Một lúc lâu sau, vầng sáng màu vàng khổng lồ mới tan đi. Nơi vầng sáng vừa mới đè xuống đã xuất hiện một cái hố khổng lồ chu vi mấy trăm mét, sâu không thấy đáy. Tất cả kiến trúc và muôn vàn sinh linh che phủ trong diện tích đó đều bị nghiền nát, không còn thấy dấu vết.
Mặc dù vầng sáng màu vàng đã tan đi, nhưng cái hố khổng lồ mà nó để lại thoắt ẩn thoắt hiện một hoa văn kỳ lạ, kết thành một dấu ấn tối nghĩa khó hiểu, phong tỏa mọi thứ ở bên trong.
Đây mới là uy lực thật sự của Đại Nhật Luân Hồi Ấn, không chỉ hủy diệt đối thủ mà sức mạnh dư lại còn có thể trấn áp người đó, mãi mãi không thể thoát ra.
Ánh mắt Thôi Cách không vui không buồn, chắp tay đứng đó, mũi phát ra tiếng hừ lạnh.
“Đứa con của Trái Đất cũng chỉ đến thế mà thôi!”.
“Cam La bại dưới tay cậu nói cho cùng cũng chỉ vì hắn không đủ bản lĩnh”.
Đứa con của Băng vang danh dải Ngân Hà qua lời hắn lại chỉ giống như một thằng nhóc mới ra đời.
Tiểu Lôi Vương hắn xưa nay nổi danh khống chế sấm sét, nhưng ít ai hay biết sát chiêu chân chính của hắn lại đến từ Đại Nhật Đạo Thể.
“Diệp Thiên!”.