“Cô bé tên là Tiết Băng Ngưng, thuộc một môn phái truyền thừa ít được quan tâm ở Hoa Hạ chúng ta - phái Cổ Mộ!”.
“Trước nay mỗi đời phái Cổ Mộ chỉ truyền cho một người, cô bé chính là truyền nhân duy nhất của đời này”.
Diệp Vân Long mỉm cười nói: “Xưa nay phái Cổ Mộ luôn khiêm tốn bảo thủ, hầu như truyền nhân đều không ra khỏi núi. Chỉ là lần này chúng ta và Long Trì giằng co mãi không xong, trận chiến ngày càng kịch liệt, Long Hoàng mới hạ mình mời bọn họ xuống núi trợ giúp”.
“Tiết Băng Ngưng và sư tôn của cô ấy là “Cổ Mộ lão nhân” đã hỗ trợ cho liên minh võ thuật. Cũng vào thời gian đó, Tinh Nhi và Băng Ngưng quen nhau, có lẽ là vì sát vai chiến đấu với nhau, lâu ngày sinh tình cảm, hai đứa nó đã tới với nhau sau khi con trấn áp được Long Trì”.
“Biết được vài ngày nữa con sẽ rời khỏi Trái Đất, Tinh Nhi quyết định cử hành hôn lễ trong mấy ngày này, hi vọng trước khi con rời khỏi Trái Đất có thể tham dự hôn lễ của nó”.
Diệp Thiên nghe xong, không nhịn được lắc đầu cười khẽ.
“Thằng nhóc này!”.
Trong mắt cậu ánh lên vẻ cảm khái, nhớ lại những năm tháng hai đứa trẻ cùng nhau chơi đùa ở nhà họ Diệp. Đó là đoạn hồi ức không thể nào quay lại. Bây giờ chớp mắt hai đứa trẻ đó đều đã trưởng thành, Diệp Tinh cũng sắp bước vào thiên đường hôn nhân.
“Tốt, kết hôn thì quá tốt. Ngày tổ chức hôn lễ là ngày nào? Tôi nhất định sẽ đến hiện trường chúc mừng cậu ấy”.
Nghe Diệp Tinh sắp kết hôn, Diệp Thiên rất vui mừng, rồi bỗng nhớ tới cô gái đã mất đi tất cả kí ức về cậu.
“Tiểu Ảnh”, vừa nghĩ đến đây, cậu thở dài xoay người, tiến ra ngoài đường phố thủ đô, đi về phía nhà họ Hoa.
Cậu đến trước biệt thự nhà họ Hoa, dừng chân nhìn thật lâu. Cánh cửa gần trong gang tấc, nhưng cậu lại không dám tiến thêm bước nào.
Trong trang viên biệt thự, một bóng hình xinh đẹp mặc áo thiên thanh, mái tóc dài buông xõa, yên lặng ngồi trong vườn hoa. Cô thưởng thức cảnh đẹp chim hót hoa thơm ở quanh vườn, giống như đang hưởng thụ mọi thứ. Đôi mắt cô trong suốt và thuần khiết, không còn nỗi buồn phiền và nhớ nhung, giống như kí ức bỗng dưng mất đi một góc, quay về khởi điểm thuần khiết nhất.
Hoa Lộng Ảnh!
Diệp Thiên biết bây giờ Hoa Lộng Ảnh vẫn không có bất cứ kí ức nào về cậu. Nếu cậu đến gần thì có thể sẽ khiến ý thức tự bảo vệ thần phủ của Hoa Lộng Ảnh phản phệ lần thứ hai, cuối cùng gây ra hậu quả không thể lường trước.
Do dự trong chốc lát, cậu hít sâu một hơi.