Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 486: Một vuốt khóa chặt phạm vi 300 mét.

“Đại sư Trí Đức sao?”

Diệp Vân Long khẽ run rẩy đồng tử, giọng điệu mang theo vẻ nghiêm trọng.

Trong giới võ lâm của Hoa Hạ cổ đại có Hồ Nguyệt Ngọc, Phật Môn Cổ Thiếu Lâm, Võ Đang được công nhận là ba thánh địa của giới võ đạo. Với sự diễn biến hàng nghìn năm, Hồ Nguyệt Ngọc và Võ Đang có thanh thế ngày càng đi xuống. Năm đó dù Tiếu Phật Tây Lĩnh đơn phương độc mã định tấn công Cổ Thiếu Lâm thì cũng không thể khiến danh tiếng của Cổ Thiếu Lâm bị tổn hại một chút nào.

Tất cả, đều là nhờ vào vô số cao thủ của Cổ Thiếu Lâm, nhân tài đông nghịt. Và đây chính là Thái Sơn Bắc Đẩu thật sự của giới võ đạo Hoa Hạ.

Vị đại sư Trí Đức này chính là trụ chì hiện tại của viện Cổ Thiếu Lâm Đạt Ma và là người truyền công.

Dù đã hơn trăm tuổi nhưng sáu mươi năm trước ông ấy đã tung hoành khắp Hoa Hạ, đánh bại không ít kẻ địch từ bên ngoài của Hoa Hạ, đây là một cao thủ vô thượng của Phật Môn, địa vị được tôn sùng và rất có danh tiếng trong giới võ lâm.

Điều truyền kỳ nhất chính là ông ấy là một cao thủ cùng thời với Long Hoàng, là đại diện cho sức mạnh tối cao.

Nhưng sau khi dành thắng lợi trong trận chiến các cao thủ của phương Đông và Phương Tây thì đại sư Trí Đức đã ở ẩn tại Cổ Thiếu Lâm, không xuất hiện nữa. Hàng chục năm qua cũng không nhìn thấy bóng dáng của ông. Diệp Vân Long không thể ngờ một cao thủ tuyệt đỉnh như ông ấy lại xuất hiện ở đây.

Hơn nữa sẽ bộ dạng của ông ấy thì có vẻ như tới vì Diệp Thiên.

“Trí Đức sao?”

Nghe pháp hiệu xa lạ này, đôi mắt Diệp Thiên khẽ xao động: “Ông là người của Thiếu Lâm?”

Mặc dù cậu chưa từng giao đấu nhưng trong những năm ra Bắc vào Nam kia thì cũng biết không ít các cao thủ của Thiếu Lâm. Pháp quyết nội công mà bọn họ tu luyện cũng tạo ra được điều kỳ diệu như những gì vị đại sự Trí Đức trước mắt thể hiện. Chỉ có điều tu vi của người trước mặt đã đạt tới mức không thể tin, tới trình độ thuận theo tự nhiên rồi.

Toàn bộ cơ thể ông ấy đều ẩn chứa một sức mạnh kim cang đặc biệt giống như một vị Phật thật sự có thể hóa thân thành kim cang đáng sợ bất cứ lúc nào.

“A Di Đà Phật, Diệp đế vương đúng là tinh ý!”

Đại sư Trí Đức khẽ gật đầu với Diệp Thiên sau đó chỉ về Trương Chí Lăng đang ở phía sau.

“Vị Trương chưởng môn phái Võ Đang này có tiên sư là bạn của tôi, tôi không biết giữa Diệp đế vương và ông ấy có thù hằn gì nhưng hôm nay tôi muốn thương lượng với cậu. Mong Diệp đế vương giơ cao đánh khẽ, sự việc chỉ tới đây thôi thì thế nào?”

Ông ấy khẽ mỉm cười, nhìn về hướng Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười nhàn nhạt, không phản bác vì vốn cậu cũng không có ý muốn giết Trương Chí Lăng, chẳng qua là Trương Chí Lăng cứ dồn ép cậu.

“Đại sư Trí Đức!”

Trương Chí Lăng bừng tỉnh, đôi mắt trông u ám vô cùng.

“Diệp Lăng Thiên giết sư đệ của tôi, hủy họai danh tiếng của Võ Đang. Chuyện này, tôi nhất định phải đòi lại sự trong sạch, mong đại sư đừng xen vào!”

Mặc dù ông ta đang vô cùng tức giận nhưng không dám lỗ mẵng. Dù lúc này ông ta là chưởng môn Võ Đang thế nhưng đại sư Trí Đức là một cao thủ cùng thời với tiên sư Vô Tướng đạo trưởng, tu vi đã sớm vượt qua siêu phàm thần phẩm và lên tới mức nào thì còn chưa biết.

“Trương chưởng môn, ông muốn báo thù, tôi không ngăn cản nhưng đừng trách tôi nói thẳng, ông không động nổi vào cậu ta đâu!”

“Dù ông có dùng thân hóa kiếm, muốn sống chết tới cùng thì cũng không làm được!”

“Hiện tại, cậu ta vẫn chưa dùng hết toàn bộ sức lực, ông có hiểu không?”

“Nếu như cậu ta dùng hết thì lúc này ông đã chết từ lâu rồi!”

Đại sư Trí Đức chậm rãi quay người, biểu cảm trông hết sức nghiêm túc khiến cho Trương Chí Lăng run rẩy.

“Cái gì?”

Ông ta bỗng bàng hoàng. Bản thân lấy thân hóa kiếm bằng tu vi siêu phàm thần phẩm, nhát kiếm này sẽ kinh thiên động địa khiến thần quỷ phải hờn khóc, ông ta có đủ tự tin là có thể mạng đổi mạng với Diệp Thiên vậy mà vị đại sư Trí Đức đã lâu không xuất thế này lại nói rằng ông ta không thể khiến Diệp Thiên bị thương nổi sao?

Dù không cam tâm nhưng ông ta cũng đành lẳng lặng im miệng. Bất luận là tu vi hay con mắt nhìn người thì đại sư Trí Đức đều hơn không biết ông ta bao nhiều lần. Đến ông ấy còn cho rằng Trương Chí Lăng không thể khiến Diệp Thiên bị thương thì chứng tỏ tu vi của Diệp Thiên vượt xa hơn rất nhiều so với những gì ông ta thấy lúc này.

Còn Diệp Thiên chỉ nhìn chăm chăm đại sư Trí Đức, miệng nở nụ cười hứng thú.

Đúng là cậu chưa dùng hết thực lực đối với Trương Chí Lăng nhưng đến cả Trương Chí Lăng còn không cảm nhận được, thế mà đại sư Trí Đức vừa xuất hiện, chỉ nhìn qua đã biết cậu còn dư thực lực, có thể cảm nhận được sức chiến đấu của cậu thì khiến cậu cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Theo như cậu cảm nhận, trên người đại sư Trí Đức phát ra làn sóng cực kỳ nguy hiểm, đến cậu còn cảm thấy bị uy hiếp thì có thể thấy rằng cảnh giới tu vi của vị đại sư này đã đạt tới mức khó mà có thể tưởng tượng nổi rồi.

Cậu khẽ nhếch miệng cười, thầm cảm thấy thú vị: “Hoa Hạ rộng lớn, đúng là ngọa hổ tàng long, với một nhân vật như đại sư đúng là tôi mới lần đầu gặp đấy!”

Lúc này đại sư Trí Đức đã mặc kệ Trương Chí Lăng chỉ nhìn Diệp Thiên và khẽ mỉm cười.

“Một anh tài tuyệt thế như Diệp đế vương, lão tăng cũng thấy lần đầu. Nếu như Diệp đế vương ở thời đại của chúng tôi thì chắc đã là người đứng đầu rồi!”

Ông ấy bước lên một bước, bánh xe ánh sáng dưới chân phát ra ánh sáng chói mắt và tiếp tục nói: “Không giấu dì Diệp đế vương, lần này lão tăng tới là vì đế vương!”

“Ồ!”

Diệp Thiên khẽ ngước mắt.

Đại sư Trí Đức chắp tay mỉm cười: “Những năm gần đây cậu một bước lên tiên, danh tiếng chấn động khắp thiên hạ, còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã xếp thứ năm trong bảng xếp hạng cao thủ, thật khiến lão tăng hiếu kỳ!”

“Mặc dù lão tăng bế quan trong Thiếu Lâm nhiều năm không xuất quan nhưng nghe danh tiếng về một người anh hùng trẻ tuổi như Diệp đế vương thì cũng thật muốn gặp một lần để xem cậu có thật sự vô địch như lời đồn hay không!”

“Tính ra, lão tăng đã không ra tay với ai 18245 ngày rồi. Hôm nay tới đây là muốn thọ giáo Diệp đế vương vài chiêu, không biết Diệp đế vương thấy thế nào?”

Ông ấy vừa dứt lời, không chỉ có Diệp Vân Long mà ngay cả Trương Chí Lăng cũng đều tái mặt.

Đại sư Trí Đức – một vị Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm lại muốn tìm Diệp Thiên để tỉ thí sao?

Hoa Lộng Ảnh khẽ dao động đôi mắt, cảm thấy bàng hoàng. Trước đó Diệp Thiên ra tay với Trương Chí Lăng thắng lợi đã khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, vậy mà giờ một vị cao thủ tuyệt thế trước giờ không chịu xuất thế lại muốn làm khó Diệp Thiên sao?

Diệp Thiên đặt một tay ra sau lưng, nhếch miệng cười.

“Đại sư thật thú vị!"

“Tôi cũng muốn thọ giáo một chút về tuyệt kỹ Phật môn bao trùm khắp Hoa Hạ đấy!”

“Ra tay đi!”

Nói xong, cậu đưa một tay ra, ra hiệu mời đại sư Trí Đức.

“Được, quả không hổ danh là đế vương bất bại!”

Ánh mắt đại sư Trí Đức sáng lên, bánh xe ánh sáng dưới chân chuyển động. Ông ấy đưa tay ra, năm ngón tay khẽ con, ngón trỏ và ngón giữa chặp lại, ngón út và ngón áp út cũng vậy để tạo thành thế như vuốt rồng.

“Long Trảo Thủ sao?”

Diệp Thiên khẽ nhéo mắt, đại sư Trí Đức vung tay quét tới.

“Vụt!”

Ba vệt dài quẹt ngang không gian, tiếng rồng gầm vang lên chấn động bốn phía. Hình ảnh một chiếc vuốt rồng khổng lồ bao trùm lên Diệp Thiên, trong nháy mắt đã khóa chặt không gian trong vòng vài trăm mét quanh người cậu.

Một vuốt đã khóa ba trăm mét.
Chương 487: Long Hoàng chuyển lời

Trương Chí Lăng ở phía sau nhìn mà há hốc miệng, biểu cảm chấn động, cú này còn mạnh hơn gấp hàng chục lần so với vừa rồi ông ta dùng bản đồ Thái Cực để nhốt Diệp Thiên lại.

Nếu ông ta phải đối mặt với cú này, e rằng trong tích tắc sẽ bị bị gãy đôi người, rồi đứt thành nhiều mảnh.

“Được!”.

Diệp Thiên đứng phía trước khua mạnh, cú Long Trảo Thủ này đã bịt kín hoàn toàn mọi không gian mà cậu có thể tránh.

Trong mắt cậu lóe lên hứng thú chiến đấu, một tay kéo một cái, đẩy mạnh một chưởng ra.

“Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!”.

“Ào!”.

Biển lửa giăng khắp trời, vụt ra từ trong lòng Long Trảo màu vàng, một bàn tay lớn màu đỏ rực được lửa vây quay lập tức xuất hiện, đập thẳng vào Long Trảo.

“Rầm rầm!”.

Hai bên đập vào nhau, giằng co khoảng mười giây, Long Trảo màu vàng khổng lồ cuối cùng không cầm cự được, lập tức vỡ ra, chỉ còn những ngọn lửa nhỏ cháy rực.

Diệp Thiên đạp lên sóng lửa, như chiến thần hỏa diệm, khiến tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, đờ ra như người mất hồn, còn đại sư Trí Đức cũng mặt đầy kinh ngạc, trong mắt vô cùng cảm khái.

“Đế Vương Bất Bại giỏi lắm!”.

Hai tay ông ấy chắp lại, nội lực trong người tỏa ra, và không xuất ra chiêu thứ hai.

Diệp Thiên thấy vậy, năm ngón tay co lại, biển lửa lập tức biến mất, đối mặt với ông ấy.

Đại sư Trí Đức nhìn thẳng vào Diệp Thiên, cuối cùng nở một nụ cười.

“Đế Vương Diệp, lần này tôi đến thực ra là vì có một người bạn nhờ, bảo tôi đến chuyển lời tới cậu!”.

“Nhưng trước khi đến đây, tôi cho rằng cậu vẫn chưa đạt tới cấp độ của chúng tôi, tôi cảm thấy quyết định của ông ấy có hơi nhầm lẫn!”.

“Nhưng bây giờ, tôi mới biết là do tôi đã quá nhầm!”.

Diệp Thiên không quan tâm, chỉ mỉm cười nói: “Có một người bạn nhờ ông chuyển lời tới tôi? Không biết là ai vậy?”.

Đại sư Trí Đức nheo mắt, thu nụ cười lại, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

“Người nhờ tôi chuyển lời tới cậu, cậu chưa từng gặp, nhưng chắc là cậu đã từng nghe đến biệt hiệu của ông ấy!”.

“Người trong giới võ thuật Hoa Hạ gọi ông ấy là... Long Hoàng!”.

Cái tên “Long Hoàng” vừa được nói ra, cho dù là Diệp Vân Long, Lương Long Đình, Vương Hướng Hầu hoặc vị chưởng môn của Võ Đang là Trương Chí Lăng, ai nấy đều biểu cảm sững sờ.

Cái tên này giống như trọng lượng ngàn vàng, như một cánh buồm lớn của một thời đại, khiến tất cả mọi người hoàn toàn chìm trong im lặng, không còn hé nửa lời.

Diệp Thiên đút một tay vào túi, ánh mắt hơi chững lại.

“Long Hoàng? Long Hoàng Hoa Hạ?”.

Đối với biệt hiệu này, cậu không hề thấy quen, nhưng đúng là đã nghe qua không ít lần, cho dù những năm nay cậu đi khắp các nơi nguy hiểm lớn, gần như đi đến mỗi một vùng hiểm trở, cậu đều nghe được về truyền thuyết của Long Hoàng.

Nghe nói đây là một cao thủ đã thành danh từ cuối thời Tiền Thanh, thành tích của ông ta không kể xiết, và tu vi của ông ta cũng thuộc hàng tuyệt thế bá đạo.

Ông ta đã trải qua thời kỳ cuối của triều Thanh Đình, Dân Quốc, giải phóng, cải cách, từ trước đến giờ luôn đứng trên đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ, thực lực tu vi đã đạt đến cấp độ không thể đo lường nổi, xưa nay ít khi lộ diện.

“Thì ra là Long Hoàng bảo đại sư Trí Đức đến, xem ra bọn họ tìm đến tướng Diệp, sự việc không đơn giản rồi!”.

Năm vị đại tướng như Lương Long Đình và Vương Hướng Hầu đều nhìn nhau, biểu cảm vô cùng chấn động.

Giang Hải Thiên ở bên cạnh đã bị sức mạnh của Diệp Thiên làm cho khiếp sợ từ nãy, lúc này nghe thấy hai chữ “Long Hoàng”, vẫn không kìm được hỏi Vương Hướng Hầu: “Tướng Vương, Long Hoàng này là ai vậy?”.

Vương Hướng Hầu nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, những vẫn trả lời: “Vốn dĩ với đẳng cấp của ông vẫn chưa đủ tư cách để biết về sự tồn tại của Long Hoàng, nhưng nể tình ông tuổi cao và lập nhiều chiến công, tôi sẽ nói rõ chút cho ông nghe!”.

“Long Hoàng, là người nhận được huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc!”.

“Ông ấy sinh ra từ cuối thời Tiền Thanh, từng là thống soái đại nội của triều Thanh, trong thời kỳ các cường quốc sang xâm chiếm, từng một mình đánh bại chín vị siêu phàm phương Tây, thời kỳ kháng chiến liên tiếp chiến thắng sáu vị kiếm thủ vô thượng của Đảo Quốc!”.

“Thời kỳ đầu giải phóng, những kẻ phản loạn cùng Chiến Thần Điện, hội tụ 13 vị siêu phàm thần phẩm phương Tây đến nước ta làm mưa làm gió, cuối cùng 13 vị siêu phàm thần phẩm này đều bị ông ấy giết chết, không xót một ai!”.

“Vì có công lớn với đất nước, nên thái tổ đích thân phong ông ấy làm Quốc Sĩ!”.

Giang Hải Thiên nghe thấy, biểu cảm thay đổi liên tục, càng lúc càng sửng sốt, suýt nữa sợ đến mức đờ người ra.

Người nhận được huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc, thân phận này đã khiến nhà họ Giang phải ngưỡng mộ rồi, nhưng câu nói sau đó “Thái tổ đích thân phong ông ấy làm Quốc Sĩ” đã khiến ông ta hoàn toàn run rẩy.

Thái tổ là nhân vật như thế nào chứ, là anh hùng trong các anh hùng gây chấn động thế giới đó, cho dù là tổng thống Mễ Quốc, hoàng đế Sa Nga đều phải nhún nhường, đến thái tổ còn đích thân phong Long Hoàng là Quốc Sĩ, thì “Long Hoàng” này phải đáng sợ đến mức nào chứ?

Trong không trung, Diệp Thiên hoạt động khớp cổ, chứ không có phản ứng mạnh như những người khác khi nghe về “Long Hoàng”.

Cậu nhìn về phía đại sư Trí Đức, nhẹ nhàng nói: “Tôi và Long Hoàng chưa bao giờ gặp nhau, cũng không có gì liên quan đến nhau cả, không biết ông ấy bảo đại sư đến tìm tôi là muốn chuyển lời gì?”.

Vầng sáng dưới chân đại sư Trí Đức đã tan biến, như thể trở lại về một tăng lữ bình thường, ông ấy nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.

“Tôi bế quan trong Cổ Thiếu Lâm đã mười năm, thì ba ngày trước, Long Hoàng đột nhiên đến Thiếu Lâm hẹn gặp tôi, ông ấy nói với tôi, Hoa Hạ lại xuất hiện thêm một hào kiệt chấn động thế giới!”.

“Ông ấy bảo tôi đến thủ đô tìm cậu, và nhờ tôi chuyển lời...”.

“Tương lai của võ lâm Hoa Hạ sẽ do cậu gánh vác, giới võ thuật Hoa Hạ sẽ do cậu bảo vệ!”.

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động, đột nhiên lắc đầu.

“Đại sư, câu nói này đối với tôi mà nói, nghe xong rồi nhưng cảm thấy không khác gì chưa nghe cả!”.

“Tôi tu luyện võ thuật là vì bản thân tôi, tôi không phải chúa cứu thế, càng không phải nhân vật đóng vai chúa cứu thế, khác với Long Hoàng là cao thủ lớn vì nước vì dân!”.

“Mong ông hãy về chuyển lời cho Long Hoàng, chuyện lớn như vậy hãy bảo ông ấy đi tìm người giỏi hơn đi!”.

Có lẽ người khác khi nghe thấy câu nói này sẽ vui mừng đến mức khí huyết sục sôi, gánh vác toàn bộ nỗi vinh nhục của giới võ thuật Hoa Hạ trên vai, nhưng Diệp Thiên lại không hề có ý định đó.

Cậu chưa từng nghĩ sẽ làm anh hùng gì cả, cậu đi đến ngày hôm nay đều là vì bản thân cậu, vì để có đủ năng lực bảo vệ người thân và người yêu, chứ không phải đi làm chúa cứu thế gì đó.

Giống như lần trước Thông Thiên Kính nói với cậu, tương lai trái đất sẽ gặp đại nạn, cậu chỉ nghĩ sẽ cố gắng hết sức để nâng cao tu vi, bảo vệ người xung quanh được an toàn, chứ không phải muốn một mình gánh vác cả trời đất, cứu vãn cả thế giới.

Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, đại sư Trí Đức không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Ông ấy tuyên bố tiếp.

“Lần này lão tăng đến đây, đã chuyển xong lời mà Long Hoàng nhờ, còn Đế Vương Diệp muốn làm thế nào thì lão tăng đương nhiên sẽ không can thiệp!”.

“Nhưng Long Hoàng từng nói, chỉ riêng về thiên bẩm mà nói, ba người ông ấy gộp lại cũng không sánh được với một Diệp Lăng Thiên!”.

“Một người, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, có lẽ tương lai không xa, Long Hoàng sẽ đích thân đến thủ đô gặp cậu!”.

“Lúc đấy, tôi nghĩ cậu sẽ thay đổi suy nghĩ đó!”.

Ông ấy nói dứt, chắp tay về phía Diệp Thiên, vầng sáng dưới chân lóe lên, một lần nữa xuất hiện thì đã ở rất xa và dần dần biến mất.

Ánh mắt Trương Chí Lăng nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiên, tự biết hôm nay đã không thể tranh đấu với Diệp Thiên được nữa, thế là biến thành một tia sáng, biến mất về phía xa.

Diệp Thiên nhìn về phía hai người rời đi, hơi thất thần.

“Long Hoàng?”.

Một lúc sau, cậu khẽ cười thành tiếng, sau đó đột nhiên bay xuống, đáp xuống đại sảnh Trung Hoa Các.

Ánh mắt của mọi người trong đại sảnh nhìn cậu đột nhiên đổi khác, vừa ngưỡng mộ, sùng bái, kính nể, gì cũng có, Tiết Tử Kỳ trước đó coi thường Diệp Thiên thì lúc này hai mắt long lanh, chỉ muốn dính chặt vào người Diệp Thiên luôn.

Diệp Thiên chào bọn Lương Long Đình xong, ánh mắt cậu đột nhiên quay sang nhìn thẳng vào Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân.

“Những chuyện khác đã giải quyết xong!”.

“Các người nghĩ tôi nên đối phó với nhà họ Giang các người thế nào đây?”.
Chương 488: Uy chấn thiên hạ

Diệp Thiên chỉ liếc mắt qua nhìn, hai đại tướng Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân của nhà họ Giang đều giật mình tái mặt, mắt cũng không dám nhìn.

Đến lúc này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được, bản thân đã đánh giá quá thấp sức nặng của võ giả, nhất là Diệp Thiên với khí thế vô cùng ngút trời như vậy, lại càng có trọng lượng kinh người trong lòng Hoa Hạ lớn mạnh, căn bản không phải thứ nhà họ Giang bọn họ có thể lay chuyển được.

Lần này tuy rằng bọn họ đã mời năm vị tướng khác nhau, để ông hai nhà họ Giang hợp tác với hai bí thư tỉnh khác cùng ký kết hiệp định, đưa xuống một triệu binh lính nhưng vẫn không đánh được Diệp Thiên, mà ngược lại còn bị Diệp Thiên giết chết.

Nhất là Giang Hải Thiên, ông ta cầu mong không có sơ hở gì nên đích thân lên Võ Đang mời Trương Chí Lăng trở thành chiêu bài cuối cùng, nhưng ngay cả Trương Chí Lăng cũng đang bị Diệp Thiên nắm trong tay, như vậy đồng nghĩa tất cả mọi thủ đoạn của nhà họ Giang, toàn bộ những gì sắp đặt đều không đáng một xu trước mặt Diệp Thiên.

Cho dù là bốn giới chính trị, kinh thương, quân đội, võ đạo thì Diệp Thiên đều áp đảo nhà họ Giang. Sự tồn tại như vậy, đừng nói là chặt đứt tứ chi của hai anh em đời thứ ba nhà họ Giang, mà cho dù là tiêu diệt nhà họ Giang, e rằng Hoa Hạ to lớn như vậy cũng không có ai dám nói một lời nào giúp nhà họ Giang.

“Diệp… Tướng Diệp, là nhà họ Giang tôi sai rồi!”

Vị lão tướng Giang Hải Thiên đã từng chinh chiến khắp nơi, cuối cùng cũng phải cúi thấp đầu cao ngạo, ánh mắt có chút ẩm ướt.

Với sức mạnh nhà họ Giang, đối mặt với bốn gia tộc lớn thủ đô cũng không hề thua kém, nhưng ông ta lại không ngờ được, nhà họ Giang lại có một ngày ở trước mặt rất nhiều người nổi danh của thủ đô lại phải xin lỗi người khác như vậy.

“Hai đứa cháu của tôi dám gây hấn với tướng Diệp, hậu quả bây giờ đều là tự làm tự chịu, còn về việc tìm người đến liên thủ làm khó tướng Diệp thì đều là ý kiến của một mình Giang Hải Thiên tôi, vẫn mong tướng Diệp giơ cao đánh khẽ, cứ lấy mạng một mình tôi, bỏ qua cho nhà họ Giang!”

“Chậc!”

Các khách khứa xung quanh đều hít sâu một hai, ai ai cũng mang vẻ mặt kinh sợ.

Giang Hải Thiên là ở cấp bậc nào chứ, nhưng hiện tại lại cúi đầu khom lưng với một người trẻ tuổi, lúc này, bọn họ lại lần nữa bị khuất phục bởi sức mạnh răn đe của Diệp Thiên.

“Bố!”

Giang Vũ Dân bên cạnh siết chặt nắm tay, trong lòng vừa không sợ lại vừa nhục nhã.

“Dừng tay!”

Giang Hải Thiên lại rống lớn một tiếng, cắt ngang lời ông ta, chỉ nặng nề nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt cầu xin.

“Giết một mình ông, bỏ qua nhà họ Giang?”

Diệp Thiên nghe vậy, khẽ cười thành tiếng.

“Vốn dĩ chuyện của Giang Vân Thiển và Giang Vân Thâm đã kết thúc rồi, tôi cũng không định làm gì nhà họ Giang ông cả, nhưng nhà họ Giang ông lại kêu gọi nhiều người như vậy, muốn liên thủ làm khó tôi, còn muốn tôi vạn kiếp bất phục, bị trục xuất, khai trừ quốc tịch, bây giờ ông muốn một mình mình gánh tất thảy tội này trên lưng, ông thấy chuyện này đơn giản vậy sao?”

Ánh mắt cậu lạnh lùng, giọng nói hào hùng lẫm liệt.

“Trong vòng ba ngày, nhà họ Giang rời khỏi thủ đô cho tôi, trong vòng mười năm, không cho phép đặt chân đến thủ đô nửa bước!”

“Nếu vi phạm một điều, với thủ đoạn của tôi, các người hẳn cũng đã rõ!”

Diệp Thiên nói xong lập tức vung cánh tay, nhẹ nhàng vẫy sang bên cạnh.

Trong sảnh chính tiệc rộng lớn, bức tường cao lơn lập tức sụp đổ, một khe nứt khổng lồ sâu đến mấy trượng kéo dài từ dưới chân Diệp Thiên đến phía ngoài Trung Hoa Các, thẳng đến cuối bãi đậu xe.

Toàn bộ sảnh tiệc đều im lìm, mọi người kinh sợ, mà Giang Hải Thiên và Giang Vũ Dân thì mặt mày xám như tro.

Một câu này của Diệp Thiên đồng nghĩa với việc muốn cắt đứt toàn bộ căn cơ kinh doanh gần trăm năm của nhà họ Giang.

“Vâng!”

Giang Hải Thiên trầm mặc một lúc lâu thì vẫn gật đầu, theo ông ta nghĩ, mặc dù nhà họ Giang bị Diệp Thiên bắt ép rời khỏi thủ đô, nhưng dù sao trụ cột trong nhà vẫn còn.

Hai người Giang Vũ Dân và Giang Vũ Kiệt, một tướng một bí thư tỉnh, tương lai chỉ cần ngồi vững vị trí thì nhà họ Giang có thể ở nơi khác trở mình quay lại.

Ông ra suy nghĩ mọi việc, thư ký Đồ ở bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.

“Ông Giang, ông bảo Giang Vũ Kiệt kích động hai bí thư tỉnh khác ký hiệp định vu oan cho người bảo vệ Hoa Hạ, chuyện này thì nhân vật trung tâm đã bắt đầu nhúng tay điều tra, có bất kỳ hậu quả gì thì nhà họ Giang ông phải tự gánh lấy!”

Giang Hải Thiên nghe vậy, vẻ mặt cứng ngắc, Vương Hướng Hầu bên cạnh lúc này cũng lên tiếng.

“Ông Giang, ông xúi giục năm công thần Hoa Hạ cùng nhau bức tử tướng Diệp, suýt nữa đã hại Hoa Hạ mất đi một đại tướng lỗi lạc, chuyện này, bên trên sẽ xử lý nghiêm túc, kết quả xử lý sẽ đưa xuống nhanh thôi!”

Lúc này, Giang Hải Thiên hoàn toàn giật mình, ông ta biết, mọi thứ đều xong cả rồi!

Hai bên chính phủ và quân đội tạo áp lực, đồng loạt đứng sau lưng Diệp Thiên, còn có Hoa Hạ lớn mạnh làm chỗ dựa cho Diệp Thiên, nhà họ Giang tuy có đại tướng và bí thư, nhưng cũng lâm vào thế cả đời cũng không ngóc đầu lên được.

Trong lòng ông ta lúc này vô cùng hối hận, lại càng hết sức căm giận hai đứa cháu có mắt như mù của mình, nếu không phải bọn nó thì nhà họ Giang sao lại chọc vào sát tinh Diệp Thiên này, rồi sao lại ra đến nông nỗi này chứ?

Lão tướng chinh chiến cả nửa đời người, thoáng chốc như bị rút hết toàn bộ khí thế, già đi hơn chục tuổi, nhưng mọi người ở đây, lại không ai thương xót, cảm thông.

Ngay lúc bọn họ gây khó dễ Diệp Thiên đã định sẽ có một bên thua thảm hại, chẳng qua kẻ mạnh là Diệp Thiên chứ không phải nhà họ Giang mà thôi.

Diệp Tinh đứng trong phe cánh nhà họ Diệp, ánh mắt cũng ngơ ngẩn, nhẹ giọng thì thầm.

“Đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, đứng thứ năm bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, tổng giáo quan của Long Nhận, tướng Long Nhận, người nắm giữ huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc!”

Cậu ta liên tục lắc đầu, trong lòng thở dài.

Bất kỳ thân phận nào cũng đủ để một người bình thường phấn đấu cả đời, nhưng Diệp Thiên, lại có mọi thứ, có vô số vinh dự, cho dù là ở lĩnh vực chính, thương, quân hay võ đạo thì cậu đều sừng sững đứng ở đỉnh cao nhất, không chỉ là thực lực bản thân mạnh mẽ, mà các mối quan hệ, so với nhà họ Diệp càng lớn mạnh hơn, tài sản còn giàu có hơn cả quốc gia.

Cậu ta cười tự giễu, trong lòng vừa chua sót lại vừa kiêu ngạo.

Có người anh như vậy cũng đủ để cậu ta phấn đấu cần cù cả đời.

Nhưng anh trai như vậy thì khi nào cậu ta mới có thể sánh bước cùng anh ấy, đuổi kịp bóng dáng anh ấy?

Diệp Vân Tố ở phía sau Diệp Tinh không nhịn được lại nhìn sang bạn nhảy nam do bạn học giới thiệu vừa nãy, đây là người thừa kế của gia đình giàu có bậc hai ở thủ đô, thân phận địa vị cũng vô cùng cao quý, vốn dĩ cô ấy cảm thấy có thể mang theo tâm thái thử qua lại với đối phương xem sao.

Nhưng lúc này so sánh với Diệp Thiên, cô ấy lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, giống như đom đóm và ánh trăng, hoàn toàn không cùng thứ bậc.

Lí Tinh Tinh khẽ nhếch môi, cô ta biết Diệp Thiên rất mạnh, mạnh vô cùng, nhưng cô ta lại không ngờ được, Diệp Thiên lại mạnh đến vậy, ngay cả bảy đại tướng, ba bí thư tỉnh liên thủ cũng bị anh trấn áp.

Cô ta định thần lại, quay sang Tiết Tử Kỳ, có chút trêu chọc nói: “Tiểu Kỳ, thế nào, cậu cảm thấy anh ấy có thể xem là không gì không làm được không?”

Tiết Tử Kỳ trong lòng chấn động mạnh, nuốt nước bọt, nhưng cũng không nói lời nào.

Nhân vật như vậy, không xem là không gì không thể thì còn ai có thể được xưng là không gì không thể chứ?

Hoa Lộng Ảnh nhìn Diệp Thiên gần đó, đôi mắt trong suốt, bất giác nhớ lại khoảng thời gian còn nhỏ.

Lúc đó Diệp Thiên chỉ mới tám tuổi, đứng trên gò đất nhỏ, ngẩng đầu nhìn trời, kiêu ngạo lớn tiếng hô to.

“Tiểu Ảnh, em đợi đi, rồi sẽ có một ngày, Diệp Thiên anh nhất định sẽ uy chấn thiên hạ!”

Nhìn lại Diệp Thiên lúc này, khóe miệng cô lập tức khẽ nhếch cười mê hoặc.

“Anh Thiên, anh bây giờ, có được xem là uy chấn thiên hạ không?”
Chương 489: Trên đường gặp thẩm phán

Bữa tiệc do nhà họ Giang thủ đô tổ chức cuối cùng kết thúc dưới sự đàn áp của Diệp Thiên.

Ba ngày sau, nhà họ Giang ở thủ đô hoàn toàn mai danh ẩn tích, vốn dĩ vô cùng danh tiếng, biệt viện nhà họ Giang luôn người người đông đúc, cuối cùng trở thành căn nhà lớn bỏ hoang, người đi nhà trống.

“Trời đất, rốt cuộc Diệp Lăng Thiên này là nhân vật thế nào, mà mạnh như nhà họ Giang cũng bị cậu ta diệt gọn vậy?”

Ở quán trà thủ đô, mấy nhà giàu quyền quý không tham dự bữa tiệc nhà họ Giang tụ tập lại, không nhịn được cảm thán.

“Đùa à, Diệp Lăng Thiên này chính là chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, hơn nữa còn là trung tướng Long Nhận, ngay cả thư ký Đồ bên cạnh người đứng đầu Hoa Hạ cũng đích thân đến nơi trao tặng huân chương người bảo vệ cho cậu ta, nhà họ Giang lần này thật sự đã đá trúng miếng sắt nóng rồi, tự làm tự chịu!”

Người đàn ông trung niên bên cạnh tay cầm Phật ngọc, khẽ vuốt cằm, vẻ mặt kinh sợ nói: “Không chỉ vậy, nhà họ Giang còn bị một lời của Diệp Lăng Thiên đã đuổi khỏi thủ đô, theo tin tức đáng tin thì phía trên quân đội đã ra chỉ thị, cách chức đại tướng của con trai đời thứ hai nhà họ Giang là Giang Vũ Dân rồi, bí thư tỉnh Giang Vũ Kiệt thì cũng bị trung tâm bên trên cử người điều tra rồi!”

“Hai trụ cột to lớn đời thứ hai nhà họ Giang lần này hoàn toàn sụp đổ rồi!”

Nghe vậy, mọi người xung quanh đều sợ hãi trong lòng, không nói thêm lời nào.

Ngay cả nhà họ Giang lớn mạnh đến vậy cũng bị nghiền nát trong phút chốc, trụ cột sụp đổ hoàn toàn, Diệp Lăng Thiên này rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào?

Sau bữa tiệc nhà họ Giang, từ đó ở thủ đô đã thiếu mất một danh gia vọng tộc, nhưng lại có thêm một cái tên khiến hàng loạt gia tộc giàu có khác vừa nghe đã run sợ - là Diệp Lăng Thiên!

Nhân vật chính của chuyện này, lúc này lại đang nhàn nhã bắt chéo chân, ngồi trong góc thư viện đại học thủ đô dựa tường đọc sách.

Sách cậu xem không phải mấy loại tiểu thuyết nghệ thuật, mà nói về những giai thoại thú vị ở các khu vực lớn trên thế giới.

Mấy thứ này đối với người khác mà nói, giống như những vấn đề bí ẩn chưa được giải đáp, vô cùng thần bí và bí ẩn, nhưng đối với cậu mà nói lại là tư liệu tuyệt vời để tìm kiếm dưỡng chất tu luyện sức lực tinh thần.

Cậu đọc lướt qua ghi chép nhưng nơi đã xảy ra chuyện kỳ lạ ở Hoa Hạ, cuối cùng ánh mắt tập trung, dừng lại trên bài báo vào thời kỳ kháng chiến.

“Rồng rơi xuống Doanh Môn?”

Cậu chợt nheo mắt!

Bài báo này ghi lại vào tám mươi năm trước, ở gần cửa sông Doanh Môn tỉnh Liêu, có mấy ngư dân nhìn thấy một con “rồng” từ trên trời rơi xuống, cuối cùng chết trước mặt mọi người.

Vì thời tiết nóng bức, thi thể rồng phân hủy rất nhanh, mấy ngày sau chỉ còn lại một bộ xương khô mà thôi!

Chuyện này được rất nhiều chuyên gia học giả Hoa Hạ cũng bắt tay điều tra, cuối cùng thông qua hài cốt thì kết luận là xác của cá voi.

Cũng có chuyên gia nói đây là bộ xương của voi viễn cổ, muôn lời muôn lẽ!

Diệp Thiên đóng sách lại, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười khó phát hiện.

“Trên đời này, quả nhiên có Địa Long tồn tại!”

Người bình thường đọc được bài báo này sẽ chỉ cho rằng là một tin đồn thú vị lúc trước, nhưng với Diệp Thiên mà nói, cậu biết rõ, đó chắc chắn không phải cá voi hay voi viễn cổ gì cả, mà là Địa Long hàng thật giá thật.

Thứ gọi là Địa Long so với rồng thật sự thì hình dáng cũng không khác gì nhau, sở hữu dòng máu rồng viễn cổ chân chính, nhưng cũng không hoàn toàn là rồng, mà chỉ là một nửa rồng có thể miễn cưỡng bay được tầm thấp.

Vì không thể bay lên tầng mây như rồng thật, miệng lại phun lửa nên được gọi là Địa Long.

Trong lịch sử Hoa Hạ mấy nghìn năm, Địa Long từng xuất hiện ở dưới đất không chỉ một lần, bởi vì là giống loài hiếm gặp, nên tần suất xuất hiện thật sự rất thấp, trăm năm mới hiếm thấy một lần.

Mà doanh môn từng có Địa Long rơi xuống, như vậy có nghĩa là, rất có khả năng Doanh Môn còn có Địa Long tồn tại.

Địa Long có huyết mạch rồng thật, thuộc về dị thú, trong sách cổ có ghi lại, trong cơ thể có chưa nội đan, nội đan này là trợ thủ đắc lực cho việc tu luyện sức lực tinh thần.

“Nếu có thể có được nội đan của Địa Long, rồi đem đi luyện hóa, thì sức lực tinh thần của mình cũng đủ để tăng thêm một tầng, cho dù không thể một bước đột phá đến cảnh giới Phá thần, nhưng ít nhất cũng đạt được cảnh giới Quy thần viên mãn!”

Diệp Thiên nghĩ đến đây, ánh mắt lại rực lửa.

Đại sư Trí Đức xuất hiện, khiến cậu ý thức được cao thủ trên đời này, những người cậu từng gặp chẳng chỉ là một góc tảng băng trôi thôi.

Cứ lấy chiêu thức Long Trảo Thủ của đại sư Trí Đức mà nói, rõ ràng chưa dùng toàn lực, nếu đại sư Trí Đức muốn dùng toàn lực đấu với cậu, ngoài việc nâng toàn bộ Phệ Thiên Chi Thể đến mức cao nhất thì cậu thật sự không còn cách nào khác nữa.

Không chỉ vậy, ngoài đại sư Trí Đức, còn có Long Hoàng từng sừng sững đứng trên đỉnh cao giới võ đạo Hoa Hạ, lại thêm viện trọng tài đã suýt chút nữa giết chết Long Hoàng, còn có lời mà Thông Thiên Kính nói tương lai không xa nữa sẽ đến đại nạn tận thế, từng cái một cộng dồn, cho dù là cậu thì cũng cảm thấy vài phần áp lực.

Mà nếu muốn bất động như núi, bảo vệ những người bên cạnh thì cậu cần phải tiếp tục mạnh mẽ hơn.

“Xem ra, phải đến Doanh Môn một chuyến rồi!”

Cậu đứng dậy, đặt sách lại lên kệ, ngay lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Cầm lên xem, là chức năng thông báo từ điện thoại khiến con ngươi cậu chợt co lại.

“Hôm nay là ngày tám tháng mười hai, ngày mai là… Ngày giỗ của cô Tiêu?”

Năm trước, cậu quay về nơi tiếp giáp Vân Xuyên mới biết được tin dữ Tiêu Hà bệnh nặng qua đời, mà ngày chín tháng mười hai năm ngoái, cậu lại đang trong thời điểm then chốt phải bế quan tu luyện Phệ Thiên Chi Thể, nên đã bỏ lỡ ngày giỗ của Tiêu Hà.

Cậu xem Tiêu Hà như người mẹ thứ hai, mà Tiêu Hà cũng luôn coi cậu là con ruột, không thể quay về chữa trị trước khi Tiêu Hà mắc bệnh nặng, đây là tiếc nuối cả đời này của cậu.

Ngày giỗ Tiêu Hà năm nay đương nhiên cậu không thể bỏ lỡ!

Cậu lập tức lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Hoa Lộng Ảnh.

“Tiểu Ảnh, đến nơi tiếp giáp Vân Xuyên với anh một chuyến!”

“Anh dẫn em… Đi gặp người nhà!”

Ở một sân bay ven tỉnh Xuyên, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh cùng xuống máy bay, Hoa Lộng Ảnh kéo cánh tay Diệp Thiên: “Anh Thiên, anh nói muốn đưa em đi gặp người nhà, là ai vậy? Anh còn thân thích nào bên này sao?”

Ánh mắt Diệp Thiên chợt cứng lại, vẻ mặt bất động.

“Bà ấy… là bề trên anh kính trọng nhất ngoài mẹ anh!”

“Khi anh mất đi võ mạch, cả người trọng thương, là bà ấy đã cứu anh, dỗ anh ăn uống, đối xử với anh như con ruột!”

“Chỉ đáng tiếc, trời không độ người, năm ngoái bà ấy bệnh nặng đã qua đời rồi!””

“Lần này anh đưa em đến, là muốn cúng bái, hôm nay là ngày giỗ của bà ấy!”

Hoa Lộng Ảnh gặp lại Diệp Thiên đã hơn hai tháng, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Diệp Thiên như vậy, cô lập tức nắm chặt tay, im lặng an ủi.

Vẻ mặt Diệp Thiên khôi phục lại, khẽ cười với Hoa Lộng Ảnh, chuẩn bị rời khỏi sân bay, ngay lúc này, phía trước có một bóng người đi đến, bước ngang qua hai người họ.

Áo khoác màu đỏ thẫm trên người chàng trai, dáng người cao lớn, vai rộng hơn người thường ít nhất cũng mấy tấc, gương mặt anh tuấn kiểu phương Tây tiêu chuẩn, đôi mắt xanh lam sâu thẩm, có chút tia máu hiện lên.

Khi đi qua trước hai người Diệp Thiên, hắn khẽ nghiêng đầu quay sang nhìn Diệp Thiên, khóe miệng khẽ nhếch.

Hoa Lộng Ảnh nhìn người này chăm chú, chỉ cảm thấy kích động, gần như mất hồn, nhất là khi nhìn vào đôi mắt đó, giống như bị hút vào lỗ đen, không thể thoát ra được.

Tầm mắt Diệp Thiên khẽ nâng lên, nhìn hắn, cảm giác kỳ lạ cách đây một tuần lại xuất hiện.

“Người tu luyện sức mạnh tinh thần?”

Trong lòng cậu chợt căng thẳng, chỉ một ánh mắt cậu đã đoán được, thanh niên phương Tây trước mặt này chắc chắn là cao thủ tu vi nội liễm tuyệt đỉnh, thậm chí chưởng môn Võ Đang Trương Chí Lăng cũng không thể so được, hơn nữa người này còn là người tu luyện duy nhất cho đến nay có sức mạnh tinh thần xem như ngang với cậu.

Chuyện khiến cậu cảm thấy kinh ngạc nhất là tuổi tác người này thoạt nhìn vẫn chưa qua hai mươi sáu tuổi, bình thường ở tuổi này mà có được thực lực siêu phàm thần phẩm hơn cả Trương Chí Lăng, chắc chắn Diệp Thiên rất hiếm thấy trong cả đời này.

Cậu chợt có cảm giác kỳ lạ, ở sân bay vùng ven tỉnh Xuyên hẻo lánh này, sao lại xuất hiện nhân vật như vậy chứ?

Thanh niên tóc vàng, dưới ánh nắng có vẻ thân thiện chói mắt, hắn nhìn Diệp Thiên, càng cười sâu hơn.

“Diệp Lăng Thiên?”

Hắn nhếch miệng cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp.

“Lần đầu gặp mặt, tôi tự giới thiệu trước, tôi là Francis!”

“Cậu cũng có thể gọi tôi là…”

“Con của thẩm phán!”
Chương 490: Cháu trở về rồi

“Francis, con của thẩm phán?”.

Hoa Lộng Ảnh chớp mắt. Thanh niên lạ mặt đột nhiên xuất hiện, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin, hắn nhìn đăm đăm Diệp Thiên, âm thầm quan sát, mang lại cảm giác như ở trên cao nhìn xuống.

Mặc dù cô không thể cảm nhận được làn sóng đáng sợ trên người thanh niên giống như Diệp Thiên, nhưng cô biết rõ người này chắc chắn là một nhân vật lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

“Con của thẩm phán? Chưa nghe qua!”.

Diệp Thiên ngước mắt lên, tỏ ra hờ hững.

“Cậu cố ý đến đây để gặp tôi đấy sao?”.

Thanh niên phương Tây tóc vàng tên Francis nở nụ cười giễu cợt.

“Đúng là tôi đến đây để tìm cậu. Từ khi tôi trở thành con của thẩm phán, cậu là nhân vật đầu tiên cần tôi phải đích thân ra mặt đấy!”.

“Diệp Lăng Thiên, lần này tôi đến đây là để gặp mặt cậu, đồng thời cũng là lời thông báo cho cái chết sắp đến của cậu!”.

“Ồ?”, Diệp Thiên nheo mắt lại.

Francis cười lạnh lùng, chỉ vào Diệp Thiên.

“Một tuần nay tôi đã thăm dò những sự tích của cậu ở Hoa Hạ, quả thật có thể gọi là truyền kỳ!”.

“Đáng tiếc, cậu không nên đối đầu với chúng tôi!”.

Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng màu máu, đi thẳng sang bên.

“Cậu càng giống truyền kì, tôi lại càng có hứng thú săn giết cậu!”.

“Diệp Lăng Thiên, cậu chỉ còn thời gian năm ngày nữa thôi, trong năm ngày này hãy tận hưởng những ngày cuối cùng của mình đi!”.

Vừa dứt lời, hắn đã biến mất ở lối ra sân bay, nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

“Anh Thiên, người đó là ai vậy?”.

Hoa Lộng Ảnh nhìn về phía Diệp Thiên, nhíu mày.

Diệp Thiên không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: “Hắn là người của viện trọng tài!”.

Mặc dù Francis không thể hiện gì, cũng chưa hề ra tay, nhưng chỉ đối mặt nhau như vậy, cậu đã cảm nhận được sức mạnh thẩm phán cực kì tinh thuần trong cơ thể Francis, còn mạnh mẽ bền chắc hơn bất kì cao thủ nào của viện trọng tài. Tuy rằng đứng cách xa mấy trượng, nhưng làn sóng mạnh mẽ tà ác trong cơ thể Francis lại như nước triều dâng, hết sóng này đến sóng khác chấn động hư không.

“Viện trọng tài sao?”.

Nghe đến tổ chức cổ xưa xưng bá mấy trăm năm ở quốc tế, Hoa Lộng Ảnh cũng vô cùng kinh ngạc.

Lần trước ở bãi biển Nam Hải, viện trọng tài vừa mới phái năm trọng tài viên tinh anh tới, bây giờ mới qua chưa được nửa tháng đã có thêm cao thủ tới.

“Không cần quan tâm tới hắn!”.

Diệp Thiên ôm Hoa Lộng Ảnh, nhẹ nhàng xoay người.

“Chúng ta đi cúng bái cô đi!”.

Cậu hoàn toàn không để tâm đến con của thẩm phán viện trọng tài gì đó. Trên con đường cậu đi, người muốn giết cậu nhiều vô số kể, nhưng đã ai thật sự thành công chưa?

Với tu vi của cậu hiện giờ, nếu không phải mười sáu Thẩm phán vương của viện trọng tài đích thân ra tay, những người khác hoàn toàn chẳng là gì trong mắt cậu.

Rời khỏi sân bay, Diệp Thiên cùng Hoa Lộng Ảnh bắt xe buýt ở quê, đi thẳng đến một thôn nhỏ ở nơi giáp ranh tỉnh Vân và tỉnh Xuyên.

Thôn tên là Vượng Trúc, cây trúc ở nơi này cao to thẳng tắp, sức sống mãnh liệt, nhà nào cũng dùng ống trúc to lớn để dựng nhà, đông ấm hè mát.

Hơn nữa, bất kể có đốn cây thế nào, trúc ở đây vẫn vươn cao sau mỗi lần gặp mưa đêm, do đó được đặt tên là Vượng Trúc.

Đứng ở lối vào thôn Vượng Trúc, nhìn những cây trúc xanh biếc chọc thẳng lên trời ở đường núi bên cạnh, Diệp Thiên bỗng ngẩn ngơ.

Cậu chỉ về phía khu rừng xanh tươi, giọng nói xa xăm: “Tiểu Ảnh, nơi đó… là nơi anh từ thủ đô trải qua bao gian nan trắc trở, thất vọng chán nản, cuối cùng bị thương nặng hôn mê!”.

“Cô Tiêu đã phát hiện ra anh ở đây, rồi cứu anh về”.

Hoa Lộng Ảnh khẽ gật đầu, động tác dịu dàng, nghĩ tới một đứa trẻ mười tuổi bị thương nặng ngã trong rừng trúc, cô lại cảm thấy xót xa.

Diệp Thiên dắt tay Hoa Lộng Ảnh chậm rãi đi vào trong thôn. Xung quanh thôn, nhiều cô chú đều không tự giác quay đầu nhìn về phía hai thanh niên nam nữ lạ mặt.

Lần này Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh về thôn, vì khiêm tốn nên ăn mặc vô cùng bình thường. Tuy nhiên, cho dù ăn mặc giản dị, nhưng hai người một cao lớn tuấn tú, một xinh đẹp tuyệt trần, quả là trai tài gái sắc, khí chất khác với những người dân thôn chân chất thật thà này. Nhiều người đều đang nghĩ thầm không biết đây là họ hàng nhà ai.

Thời gian Diệp Thiên ở lại thôn không dài, những người này đa số đều lạ mặt, nhưng cậu vẫn mỉm cười đáp lại từng người. Hai người đi xuyên qua thôn, tiến về phía sườn núi cao ở phía sau thôn, nơi đó là mộ của Tiêu Hà.

“Ồ? Có người tới trước rồi à?”.

Đi đến sườn núi cao, Diệp Thiên lập tức ngẩn người.

Trước kia, mộ của Tiêu Hà chỉ là một gò đất nhỏ bình thường, phía trước dựng một tấm bia mộ. Nhưng bây giờ cả khu mộ như được ai tu sửa lại vô cùng tinh tế, xây tường xi măng, trang hoàng cẩn thận tỉ mỉ.

Bên cạnh mộ của Tiêu Hà có ba người đang đứng, hai trong số đó khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, hiển nhiên là một cặp vợ chồng. Người còn lại ngoài hai mươi tuổi, là một cô gái xinh đẹp, có vẻ uyển chuyển và điềm đạm.

Ba người quét dọn mộ của Tiêu Hà một cách cẩn thận, đang bày đồ cúng lên bàn cúng.

Cô gái trẻ tuổi bỗng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy hai người Diệp Thiên đứng ở không xa phía sau, lập tức thắc mắc: “Các người là…”.

Hai vợ chồng trung niên nghe vậy cũng quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên.

Diệp Thiên nhìn cô gái trẻ tuổi, nở nụ cười.

“Chị Tinh, là em, Tiểu Thiên đây”.

“Tiểu Thiên?”, cô gái trẻ tuổi hơi sững sờ, lục lọi cái tên này trong kí ức, dường như có chút mơ hồ.

Nhưng hai vợ chồng phía sau đã phản ứng lại.

“Tiểu Thiên? Là cháu sao? Cháu về rồi à?”.

Người phụ nữ trung niên bước nhanh tới chỗ Diệp Thiên, có chút không tin nổi.

“Thím ba, là cháu, cháu về cúng bái cô Tiêu”.

Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, cúi đầu chào người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên này tên là Vương Quế, là con thứ ba trong nhà. Năm xưa Tiêu Hà bị ông cụ Tiêu đuổi ra khỏi nhà, một mình mang theo bụng bầu đến thôn Vượng Trúc, người quan tâm chăm sóc bà ấy nhất trong thôn này chính là Vương Quế.

Diệp Thiên được Tiêu Hà cứu về, ở trong nhà Tiêu Hà. Vương Quế thường xuyên tặng thức ăn áo mặc cho họ, vô cùng quan tâm săn sóc, do đó Diệp Thiên luôn nhớ về bà ấy, âm thầm cảm kích.

Nhất là khi nhìn thấy bên mộ Tiêu Hà không có quá nhiều cỏ dại, xung quanh sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng là nhờ cả nhà Vương Quế thường xuyên quét dọn, điều này khiến Diệp Thiên cảm động.

Người đàn ông trung niên bên cạnh là chồng của Vương Quế, Ngô Xuân Phúc. Cô gái trẻ tuổi cũng có chút thân thuộc với Diệp Thiên, mấy năm trước từng hay chơi chung với nhau, là con gái cả của hai người, Ngô Duyệt Tinh.

“Đúng là Tiểu Thiên này!”.

Vương Quế nghe cách xưng hô của Diệp Thiên thì không còn nghi ngờ gì nữa, vỗ vai cậu.

“Ôi, thằng nhóc này, năm trước mới vừa về, đi một cái là hơn một năm không thấy bóng dáng đâu. Bây giờ cuối cùng cháu cũng về rồi, còn dẫn theo cô gái xinh xắn thế này về!”.

Bà ấy hơi dừng lại, ánh mắt lóe sáng.

“Haizz, tiếc là cô Tiêu của cháu không nhìn thấy”.

Diệp Thiên âm thầm thở dài, khẽ gật đầu với Hoa Lộng Ảnh, hai người cùng thắp ba nén nhang, kính cẩn quỳ xuống trước mộ Tiêu Hà.

“Cô Tiêu, cháu về thăm cô rồi đây!”.

“Bây giờ Giai Lệ vẫn rất ổn, đã trở thành ngôi sao, đang nỗ lực dấn bước vì ước mơ của bản thân. Người con gái mà cô dạy dỗ nay đã nổi tiếng rồi!”.

Diệp Thiên kéo Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh qua, khẽ giọng nói: “Cô Tiêu, đây là Tiểu Ảnh, vợ tương lai của cháu. Lần này cháu dẫn cô ấy qua đây để cô Tiêu ‘gặp mặt’!”.

Nói xong, Diệp Thiên cúi người sát đất, dập đầu lên đá xi măng, phát ra tiếng kêu nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK