Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi dặn dò mọi thứ, thần Gaya phóng đi như một mũi tên và biến mất giữa những đám mây.



“Truyền lệnh của tôi, từ giờ tới đại điển tế bái, bất cứ ai của gia tộc Võ Đằng đều phải quay trở về gia tộc, không được đi ra ngoài, gọi về hết đi!”




“Còn nữa, từ giờ hãy phong tỏa điện thần Gaya không cho bất kỳ ai ra vào, người làm phản sẽ bị giết!”



Mười hai người còn lại nhận lệnh, chuẩn bị rời đi thì lúc này Võ Đằng Nguyên bỗng tái mặt.



Hình như có điều gì kỳ lạ, ông ta đưa tay vào trong người, lấy ra một ngọc bài pha lê trong suốt.



Rõ ràng ngọc bài được khắc từ loại ngọc thượng hạng, nhưng lúc này lại có thể nhìn rõ vết nứt chia đôi miếng ngọc.




“Đây là…lệnh bài sinh mệnh của Anh Tử?”



Một trưởng lão đứng bên cạnh hiểu rất rõ về ngọc bèn bèn kinh hãi kêu lên.



Võ Đằng Nguyệt gật đầu, đôi mắt trở nên tối sầm.



Gia tộc Võ Đằng Nguyên là một trong tứ đại thần thị nên đều tiếp nhận sự tẩy lễ của thần Gaya, và phân một phần sức mạnh linh hồn vào trong ngọc bài, tạo thành ngọc bài sinh mệnh, đại diện cho vấn đề sinh tử của người đó.



Miếng ngọc bài sinh mệnh này là của Võ Đằng Anh Tử, nó bị nứt ra đồng nghĩa với việc lúc này Võ Đằng Anh Tử đã bị thương nặng.



Ông ta khó có thể tưởng tượng nổi trong Đảo Quốc, dù có là ba gia tộc còn lại thì cũng không có ai dám ra tay với Võ Đằng Anh Tử. Cho dù là thiên hoàng thì cũng phải tỏ ra kiêng dè vài phần, cộng thêm với thực lực siêu phàm của Anh Tử thì ai có thể khiến con bé bị thương?



“Đồ khốn, mau đi thăm dò xem ai đã khiến Anh Tử bị thương và lập tức đi cứu viện!”



Võ Đằng Nguyên gầm lên, biểu cảm vô cùng tức giận.



Mặc dù Võ Đằng Anh Tử là con gái nhưng không hề kém hơn bất kỳ thanh niên nào trong gia tộc Võ Đằng, hơn nữa còn rất giỏi giang, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đều được cô ta xử lý ổn thỏa, tầm quan trọng của cô ta trong nhà Võ Đằng là không cần bàn cãi.



Ông ta không cho phép Võ Đằng Anh Tử xảy ra bất kỳ chuyện gì.



“Rắc!”



Những trưởng lão khác đang định đi tìm kiếm Võ Đằng Anh Tử thì đúng lúc này tiếng nứt vỡ vang lên, ngọc bài sinh mệnh của Võ Đằng Anh Tử đã vỡ vụn trước mặt mọi người.



“Cái gì?”



Tất cả đều trợn mắt với biểu cảm chấn động.



Ngọc bài nứt vỡ đồng nghĩa là bị tổn hại, Võ Đằng Anh Tử - thiên chi kiều nữ của gia tộc đã bị người khác giết rồi sao?”



“Là ai, rốt cuộc là ai?”



Võ Đằng Nguyên đứng ngây tại chỗ. Lúc này tế điện thần Gaya bỗng rung chuyển, mấy cái cột trụ nhà đổ xuống, tạo thành những cái lỗ sâu hoắm dưới đất.



Ông ta thật không thể tưởng tượng nổi ở Đảo Quốc lại có ai dám ra tay với Võ Đằng Anh Tử.



“Tìm, tìm bằng được người đó cho tôi, dùng toàn bộ lực lựng của nhà Võ Đằng thì cũng phải nghiền nát kẻ đó cho tôi!”

Đôi mắt ông ta dường như phát điên, sát ý dâng lên cuồn cuộn. Ông ta vừa dứt lời thì trong không gian bỗng có một giọng nam vọng tới.



“Không cần tìm nữa, tôi đang ở trước mặt các người đây!”




Giọng nói vang lên, mười ba người Võ Đằng Nguyên đồng loạt ngẩng đẩu thì thấy một người thanh niên đứng chắp tay, lơ lửng trên đầu bọn họ với ánh mắt thản nhiên.



Võ Đằng Nguyên co đồng tử, mười hai người khác thì cũng tái mặt. Tất cả những người có mặt, ngoài Võ Đằng Nguyên là một vương cấp thực sự ra thì những người khác cũng đều có tu vi bán vương cấp, vậy mà khi một người thanh niên lẳng lặng tiếp cận thì bọn họ lại không hề phát hiện ra. Không thể nào?



“Là cậu giết chết Anh Tử?”




Võ Đằng Nguyên đè nén nỗi kinh hãi và bắt đầu hỏi.



Người thanh niên chính là Diệp Thiên. Sau khi cậu thiêu cháy Võ Đằng Anh Tử thì mở Phong Lôi Bộ bước thẳng tới đền thờ Gaya, vừa đúng lúc mấy người Võ Đằng Nguyên đang ra hiệu lệnh.



“Hừ!”



Đối diện với lời chất vấn của Võ Đằng Nguyên, cậu chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng: “Tôi không chỉ giết chết cô ta mà còn muốn tiêu hủy cả gia tộc Võ Đằng các người nữa!”



“Ngông cuồng!”, Võ Đằng Nguyên còn chưa lên tiếng thì một vị trưởng lão đứng bên cạnh đã gầm lên.



Ông ta vung tay về phía Diệp Thiên, chưởng ấn khiến cho dòng khí lưu co lại và trực tiếp áp về phía cậu.



Diệp Thiên chắp tay sau lưng, chẳng buồn làm gì, chưởng ấn mà chưởng lão kia phát ra bỗng hóa thành vụn sáng, bản thân ông ta thì giống như bị sét đanh, máu chảy ra từ mắt mũi miệng và đổ rầm ra đất, tắt thở.



Một vị trưởng lão đã bị mất mạng như thế, những người khác thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì, ai cũng sợ hãi bất an, đến cả Võ Đằng Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc.



Ông ta đường đường là một vương cấp tám sao mà không biết Diệp Thiên ra tay kiểu gì, chỉ cảm nhận thấy một luồng sức mạnh vô hình bao vây lấy bọn họ.



“Các hạ là ai? Tại sao lại muốn làm kẻ địch với gia tộc Võ Đằng chúng tôi?”



Ông ta biết Diệp Thiên không hề đơn giản, đành phải đè nén cơn tức giận trước đó. Một kẻ địch như thế này, ông ta phải đối phó một cách cẩn thận.



“Tôi là ai, ông không xứng để hỏi!”



Diệp Thiên với ánh mắt lạnh lùng đưa một tay ra, năm ngón tay xoay tròn, một luồng sức mạnh khó có thể miêu tả lập tức bao gọn lấy mười ba người kia và dần thu nhỏ lại.



“Đây là lực tinh thần sao?”



Võ Đằng Nguyên vô cùng kinh ngạc, ông ta thật sự không ngờ, khi ông ta còn sống lại gặp một loại lực tinh thần khủng khiếp tới mức này. Cho dù có là thần Gaya dùng linh hồn thể xuất hiện và dùng hình thái của linh hồn thể để tu luyện hàng trăm năm thì cũng chưa chắc có thể sở hữu được sức mạnh khủng khiếp như thế này.



“Giao cô gái Hoa Hạ mà các người đã bắt ra, tôi có thể sẽ tha mạng cho những người già trẻ con khác, và tôi cũng chỉ cho các người một cơ hội duy nhất mà thôi!”



Diệp Thiên cong năm ngón tay, sau đó chặp lại. Lực tinh thần khủng khiếp của cậu sẽ bóp nát mười ba người kia.
“Hóa ra là tới tìm cô ta.”



Võ Đằng Nguyên lầm bẩm. Ông ta tưởng một minh tinh của Hoa Hạ thì có thể tùy ý xử trí, dù có bất kỳ hậu quả như thế nào thì bọn họ cũng ganh vác được, nhưng thật không ngờ đằng sau Cố Giai Lệ lại là một nhân vật khủng khiếp như thế này.




Ông ta còn chưa kịp đáp lại thì Diệp Thiên đã quay người nhìn về phía tượng thần trước đó đã dung nạp linh thể của thần Gaya.



“Là tên này à?”



Diệp Thiên đanh mắt, đôi mắt bỗng lóe lên, một luồng sáng phóng ra.



“Rầm!”



Tượng đồng quỷ thần rắn chắc lập tức vỡ vụn, lúc này ở cách đó hàng nghìn kilomet, thần Gaya đang tĩnh tâm bỗng mở mắt.




“Ai dám hủy tượng thần của ta?”







"Ai dám phá hủy tượng thần của tôi?”



Đôi mắt thần Gaya ánh lên sát ý, trong hàng trăm năm qua cô ta đã dùng hình thái của thể linh hồn dung nạp vào trong tượng thần nên mới có được một nơi trú ngự.



Mặc dù linh hồn của cô ta mượn thân xác của Cố Giai Lệ để có thể thoát ra khỏi tượng thần nhưng giữa cô ta và tượng thần vẫn có sự liên kết linh hồn mật thiết. Tượng thần có gặp vấn đề gì thì cô ta đều có thể cảm nhận được.



“Rầm!”



Cô ta đang ngồi thiền bên bờ biển bỗng đứng dậy, đôi mắt màu lam lạnh giá hằm hằm sát khí.



“Tôi thật sự muốn xem xem, kẻ nào to gan dám khiếu khích tôi!”



Cô ta kiễng chân, mặt biển hõm xuống và cô ta lao như một quả bom vào mây xanh hướng về phía điện thần.



“Rốt cuộc cậu là ai? Cậu có biết cậu đang làm gì không?”



Tượng thần Gaya vỡ vụn, Võ Đằng Nguyên như muốn sụp đổ, ông ta mặc kệ việc lực tinh thần đang bao vây, chỉ đẩy mạnh tay ra như muốn phá vỡ lực tinh thần.



Từ khi Diệp Thiên bước vào cảnh giới phá nguyên thì lực tinh thần đã trở nên vô cùng dồi dào, dù có là một kẻ vương cấp chín sao dùng toàn lực tấn công thì cũng không thể nào công kích được, huống hồ là một vương cấp tám sao.



Phản lực khiến cho Võ Đằng Nguyên bật lùi lại, còn Diệp Thiên thì vẫn y nguyên, chỉ quay đầu nhìn về hướng xa.



Lúc này, thần điện Gaya vốn sừng sững, trông vô cùng đồ sộ thì nhiệt độ bỗng giảm xuống. Từ phía xa, một luồng ánh sáng màu lam đang xuyên không lao tới như một tinh thể.



“Rầm!”



Một bóng hình lướt tới xuất hiện trước mặt đám đông. Đó chính là thần Gaya.



Diệp Thiên nhìn chăm chăm phía trước, biểu cảm khẽ thay đổi.



Lúc này, người đứng trước mặt cậu chính là Cố Giai Lệ. Vẻ ngoài, cách ăn mặc đều là Cố Giai Lệ, chỉ có khí tức trên người là cậu cảm thấy vô cùng xa lạ.



Một lúc sau, đôi mắt Diệp Thiên trở nên lạnh giá.
1647411869639.png

Thần Gaya có thể cảm nhận được sát ý không ngừng dâng lên từ Diệp Thiên. Cô ta khẽ tái mặt: “Chính cậu đã phá hủy thần tượng của tôi?”



“Ầm!”




Diệp Thiên không hề trả lời, chỉ thấy có một âm thanh nặng nề vang lên.



Lực tinh thần cực kỳ mạnh của cậu giống như một cái búa khổng lồ dội xuống đầu mười hai vị trưởng lão. Một chiêu thôi khiến cho mười một người mất mạng, chỉ còn lại duy nhất Võ Đằng Nguyên – vương cấp tám sao là giữ được mạng sống nhưng cũng bị thương nặng, khí tức bị hao tổn tới cực điểm.



“To gan!”



Thần Gaya tức giận quát lên. Cô ta không ngờ Diệp Thiên lại dứt khoát như vậy, không thèm quay đầu lại, tiếp tục ra tay với những người của gia tộc Võ Đằng.




Gia tộc Võ Đằng tín nhiệm cô ta, cô ta chính là thần linh của gia tộc vậy mà Diệp Thiên lại giết hết những thần dân ngay trước mặt, đây ra ràng là một sự khiêu khích trắng trợn.



Cô ta đang định ra tay thì không ngờ Diệp Thiên đã tung chưởng ra trước.



“Ầm!”



Nguồn chân nguyên điên cuồng tạo thành một đường trong khung trung dài hàng trăm mét vừa hay chạm đúng đến trước mặt thần Gaya.



Thần Gaya lại tái mặt. Cô ta tung chưởng đụng độ trực diện với Diệp Thiên.



“Rầm rầm!”



Một tiếng nổ vang lên, thần Gaya lùi về sau, đạp chân hai bước trong không trung rồi bật lùi ra sau hàng chục thước.



Lúc hoàn hồn thì cô ta cảm thấy kinh hãi.



Chưởng đấm của Diệp Thiên đủ để khiến cô ta bật lùi lại sao?



Thanh niên nhìn chưa tới 20 mươi tuổi này lấy đâu ra sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ?



“Chưởng này là để cảnh cáo cô!”



Diệp Thiên nhìn với ánh mắt lạnh lùng và đầy âm sầm.



“Bây giờ, ngay lập tức thoát khỏi cơ thể cô ấy thì tôi sẽ tha mạng cho cô!"



“Không thì tôi sẽ rút cô ra khỏi người cô ấy để hình thần của cô bị tiêu diệt luôn đấy!"



“Ha ha!”



Mặc dù thần Gaya cảm thấy kinh ngạc với quyền đánh của Diệp Thiên nhưng khi nghe cậu nói vậy, cô ta chỉ bật cười.



“Nhãi con, cậu tưởng cậu là ai mà dám ra lệnh cho thần Gaya tôi?”



“Khi tôi còn tung hoành khắp thiên hạ thì không biết là cậu đang ở chỗ nào đấy. Đừng tưởng là có lực tinh thần thì dám láo, cho rằng mình là vô địch thiên hạ!”


“Linh môi này khó khắn lắm tôi mới tìm được sau hàng trăm năm ngủ say, cậu muốn tôi từ bỏ sao?”
Thần Gaya phụt cười, đặt hai tay trước ngực, sức mạnh của chân nguyên từ xung quanh không ngừng tập trung lại mang theo sức mạnh của đất trời giống như mây đen bao trùm quả một tòa thành.



“Vừa rồi đỡ đòn của cậu tôi chỉ là thăm dò mà thôi. Cậu thật sự cho rằng cậu đủ tư cách làm đối thủ của tôi sao?”




“Hôm nay, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là thực lực thật sự của thần Gaya!"



Cô ta cười lạnh lùng, tay khẽ vươn ra và tung một chưởng về phía Diệp Thiên.



Không gian trước mặt Diệp Thiên trở nên méo mó, một chưởng dường như bóp mép cả không gian, vô số nguyên khí từ xung quanh xông tới hình thành một ấn quang to hơn chục thước và đổ về phía Diệp Thiên.



Diệp Thiên khẽ nheo mắt, tay phải kéo mạnh, xương bàn tay kêu răng rắc, chưởng đánh của cậu lao ra không trung.




“Rầm!”



Chưởng đánh của Diệp Thiên va chạm với quang ấn, cơ thể Diệp Thiên bỗng run lên và bật lại phía sau.



Còn thần Gaya thì không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế. Nguyên khí xung quanh xoay vòng, dường như chỉ để cho cô ta sử dụng.



“Hừ, không biết tự lượng sức mình!”



Cô ta cười lạnh lùng, giọng điệu mang theo sự chế nhạo.



“Dựa vào thần võ song tu của cậu, chỉ cần chưa đạt tới hoàng cấp thì trước mặt tôi cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi!”



Võ Đằng Nguyên bị thương nặng ở dưới nhìn thấy cảnh tượng đó thì càng tỏ ra kinh sợ thần Gaya hơn.



Diệp Thiên mạnh tới mức nào chứ, ông ta biết rất rõ, nhưng dù có mạnh như vậy mà vẫn bị thần Gaya đánh lui thì ông ta bỗng trỗi dậy sự tôn kinh vô bờ.



Đây chính là thần Gaya, thần quỷ bảo hộ cho gia tộc Võ Đằng hàng trăm năm qua.



Trên không trung, Diệp Thiên lùi về sau hai bước, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.



Cậu chỉ mới va chạm với thần Gaya mà đã có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của cô ta. Dù là thần quỷ và nhập vào Cố Giai Lệ thì thực lực của người này cũng mạnh hơn nhiều so với Cận Vô Trần – người đã đột phá lên hoàng cấp.



Về sức mạnh, Cận Vô Trần mới chỉ vừa bước vào hoàng cấp, cảnh giới còn chưa thật sự ổn định. Còn thần Gaya trước mặt, dù chỉ là linh thể nhưng thực lực chắc chắn đã là hoàng cấp rồi.



Thật khó có thể tưởng tượng nếu như cô ta hồi phục lại như thời kỳ hoàng kim thì thực lực sẽ khủng khiếp tới mức nào.



Diệp Thiên dù kinh ngạc nhưng không hề kiêng dè. Thần Gaya có mạnh tới đầu thì cũng chỉ hơn Cận Vô Trần đôi chút, lúc nàylực tinh thần của cậu đã thay ra đổi thịt nên cho dù thần Gaya có quay lại thời kỳ đỉnh phong thì cũng có gì phải sợ chứ.



“Nếu như là lúc khác thì tôi nhất định sẽ phân thắng bại với cô, nhưng giờ cô đoạt thân xác của người khác, thủ đoạn bỉ ổi thì tôi sẽ khiến cô không còn nơi nào để nhập được vào nữa!”



1647411884002.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK