Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bảy người các ông cùng lên đi!”.

Diệp Thiên bước một bước vượt qua mười mấy trượng, đứng ở trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, tay đặt sau lưng, giống như thần ma.

Bảy cao thủ hàng đầu cảnh giới siêu phàm bán bộ xếp thành một hàng, đứng đối diện cậu, cách cậu mười mấy trượng. Nhất thời trận gió vô hình cuốn qua, mặt hồ trở nên mịt mờ khói sóng.

“Diệp Lăng Thiên lại định lấy một địch bảy sao?”.

Ánh mắt Tiêu Ngọc Khanh dao động, gần như đã quên đi chuyện Tiêu Chí Lâm bị Diệp Thiên dùng một chiêu phế võ công. Ông ta nhìn tám người đang đứng trên mặt hồ, trong lòng không khỏi chấn động.

Bảy người của viện trọng tài đều là nhân vật hàng đầu thế giới hiện nay, mỗi một người đều sở hữu sức mạnh trấn áp một phương, tu vi còn mạnh hơn cao thủ cấp bậc như Tiêu Ngọc Hoàng một chút ít.

Đương nhiên Diệp Thiên thì không cần phải nói, cao thủ số một Hoa Hạ hiện nay, đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ. Nếu bàn về thực lực cá nhân, Diệp Thiên chắc chắn mạnh hơn bất cứ ai trong bảy người.

Nhưng lúc này đây, Diệp Thiên lại không phải đánh tay đôi, mà là một mình đối đầu với cả bảy!

Trận hình này quả là đáng sợ, ngay cả Diệp Vân Long từng chiếm ngôi vị cao thủ mạnh nhất, e rằng cũng phải nuốt hận tại đây.

Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ đều không ngờ buổi biểu diễn ở Trung tâm Thủy Thượng lại xảy ra nhiều biến cố như vậy. Đầu tiên là nhà họ Tiêu khống chế mọi người, sau đó là kẻ địch tập kích, tất cả đều nhắm đến Diệp Thiên.

Nhìn bảy bóng người khí thế ngút trời đứng trên mặt nước, dù bọn họ rất có lòng tin với Diệp Thiên cũng không khỏi lo lắng trong lòng. Đây là bảy vị cao thủ võ thuật đấy, đều không thua kém gì Tiêu Ngọc Hoàng quyết chiến với Diệp Thiên ở đỉnh núi Phi Vũ khi xưa.

Bây giờ Diệp Thiên lấy một địch bảy, vậy thì sẽ khó khăn đến mức nào?

Tiêu Tường bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Ngọc Khanh, nhìn chăm chú mặt hồ, ánh mắt dán chặt lên người Diệp Thiên. Cô ta rất muốn biết, sự việc tiếp theo sẽ diễn biến thế nào.

“Diệp Lăng Thiên, cậu muốn một mình đối phó với bảy người chúng tôi sao?”.

White tỏ ra lạnh lùng, thấp giọng hỏi.

Diệp Thiên bình thản, thuận miệng trả lời: “Có gì mà không thể?”.

“Hừ!”, ma nữ Hỏa Mị Evelyn hừ một tiếng, nói: “Diệp Lăng Thiên, cậu đừng tưởng biệt danh của cậu là Đế Vương Bất Bại thì cậu thật sự có thể bất bại!”.

“Tôi và Fast đúng thật không phải đối thủ của cậu, nhưng bây giờ bảy trọng tài chúng tôi đều ở đây. Bảy người hợp sức, cậu cho rằng cậu có bao nhiêu phần thắng?”.

Trong mắt những người còn lại đều dâng tràn lửa giận, trước khi bọn họ gia nhập viện trọng tài, có ai không phải là chúa tể trong khu vực của mình?

Diệp Thiên muốn một mình đánh bảy người bọn họ, rõ ràng là không hề xem trọng bọn họ, với tính cách kiêu ngạo của bọn họ sao có thể chịu được?

“Có bao nhiêu phần thắng không phải dùng miệng nói, phải dùng nắm đấm mới biết được!”.

Diệp Thiên nâng tay phải lên, năm ngón tay khép lại. Một dòng khí màu lam nhạt chậm rãi bay lơ lửng, dòng nước dưới chân lấy cậu làm trung tâm lan ra bên ngoài, dường như nơi cậu đang đứng tự tạo thành một không gian riêng.

“Diệp Lăng Thiên, cậu thật sự quyết định đối đầu với viện trọng tài chúng tôi sao?”.

White nheo mắt lại, từ giọng điệu của trưởng trọng tài, ông ta nghe ra được bên trên xem trọng Diệp Thiên như thế nào, bọn họ rất muốn chiêu mộ cậu.

Nhưng một khi Diệp Thiên từ chối lời mời của viện trọng tài, bọn họ buộc phải giết chết Diệp Thiên. Điều này trái ngược với ý muốn ban đầu của viện trọng tài.

“Người của viện trọng tài đều nhiều lời thế à?”.

“Nếu các ông đã không muốn ra tay, vậy để tôi bắt đầu!”.

Trên mặt Diệp Thiên thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn, sau đó bước lên trước một bước. Mặt nước dưới chân cậu nổ ầm, một đợt sóng trắng dâng lên, giống như rồng trắng trong hồ xông thẳng về phía White.

“Hả?”.

Mọi người đều không ngờ Diệp Thiên sẽ ra tay trước. White nhìn chăm chú, cũng giậm một chân xuống, ngay trước mặt xuất hiện một cột nước vọt lên, đâm thẳng vào con sóng trắng.

“Ầm!”.

Cả mặt hồ rung chuyển, sóng nước cuộn trào, vô số bọt nước bắn lên tung tóe.

White lập tức run rẩy cả người, một luồng lực khổng lồ truyền từ dưới chân ông ta tới, đẩy ông ta về sau mấy trượng. Mỗi một bước chân đặt xuống, mặt nước dưới chân ông ta đều nổ ra làn sóng khí.

Sắc mặt White tức khắc thay đổi, chuyển sang tái xanh, trong mắt đã có sát ý lóe lên.

“Diệp Lăng Thiên, cậu làm vậy là tự tìm đường chết!”.

Diệp Thiên đẩy lùi ông ta sau một quyền, ông ta cảm thấy mặt mũi đã mất sạch, suy nghĩ chiêu mộ Diệp Thiên lúc trước cũng tan biến. Bây giờ ông ta chỉ muốn đánh bại Diệp Thiên ngay tại đây.

“Các ông có thể thử xem!”.

Diệp Thiên mở lòng bàn tay phải ra, ngoắc ngoắc bảy người họ, tràn đầy ý khiêu khích.

“Ra tay!”.

White quát lên, sau đó không do dự nữa, hai tay đưa lên nắm lại, biến chưởng thành quyền. Hai nắm đấm bao bọc trong ánh mặt trời, lóe lên sự lạnh lẽo giống như sắt thép.

Hai tay ông ta đấm xuống mặt hồ, lập tức làm dâng lên một tường nước cao mấy trượng. Sau đó hai cánh tay bày thế, hai bức tường nước ầm ầm ép tới, bao vây Diệp Thiên ở chính giữa.

Hai bức tường nước này chứa nội lực vô hạn của ông ta, giống như hai tấm thép nặng nghìn cân, cho dù là một chiếc xe bọc thép kẹp giữa cũng có thể nghiền nát ngay tại chỗ.

Diệp Thiên ở giữa hai bức tường, trên mặt không hề bày tỏ cảm xúc gì, chỉ đưa tay phải kéo ngang.

“Soạt!”.

Chỉ nghe thấy tiếng động to rõ vang lên, giống như có thanh kiếm dài chém ra một luồng sáng trắng từ trong bóng tối.

Hai bức tường nước bị xẻ ra từ bên trong, đứt thành bốn mảnh, vô số bọt nước rơi xuống.

Thấy Diệp Thiên phá tan đòn tấn công của mình, White nghiêm mặt lại, nhưng ông ta không hề sợ hãi. Bởi vì một cây roi lửa đã lướt sát qua bên cạnh ông ta, tiến thẳng tới bụng Diệp Thiên.

Đây là vũ khí của ma nữ Hỏa Mị Evelyn, bà ta kết hợp nội lực thuộc tính hỏa của bản thân có thể khiến cây roi làm từ chất liệu đặc biệt này bốc lửa, sức tấn công tăng vọt.

“Soạt!”.

Roi lửa như một cây thương thép quét thẳng tới, băng qua khoảng cách mấy mét, sắp sửa đâm vào bụng dưới của Diệp Thiên.

Diệp Thiên không vội, vào thời khắc cây roi chỉ còn cách vài milimet, cậu nhẹ nhàng nhấc chân lên, né người sang bên. Roi dài lướt sát qua bụng dưới của cậu, tóe lên những đốm lửa.

“Xoẹt!”.

Vừa tránh khỏi roi dài, một ánh sáng đỏ máu đã giáng xuống, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Diệp Thiên, chính là Fast.

Ông ta cầm Huyết Đao trong tay, ánh đao chớp lóe. Đao còn chưa xuống tới, đao khí vô tận đã chia tách mặt hồ làm hai.

Diệp Thiên ở ngay bên dưới, quần áo bay phần phật, đầu tóc rối bù, giống như không chống đỡ nổi sự tập kích của đao khí.

Huyết Đao đã bổ xuống cách đỉnh đầu Diệp Thiên nửa thước, lúc đó, cậu mới chậm rãi đưa tay lên.

Động tác của cậu trông như vô cùng chậm rãi, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, tốc độ trong chớp mắt này của cậu còn nhanh hơn cả Fast.

Năm ngón tay cậu cong lại thành trảo, tóm về phía Huyết Đao, thế mà cậu lại định dùng tay không đỡ đao của Fast.

“Keng!”.

Trong nháy mắt, cậu đã giữ chặt lưỡi Huyết Đao, tiếng kim loại va chạm vang lên.

Làn nước dưới chân Diệp Thiên nổ tung, hóa thành con sóng cao khoảng một trượng cuộn trào ra bốn phía. Cơ thể cậu cũng hơi chìm xuống, nhưng vẫn đạp trên mặt nước.

Còn thanh Huyết Đao bị cậu giữ chặt trong tay, bàn tay giống như sắt thép khiến Huyết Đao không thể tiến thêm được nữa. Trong khi đó, tay cậu lại không hề có vết máu hay tổn thương nào.

“Cái gì?”.

Fast ngạc nhiên, ông ta không ngờ Huyết Đao thành danh của mình lại bị Diệp Thiên đỡ được bằng tay không.

Trong lúc ông ta sửng sốt, mắt Diệp Thiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nắm đấm bên trái vung ra, đánh về phía ngực ông ta.

“Hỏng bét!”.

Huyết Đao của ông ta bị Diệp Thiên giữ chặt, không thể lùi bước, chỉ có thể giơ nắm đấm đón đỡ.

“Ầm!”.

Hai nắm đấm đối chọi với nhau, sức mạnh tuôn trào, màn nước trên mặt hồ nứt ra.

Một bóng người phá vỡ màn nước, bay ngược ra sau, liên tục ma sát trên mặt nước hơn mười trượng, tạo thành một đợt sóng trắng.

Fast cầm Huyết Đao trong tay, cả cánh tay phải của ông ta không ngừng run rẩy, khóe miệng tràn máu, đã bị thương.

Trong chớp mắt, sáu trọng tài khác đều tỏ ra kinh ngạc.

Diệp Thiên ở trên mặt hồ, chắp tay sau lưng, khóe miệng thoáng qua nụ cười chế giễu.

“Lấy bản lĩnh thật của các ông ra đi!”.

“Hi vọng bảy người các ông đừng để tôi quá thất vọng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK