Ngô Quảng Phú vừa dứt lời, cả căn phòng lập tức trở nên xôn xao, Trương Quốc Bưu của thành phố Tam Thủy lúc này đứng lên lạnh lùng nói: “Anh Ngô, chúng tôi đều không biết người đứng phía sau anh rốt cuộc là người như thế nào, cậu ta chỉ dựa vào một câu mà muốn chúng tôi đồng lòng và làm việc cho cậu ta?”.
“Bây giờ chúng tôi đều ở đây, mà cậu ta còn không thèm lộ diện, người như vậy sao có thể thống lĩnh chúng tôi, chúng tôi làm sao có thể tin được cậu ta có thể khiến cho tài sản của chúng tôi tăng lên gấp bội, địa vị cao hơn gấp nhiều lần?”.
Câu nói của anh ta vừa dứt, Vạn Quy của Miên Thành cũng nói vào với vẻ giễu cợt: “Ông chủ Trương nói đúng, Vạn Quy tôi nỗ lực đến ngày hôm nay, tài sản đã không dưới con số 20 tỷ, lẽ nào ông chủ đứng sau lưng anh Ngô lại có thể khiến sau này tài sản của tôi tăng lên đến 40 tỷ, 80 tỷ hay sao?”.
Hai ông trùm của hai thành phố lớn lên tiếng phản bác, những người còn lại cũng lần lượt hưởng ứng, đều nghi ngờ về ông chủ đứng sau mà Ngô Quảng Phú đang nói tới, muốn bọn họ phải tin một người mà chưa từng gặp mặt, ai mà tin được?
VietWriter.vn
Hai mắt Ngô Quảng Phú nheo lại, tia sắc lạnh hơi lóe lên, toàn bộ căn phòng chỉ có một mình Từ Uyên Đình không nói lời nào, ngồi im thin thít.
Anh ta là người duy nhất ở đây đã từng gặp Diệp Thiên, cậu thiếu niên khống chế sự sống chết chỉ trong tích tắc, có thể đánh một chưởng trên không làm vỡ vụn chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch, khiến anh ta sợ hãi tột độ, và càng không dám có chút ý đồ chống lại nào.
Ngô Quảng Phú thấy mọi người vẫn tranh cãi không ngớt, định chuẩn bị dùng thủ đoạn trấn áp, nhưng một tiếng cười lớn đã áp đảo toàn bộ âm thanh ở đây.
Ngô Quảng Phú nhíu mày, nhìn về phía Lâm Thiên Nam.
“Anh Lâm, anh cười gì?”.
Những người còn lại cũng nhìn về phía Lâm Thiên Nam.
Lâm Thiên Nam vẫn cười phá lên, một lúc sau, hắn cúi đầu xuống nhìn mọi người một lượt với vẻ giễu cợt.
“Tôi cảm thấy đám người các anh đúng là quá thể nực cười!”.
“Tôi vốn tưởng các người lập ra liên minh Xuyên Bắc sẽ rất hoành tráng và khiến tôi coi trọng, nhưng giờ xem ra, các người chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, một đống cát bụi lẻ tẻ, cho dù miễn cưỡng hợp lực lại đi nữa, cũng chẳng làm cái thể thống gì đâu!”.
Lâm Thiên Nam vừa nói dứt, các ông lớn của Xuyên Bắc đều trở nên tức tối, nhưng lại không có ai dám đứng ra ngay để đối đầu với Lâm Thiên Nam.
“Có không cam tâm thì những lời tôi nói cũng là sự thật, tôi đúng là đã đánh giá quá cao Xuyên Bắc các người rồi!”.
Hai mắt Lâm Thiên Nam hơi nheo lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Vừa rồi các người nói ông chủ đứng sau Ngô Quảng Phú không đủ tư cách chỉ đạo các người, vậy bây giờ tôi hỏi một câu, để Lâm Thiên Nam tôi chỉ đạo các người, thấy sao?”.
Ngay lập tức, cả căn phòng chìm trong im lặng, nhưng sau đó các ông lớn của Xuyên Bắc đều phẫn nộ, không còn ngồi im được nữa.