Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người vừa đến chỉ liếc mắt qua, gần như tất cả cao thủ ở đây đều câm như hến, không còn khí thế như trước kia nữa.

Ngay cả Tiết trưởng lão vẫn luôn nghiêm túc cũng cứng đờ mặt, biểu cảm cực kì khó coi.

“Chủ nhà họ Phan, Phan Hoài Uyên?”.

Cuối cùng gương mặt bình thản của Dược Du cũng biến sắc. Cô ta thật sự không ngờ đến một người đứng hàng đầu Vân Kiềm lại xuất hiện ở đây.

“Ngay cả Phan Hoài Uyên cũng đích thân ra mặt, lẽ nào các chí tôn võ thuật đằng sau sáu nhà khác cũng đến rồi sao?”.

Chu Dương vô cùng ngạc nhiên, sự kiêu ngạo trước kia đều thu hết lại.

Anh ta là đại đệ tử của Dược Vương Điện, thiên phú hơn người, quả thật có vốn liếng để tự kiêu, nhưng đối diện với một chí tôn võ thuật, anh ta lại không dám có chút xúc phạm nào.

Dưới chí tôn võ thuật đều nhỏ bé như kiến, đừng nói là anh ta, ngay cả người mạnh như Diệp Tinh cũng không thể khiêu khích trực diện uy nghiêm của một vị chí tôn võ thuật.

Cát Khắc Bác Nhã trợn tròn mắt. Mặc dù cô ta không biết thân phận của người đến, nhưng từ việc dùng nội lực truyền âm vừa rồi, người trước mắt chắc chắn là một vị võ tôn.

Võ tôn, một vị chí tôn võ thuật chân chính!

Một người như vậy xuất hiện khiến tất cả bọn họ đều khiếp sợ, không ai dám có hành động khác thường nào.

Cát Khắc Bác Nhã trầm ngâm một lúc lâu, không nhịn được nhìn về phía Diệp Thiên.

Hình ảnh ngày hôm đó Diệp Thiên dùng một chưởng đánh bại Âm Quỷ vẫn rõ ràng trước mắt, thể hiện rõ sự mạnh mẽ của chí tôn võ thuật.

Cô ta biết Diệp Thiên có thể đuổi đám người Phan Việt, Tiết trưởng lão đi, nhưng bây giờ Phan Hoài Uyên xuất hiện, tình thế đã đảo ngược trong chớp mắt.

Cô ta hiểu, nếu chuyện ngày hôm nay tiếp diễn, chắc chắn sẽ biến thành trận chiến kinh hãi thế tục của hai người Diệp Thiên và Phan Hoài Uyên. Hai vị chí tôn võ thuật giao đấu, cô ta chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy máu nóng sôi trào.

Đã bao nhiêu năm chưa có trận quyết đấu nào giữa cấp bậc chí tôn võ thuật, có lẽ hôm nay cô ta sẽ vinh hạnh được chứng kiến thời khắc này.

“Gia chủ, là tôi làm việc không hiệu quả, chuyện cỏ Ngân Lân đến bây giờ vẫn chưa giải quyết xong!”.

Phan Việt bước nhanh lên phía trước, cúi người hành lễ với người đến, vô cùng kính trọng.

Người đàn ông mặc áo thiên thanh đột nhiên xuất hiện kia chính là người cầm lái của nhà họ Phan ở Vân Kiềm, Phan Hoài Uyên, một trong bảy vị chí tôn võ thuật của bảy gia tộc ở Vân Kiềm.

Phan Hoài Uyên tỏ vẻ thờ ơ, chỉ gật đầu với Phan Việt, sau đó quay sang những người khác, ánh mắt lạnh lùng.

“Nghe nói việc phân chia cỏ Ngân Lân vẫn chưa có kết quả, vậy thì để tôi quyết định!”.

“Số cỏ Ngân Lân này nhà họ Phan chúng tôi lấy một nửa, số còn lại tôi không quan tâm, các ông tự quyết định”.

Phan Hoài Uyên nhìn quanh một vòng, bất cứ ai đối diện với ánh mắt của ông ta cũng cúi đầu, một câu nói của Phan Hoài Uyên đã hoàn toàn đóng cọc việc phân chia cỏ Ngân Lân.

Mặc dù những người có mặt ở đây đều oán hận, nhưng không ai dám phản bác. Đây là Phan Hoài Uyên đấy, một cao thủ chí tôn võ thuật thực thụ, ai dám có nửa câu bất mãn? Nếu chọc giận Phan Hoài Uyên khiến ông ta ra tay, ở đây ai có thể chống đỡ được?

Tuy sau lưng mỗi một thế gia bọn họ đều có một vị chí tôn võ thuật trấn giữ, ngang hàng với Phan Hoài Uyên, nhưng bây giờ Phan Hoài Uyên đã đích thân đến đây, chỗ dựa của bọn họ lại xa tận Vân Kiềm, hoàn toàn không thể chống lưng cho bọn họ.

Phan Hoài Uyên không hề có ý định thương lượng, ngược lại dùng giọng điệu ra lệnh. Ông ta không để ai vào mắt, càng không có ai đủ tư cách nói chuyện với ông ta.

“Phan Việt, đi gói cỏ Ngân Lân lại, chú ý cẩn thận một chút, gói luôn cả đất lại!”.

Ông ta gật đầu với Phan Việt, chỉ về phía khu vườn. Phan Việt lập tức hiểu ý, cầm bao bố chuẩn bị bước vào trong vườn.

Đại diện của sáu nhà khác và Tiết trưởng lão của Dược Vương Điện đều không cam lòng, nhưng ngại uy thế của Phan Hoài Uyên nên không dám phản bác câu nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Phan Việt đi về phía khu đất trồng cỏ Ngân Lân.

Võ tôn như rồng, ai dám bất kính? Cho dù trong lòng bọn họ không phục, bây giờ cũng chỉ có thể đứng im nhìn, không ai muốn đối đầu với một vị chí tôn võ thuật.

Khi Phan Hoài Uyên chuẩn bị bước vào vườn thì một bóng người vọt tới từ bên cạnh, chặn trước mặt ông ta. Đó là công chúa Dược Du của Dược Vương Điện.

“Công chúa Dược Du, ý cô là sao? Lẽ nào cô không nghe gia chủ của chúng tôi nói gì sao?”.

Phan Việt nheo mắt lại, vẻ mặt không thân thiện. Lúc này, Phan Hoài Uyên cũng nhìn sang Dược Du, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Công chúa của Dược Vương Điện, Dược Du?”.

“Sao hả, cô không hài lòng với cách phân chia của tôi à?”.

Đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của chí tôn võ thuật, dù là người có cá tính mạnh như Dược Du cũng run rẩy, nhưng cô ta cố ép mình trấn tĩnh, dũng cảm nhìn thẳng vào Phan Hoài Uyên.

“Ông Phan, ông hành xử ngang ngược quá đấy!”.

“Cỏ Ngân Lân là bảy gia tộc ở Vân Kiềm và Dược Vương Điện cùng nhau phát hiện ra, bây giờ ông vừa đến đã muốn chia một nửa, tôi nghĩ không chỉ Dược Vương Điện chúng tôi, mà cả sáu nhà khác ở Vân Kiềm cũng sẽ không phục đâu”.

Mạng che mặt của cô ta đã được tháo xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh tế vô cùng mềm mại, vẻ mặt bình tĩnh.

“Ông Phan, lần này đi lấy cỏ Ngân Lân, bố tôi cũng đã nói rõ phải lấy được một trăm cây về. Cỏ Ngân Lân ở đây tổng cộng cũng chỉ có hơn hai trăm cây, nhà họ Phan của ông lấy đi một nửa, e rằng bố tôi sẽ không đồng ý”.

Cô ta vừa lên tiếng đã nhắc tới điện chủ của Dược Vương Điện.

“Dược Không Nhàn sao?”.

Cuối cùng sắc mặt của Phan Hoài Uyên cũng thay đổi, sâu trong đáy mắt ánh lên vẻ kiêng dè.

Điện chủ Dược Vương Điện - Dược Không Nhàn, dù là trong số cao thủ chí tôn võ thuật cũng tính là thành danh đã lâu, có thể xem là nhân vật cùng thời với Tiêu Ngọc Hoàng trong “Tứ Tuyệt”. Ông ta còn từng giao đấu với Tiêu Ngọc Hoàng, bị đánh bại trong vòng trăm chiêu, tuy bại nhưng bại trong vinh quang.

Bảy gia tộc ở Vân Kiềm bọn họ đến từ ranh giới hai tỉnh Vân - Kiềm, đương nhiên cũng từng được thấy Tiêu Ngọc Hoàng tung hoành tỉnh Kiềm, biết rõ sự đáng sợ của Tiêu Ngọc Hoàng. Đó là sự tồn tại đáng sợ có thể chém giết được cả cao thủ chí tôn võ thuật một cách dễ dàng.

Dược Không Nhàn có thể chống chọi với Tiêu Ngọc Hoàng qua trăm chiêu đủ để chứng minh Dược Không Nhàn mạnh hơn ông ta. Nếu hai bên thật sự giao chiến, rất có khả năng ông ta sẽ không thắng nổi Dược Không Nhàn.

Đây là sự chênh lệch mạnh yếu giữa các chí tôn võ thuật, chẳng hạn như “Tứ Tuyệt”, đứng trên đỉnh cao của tất cả chí tôn võ thuật, Hoa Hạ tôn sùng. Tuy Dược Không Nhàn không bằng bốn người này, nhưng chắc chắn cũng là người vượt trội trong số chí tôn võ thuật, ngay cả ông ta cũng phải kiêng dè.

Thấy Phan Hoài Uyên có vẻ chần chừ, Dược Du thầm mừng trong lòng. Nhắc tới Dược Không Nhàn quả thật có thể gây áp lực nhất định cho Phan Hoài Uyên, nếu ông ta muốn lấy thế đè người thì cũng phải cân nhắc.

Những người khác đều mang vẻ mặt khác nhau, bọn họ đều đang đợi quyết định của Phan Hoài Uyên.

Ánh mắt Phan Hoài Uyên lấp lóe ánh sáng, ông ta trầm ngâm một lúc lâu, bỗng vung tay.

“Việc phân chia cỏ Ngân Lân là không thể thương lượng, nếu hôm nay Dược Không Nhàn ở đây, có lẽ tôi sẽ đồng ý, nhưng cô chưa đủ tư cách để nói chuyện với tôi!”.

“Nếu Dược Không Nhàn có gì bất mãn về việc ngày hôm nay thì có thể đến nhà họ Phan chúng tôi một chuyến, Phan Hoài Uyên tôi sẽ tiếp đãi thỏa đáng!”.

Ông ta dứt lời, ba người của Dược Vương Điện đều biến sắc. Dược Du không ngờ được Phan Hoài Uyên lại quyết định dù có đối kháng với Dược Không Nhàn cũng phải mang được nửa số cỏ Ngân Lân đi.

Mặc dù Phan Hoài Uyên kiêng kị Dược Không Nhàn nhưng lại không hề sợ người kia. Nếu tính rõ ràng, Dược Không Nhàn cùng lắm cũng chỉ mạnh hơn ông ta một cảnh giới nhỏ, chênh lệch không nhiều. Người thật sự có thể khiến ông ta thấy sợ hãi chỉ có những vị ở đỉnh cao như “Tứ Tuyệt” mà thôi.

Tiết trưởng lão đảo mắt, nhìn thấy vẻ mặt sốt sắng của Dược Du. Ông ta biết số cỏ Ngân Lân này có công hiệu rất lớn đối với Dược Du, một khi Dược Không Nhàn luyện Cố Khí Đan thành công, Dược Du sẽ có thể nâng tu vi lên cao trong thời gian ngắn, vượt qua cả Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du cũng không phải không có khả năng.

Nếu không có cỏ Ngân Lân, đồng nghĩa sẽ rất lâu Dược Du mới có thể đạt đến chí tôn võ thuật.

Ông ta cắn răng, vọt lên trước một bước ngay lúc Phan Hoài Uyên sắp bước vào khu vườn.

“Ông Phan, chuyện này…”

Ông ta vừa định nói, ánh mắt Phan Hoài Uyên bỗng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt như phóng điện nhìn ông ta.

“Nhiều lời quá, lẽ nào ông xem lời tôi nói là trò đùa hay sao?”.

Phan Hoài Uyên vung tay, một luồng gió mạnh thổi tới, kèm theo ánh sao lấp lánh, đánh thẳng vào ngực Tiết trưởng lão.

“Phụt!”.

Tiết trưởng lão phun ra máu, bay xa mười trượng, tạo thành một vệt máu dài trên mặt đất.

Những người khác đều hít sâu một hơi, rụt cổ lại.

Tiết trưởng lão là đỉnh cấp tông tượng, chỉ kém chí tôn võ thuật một bước, nhưng không ngờ ông ta lại không đỡ nổi một chưởng của Phan Hoài Uyên.

Chưa bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật thì chỉ như con kiến, đó chính là uy lực của chí tôn võ thuật!

Giờ phút này, nhà họ Phan có Phan Hoài Uyên chống lưng, còn ai có thể ngăn nổi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK