Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hi vọng bảy người các ông đừng để tôi quá thất vọng!”.

Diệp Thiên tỏ vẻ chế giễu. Đứng trước sự vây công của bảy cao thủ, cậu lại xem như chuyện bình thường.

“Trong chớp mắt đánh lùi hai vị siêu phàm bán bộ, dùng tay không lay chuyển Huyết Đao, còn làm bị thương Fast, đây chính là thực lực của Diệp Lăng Thiên sao?”.

Tiêu Ngọc Khanh chấn động. Ông ta đối mặt với bất cứ ai trong bảy trọng tài này cũng chỉ có nước rơi xuống thế yếu, nhưng vừa rồi Diệp Thiên một mình chống đỡ sự tấn công của ba người, còn làm bị thương một người. Tu vi thế này thật không hổ danh là người đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, quả nhiên lợi hại!”.

“Đáng tiếc, tối nay cậu vẫn phải chết tại nơi này!”.

White thấy Fast bị thương nặng, mặc dù có kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi.

“Hỏa Quyền!”.

Một tiếng hét lớn vang lên ở chân trời, một bóng người nhảy vọt lên cao mười trượng từ mặt hồ, ngọn lửa trên tay bốc cháy, khí tức nóng rực quét qua chân trời.

Hỏa Nam Yim bay vọt lên không trung, đánh ra một quyền nhắm vào Diệp Thiên. Dấu ấn hình nắm tay bao bọc trong ngọn lửa áp xuống từ trên không, to cỡ mười trượng, vô số nước hồ bị nó quét qua lập tức biến thành hơi nước sôi sùng sục.

“Toái Thi Trảo!”.

Kẻ sát nhân Daun từ bên sườn bay ra, một tay vồ về phía mặt hồ, ba vết móng vuốt xé rách mặt hồ, sức gió mãnh liệt ập thẳng đến sau lưng Diệp Thiên.

“Dung hòa Huyết Đao, chia cắt nước!”.

Fast nâng Huyết Đao cao quá đầu, chém nghiêng xuống với khí thế bổ đôi Hoa Sơn. Một ánh đao màu đỏ máu quét ngang hơn mười trượng, tách đôi mặt hồ, chém về phía vai trái của Diệp Thiên.

“Tam Xích Quyền, cắt!”.

Hai nắm đấm của White phun trào nội lực, ông ta quét chân ra, đạp liên tục mười bước trên mặt nước, lướt qua bên cạnh Diệp Thiên, đánh mạnh về phía sườn phải của cậu.

“Thuật Hỏa Mị, kiếm Xích Viêm!”.

Roi dài trong tay Evelyn không ngừng co rút, hóa thành thanh kiếm đỏ rực dài khoảng một trượng, điểm nhẹ vào không trung. Ánh kiếm lóe lên, nhắm đến hai mắt Diệp Thiên.

Chỉ chớp mắt, trong bảy người có năm người ra tay, mỗi người tấn công khác nhau, đều đánh tới vị trí hiểm yếu trên cơ thể Diệp Thiên, đòn tấn công vây xung quanh người cậu.

Năm đòn tấn công gần như giáng xuống cùng lúc.

Tiêu Ngọc Khanh nhìn chăm chú, đối mặt với đòn tấn công của năm vị siêu phàm bán bộ hợp lại hoàn toàn không thể tránh né. Mỗi một đòn tấn công gần như đẩy Diệp Thiên vào góc chết, cậu đỡ một đòn thì bốn đòn còn lại sẽ đồng thời đánh trúng cậu.

Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nắm chặt tay, trên trán đã toát mồ hôi lạnh. Tu vi của mấy người này đáng sợ hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều.

“Hừ!”.

Diệp Thiên bị năm đường tấn công bao vây, chỉ nhếch miệng cười, hai tay đan chéo vào nhau, sau đó đột ngột kéo ra.

“Vù!”.

Mọi người chỉ nhìn thấy trên mặt hồ hiện lên một quầng sáng màu lam nhạt, năm đòn tấn công đều đánh vào quầng sáng đó.

“Xoẹt!”.

Năm đòn tấn công đánh trúng quầng sáng màu lam nhạt, nhưng quầng sáng lại không nổi lên chút gợn sóng nào, ngược lại có tia lửa nhìn thấy được bằng mắt bắn ra. Nước trên mặt hồ cuộn trào, giống như sắp trút nghiêng.

“Phá!”.

Một tiếng quát khẽ từ trong quầng sáng màu lam nhạt vang lên, chốc lát sau quầng sáng nổ ầm ầm. Một làn sóng khí vô biên mạnh mẽ lan ra xung quanh, năm đòn tấn công thoáng chốc bị nhấn chìm trong sóng khí.

“Cái gì?”.

Năm người White, Evelyn, Fast, Daun, Yim đều biến sắc, tỏ ra không thể tin nổi.

Năm người bọn họ hợp sức tấn công, cùng tung ra tuyệt chiêu, thế mà lại bị Diệp Thiên dùng nội lực che chắn toàn thân chống đỡ được tất cả, còn bị đánh tan cùng lúc.

Bọn họ không thể tưởng tượng được, rốt cuộc nội lực tu vi của Diệp Thiên đã đạt đến cảnh giới nào.

“Dùng nội lực chống lại đòn tấn công của năm vị siêu phàm bán bộ, sao cậu ta có thể làm được vậy?”.

Tiêu Ngọc Khanh nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm thấy lý giải của mình về võ thuật dường như trở nên thật thấp kém, mà Diệp Thiên đang không ngừng làm mới giới hạn của ông ta.

Chiến thần giấu mặt và Bạo Phong Nữ Taylor vẫn chưa ra tay. Hai người đứng cùng nhau, Taylor nghiêm mắt nhìn, trông có vẻ nghiêm trọng. Chiến thần giấu mặt có ánh mắt đầy sâu xa, không rõ cảm xúc thật của ông ta dưới lớp mặt nạ.

“Diệp Lăng Thiên sao lại mạnh như vậy?”.

Evelyn khẽ cắn môi, cảm thấy thất vọng. Hôm đó, bà ta và Fast hợp sức đối phó Diệp Thiên lại bị cậu dễ dàng đánh bại, những tưởng bà ta dẫn thêm người đến giúp thì giải quyết Diệp Thiên không phải chuyện gì khó khăn. Nhưng bây giờ bà ta mới phát hiện, sự thật nghiệt ngã hơn tưởng tượng của bà ta rất nhiều.

Thực lực của Diệp Thiên càng thêm cao thâm khó dò so với tối hôm đó.

“Không có chiêu nào mới mẻ hơn sao?”.

Diệp Thiên hoạt động ngón tay một lát, liếc mắt nhìn bọn họ.

“Dựa vào chút năng lực này của các ông mà cũng dám đến giết tôi à?”.

Năm người phía White đều không ra tay nữa, bọn họ cũng hiểu với sức mạnh của năm người họ thì không thể thắng được Diệp Thiên.

“Taylor, ra tay đi, tối nay chúng ta phải giết được Diệp Lăng Thiên!”.

White đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bạo Phong Nữ ở không xa, hét lớn.

Bạo Phong Nữ Taylor không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, nhón bước chân, bay đến bên cạnh năm người.

“Soạt!”.

Một luồng sáng trắng lóe lên giữa đêm tối, sau đó, trên mặt nước đột nhiên lõm xuống một vòng xoáy to mấy trượng.

Bên cạnh vòng xoáy, Taylor đứng ngạo nghễ, hai bàn tay thoắt ẩn thoát hiện sương trắng, dường như khống chế tất cả, chính là Bạo Phong Nữ Taylor.

Hai tay bà ta tạo ấn kí, bên trong vòng xoáy đột nhiên hút lên vô số nước hồ, xoáy tròn trên không trung, hình thành một vòi rồng cỡ nhỏ.

Sau đó bà ta lại liên tục kết ấn, ba vòi rồng nước đồng thời lơ lửng trên không, tràn đầy uy lực khiến người ta kinh hãi.

“Ồ?”.

Diệp Thiên liếc mắt nhìn, thấy Taylor giở tay nhấc chân là ngưng tụ thành vòi rồng nước, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Người có siêu năng lực?”.

Thế gian rộng lớn, có vô số người tài năng đặc biệt, chứa đựng nhiều thứ mà cho dù có dùng hết sức tưởng tượng cũng không biết rõ được hình dáng của nó, trên đời còn tồn tại rất nhiều chủng người kì lạ.

Những người này vừa sinh ra đã có năng lực đặc biệt vô cùng mạnh, chẳng hạn như có thể điều khiển sấm sét, điều khiển gió, điều khiển cây cối nước, và họ được gọi là người có siêu năng lực.

Người có siêu năng lực trời sinh đã sở hữu sức mạnh không thể tưởng tượng, điểm xuất phát cao hơn những võ giả truyền thống. Nếu ở cùng đẳng cấp tu vi, người có siêu năng lực sẽ chiếm ưu thế lớn hơn, có thể dùng sức mạnh của đất trời thiên nhiên chiến đấu, sức chiến đấu không thể đong đếm.

Taylor ở trước mắt này cũng là người siêu năng lực đầu tiên mà cậu gặp được qua bao nhiêu năm nay.

“Gió bão, trận lốc xoáy!”.

Gương mặt lạnh lùng của Taylor nhếch lên nụ cười dữ tợn, hai tay lại thay đổi ấn kết. Ba vòi rồng nước lướt ngang đi, cứ lướt qua một trượng lại hút thêm nước hồ đến, mở rộng diện tích.

Khi ba vòi rồng nước đến trước mặt Diệp Thiên thì đã to khoảng mười mấy trượng, diện tích mặt cắt ngang đã đạt đến bốn trượng trở lên.

Mọi người ở Trung tâm Thủy Thượng chỉ nhìn thấy ba vòng xoáy nước khổng lồ bao vây Diệp Thiên vào giữa, không hề có khe hở. Sau cùng, Diệp Thiên đã bị nhốt trong đó hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của cậu qua làn nước.

“Taylor, làm tốt lắm!”.

Đám người White tụ tập đến bên Taylor, không ngừng khen ngợi, ai nấy đều tỏ ra mừng rỡ. Chỉ có “Chiến thần giấu mặt” khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm phía trong vòi rồng nước.

“Hừ, Diệp Lăng Thiên quá ngông cuồng, làm sao cậu ta có thể hiểu được năng lực của trọng tài chúng ta chứ? Có Taylor ở đây, cho dù là cao thủ cảnh giới siêu phàm đến đây cũng có thể đối phó một hai người, làm sao Diệp Lăng Thiên chống đỡ được?”.

Evelyn hơi kiêng kị liếc nhìn Taylor, không ngừng cười nịnh nọt. Diệp Thiên đã khiến bà ta nếm vị đắng không ít, hôm nay cuối cùng cũng đến ngày bà ta nở mặt nở mày rồi.

“Diệp Thiên!”.

“Anh Diệp Thiên!”.

Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ lo lắng kêu lên. Lí Tinh Tinh cũng vô cùng sợ hãi, đầy kinh ngạc.

“Viện trọng tài lại có cả người siêu năng lực, Diệp Lăng Thiên thua rồi!”.

Ánh mắt Tiêu Ngọc Khanh lóe sáng. Tuy Diệp Thiên mạnh, nhưng suy cho cùng vẫn không thể chống lại những nhân vật đỉnh cao hợp sức với nhau, càng đừng nói đến lần này có Taylor điều khiển được gió bão.

Tiêu Tường chớp mắt, trong lòng phức tạp khó hiểu. Cô ta vừa được biết thân phận thật sự của người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ này, thế mà sắp phải thấy cậu chết ở đây sao?

“Diệp Lăng Thiên, anh cứ vậy mà thua sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK