Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mau cút ra ngoài cho tôi!”.

Thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ tay ra phía cửa.

Đây là lễ mừng công, người tham dự đều là nhân vật nổi tiếng, ông chủ giàu có trong các lĩnh vực ở tỉnh Xuyên. Diệp Thiên chỉ là tay sai của Ngô Quảng Phú, hoàn toàn không đủ tư cách ngồi ở ghế khách quý, cùng lắm chỉ có thể đứng ngoài phụ trách an ninh.

Cậu ta biết rõ thân phận của Diệp Thiên, cho nên nói chuyện không hề nể tình, không chừa đường lui.

Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Diệp Thiên, những nhân vật giàu có nổi tiếng ở xung quanh cũng quay đầu nhìn lại.

“Thằng nhóc này, người đến tính sổ với cậu ta đúng là không ít!”.

Lí Vân Phi cười nhạt trong lòng, không có phản ứng nào, chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn thanh niên, không có biểu cảm gì nhiều.

“Tôi có ngồi ghế khách quý hay không thì liên quan gì đến anh?”.

“Bảo tôi cút ra ngoài? Anh dựa vào đâu?”.

Thanh niên nhếch miệng cười khinh thường, giọng nói ngạo nghễ lạnh lùng.

“Dựa vào đâu à, dựa vào tôi là Thẩm Trung Hoa!”.

Cậu ta vừa dứt lời, những người biết cái tên Thẩm Trung Hoa đều sững sờ, vô cùng ngạc nhiên.

“Thẩm Trung Hoa?”.

Lí Vân Phi cũng nhìn chăm chú.

“Một trong ba cậu ấm Lư Thành?”.

Ba cậu ấm Lư Thành năm xưa trừ Ngô Lăng Hiên ra còn có hai người khác, một trong số đó là Thẩm Trung Hoa, con trai ông chủ Tập đoàn Thịnh Vinh.

Năm năm trước, Tập đoàn Thịnh Vinh cũng có thể gọi là phong độ vô hạn, bá chủ ngành bất động sản ở Lư Thành. Sau này Tập đoàn Thịnh Vinh làm ăn càng lúc càng lớn, đã vượt ra ngoài Lư Thành, bắt đầu mở rộng ra khắp tỉnh Xuyên, thậm chí là cả Hoa Hạ. Thẩm Trung Hoa cũng rời khỏi Lư Thành, ra ngoài đào tạo chuyên sâu.

Không ngờ năm năm trôi qua, Thẩm Trung Hoa lại xuất hiện ở Lư Thành lần nữa, còn tham dự lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên.

Thẩm Trung Hoa tự báo thân phận, những người xung quanh sau cơn kinh ngạc qua đi, đồng thời quay sang nhìn Diệp Thiên với ánh mắt hả hê.

Ba cậu ấm ở Lư Thành làm gì có ai là kẻ vô dụng? Thẩm Trung Hoa đã tìm tới tận nơi, một kẻ “vô danh tiểu tốt” như Diệp Thiên làm sao đối phó được?

Kỷ Nhược Tuyết sáng mắt lên, cô ấy biết Thẩm Trung Hoa tìm Diệp Thiên là vì cô ấy, nhưng cô ấy không định mở miệng nói giúp cậu nửa câu.

Với năng lực của Diệp Thiên, cho dù là mười hay trăm người như Thẩm Trung Hoa, cậu cũng chỉ coi như con kiến. Cô ấy vốn muốn gây rắc rối cho cậu, để cậu không quên được sự tồn tại của cô ấy.

“Thẩm Trung Hoa?”.

Trái với sự kinh ngạc và sửng sốt của những người khác, vẻ mặt Diệp Thiên lại bình thản.

“Nghe cũng chưa từng nghe qua, nhân vật nhỏ bé như anh thì đừng lượn lờ trước mặt tôi, nên cút đi đâu thì cút đi, đừng làm phiền tôi”.

“Dựa vào anh thì vẫn chưa đủ tư cách để khiêu khích tôi!”.

Diệp Thiên vừa dứt lời, những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt xem thường, như nhìn một thằng ngốc.

Trên tỉnh Xuyên rộng lớn, người mà Thẩm Trung Hoa không dám khiêu khích đúng là có vài người, nhưng mấy người đó đều là nhân vật như rồng thần trên trời, ít nhất cũng cùng đẳng cấp với Thẩm Lập Niên bố cậu ta.

Còn Diệp Thiên rõ ràng không nằm trong số đó.

“Cậu trai trẻ này đúng là ngông cuồng”.

Không ít doanh nhân giàu có ở xung quanh đều lắc đầu. Cậu ấm nhà giàu ở tỉnh Xuyên này bọn họ hầu như đều biết cả, nhưng Diệp Thiên lại khá lạ mặt với họ, rõ ràng không phải người trong giới, chẳng có tên tuổi gì.

Một thằng nhóc không có chút danh tiếng nào sao lại nói Thẩm Trung Hoa không đủ tư cách khiêu khích cậu, đúng là hoang đường!

“Ồ? Tôi không đủ tư cách sao?”.

Thẩm Trung Hoa tỏ vẻ giễu cợt, đang định lên tiếng thì Ngô Lăng Hiên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cậu ta.

Ngô Lăng Hiên bĩu môi, kiêu ngạo nhìn Diệp Thiên.

“Tôi nghe Vân Phi nói tính tình cậu kiêu ngạo, hầu như không xem người khác ra gì. Tôi còn tưởng là cậu ta phóng đại, bây giờ xem ra cậu đúng là có chút thú vị”.

“Tôi không biết một kẻ tay sai bán mạng cho bố tôi, được ngồi ghế khách quý cũng là nhờ phúc của tôi và Vân Phi, lấy gì mà ngông cuồng như vậy?”.

“Cậu nói Trung Hoa không đủ tư cách khiêu khích cậu, vậy thêm cả tôi vào thì sao?”.

Ngô Lăng Hiên và Thẩm Trung Hoa đứng cùng nhau, khí thế vô hạn, như có thể trấn áp tất cả.

Con ngươi trong mắt mọi người co lại, ba cậu ấm Lư Thành đã có hai người đến đây, tạo áp lực cho một người. Dù là nhân vật nổi tiếng ở tỉnh Xuyên đối đầu trực diện với họ, e rằng cũng phải cân nhắc, suy cho cùng sau lưng hai người này cũng có Ngô Quảng Phú và Thẩm Lập Niên.

Ngoại trừ nhà họ Hàn ở Thành Môn không sợ bọn họ, những người khác e rằng chỉ có thể nhẫn nhịn rút lui.

Lí Vân Phi mỉm cười nhàn nhạt, cậu ta vốn định đợi đến khi bữa tiệc sắp kết thúc mới gây khó dễ cho Diệp Thiên, nào ngờ đã có người đi trước một bước.

Cậu ta cũng vui vẻ tự tại, ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, chỉ muốn xem Diệp Thiên sẽ chết như thế nào.

“Thêm cả anh?”.

Đối mặt với hai trong ba cậu ấm Lư Thành, Diệp Thiên lại không hề biến sắc, chỉ cười khẽ lắc đầu.

“Cũng không đủ!”.

Mọi người nghe vậy thì đổi sắc mặt, đã không còn là giễu cợt nữa, mà là thương hại cho Diệp Thiên.

Trước hai cậu ấm này, biểu hiện của Diệp Thiên lúc này giống như điếc không sợ súng, giữ vững tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Nhưng loại kiên trì này chỉ mỏng manh như tờ giấy, chẳng phải cũng sẽ bị giẫm nát trước khí thế của hai người này sao?

Bây giờ càng cứng đầu thì lát nữa sẽ phải trả cái giá càng nghiêm trọng.

“Ha ha!”.

Ngô Lăng Hiên và Thẩm Trung Hoa cười khẩy, ánh mắt nhìn Diệp Thiên càng trở nên lạnh lùng.

“Chà chà, ai mà khẩu khí lớn thế, ngay cả Lăng Hiên và Trung Hoa các cậu mà cũng không coi ra gì?”.

Một giọng nói bỡn cợt vang lên, một thanh niên khác bước tới, đứng bên cạnh Ngô Lăng Hiên và Thẩm Trung Hoa.

“Nhãi ranh, cậu thật là thú vị, hai trong ba cậu ấm Lư Thành đứng trước mặt cậu, vậy mà cậu lại thấy họ không đủ tư cách khiêu khích cậu”.

“Thế bây giờ Hoàng Hưng Hải tôi cũng góp vui thì sao?”.

Mọi người lại chấn động lần nữa. Hoàng Hưng Hải cũng là một trong ba cậu ấm Lư Thành trước đây. Bây giờ, ba người từng là cậu ấm trấn áp Lư Thành đều hội tụ về một chỗ, đúng là Thái Sơn đè đầu.

Cho dù là nhà họ Hàn ở Thành Môn đối mặt với ba người họ, e rằng cũng phải giật gấu vá vai, nhượng bộ mấy phần.

Giờ đây, một mình Diệp Thiên đối mặt với ba cậu ấm Lư Thành bắt tay với nhau, tất cả mọi người đều âm thầm mặc niệm cho cậu.

Đây vốn là lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên, bây giờ lại như biến thành hội thảo phạt của tất cả mọi người nhằm vào Diệp Thiên.

Hoàng Hưng Hải khoanh tay trước ngực, vẻ mặt giễu cợt.

“Bây giờ ba cậu ấm Lư Thành chúng tôi đều đứng trước mặt cậu, cậu còn cảm thấy chúng tôi không đủ tư cách khiêu khích cậu không?”.

Những người ngồi cùng bàn với Diệp Thiên, nhất là mấy người thân thiết với Lí Vân Phi suýt chút nữa thì cười nghiêng ngả. Theo bọn họ thấy, bất kể là Hoàng Hưng Hải, Ngô Lăng Hiên, hay Thẩm Trung Hoa, một người trong số họ đã đủ để nghiền nát Diệp Thiên.

Bây giờ ba người tề tựu thì đúng là không chừa đường sống, cho dù có mười Diệp Thiên, e rằng tối nay cũng bị lột mất một lớp da.

“Ba cậu ấm Lư Thành?”.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, cười thành tiếng.

Tất cả mọi người đều cho rằng cậu đang thở dài cảm khái cho hoàn cảnh của mình sắp tới, đã rơi vào tuyệt vọng, nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại khiến mọi người hóa đá lần nữa.

“Cho dù ba người các anh cộng lại vẫn không đủ tư cách để khiêu khích tôi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK