Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là cô ấy sao?”.

Bề ngoài Diệp Thiên không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại kinh ngạc.

Mặc dù cô gái đeo kính đen che khuất nửa gương mặt, nhưng Diệp Thiên vẫn nhận ra cô ấy ngay.

Cậu không ngờ lại tình cờ đụng mặt cô gái xinh đẹp đã hai ba năm không gặp trên máy bay này.

Cậu quan sát cô gái, vẻ mặt không hề thay đổi, co chân vào trong.

“Cảm ơn”.

Dường như cô gái không nhận ra Diệp Thiên, chỉ cười ngọt ngào với cậu, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, sau đó ngồi xuống vị trí ở phía trong.

Trên người cô ấy mang một mùi hương dễ chịu, thanh nhã dịu nhẹ. Diệp Thiên lại không nhìn cô ấy, chuyển lực chú ý sang điện thoại di động.

Cô gái cầm tạp chí trên máy bay lên mở xem, động tác tao nhã, mỗi cử động đều đúng mực, vừa nhìn đã biết là con gái nhà gia giáo, xuất thân từ gia đình giàu có.

Cô gái xem qua mấy trang tạp chí kinh tế tài chính, lúc lật giở, biên độ cử động cánh tay khá lớn, không cẩn thận chạm vào cánh tay của Diệp Thiên.

“A, xin lỗi”.

Cô gái vội vàng quay sang nói xin lỗi, đồng thời làm động tác xin lỗi.

“Không sao”.

Diệp Thiên lắc đầu, không nhìn cô gái lấy một cái.

Cô gái hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm Diệp Thiên. Trước kia Diệp Thiên không nói chuyện, bây giờ vừa lên tiếng, cô gái lập tức rùng mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Cô ấy chỉ cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, giống y hệt “anh ấy”.

Trong lòng cô gái kích động không thôi, gần như muốn gọi Diệp Thiên bằng hai chữ “tảng băng”.

Nhưng chốc lát sau, cô gái lập tức bình tĩnh lại, giữ cho mình một chút lý trí.

Chị và bố đều nói “anh ấy” đã chết, sao thiếu niên này có thể là “người đó” được?

Cô gái lắc đầu, trong lòng dâng lên nỗi bi thương. “Người đó” từng đưa cô ra khỏi vực thẳm vào lúc cô tuyệt vọng nhất, chăm sóc cô cẩn thận, còn không ngại cực khổ đưa cô về đến nhà. Thời gian đó, cậu đã cõng cô suốt một ngày một đêm trên núi cao.

Sau khi cô hoàn toàn khỏe lại, cô đã hỏi bố và chị gái rằng “anh ấy” đã đi đâu, nhưng lại nhận được tin dữ người đó đã chôn thây ở sườn núi. Cú sốc ngày đó gần như khiến cả thế giới của cô sụp đổ, trong suốt thời gian hơn nửa năm cô đều trải qua trong đau buồn. Cho đến một năm trước, cô mới lấy lại tinh thần, tiếp tục sự nghiệp của mình.

Bây giờ, cô lại gặp được một thiếu niên có giọng nói cực kì giống với “anh ấy”.

Mặc dù biết không có khả năng là “người đó”, nhưng cô vẫn không kìm được hỏi: “Xin hỏi… chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?”.

Diệp Thiên ngước mắt lên, giả vờ nghiêm túc quan sát cô ấy, sau đó lại cúi đầu xuống.

“Cô lầm rồi, tôi chưa từng gặp cô!”.

Diệp Thiên nói dối mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, giọng nói bình thản.

Cô gái xinh đẹp thoáng qua vẻ thất vọng, có chút tiếc nuối nói: “Xin lỗi, tôi đường đột quá, vì giọng của anh cực kì giống một người rất quan trọng với tôi”.

Diệp Thiên không thay đổi vẻ mặt, nhưng trong lòng lại có phần kinh ngạc.

Khi xưa cậu từng cứu cô gái này trong rừng nguyên thủy tỉnh Cán Tây, ở cùng cô ấy hơn một tháng, nhưng vì lúc đó hai mắt cô gái không nhìn thấy nên không biết mặt mũi của cậu. Sau khi cậu đưa cô ấy về nhà thì không còn gặp lại cô ấy nữa, đến bây giờ đã qua ba năm hơn rồi.

Thế mà lúc này chỉ nghe cậu nói một câu, cô gái đã nhận ra được giọng cậu, quả thật khiến cậu kinh ngạc.

Nhưng cậu không tỏ cảm xúc gì, chỉ thản nhiên nói: “Người có giọng nói giống nhau cũng không ít, chắc cô nhận nhầm người rồi”.

“Phải!”, cô gái thở dài sâu xa: “Đúng là tôi nhận nhầm người rồi. Anh ấy đã rời xa nhân thế, có lẽ vì tôi quá nhớ anh ấy, nên khi nghe thấy giọng nói giống anh ấy mới kích động như vậy”.

Dường như cô ấy đang cảm khái, lại giống như đang tự lẩm bẩm một mình, một giọt nước mắt lăn xuống gò má.

Diệp Thiên nghe vậy hơi nhíu mày. Cậu biết tin mình “qua đời” là tin giả mà bố và chị gái cô ấy nói cho cô ấy, đây là lời nói dối mà bố và chị gái cô ấy bịa ra để cậu rời xa cô.

Nhưng từ thời điểm cậu rời khỏi cô gái này thì đã không định qua lại gì với cô ấy nữa, cho nên cậu không biểu hiện điều gì, chỉ ở bên im lặng không lên tiếng.

Qua một lúc lâu, cô gái mới lau khô nước mắt, quay sang nhìn Diệp Thiên.

“Xin lỗi, bỗng dưng lại nói với anh những chuyện này”.

Cô ấy cười ngọt ngào, khẽ giọng hỏi: “Đúng rồi, anh đến Lư Thành là để học sao?”.

Diệp Thiên không quay lại, chỉ lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: “Không phải”.

Cô gái sửng sốt, cảm thấy rất mới lạ. Bình thường cô đi đến đâu cũng là nhân vật được hoan nghênh, những cậu ấm nhà giàu ai cũng ân cần săn đón, gần như chen chúc nhau mà đến, vung tiền như rác chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô.

Khán giả bình thường thì hoan hô chào đón mỗi lần cô đi qua, nhưng Diệp Thiên là người đầu tiên lạnh nhạt với cô như vậy.

Về điểm này, Diệp Thiên cực kì giống với “anh ấy”, khiến cô cảm thấy thú vị.

Khóe miệng cô thoáng qua nụ cười không chịu thua, đưa tay với Diệp Thiên.

“Nếu đã có thể ngồi cùng nhau trên máy bay thì cũng coi như duyên phận, chi bằng chúng ta làm quen nhé!”.

“Chào anh, tôi là Kỷ Nhược Tuyết!”.

Cô gái trẻ tuổi này không phải ai khác mà chính là Kỷ Nhược Tuyết, cô chủ thứ hai của nhà họ Kỷ tại Xương Nam tỉnh Cán Tây, em gái của Kỷ Nhược Yên một trong chín thiên tài đỉnh cao Hoa Hạ.

Ngày trước Diệp Thiên ở Lư Thành, Kỷ Nhược Yên và đại đệ tử của Tam Tuyệt Môn là Liêu Như Thành đã đến cửa tìm cậu giải trừ hôn ước với Kỷ Nhược Tuyết.

Kỷ Nhược Tuyết đưa tay ra với Diệp Thiên, giọng nói chân thành, đôi mắt dưới kính đen nhìn chằm chằm Diệp Thiên, quan sát vẻ mặt cậu.

Cô vốn tưởng Diệp Thiên nghe thấy tên cô sẽ thay đổi vẻ mặt quay đầu nhìn lại, nhưng phản ứng của Diệp Thiên lại khiến cô bất ngờ.

Diệp Thiên một tay cầm điện thoại chơi game, tay kia xua tay nói với cô.

“Chúng ta chỉ là bèo nước tương phùng, xuống khỏi máy bay là mỗi người đi một ngả, không cần thiết phải làm quen”.

Kỷ Nhược Tuyết sửng sốt, cánh tay cứng đờ giữa không trung.

Cô thực sự không ngờ, sự từ chối dứt khoát như vậy lại xảy ra với cô.

Người từ chối cô còn là một thiếu niên tuấn tú trẻ tuổi, khiến cô nhất thời chưa kịp ứng lại.

Qua một lúc sau, Kỷ Nhược Tuyết mới hoàn hồn, nhìn Diệp Thiên, giọng nói có vẻ không thể tin nổi: “Anh không biết tôi sao?”.

Cuối cùng Diệp Thiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Kỷ Nhược Tuyết, tỏ vẻ quái lạ.

“Đây chẳng phải cô biết rõ mà còn hỏi sao? Tôi chưa từng gặp cô, sao quen biết cô được?”.

Biểu cảm trên mặt Kỷ Nhược Tuyết lập tức đông cứng, đôi mắt dưới gọng kính đen không ngừng lấp lóe ánh sáng, cảm giác thất bại xông thẳng lên đầu.

Hiện nay cô là nữ thần quốc dân, ngọc nữ thiên hậu, có thể nói là người người đều biết, nổi tiếng khắp Hoa Hạ, cho dù là ở giới giải trí thế giới cũng khá có danh tiếng.

Mặc dù cô chưa từng tự mãn với những danh hiệu này, nhưng cũng coi như hiểu được sức ảnh hưởng của mình trong lòng người dân Hoa Hạ.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trong số những người trẻ tuổi ở Hoa Hạ lại có người không biết mình.

Trong lúc cô đang ngẩn người, một thanh niên mặc áo sơ mi kẻ sọc bước nhanh tới, đi thẳng đến trước mặt Diệp Thiên, lấy ra một xấp tiền trăm tệ.

“Này, nhóc con, đây là trăm nghìn tệ”.

“Tôi mua chỗ ngồi của cậu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK