Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 615: Mười phần chết chắc

Trong không gian, sáu bóng hình xuất hiện sau Dia, cùng đạp chân xuống hư không mơ hồ qua làn mây.

Ẩn Giả mơ hồ cảm nhận được sáu nguồn sức mạnh không hề yếu từ sau Dia, tới mức mà ngay như hắn cũng có thể cảm nhận được áp lực tới mức kinh hồn.

Trong đó có một người, nhìn không ra giới tính và tuổi, người này ôm một cái thùng gỗ cao cỡ nửa người, trong đó phát ra mùi rượu nho. Lưỡi của người này dài hơn của người bình thường rất nhiều. Người này cử động lưỡi, rượu trong thùng chuyển động dù không hề có gió bị hút vào miệng của. Điều kỳ dị nhất là dù kẻ này có hút như thế nào thì rượu trong thùng cũng không hề ít đi, vẫn giữ nguyên mức như ban đầu.

Người thứ hai tầm năm mươi tuổi, cơ thể có màu đồng cổ sáng bóng. Làn da của ông ta cũng phản quang với màu sắc khác nhau, lúc thì trắng, lúc thì xám. Người này đứng giữa tầng mây, không nhận ra có gì khác biệt giữa ông ta và những đám mây kia, giống như một con tắc kè có thể thay đổi cơ thể theo môi trường xung quanh.

Người thứ ba là một ông già mặc trường bào thêu hoa. Người này đạp trên một con rắn to dị thường. Con rắn phả ra khí ở mũi chứa độc tố, một vài con chim bay qua đều bị trúng độc rơi xuống. Đôi mắt nó phát ra ánh hàn quang lạnh ớn người giống như có thể nuốt chửng người khác bất kỳ lúc nào.

Thế nhưng dưới chân ông cụ thì nó trông vô cùng phục tùng, giống như một con thú cưng vậy.

Người thứ tư là một người đàn ông trung niên, trông tướng mạo vô cùng bình thường, nếu mà trộn giữa đám đông thì chẳng có gì khác thường, điều duy nhất mà người khác không nhận ra đó là cánh tay trái của người này bị cụt, ống tay áo bay bay, đây là người cụt một tay.

Người thứ năm, tóc dựng đứng như ngọn lửa, đôi mắt trợn tròn, phát ra luồng sát khí kinh người, hai cánh tay cường tráng, trong đó có bên chân phải nhìn không được tự nhiên cho lắm. Một cơn gió thổi qua khiến ống quần bay lên để lộ ra chân phải teo và ngắn hơn.

Người này bị tật bẩm sinh, hai chân một ngắn một dài.

Gulagas “thùng rượu”, Muffit “người đá”, Watts “người rắn”, “Phật thủ một tay” Anlonge và “Chân tật” Hồ Thiên Sinh.

Ẩn Giả quét mắt, những cái tên từng là danh tiếng lẫy lừng chấn động thế giới được ông ta gọi ra. Những người này, không có ai yếu hơn ông ta. Họ đều từng là những cái tên uy danh hiển hách hoặc là chấn động khắp thế giới.

Trong số những người này, người thành danh muộn nhất thì cũng đã diễn ra vào 60 năm trước rồi.

“Vua sát thủ, đã lâu không gặp!?

Người ôm thùng rượu, với cái miệng đỏ quỷ dị liếm liếm chào hỏi Ẩn Giả, những người khác cũng khẽ nghiêng đầu trước hắn.

Ẩn giả co đồng tử, tỏ vẻ cảm thán: “Chẳng trách La Võng mạnh như vậy nhưng khi nhắc tới thế lực vương cấp thì đó sẽ luôn luôn là viện trọng tài. Hôm nay tôi được lĩnh giáo rồi!”

“Viện trọng tài có những nhân vật như thế này thì thử hỏi phía trên còn điều gì mà không làm được chứ?”

Ông ta biết rất rõ Dia hàng trăm năm trước rời khỏi gia tộc Churchill, quyết định gia nhập viện trọng tài. Dia đã trở thành một trong 24 vị thẩm phán trưởng và xếp vị trí thứ 10.

Những người này có thể cùng ông ta tới đây thì rõ ràng là có địa vị tương tự ông ta trong viện trọng tài. Những người này chắc chắn đều là những thẩm phán trưởng xếp top.

“Ẩn Giả, sức mạnh của viện trọng tài hơn những gì ông tưởng tượng, càng không phải là điều mà một tổ chức sát thủ như La Võng có thể so sánh. Lần này chuyện sau khi kết thúc, ông có thể cân nhắc tới việc gia nhập viện trọng tài, trở thành một thành viên của chúng tôi!"

Muffit “người đá” thản nhiên nói, tỏ rõ ý chiêu mộ.

Ẩn Giả không trả lời, đôi mắt dao động nhìn theo bóng hình trước giờ chưa từng bước lên đằng sau đám đông.

Đó là một thanh niên phương Tây khôi ngô tuấn tú, ăn mặc giống mục sư, cao tới gần 2 mét, mang cho người khác cảm giác cực kỳ anh dũng, nhưng đây không phải là điều mà Ẩn Giả chú ý tới người này. Thứ mà ông ta nhìn chính là chiếc nhẫn trên tay người này. Chiếc nhẫn mang tới cho ông ta cảm giác vô cùng quen thuộc như có một sự nguy hiểm đang lan tỏa.

“Nhẫn của hiền giả sao!”

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ẩn Giả co đồng tử, một lần nữa trông vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Dù đứng cùng đám người “thùng rượu” thì ông ta cũng chưa bao giờ phải tái mặt cho tới khi nhìn thấy chiếc nhẫn. Lúc này ông ta đã không còn thể bình tĩnh được nữa.

Ông ta nghĩ tới một truyền thuyết, một truyền thuyết thuộc về giáo triều phương Tây.

Khi đó giáo triều phương Tây cực kỳ tuyệt thế, đến cả viện trọng tài cũng phải dè chừng. Khi đó phương Tây tung hoành khắp nơi, có vô số các loại quỷ hút máu và người sói ẩn nấp trong thế giới loài người nhân có cơ hội là hút máu của con người.

Quỷ hút máu và người sói là một loại cần phải tiêu diệt trong mắt giáo triều. Để có thể quét sạch những dị tộc này, nội bộ giáo triều có thêm một công việc chuyên đi săn giết quỷ hút máu và người sói, gọi là “người săn ma”.

Mỗi một người săn ma đều là những cao thủ hàng đầu, sở hữu thần thông đại năng, và còn càng có thể khởi động được lực quang minh độc nhất của giáo triều.

Đặc điểm của người săn ma chính là sẽ đeo một chiếc nhẫn mang ánh sáng hiền giả do giáo hoàng đích thân trao cho. Gọi là nhẫn của hiền giả.

Đó chính là điều khiến ông ta kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc nhẫn này.

Thanh niên đeo chiếc nhẫn của hiền giả không hề đáp lại, chỉ lấy ra một cuốn kinh thánh, đọc với vẻ tập trung như không hề nghe thấy lời của Ẩn Giả.

Dia nhếch miệng cười: “Người đứng sau đây chính là người săn ma đời thứ 23 Neil Wodos, chỉ có điều người này không thuộc về giáo triều mà thuộc về viện trọng tài chúng tôi!"

“Lần này săn giết Diệp Lăng Thiên, người săn ma sẽ là chiến lực chủ chốt trong chúng tôi!”

Ẩn Giả một lúc lâu sau mới khẽ dao động đôi mắt và nói với vẻ bất lực: “Mọi người sở hữu trận pháp mạnh như vậy mà vẫn còn cần tôi sao?”

Dia vẫn mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng.

“Giống như vừa nãy đã nói thì lần này chúng ta không được phép xảy ra sơ suất một lần nào, không được để Diệp Lăng Thiên chạy thoát!”

“Người của chúng tôi ở đây dù có thể đánh bại được cậu ta nhưng không thể ngăn được việc cậu ta bỏ trốn. Vì vậy chúng tôi cần ông, dẫn dụ cậu ta vào trận pháp mà chúng tôi thiết kế sẵn!”

“Một khi vào trận pháp thì chỉ có đường chết!”

“Đương nhiên, ông cũng có thể tự dựa vào sức mạnh của mình giết chết cậu ta nhưng tôi thấy được đó hơi mơ hồ!”

Ẩn Giả nhìn dịch thể màu xanh đen trong tay Dia thì không hề phản bác mà chỉ trầm giọng: “Tôi phải dụ cậu ta tới đâu?”

Dia cười thần bí, chỉ xuống chân, đồng thời vứt cái ống thí nghiệmtrong tay tới phía của Ẩn Giả.

Ẩn Giả nhìn chăm chăm vào cái ống, cuối cùng hạ quyết tâm.

“Đồng ý!”

Ông ta vừa dứt lời, cái ống nổ tung, dịch thể trong cái ông chảy ra, được ông ta uống.

Khoảnh khắc dung dịch chảy xuống học, ông ta cảm thấy có một luồng lực bạo phát trong lồng ngực, tỏa ra tứ chi và khắp nơi, luồn lách trong từng thớ thịt.

Toàn thân ông ta xuất hiện một rung động màu hồng, từ từ tỏa rộng rồi được thu vào trong cơ thể. Trong đôi mắt ông ta có một ngọn lửa màu hồng không ngừng chuyển động. Đó là một nguồn sức mạnh cực mạnh, mạnh tới mức cường bạo gấp nhiều lần hơn cả lúc trước.

“Diệp Lăng Thiên, lần này chỉ có thần linh giáng thế mới cứu được cậu thôi!”
Chương 616: Tôi đợi cậu

Ẩn Giả ngồi khoanh chân tại chỗ, đang hút dịch ra tăng sức mạnh từ sinh mệnh. Lớp lớp khí tức từ sinh mệnh không ngừng được hấp thụ vào cơ thể ông ta. Tử khí từ cổ tay ông ta càng lúc càng nhạt cho tới khi biến mất.

Sáu nhân vật cực mạnh của viện trọng tài nhìn xuống và nheo mắt.

“Lần này có thể biết được là Diệp Lăng Thiên có vô địch như lời đồn không rồi. Nói thật, nếu kế hoạch này không phải do cấp trên điều xuống thì tôi thật sự muốn phân cao thấp với Diệp Lăng Thiên.

"Người đá" Muffit đầy tự tin, không cảm thấy coi trọng Diệp Thiên lắm. Tất cả đều vì mệnh lệnh nên ông ta phải làm như vậy.

“Chuyện này là một chuyện lớn trong viện trọng tài, không được tùy tiện hiện thân, làm hỏng mọi thứ!”

“Diệp Lăng Thiên phải chết ở Yellen.

Thùng rượu Gulagas nói giọng đầy sát ý sau đó lại nuốt thêm một ngụm rượu nho.

“Hừ, chúng ta không phải là phế vật như đám Gullit. Lần này được coi là lần đầu tiên chúng ta ra tay trong 50 năm qua chỉ là để đối phó với một người như Diệp Lăng Thiên, thế thì dù cậu ta có ba đầu sáu tay thì cũng chết chắc.

Người rắn Watts cười lạnh lùng. Trận chiến lần này, bọn họ nhất định phải thắng. Con rắn dưới chân cảm nhận được sự hào hứng của chủ nhân thì lập tức phát ra âm thanh ớn lạnh.

“Hừ, cái gì mà đế vương bất bại chứ, chỉ là một kẻ cũng tạm được, một tên nhóc lông chưa sạch mà thôi. Trên đời này, ngoài vương cấp thực sự ra thì chẳng có ai đủ khả năng khiến chúng ta phải để tâm cả.

Hồ Thiên Sinh bị tật một chân với vẻ mạnh hung hãn lên tiếng. Ông ta là người nước ngoài gốc Hoa, bị tật bẩm sinh, luôn cảm thấy tự ti, chính viện trọng tài đã cho ông ta sức mạnh. Còn đối với Hoa Hạ, ông ta luôn có cảm giác muốn bài trừ. Phàm là người luyện võ của Hoa Hạ thì ông ta luôn coi là kẻ địch.

Đám đông bừng bừng sát khí, chỉ có Neil Wodos là vẫn bình tĩnh, người này nghe đám đông nói xong mới gập sách kinh thánh lại, làm bộ hiền từ nói.

“Kế hoạch săn giết Diệp Lăng Thiên lần này đã chuẩn bị chu toàn, chỉ còn thiếu một chi tiết quan trọng đó chính là làm thế nào để dụ được Diệp Lăng Thiên tới đây!”

“Những kẻ mạnh trước đó, có ai mà không phải là người đa mưu túc trí đâu? Tôi rất muốn biết, Ẩn Giả sẽ làm cách nào đưa được cậu ta tới đây.

Trước tới giờ người săn ma luôn im lặng, nhưng lúc này là lúc quan trọng cần lên tiếng.

Đám đông nghe thấy vậy thì không khỏi quay qua nhìn Ẩn Giả đang luyện hóa. Mặc dù Ẩn giả đã hứa thế nhưng hứa và thực hiện là hai chuyện khác nhau. Bọn họ cũng cảm thấy nghi ngờ y như Neil Wodos, làm thế nào để dụ được Diệp Thiên tới đây chứ?

Màu hồng trên người Ẩn Giả dần biến mất. Ông ta mở mắt.

“Chuyện mà Ẩn Giả tôi hứa thì đương nhiên sẽ làm. Chuyện này, để tôi giải quyết!”

“Diệp Lăng Thiên dù tôi mới gặp có hai lần nhưng tôi hiểu rõ tính của cậu ta. Có thể nói là vô cùng cuồng ngạo, không coi ai ra gì. Dù cậu ta biết đối phương có mai phục khắp nơi thì cũng không bao giờ lùi bước. Đây là ưu điểm và cũng là điểm chí mạng của cậu ta”.

“Tối mai, tôi đảm bảo, Diệp Lăng Thiên nhất định sẽ xuất hiện ở đây!”

Ông ta đứng dậy, nhìn về phía xa xăm, giọng nói vô cùng kiên định.

“Nhưng có một điểm, tôi nhất định phải nhắc nhở mọi người, trước khi tôi và Diệp Lăng Thiên quyết đấu, mọi người tuyệt đối không được xuất hiện. Tôi không hi vọng có bất cứ ai quấy nhiễu cuộc chiến của chúng ta, đây là ước định giữa tôi và Diệp Lăng Thiên!”

Đám đông nghe thấy vậy thì gật đầu.

Người săn ma Neil Wodos đánh giá cao Ẩn Giả hơn một chút.

“Vua sát thủ không hổ danh là vua sát thủ, tôi nhận sự tự tin của ông nhé!"

“Tối mai, mọi chuyện sẽ rõ ràng, chúng ta đi thôi!”

Người này vừa dứt lời thì hóa thành một đường sáng trắng, biến mất nơi xa.

Những người khác cũng lần lượt rời đi, trước khi đi Dia còn nhìn chăm chăm Ẩn Giả một lần nữa.

“Mong ông thắng lợi!”

Cả bảy vị trưởng thẩm phán lần lượt rời đi, Ẩn Giả cảm nhận được sức sống trong khắp cơ thể mình thì cảm thấy hào hứng vô cùng.

Nhất là khi bảy người này hiện thân, muốn mai phục Diệp Thiên thì ông ta cảm thấy lần này gặp Diệp Thiên là lựa chọn chính xác nhất.

Có thể khiến cả bảy vị trưởng thẩm phán hùng hậu của viện trong tài ra tay, liên thủ bày trận pháp thì đủ để chứng minh thực lực của Diệp Thiên đã đủ vượt qua sức tưởng tượng của ông ta.

Có thể quyết đấu với một kẻ mạnh như vậy thì khả năng ông ta có thể bước vào vương cấp cũng tăng lên vài phần.

Trong khách sạn Yellen, Diệp Thiên đang cùng ăn tối với mấy người Tề Văn Long。

Diệp Thiên ăn vui vẻ, nhưng mấy người Tề Văn Long thì trông vô cùng trầm mặc.

Xung đột giữa Diệp Thiên và mấy người Ray ngày hôm nay khiến cho bọn họ lo lắng Ray sẽ mang người tới báo thù.

Ở Yellen thuộc nước Yisa xa lạ, một khi Ray sử dụng sức mạnh của Churchill thì bọn họ chẳng khác gì những con cừu non bị người khác tùy ý xử trí.

“Sao thế? Đồ ăn ở đây đều vô cùng tươi ngon, không nên ăn nhiều một chút sao?”

Cảm nhận được sự bất an của họ, Diệp Thiên khẽ mỉm cười và lên tiếng.

Mấy cô gái vẫn không biết phải trao đổi với Diệp Thiên như thế nào, chỉ có Tề Văn Long là liều mạng nói: “Cậu không lo lắng chút nào sao? Ray đưa người tới báo thù, chúng ta phải đối phó thế nào chứ?”

Diệp Thiên trông hết sức tùy ý, cậu nhét một miếng dưa hấu vào miệng.

“Hóa ra mọi người vẫn đang lo chuyện lúc chiều à!”

“Tôi đã nói rồi. Anh ta không có khả năng đó đâu. Dù anh ta có thật sự dám tới thật thì cũng không làm được gì”.

Vẻ tự tin của Diệp Thiên thì bọn họ đã được chứng kiến ở thủ đô, đó là khi họ đối diện với Khương Minh.

Nhưng nơi đây không phải là thủ đô, sự tự tin của Diệp Thiên thực ra không thể mang đến cho họ chút cảm giác an toàn nào. Tề Văn Long đã âm thầm lên kế hoạch, sau bữa tối sẽ nói chuyện riêng với Diệp Thiên.

Khi mấy người đang dùng cơm thì có một bóng người xinh đẹp cũng hai vệ sĩ nữ bước cào phòng. Đám đông đều sáng rực hai mắt.

“Kỷ Nhược Tuyết!”

Mấy người Ngô Lễ Phương kinh hãi kêu lên. Cũng chỉ có khi nào mà một ngôi sao xuất hiện thì bọn họ mới có thể tạm thời quên đi âu lo.

Kỷ Nhược Tuyết cười lịch sự với bọn họ. Sau đó thì ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên không chút do dự. Cô ấy lấy hoa quả trong đĩa của Diệp Thiên. Vài tên phóng viên núp hình trong khách sạn lẳng lặng lấy máy ảnh ra, định chụp cảnh ngọt ngào đó thì đột nhiên trước mặt họ tối sầm và ngất lịm ra bàn.

Đây đương nhiên là hành động của Diệp Thiên. Cậu không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Kỷ Nhược Tuyết. Làm xong, cậu lại quay mặt đi với vẻ lạnh lùng.

“Ăn mà không tự lấy được sao? Cậu à quên cô làm như tôi với cô thân nhau lắm ấy!”

Kỷ Nhược Tuyết không hề bận tâm mà ngược lại còn lấy một miếng cơm trong bát của Diệp Thiên ăn vô cùng đáng yêu.

“Lại thích gọi tôi cô chứ gì, được thôi, vậy tôi với anh lẽ nào không thân sao?”

Cô ấy dán người vào cánh tay Diệp Thiên, nói giọng dịu dàng và nũng nịu: “Đầu gỗ, ngày mai gia tộc Churchill tổ chức buổi tiệc rượu của giới thượng lưu, theo sắp xếp của bên công ty, tôi phải có mặt, nhưng tôi hơi sợ, anh có thể đi cùng tôi được không?”

Câu nói của cô ấy khiến ai chị em nhà họ Lâm bên cạnh chau mày và cảm thấy không hài lòng.

Em sợ thì kêu cậu nhóc này đi theo, vậy vệ sĩ chúng tôi thì là gì? Ăn cơm chùa à?

Diệp Thiên không có hứng thú với cái gọi là tiệc rượu, đang định từ chối thì bỗng nhiên ánh mắt cậu dao động. Một cơn gió nhỏ vô cùng kỳ dị từ khe cửa sổ lao vào.

Luồng gió này phóng về phía Diệp Thiên.Hai cánh tay cậu chặp lại một cách tự nhiên. Trong tay cậu có thêm một tờ giấy. Tờ giấy này không một ai phát hiện ra, đến ngay cả hai chị em nhà họ Lâm đã luyện tâm Phệ Thiên Luyện Khí Quyết cũng không hề có phản ứng gì.

Diệp Thiên mở mẩu giấy, bên trong là chữ Hoa Hạ được viên loằng ngoằng.

“Tối mai chín giờ, tại nhà thờ Thánh Thành, tôi đợi cậu phân cao thấp và quyết sống chết một trận".
Chương 617: Có biết tôi là ai không?

“Chín giờ tối mai tại nhà thờ Thánh Thành, tôi đợi cậu!”

Diệp Thiên liếc nhìn tờ giấy, sau đó một ngọn lửa bùng lên nơi đầu ngón tay cậu, đốt cháy tờ giấy thành tro.

Cậu không cần nghĩ cũng biết tờ giấy là do Ẩn Giả viết.

Kỷ Nhược Tuyết ở gần cậu nhất mà không phát hiện ra điều gì, chỉ thấy một làn khói nhỏ bay lên không trung.

“Thế nào? Có được không? Có đi cùng tôi không?”

Cô ấy chộp lấy cánh tay Diệp Thiên khẽ lắc, môi thì chu ra trông vô cùng nũng nịu.

Trước mặt Diệp Thiên, cô giống như một cô gái nhỏ nhõng nhẽo chứ hoàn toàn không còn trong bộ dạng của một ngôi sao nữa.

“Tối mai sao?”

Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động, nghĩ lại lời mời của Ẩn Giả vào tối mai, sau đó thì nhà họ Churchill cũng tổ chức tiệc rượu vào thời gian đó.

“Địa điểm của buổi tiệc ở đâu?”

Cậu quay qua hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy vui lắm, vội vàng trả lời: “Giờ vẫn chưa biết, cũng chưa xác định nhưng người chủ trì sẽ thông báo cho tôi trong vòng mười phút nữa”.

Cô ấy đang định nói gì đó thì điện thoại rung lên. Cô ấy mở ra vừa đưa điện thoại tới trước mặt Diệp Thiên.

“Tin tức tới rồi, buổi tiệc tối mai sẽ được diễn ra ở nhà thờ cao nhất Yellen, anh xem có tiện đi cùng tôi không?”

Cô ấy cảm thấy lo lắng vì sợ Diệp Thiên từ chối.

“Nhà thờ cao nhất sao? Lựa chọn nhà thờ để mở tiệc, trò này của nhà Churchill thật kỳ lạ.

Yellen được gọi là thánh địa tam giáo. Nhà thờ có thể nói là nơi vô cùng tối cao trong lòng người dân, vậy mà nhà Churchill lại chọn nơi này tổ chức tiệc rượu, rõ ràng là đang mạo phạm tới thần linh.

Điều này chứng tỏ đến thần linh mà gia tộc Churchill cũng không coi ra gì, thế lực đã đè bẹp cả nước Yisa.

Một giây sau, Diệp Thiên khẽ khịt mũi cười và gật đầu.

“Cũng được, để tôi đưa cô đi!”

Cậu có thể khẳng định Ẩn Gia cố tình mời cậu đến nhà thờ Thánh Thành quyết chiến một trận thì mục đích có lẽ là có liên quan tới việc gia tộc Churchill tổ chức buổi tiệc rượu.

Ẩn Giả muốn đánh bại cậu ở buổi tiệc này và đạt được mục đích của mình.

Cậu gắp một miếng hoa quả, ánh mắt châm chọc và càng lúc càng cảm thấy hứng thú.

Thấy bộ dạng không để tâm của Diệp Thiên, hai chị em nhà họ Lâm cảm thấy khó chịu. Bọn họ cố ý ho húng hắng và nói với Kỷ Nhược Tuyết: “Tiểu Tuyết, tối nay em còn một buổi quay MV, thời gian cũng không còn sớm nữa!”

Bọn họ thực sự không muốn để Kỷ Nhược Tuyết và Diệp Thiên ở cạnh nhau. Nhìn bộ dạng không coi ai ra gì của Diệp Thiên thì họ cảm thấy phản cảm.

Lúc này Kỷ Nhược Tuyết mới ồ lên một tiếng và nhớ ra công việc của ngày hôm nay.

Cô kéo Diệp Thiên không rời như muốn thăm dò: “Tối nay tôi tới cung điện Yellen quay MV, anh đi cùng tôi được không?”

Diệp Thiên liếc nhìn cô ấy, biểu cảm vẫn vô cùng lạnh lùng: “Tôi đã hứa tôi mai cùng cô đi tới buổi tiệc rồi, giờ còn cần tôi đi quay MV cùng sao, có phải là được nước lấn tới không?"

Cậu đứng dậy và xua tay: “Tôi ăn no rồi, cô đi bận việc của mình đi, tôi không có thời gian!’

Kỷ Nhược Tuyết bĩu môi, mặc dù không cam tâm nhưng cũng bất lực. Lâm Trạch Nhã, Lâm Trạch Nhu nhìn nhau. Được Lâm Trạch Nhã ra hiệu, Lâm Trạch Nhu bèn đi theo dõi Diệp Thiên.

Ra khỏi nhà hàng, Diệp Thiên ngồi trên ghế trong vườn cây của khách sạn Yellen nhìn lên bầu trời sao lấp lánh. Lâm Trạch Nhu đột nhiên ngồi xuống trước mặt cậu.

“Cậu là Diệp Thiên phải không?”

Diệp Thiên cúi đầu, nhìn cô gái đã luyện Phệ Thiên Luyện Khí Quyết nói với vẻ vô tình: “Cô là vệ sĩ của Kỷ Nhược Tuyết, tới đây tìm tôi làm gì?”

Lâm Trạch Nhu tháo kính, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhìn chăm chăm Diệp Thiên: “Tôi tới tìm cậu là muốn bàn với cậu!”

Diệp Thiên đưa hai tay làm gối, cảm thấy hứng thú, cậu thật sự không biết nhân viên mới của Nam Long Nhận này có gì cần nói với tổng giáo quan của mình chứ.

Lâm Trạch Nhu không biết Diệp Thiên đang nghĩ gì, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi tự giới thiệu tôi tên Lâm Trạch Nhu, vệ sĩ của cô Tuyết, đi theo cô ấy được gần ba năm rồi!”

“Tháng này, nói thật, cô ấy nhắc tới cậu vô số lần. Tôi và chị gái tôi cũng luôn đối xử tốt với cậu, muốn biết người khiến tiểu Tuyết si tình như vậy là người tuấn kiệt như thế nào. Nhưng nói thật, cậu khiến tôi thất vọng quá!”

Cô ấy nói lại chuyện về Kỷ Nhược Tuyết khi ở trong phòng cho cậu.

Diệp Thiên không quan tâm, thậm chí là không thèm buồn cả nhìn cô ấy.

“Cô có thất vọng về tôi hay không đó là suy nghĩ của cô, không liên quan tới tôi. Cô không cần chạy tới nói cho tôi biết!”

Lâm Trạch Nhu với ánh mắt lạnh lùng, nhìn biểu cảm của Diệp Thiên và càng khiến cô cảm thấy không đáng thay cho Kỷ Nhược Tuyết.

Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nói: “Diệp Thiên, tôi không biết cậu dựa vào điều gì mà có thể ngông cuồng như vậy nhưng tôi muốn cho cậu biết rằng, tiểu Tuyết gần đây vì cậu mà đã từ chối không biết bao nhiêu lời theo đuổi từ các cậu chủ khác”.

“Trong đó có không ít người là cậu ấm của các quan lớn, giàu có, phẩm hạnh đầy đủ, vượt xa người không biết trước sau như cậu. Vậy mà tiểu Tuyết vì cậu mà đã giữ khoảng cách với bọn họ!”

Diệp Thiên vẫn không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì làm sao?”

Cậu xua tay, làm bộ sao cũng được: “Cô ấy muốn ở cạnh ai, không muốn ở cạnh anh là tự do của cô ấy, không phải tôi ép cô ấy làm vậy, nên cô tới tìm tôi nói những lời này thì đều vô nghĩa thôi”.

Lúc này thái độ của Diệp Thiên đã khiến Lâm Trạch Nhu cảm thấy tức giận, giọng cô trầm thêm vài phần.

“Diệp Thiên, cậu đừng quá đáng quá!”

“Tiểu Tuyết là ca sĩ quốc tế, giờ đây đang cực kỳ hót trên diễn đàn nghệ sĩ, cực kỳ ưu tú. Vậy mà vì cậu thì đến sự tôn nghiêm cũng không còn!”

“Vậy mà cậu thì sao? Có tài năng gì, lại còn luôn khiêu chiến với người khác, lấy sự dịu dàng của tiểu Tuyết để tạo ra vẻ cool ngầu cho mình. Cậu cảm thấy như vậy thú vị sao?”

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, cảm thấy nực cười.

“Những lời này cô nên đi nói cho Kỷ Nhược Tuyết. Kêu cô ấy tránh xa tôi một chút, coi tôi là người xa lạ chứ không phải là tới tìm tôi!"

“Từ đầu tới cuối, luôn là cô ấy dính lấy tôi. Tôi không hề có chút tình cảm nào với cô ấy cả!”

Lâm Trạch Nhu nghe thấy vậy thì càng phẫn nộ.

“Cậu họ Diệp kia, cậu đúng là không biết điều. Tiểu Tuyết ưu tú như vậy, chênh lệch với cậu nhiều như vậy mà vẫn muốn ở bên cạnh cậu. Thế mà cậu nói không có chút tình cảm nào sao?”

Cô ấy kéo ghế, đứng bật dậy: “Tôi vốn tìm cậu để bàn bạc, nhưng giờ xem ra, cậu căn bản không xứng với sự quan tâm của tiểu Tuyết!”

Cô chỉ về phía Diệp Thiên với đôi mắt lạnh như băng.

“Họ Diệp kia cậu nghe rõ đây. Tiểu Tuyết là chị em tốt của chúng tôi, cậu đã không có tình cảm thì tránh xa cô ấy một chút, đừng có cố tình xuất hiện trước mặt cô ấy nữa”.

“Tôi không cho phép cậu đạp đổ lòng tự tôn của cô ấy!”

“Đừng tưởng rằng mình là một cao thủ thì có thể ngông cuồng. Có cơ hội, tôi sẽ dạy cho cậu biết thế nào là cao thủ thực sự!”

Diệp Thiên khẽ gõ tay lên bàn và cảm thấy mất hết kiên nhẫn với cô nhóc này.

“Tôi thật sự rất tò mò, không biết ai cho cô cái dũng khí dám nói với tôi như vậy!”

Đôi mắt cậu ánh lên sự sắc bén, giọng điệu thì vô cùng lạnh lùng.

“Cô có biết tôi là ai không?”
Chương 618: Thế nào là sức mạnh?

“Cô có biết tôi là ai không?”.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm Lâm Trạch Nhu, trong mắt đã có vẻ nghiêm túc.

“Cô còn chưa biết rõ thân phận của tôi, mà đã dám nói năng tùy tiện trước mặt tôi như vậy?”.

Cậu đường đường là tổng giáo quan Nam Long Nhận, người quản lý cao nhất của Nam Long Nhận, cô gái này chỉ là một đội viên bình thường mà lại dám chất vấn cậu, còn mở miệng uy hiếp.

Lâm Trạch Nhu như nghé con mới sinh, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Diệp Thiên: “Tôi thèm quan tâm cậu là ai. Cho dù cậu là con trai người giàu nhất một vùng, cho dù cậu có bối cảnh lớn mạnh, nhưng tùy ý giẫm đạp lên tình cảm của Tiểu Tuyết thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu!”.

“Tôi có thể nói với cậu, tuy tôi và chị tôi là vệ sĩ thân cận của Tiểu Tuyết, nhưng chúng tôi còn một thân phận khác, đó là đội viên của Nam Long Nhận”.

“Cậu có thể tự mình tra xem thân phận này đại diện cho điều gì. Tốt nhất cậu nên nhớ kĩ những gì tôi đã nói với cậu trước kia. Nếu cậu còn xem nhẹ Tiểu Tuyết thì đừng trách tôi không khách sáo!”.

Cô ta nói xong thì mặc kệ phản ứng của Diệp Thiên, quay đầu đi luôn, vẻ mặt ngạo nghễ.

Nhìn bóng lưng Lâm Trạch Nhu rời đi, Diệp Thiên bỗng bật cười, cảm thấy thú vị.

Cậu đường đường là tổng giáo quan của Nam Long Nhận mà lại bị một đội viên bình thường “dạy dỗ” một trận. Cô gái này tu luyện Phệ Thiên Luyện Khí Quyết do cậu sáng tạo mà lại uy hiếp ngay trước mặt cậu, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thú vị.

Cậu không chấp nhặt với Lâm Trạch Nhu, tiếp tục dựa vào ghế. Hơn mười phút sau, Tề Văn Long, Lí Phong và Vương Triều Hải chậm chạp đến muộn.

“Diệp Thiên, tôi thật sự không yên tâm, nhóm Tiểu Phương rất sợ gia tộc Churchill trả thù, chúng ta mau mau mua vé ngày mai rời khỏi đây đi được không?”.

Tề Văn Long hỏi ý kiến Diệp Thiên, vẻ mặt cầu khẩn. Nếu không để ý đến tình nghĩa anh em thì bọn họ đã mua vé máy bay đi lâu rồi.

Diệp Thiên gác hai tay sau đầu, mỉm cười nói: “Tôi nói rồi, không cần phải lo lắng, gia tộc Churchill không gây ra được sóng gió gì đâu”.

Vẻ mặt của ba người họ không thay đổi, Lí Phong trầm ngâm nói: “Diệp Thiên, bọn tôi biết cậu có thế lực ở thủ đô, có liên hệ với nhà họ Diệp, nhà họ Hoa, thậm chí Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh cũng đứng ra vì cậu. Nhưng đây là Yellen, cho dù nhà họ Diệp, nhà họ Hoa ở thủ đô có thế lực mạnh thế nào chăng nữa ở Hoa Hạ cũng không thể ảnh hưởng đến Yellen!”.

Vương Triều Hải lập tức bước lên, vỗ vai Diệp Thiên, thành khẩn nói: “Diệp Thiên, không đùa đâu, chúng tôi đều biết cậu rất lợi hại, nhưng chúng ta thật sự không cần thiết phải ở đây đối đầu đến cùng với gia tộc Churchill, dù sao đây cũng là địa bàn của họ!”.

Diệp Thiên nhìn lướt qua ba người, bỗng nhếch miệng cười.

“Các cậu vẫn nghĩ tôi đứng vững chân ở thủ đô, có thể đè ép khiến Khương Minh cúi đầu là nhờ vào nhà họ Diệp và nhà họ Hoa sao?”.

Ba người ngây ra, ngay sau đó quái lạ hỏi: “Lẽ nào không phải sao?”.

Lần đó ở quán bar, Diệp Thiên đánh thành viên của Khương Minh một trận tơi bời, sau đó hội trưởng Khương Minh là Khương Long Hoa đích thân ra mặt, còn dẫn theo Âu Dương Đoạn Vân tới.

Sau đó, một mình Diệp Thiên đối mặt với hai người đó, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh lần lượt đứng về phía cậu, như lẽ đương nhiên bọn họ đều cho rằng Diệp Thiên dựa vào nhà họ Hoa và nhà họ Diệp.

Nhưng bây giờ, nghe giọng điệu của Diệp Thiên hình như không phải vậy?

Nếu Diệp Thiên không dựa vào nhà họ Hoa và nhà họ Diệp thì sao có thể ép Khương Minh cúi đầu, ngay cả Âu Dương Đoạn Vân cũng không dám động vào cậu?

Diệp Thiên uống một ngụm nước trà, mỉm cười nói: “Nhà họ Hoa và nhà họ Diệp đúng là gia tộc mạnh nhất thủ đô, nhưng trong mắt tôi, bọn họ cũng chỉ đến thế mà thôi”.

“Sở dĩ tôi dám ra tay với Ray Churchill trước mặt mọi người, không phải dựa vào nhà họ Diệp và nhà họ Hoa, mà là dựa vào bản thân tôi!”.

Cậu nhìn ba người họ, nói tiếp: “Trên đời này, quyền lợi, tiền tài là mục tiêu cuối cùng mà mọi người theo đuổi. Nhưng những thứ này đều là mây trôi, chỉ có nắm trong tay sự sống chết của người khác, chi phối sinh diệt, đó mới là vương đạo!”.

“Tôi nói các cậu không cần phải sợ gia tộc Churchill là vì tôi có sức mạnh có thể làm họ khuất phục, dựa vào một mình tôi có thể đè bẹp cả gia tộc Churchill!”.

“Sức mạnh làm gia tộc Churchill khuất phục?”, ba người đều hoang mang, không hiểu ra sao.

Mặc dù bọn họ cũng ước mong trở thành nhân vật quyền năng sức mạnh ngút trời, một mình xoay chuyển thế giới như trong tiểu thuyết huyền huyễn, nhưng đây là thế giới hiện thực, đào đâu ra sức mạnh có thể làm một gia tộc lớn khuất phục?

Một người làm sao có thể đối địch với gia tộc Churchill thống trị một nước? Lẽ nào Diệp Thiên là tổng thống của Hợp chúng quốc, hoàng đế Sa Nga, hoặc nhân vật lớn ở Hoa Hạ? Đây rõ ràng là trò cười!

Thấy ba người họ không hiểu, Diệp Thiên chỉ mỉm cười, chỉ một ngón tay vào ba người họ.

“Tôi biết bây giờ các cậu không hiểu những gì tôi nói, cũng khó có thể chấp nhận”.

“Thế này đi, tối ngày mai, gia tộc Churchill sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu dành cho giới thượng lưu của nước Yisa ở nhà thờ Thánh Thành, các cậu hãy đến đó cùng tôi”.

Diệp Thiên mỉm cười, năm ngón tay chậm rãi khép lại.

“Đến lúc đó, tôi sẽ giải đáp cho các cậu, thế nào là sức mạnh chân chính!”.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Thiên, lại nhớ tới lúc trước ở phòng bi-a, ngay cả các tướng lĩnh cũng không làm gì được cậu, cả khả năng tay không cướp súng của Diệp Thiên, bọn họ bỗng phản ứng lại.

“Diệp Thiên, cậu đang nói về võ công sao?”.

Diệp Thiên búng ngón tay, cười bí hiểm.

“Tối mai các cậu sẽ biết!”.

Nhóm Ngô Lễ Phương vẫn còn sợ hãi về chuyện của gia tộc Churchill, nhưng được sự khuyên nhủ của ba người Tề Văn Long, Lí Phong, Vương Triều Hải, bọn họ vẫn quyết định ở lại.

Ba người Tề Văn Long vốn cũng hơi sợ gia tộc Churchill, nhưng nghĩ tới sự tự tin vô hạn của Diệp Thiên, bọn họ càng cảm thấy tò mò, muốn đợi đến ngày mai sẽ biết được kết quả, xem sức mạnh mà Diệp Thiên nói tới là gì…

Một ngày trôi qua rất nhanh, nhóm Ngô Lễ Phương thấp thỏm lo sợ cuối cùng cũng đợi được đến chiều tối ngày hôm sau. Kỷ Nhược Tuyết đã tìm được Diệp Thiên từ sớm, cùng cậu đợi ở trước cổng.

“Văn Long, chúng ta thật sự đi tham gia tiệc rượu của gia tộc Churchill sao? Vậy không phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?”.

Ngô Lễ Phương ở bên cạnh Tề Văn Long, lo lắng hỏi.

“Tiểu Phương, Diệp Thiên đã nói chúng ta không cần lo lắng, tôi tin cậu ấy!”.

Tề Văn Long nhẹ nhàng an ủi, Ngô Lễ Phương mới bất đắc dĩ gật đầu, theo mọi người lên xe.

Một chiếc xe buýt loại nhỏ của khách sạn chở nhóm người Diệp Thiên đến nhà thờ Thánh Thành. Nhà thờ trước kia trang trọng thiêng liêng, bây giờ lại tràn ngập tiếng nói cười. Xung quanh nhà thờ dùng đèn màu tạo thành một sàn nhảy khổng lồ lộ thiên, bao quanh nhà thờ.

Ở ngoài sàn nhảy dựng hàng rào cao lớn ngăn cách, các vệ sĩ áo đen canh chừng cổng vào. Những nhân vật nổi tiếng của nước Yisa mặc trang phục hoa lệ đủ mọi màu sắc đi tới, qua lại không dứt.

Kỷ Nhược Tuyết khoác cánh tay Diệp Thiên. Hai chị em nhà họ Lâm đi bên cạnh bảo vệ đều trợn mắt, cực kì bất lực với chuyện này. Nhất là Lâm Trạch Nhu, cô ta chỉ mong đá Diệp Thiên ra khỏi Kỷ Nhược Tuyết.

Nhóm Tề Văn Long dắt bạn gái đi theo sau, Đàm Băng Băng và Thu Nhược Hi tạm thời trở thành bạn đồng hành, đi cùng nhau ở cuối cùng.

Hàng người tràn đầy khí thế đi đến, Kỷ Nhược Tuyết chuẩn bị đưa giấy mời cho bảo vệ, Diệp Thiên lại đột nhiên dừng bước.

Cậu cúi đầu nhìn xuống chân, sau đó nhìn ra xung quanh, sức mạnh tinh thần đã lan ra, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị.

“Đây là… trận pháp?”.
Chương 619: Chớ trách tao quá tàn nhẫn

“Đây là… trận pháp?”

Ngay thời khắc đặt chân vào khu vực nhà thờ Thánh Thành, Diệp Thiên thoáng thấy giật mình.

Trong phạm vi cảm nhận bằng sức mạnh tinh thần của cậu, bên dưới nhà thờ Thánh Thành rộng lớn giống như một đồ thị phẳng được khắc họa từ phần mềm đồ họa máy tính, xuất hiện rõ nét trong đầu.

Đây là một trận pháp, xem chừng còn hoành tráng hơn cả trận pháp bảo vệ gia tộc được kế thừa và tiếp nối của Hắc Long mà Diệp Thiên từng được thấy ở đồi núi Bắc Áo, một thứ sát khí ẩn mình đang phun trào từ mạch đất.

Thứ sát khí này cực kỳ ẩn mật, đồng thời chưa từng lọt ra khỏi lòng đất dù chỉ nửa tấc, nhưng đứng trước sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên, nó không thể che giấu được.

Diện tích mặt đất của nhà thờ Thánh Thành này phải đến hàng nghìn mét vuông, kéo dài qua ba con đường, nhưng trận pháp này giống như khóa chặt rồng thần lại, phong tỏa mọi chỗ, bất kỳ một ngóc ngách nào cũng được trận pháp này lấp đầy.

Bên trong trận pháp, Diệp Thiên cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, đó là sức mạnh thẩm phán của viện trọng tài.

“Hóa ra lại là viện trọng tài!”

Ánh mắt của cậu thoáng sững lại, từ chập tối hôm qua cậu đã cảm nhận được vài người với thực lực cực kỳ mạnh đã tới Yellen, nhưng cậu không hề để tâm.

Lúc này nhìn lại, những người đó có khả năng là cao thủ từ viện trọng tài.

Nhớ lại mảnh giấy mà Ẩn Giả bắn cho mình, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên theo một độ cong giễu cợt.

“Hóa ra đây là nguyên nhân khiến ông ta gọi mình tới nhà thời Thánh Thành đánh một trận, muốn nhờ vào trận pháp này và sức mạnh của viện trọng tài để khống chế mình hoàn toàn ư?”

Tuy rằng đã để mắt tới âm mưu và ý đồ của Ẩn Giả, nhưng cậu vẫn không có động thái gì, biểu cảm không hề lo sợ, bình thản bước vào giữa phạm vi trận pháp.

Dù biết cạm bẫy của đối phương trùng trùng điệp điệp, sát khí mai phục khắp nơi, ta vẫn can đảm tiến về phía trước, đây là niềm tin mạnh mẽ của Diệp Thiên đối với sức mạnh của bản thân.

Kỷ Nhược Tuyết khoác tay Diệp Thiên, trước ánh mắt chăm chú của đám đông, họ tiến vào giữa sàn nhảy.

“Đó không phải là Kỷ Nhược Tuyết sao?”

Rát nhiều cậu ấm cô chiêu có mặt tại đó đồng loạt ngoái nhìn, hiện giờ danh tiếng của Kỷ Nhược Tuyết nổi như cồn ở quốc tế, bài hát của cô ấy xuất hiện trong rất nhiều bộ phim lớn của Hollywood, tầm ảnh hưởng cực lớn, tất nhiên sẽ không còn lạ mặt với các cô cậu trong giới thượng lưu.

“Sao cô ấy lại khoác tay một thanh niên vào đây?”

“Nhìn cách ăn mặc của cậu ta thật tầm thường, lẽ nào vì cậu ta là người Hoa Hạ?”

“Tôi thấy không giống đâu, cậu thanh niên kia rất có khả năng chỉ cố tỏ ra khiêm nhường, là con của một thương gia lớn nào đó ở Hoa Hạ chăng?”

Đám đông xung quanh còn là danh lưu ở đất Yellen, ai nấy chỉ giao lưu trong vòng tròn bản địa, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên rất đa dạng.

Diệp Thiên chẳng buồn liếc mắt, cậu cùng Kỷ Nhược Tuyết tìm một vị trí rồi ngồi xuống, thế nhưng đám người Tề Văn Long lại cực kỳ không quen với hoàn cảnh này.

Tuy Tề Văn Long cũng xuất thân là con nhà giàu có, từng tham gia không ít buổi tiệc, nhưng tiệc tổ chức ở nước ngoài thì đây là lần đầu, đặc biệt khi đây là vũ hội do gia tộc Churchill tổ chức càng làm cậu ta thấy mất tự nhiên.

“Thả lỏng đi, cứ ăn uống vui chơi thỏa thích!”

Diệp Thiên liếc mắt nhìn, vũ hội này cái gì cũng có, đủ thứ thực phẩm đắt giá như cá ngừ đại dương, trứng cá tầm, nấm truffle, tôm hùm Australia, vân vân.

Cậu nhún vai với đám người Tề Văn Long, ngả người vào ghế vô cùng tùy tiện.

“Người phụ trách chi nhánh Yellen của chúng tôi ở bên kia, cậu đi với tôi qua đó một chuyến nhé?”

Đôi mắt đẹp của Kỷ Nhược Tuyết hấp háy, hỏi Diệp Thiên.

“Tự đi đi!”

Diệp Thiên xua xua tay, dứt khoát ngả lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kỷ Nhược Tuyết bĩu môi bất lực, chỉ có thể tự mình đứng dậy đi về phía người phụ trách công ty Giải trí Hoàng Gia.

Đám người Tề Văn Long ở lại chỗ cũ, ai nấy ít nhiều gì cũng có chút thấp thỏm trong lòng, chỉ có chị em nhà họ Lâm nhìn về phía Diệp Thiên bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Họ Diệp kia, lá gan của cậu to thật đấy!”

“Cậu biết đây là tiệc rượu do gia tộc Churchill tổ chức mà còn dám đến đây cùng Tiểu Tuyết, cậu thực sự nghĩ rằng Ray Churchill không dám động đến cậu à?”

Lâm Trạch Nhu chế giễu.

Diệp Thiên thậm chí còn chẳng buồn mở miệng, không hề nhúc nhích, Lâm Trạch Nhu không kiềm chế được mà lườm cậu một cái, nhưng Lâm Trạch Nhã lại giơ tay ngăn cản.

“Tiểu Nhu, đừng nói nữa, có vài người mà không chịu thiệt thì sẽ không biết xem xét thời thế đâu!”

Tất nhiên cô ấy cũng khá bất mãn với Diệp Thiên, thế nhưng còn vướng thân phận nên không muốn phí lời với cậu.

Lâm Trạch Nhu “hừ” một tiếng, lấy một ly đồ uống từ khay của người phục vụ, không ngó ngàng tới Diệp Thiên nữa.

Vũ hội còn chưa hoàn toàn bắt đầu thì một hồi huyên náo đã vang lên từ ngoài cửa, một chiếc Bentley từ từ chạy tới, trước sau có ba chiếc Lincoln đi cùng.

Một người khoác áo cape từ trên xe bước xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, mặc quần bông dệt thủ công từ Italy, khí chất rất nổi bật.

“Là gia chủ Scu Dell từ gia tộc Dell đến rồi!”

Không ít người giàu có ở Yellen quay đầu nhìn sang, trong ánh mắt hiện vẻ kính nể và tôn sùng.

Gia tộc Dell là gia tộc mới nổi đang hưng thịnh nhất trong vòng mười năm trở lại đây ở Yellen, dưới trướng của gia tộc Dell tập hợp không ít gia tộc lâu đời, những gia tộc này hình thành nên một liên minh, đến nay đã đủ sức ngang vai ngang vế với gia tộc Churchill.

Scu Dell - với tư cách là người dẫn dắt gia tộc Dell, vừa đến nơi đã nhận được sự chú ý lớn nhất.

Ông ta đảo mắt nhìn khắp nơi, thấy các thành viên quan trọng của gia tộc Churchill chưa đến mới hừ một tiếng, đi thẳng vào bên trong, ngồi vào chiếc bàn lớn nhất ở khu vực nhảy.

Sau khi ông ta đến, có thêm vài người cầm trịch từ các gia tộc lâu đời và có phân lượng ở Yellen lục tục đến, ngồi cùng bàn với Dell, nghiễm nhiên hình thành nên một đội.

“Hừ, người của gia tộc Perterler, gia tộc Jones, gia tộc Ratton đều đến rồi, phen này có kịch hay để xem đây. Có lẽ hôm nay sẽ diễn tiến thành một trận đối đầu siêu cấp giữa gia tộc Churchill với mấy gia tộc này!”

Một số nhân vật nổi tiếng nắm rõ thế cục lục tục cúi đầu trao đổi, ai cũng nghĩ sẽ có trò hay để xem.

Tuy chưa từng mở mắt ra, nhưng Diệp Thiên nắm bắt toàn bộ những lời thì thầm đó, lòng cậu cũng hiểu rõ.

“Thú vị đây, xem ra Ẩn Giả hẹn mình tới đây đánh một trận, ngoài việc dẫn mình lọt vào trận pháp, còn định ra oai giúp gia tộc Churchill ở chỗ này, một đòn đánh đè đầu những gia tộc bắt tay với nhau chống lại gia tộc Churchill!”

Nghĩ tới đây, lòng cậu nảy ra suy nghĩ cười khẩy.

Tuy Churchill đã tính toán kỹ càng, nhưng mọi thứ, sau cùng chỉ có thể dùng nắm đấm để định đoạt.

Vũ hội vẫn chưa khai màn, nhưng có nhiều nhân vật đã thao thao bất tuyệt, nhóm cô gái Ngô Lễ Phương càng lúc càng căng thẳng, được đám người Tề Văn Long an ủi, chỉ có Đàm Băng Băng và Thu Nhược Hi vẫn giữ được bình tĩnh.

Nửa tiếng đồng hồ sau, bên ngoài hội trường lại xôn xao hẳn lên.

Nhiều người ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc âu phục từ thương hiệu nổi tiếng thế giới, tóc chải gọn ghẽ không một sợi rối, thân mình cao lớn, đang sải bước tiến tới.

Hơn mười vệ sĩ đi cùng vây lấy người này ở chính giữa, giống như muôn ngàn ngôi sao vây quanh mặt trăng.

Ray Churchill cuối cùng cũng đến rồi!

Anh ta vừa tiến vào đã thấy Kỷ Nhược Tuyết đang kéo lê đuôi váy dài, đang nói chuyện với vài đạo diễn lớn.

“Hừ, Kỷ Nhược Tuyết, tối nay, tôi nhất định sẽ hạ gục được cô!”

Trong ánh mắt anh ta thoáng qua nét nham hiểm, đang định bước tới bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết, nhưng vừa sải bước thì chợt đảo mắt thấy Diệp Thiên đang ngả người lên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Đồng tử anh ta bỗng co rụt lại.

“Tên này tại sao lại ở đây?”

Anh ta thoáng sửng sốt, vũ hội này do gia tộc Churchill chủ trì, nhưng dường như Diệp Thiên bình thản và bình tĩnh như ở nhà mình, thậm chí còn ngả vào ghế ngủ khò khò khiến sát ý của anh ta vọt thẳng lên đầu.

“Vốn định đợi khi vũ hội kết thúc sẽ đến khách sạn Yellen xử lý mày, nhưng nếu mày không mời mà vẫn đến, thế thì đừng trách tao quá tàn nhẫn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK