Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên vừa dứt lời, chỉ dùng suy nghĩ, đã lướt đến chỗ Cận Vô Trần, Cận Vô Trần trong lòng kinh sợ, ông ta cảm nhận khả năng khống chế của mình đối với nguyên đất trời xung quanh trong thoáng chốc đã yếu đến cực điểm, giống như không gian xung quanh và ông ta hoàn toàn tách rời, loại bỏ sự tồn tại của ông ta.



“Rốt cuộc đây là chuyện gì?”



Vẻ mặt Cận Vô Trần hoảng sợ, ông ta không hiểu nổi, bản thân đã đạt đến hoàng cấp, tại sao lại xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi thế này được.




“Ông có thể khơi thông đất trời, nắm giữ nguyên khí đất trời, hóa thành đòn tấn công, còn tôi, chính là đất, là trời, tôi chính là chúa tể không gian này, cả đất trời này đều phải nghe theo chỉ huy của tôi!”



“Đây, chính là cảnh giới phá nguyên!”



Thần mang màu vàng kim trong mắt Diệp Thiên biến mất từng chút một, trở lại bình thường, nhưng không một ai dám nhìn thẳng Diệp Thiên lúc này.



Cậu chỉ bước ra một bước mà đã biến mất trong hư không, thoáng chốc đã đến trước mặt Cận Vô Trần, cảnh tượng này giống với việc kết nối không gian ban nãy của Cận Vô Trần, nhưng Cận Vô Trần chẳng qua chỉ là xuyên trong khoảng cách chừng trăm trượng, còn Diệp Thiên, một bước đã đến ba trăm mét, không biết đã mạnh bao nhiêu lần.



“Ầm!”




Ngay khi Diệp Thiên xuất hiện, đã đánh ra một quyền, sức mạnh thân thể và sức mạnh chân nguyên bùng phát, tấn công vào ngực Cận Vô Trần.



“Phù!”



Cận Vô Trần ho ra máu tươi, chân nguyên hộ thân đã bị một quyền của Diệp Thiên đánh tan, ông ta muốn sử dụng chân nguyên đất trời ngăn lại thì phát hiện bản thân không thể điều khiển được đất trời nữa, tựa như đã bị người ta cướp đoạt mất.



Một quyền của Diệp Thiên đã đánh bay ông ta ra xa đến mười mấy trượng, ánh mắt Cận Vô Trần vô cùng hoảng sợ, chân nguyên tầng tầng lớp lớp quanh người, hình thành cả hàng nghìn luồng kiếm khí ngưng tụ.



“Ba nghìn thế giới!”



Cận Vô Trần không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta biết rõ, khả năng khống chế nguyên khí đất trời của mình đã bị Diệp Thiên dùng phương thức nào đó cướp đi mất, bây giờ, ông ta không còn hy vọng gì với việc khai thông đất trời nữa, mà định sẽ dùng sức lực hoàng cấp của bản thân ra đối chiến.



Ông ta chính là thị vệ đại nội thời Tiền Thanh, là kiếm thủ vô thượng năm đó, hiểu biết về kiếm hay lĩnh ngộ về kiếm không ai sánh bằng, ngay cả Masao được xưng tụng là kiếm thánh của Đảo Quốc cũng không thể so được với ông ta.



Từ khi ông ta đạt đến vương cấp đến nay, vẫn luôn tìm tòi cách thức siêu thoát vương cấp, trong trăm năm du lịch này, ông ta đem một luồng kiếm khí, gieo vào biển thần, nuôi dưỡng trăm năm.



Mà bây giờ, sau khi ông ta tiến đến hoàng cấp, cuối cùng cũng định lấy một kiếm đã nuôi dưỡng trăm năm này ra dùng.



Đây, chính là sát chiêu mạnh nhất của ông ta, một kiếm mạnh nhất khi ông ta bước đến hoàng cấp.



“Diệp Lăng Thiên, tôi không biết rốt cuộc cậu đã làm gì, nhưng một kiếm này, tôi nhất định phải lấy mạng cậu!”



Ông ta quát gào thành tiếng, ba nghin kiếm vực quanh người cuối cùng cũng ngưng tụ thành một thanh kiếm.



Kiếm này, kiếm mang phóng thẳng lên trời, chắn ngang đất trời, cuồng phong và sóng biển đều bị áp chế.



“Ba nghìn thế giới, một kiếm cách thế!”



“Xoẹt!”



Kiếm quang trải khắp nửa bầu trời, một kiếm mạnh nhất cả đời Cận Vô Trần cũng chém xuống theo.



Hắc Thần Vu Chủ sợ hãi trong lòng, nếu một kiếm này đổi lại ông ta phải đỡ thì chắc chắn sẽ ngã xuống, ngay cả thần hồn e rằng cũng bị tiêu diệt.



Kiếm mang phóng lên trời, kiếm khí tung hoành, Diệp Thiên ở trung tâm kiếm quang vẻ mặt vẫn như cũ, khi kiếm khí gần chém vào người cậu, cậu lại khẽ nhếch miệng, vẻ mặt giễu cợt.



“Sức lực đám kiến hôi, há có thể tranh đấu với voi sao?”



Ngay sau đó, một tay cậu khẽ lướt qua không gian.



“Răng rắc!”
1647256835054.png

Một trận mưa máu tuôn rơi, đầu người theo đó lăn xuống biển. Mọi người kinh ngạc không thôi, nhìn ông tổ nhà họ Cận Cận Vô Trần, hóa thân cho trụ cột và tín ngưỡng của nhà họ Cận bỗng chốc hóa thành một cái xác không đầu.



Hắc Thần Vu Chủ run rẩy kịch liệt, ngai vàng bằng chân nguyên sau lưng đã biến mất từ lâu. Ông ta đứng trên không trung, không dám tin mọi thứ ở trước mắt.




Một kiếm hoàng cấp của Cận Vô Trần ẩn chứa sát chiêu trăm năm, vốn sẽ nảy sinh một cuộc va chạm thế kỉ. Nhưng Diệp Thiên chỉ vạch hai ngón tay đã làm tiêu tan thế tấn công của ông ta, không những vậy mà còn chém rơi đầu của Cận Vô Trần trong tích tắc, đây là sức chiến đấu đẳng cấp nào?



“Vù!”.



Trong khoảnh khắc đầu của Cận Vô Trần bị chém đứt, một thần hồn bay ra từ nơi cổ bị đứt lìa của Cận Vô Trần, chạy về phía xa.




Con đường võ thuật khi bước vào vương cấp thì có thể tự sinh ra thần hồn, huống hồ bây giờ Cận Vô Trần đã đạt đến bán hoàng.



Mặc dù thân xác của ông ta đã bị Diệp Thiên chém đứt đầu, nhưng thần hồn của ông ta thì vẫn muốn nhân cơ hội này trốn thoát, tránh xa nơi này. Đợi đến khi xác thịt tái tạo mới dần dần tính tiếp.



“Muốn chạy à?”.



Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, tóm lấy thần hồn từ xa. Không gian nơi đó lập tức bị chặn kín, thần hồn của Cận Vô Trần bị khóa chặt bên trong. Bốn phía đều bị tường nguyên khí bao vây, thần hồn của Cận Vô Trần không thể thoát ra ngoài.



“Cận Vô Trần, kết thúc rồi!”.



Trong ánh mắt đầy tuyệt vọng của Cận Vô Trần, trên tay Diệp Thiên xuất hiện một cái hố đen. Lực hút tràn ra, thần hồn của Cận Vô Trần lập tức bị kéo về phía Diệp Thiên.



“Không…”.



Thị vệ đại nội hàng đầu Tiền Thanh, vị kiếm thủ vô thượng chân chính đương thời căm phẫn kêu lên, nhưng không thay đổi được điều gì. Thần hồn càng lúc càng bị hút về gần cái hố đen trên lòng bàn tay của Diệp Thiên.



Đến bây giờ ông ta vẫn không rõ rốt cuộc mình đối mặt với loài quái vật nào, vì sao cậu lại có thể xoay chuyển thế cục chỉ trong nháy mắt, cuối cùng chèn ép ông ta hoàn toàn.



“Ông đã từng giúp tôi một lần, tôi đã nói lần này không muốn giết ông. Nhưng nếu ông đã muốn liều sống liều chết với nhau, lại còn muốn giết hết những người sau lưng tôi, vậy thì tôi chỉ đành giết ông thôi!”.



Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng, Cận Vô Trần đã bị hố đen trên tay cậu hút đến mép ngoài.



Cận Vô Trần biết mình không thể thoát được nữa, lúc sắp bị hút vào trong, ánh mắt ông ta bỗng trở nên cực kì đáng sợ, trầm giọng quát lên.



“Diệp Lăng Thiên, trận chiến này tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng thế giới này lớn hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều. Cậu càng mạnh thì sẽ có càng nhiều ánh mắt dõi theo cậu, rồi sẽ có một ngày cậu bị “bọn họ” trừng trị. Tôi sẽ ở địa ngục đợi ngày đó!”.



Giọng nói ông ta đầy thù hận, Diệp Thiên lại không dao động chút nào, sức mạnh trong tay tuôn ra, sức hút gia tăng, hút hết toàn bộ thần hồn của Cận Vô Trần vào trong.



“Vụt!”.



Lúc thần hồn của Cận Vô Trần tan biến, cậu lại vung một chưởng ra. Chưởng phong mang theo ngọn lửa cuốn tới, thiêu đốt sạch sẽ cơ thể còn sót lại trên thế gian của Cận Vô Trần.



“Bọn họ? Trừng trị?”.
Diệp Thiên nhớ lại câu nói cuối cùng trước khi chết của Cận Vô Trần, trong lòng khẽ động. Nghe giọng điệu của Cận Vô Trần giống như trên Địa Cầu vẫn còn một vài tồn tại không ai biết đang quan sát thế giới, giám sát mọi thứ.



Nhưng cậu chỉ khẽ cười, sau đó cho qua.




Con đường võ thuật vốn không có điểm dừng, những nhân vật có tu vi cao cường nhiều vô số kể.



Mặc dù cậu không dám nói tầm nhìn của mình cao xa, nhưng cũng xem như biết nhiều hiểu rộng. Ở thời Thượng cổ, Địa Cầu từng sinh ra nhiều nhân vật quyền năng mạnh mẽ, dời núi lấp biển đều có, những võ giả thời nay sao có thể so sánh tu vi với họ?



Mặc dù những nhân vật đó đã biến mất quá lâu, không biết đã đi phương nào, trong lịch sử cũng không có bất cứ ghi chép gì, nhưng Diệp Thiên tin rằng những người đó chắc chắn vẫn còn tồn tại ở đâu đó. Hoặc là hậu duệ của họ cũng ở ẩn trên thế gian, dùng một góc nhìn siêu việt quan sát mọi thứ trên thế gian.




Không nói đâu xa, những nơi như hang ma phương Tây tiếng ác lan xa, hoặc là “tiểu thế giới” mà Yến Khinh Vũ từng nhắc tới. Đó đều là những nơi bí ẩn mà cậu chưa từng nghiên cứu qua, trong đó có bao nhiêu cao thủ vượt ngoài sự hiểu biết của cậu, ai mà biết được?



Nhưng cậu nghe theo trái tim không biết sợ của mình, hoàn toàn chưa từng để tâm đến chuyện này.



Cho dù thật sự có nhiều cao thủ đi chăng nữa thì đã sao? Lúc này, tu vi chân nguyên của cậu đã tiếp cận đến vương cấp, còn tu vi sức mạnh tinh thần cũng đã bước vào cảnh giới phá nguyên. Hai thứ cộng lại, sức chiến đấu vô song, cho dù hoàng cấp chân chính xuất hiện, cậu cũng có lòng tin đối kháng với người đó.



Hơn nữa, cậu đã bước vào phá nguyên, sau trận chiến này, cậu sẽ bắt tay vào luyện chế Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm. Một khi sát chiêu vô thượng này thành, đến lúc đó, cậu sẽ thật sự vượt lên chúng sinh, dù là bom đạn cũng không thể đe dọa đến tính mạng cậu.



Nếu gặp lại ông lão thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp, cậu cũng đảm bảo có thể nắm được thời cơ đánh ông ta bị thương, thậm chí là giết chết.



“Ông tổ!”.



Bên sườn bến cảng, Cận Lãnh Hàn ngã ngồi xuống đất. Khoảnh khắc Cận Vô Trần bị chém chết trước mặt ông ta, bọn họ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, tinh khí thần cũng thoát ly khỏi cơ thể.



Cận Vô Trần là trụ cột thật sự của nhà họ Cận. Dù nhà họ Cận mất đi ai, nhưng chỉ cần ông ta vẫn còn, Vương Chi Cận Gia nhìn xuống Cảng Đảo, đánh đâu thắng đó, ngay cả mười gia tộc lớn cộng lại cũng chỉ là hữu danh vô thực.



Nhưng hôm nay, người trụ cột của nhà họ Cận đã bước vào lĩnh vực hoàng cấp lại bị chém đứt đầu, ngã xuống dưới tay Diệp Thiên, ngay cả thần hồn cũng bị hút sạch sẽ. Tín ngưỡng bao nhiêu năm nay của ông ta ầm ầm đổ sụp, ông ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.



“Ông trời không phù hộ nhà họ Cận ta!”.



Trong mắt ông ta đầy vẻ bi thương, ngồi dưới đất xuất thần một lúc lâu.



Cho dù có không cam lòng thế nào, ông ta cũng hiểu rõ, nhà họ Cận đại thế đã mất, khí số đã tận, nhà họ Cận vinh quang hai trăm năm hoàn toàn rút lui khỏi vũ đài lịch sử từ đây.



“Hôm nay trở đi, Cảng Đảo không còn nhà họ Cận nữa!”.

1647256857801.png

Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hắc Thần Vu Chủ ở phía xa.



“Ông là Hắc Thần Vu Chủ của Thái Bang à?”.



Diệp Thiên lạnh nhạt hỏi. Cậu vừa mới hút thần hồn của Cận Vô Trần, một số mảnh vỡ kí ức rời rạc lướt qua, nhờ đó mà cậu biết được thân phận của người này.




“Ha, không ngờ “Đế Vương Bất Bại” danh chấn thiên hạ cũng biết tôi, đúng là vinh hạnh của tôi!”.



Trước đó, Hắc Thần Vu Chủ chỉ xem Diệp Thiên là một đối thủ cùng đẳng cấp với ông ta. Mặc dù có hơi kiêng kị, nhưng vẫn không đến mức khiến ông ta tươi cười chào đón.



Nhưng qua trận chiến này, Diệp Thiên dùng một chỉ quét ngang trời, tiêu diệt Cận Vô Trần đã bước vào hoàng cấp, triệt để khiến ông ta khiếp sợ. Ông ta vừa kiêng dè vừa sợ Diệp Thiên.




“Đương nhiên tôi biết ông. Hơn một trăm năm trước, ông vọng tưởng muốn chiếm cứ bảo địa Cảng Đảo, kìm chế khí vận của Hoa Hạ để bản thân ông tu luyện, nhưng lại bị Cận Vô Trần cản trở”.



Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, chốc lát sau, trong đôi mắt lại tỏa ra ánh sáng vàng.



“Ông hãy bỏ suy nghĩ đó đi, tuy Cảng Đảo không còn Cận Vô Trần và nhà họ Cận, nhưng vẫn còn Diệp Lăng Thiên tôi!”.



“Còn để tôi phát hiện ông xuất hiện ở Cảng Đảo lần nữa, tôi sẽ giết chết ông!”.



Diệp Thiên dứt lời, phóng ra một chỉ từ xa.



Hắc Thần Vu Chủ chấn động, sợ đến mức hồn bay phách tán, quanh người tràn ra sương đen, hóa thành vô số tấm khiên bằng khí đen che chắn trước mặt ông ta.



Nhưng chỉ phong của Diệp Thiên mạnh đến mức nào, ba mươi sáu tấm khiên khí lần lượt bị phá tan, sau cùng đánh vào ngực ông ta.



“Phụt!”.



Hắc Thần Vu Chủ phun ra máu, hóa thành một làn khói đen, chật vật chạy trốn về phía xa, chỉ còn tiếng kêu gào thảm thiết theo gió truyền tới.



Diệp Thiên không đuổi theo, một chỉ của cậu chỉ để cho Hắc Thần Vu Chủ một bài học. Từ nay về sau, ông ta sẽ sợ cậu như sợ thần.



“Vù!”.



Không gian hơi dao động, Diệp Thiên bước một bước đã xuất hiện ở trên du thuyền có đám người Ngụy Phó.



Cậu nhìn quanh mọi người, sau đó mới nhìn sang Kỷ Nhược Tuyết, nở nụ cười ấm áp.



“Lần này tôi thắng được cũng là nhờ giọng nói của cô đã giúp tôi tỉnh lại”.



Kỷ Nhược Tuyết rung động, không kìm nén được cảm xúc trong lòng thêm nữa, bước nhanh về phía trước, bổ nhào vào lòng Diệp Thiên. Lần này Diệp Thiên không từ chối, trở tay ôm lấy cô ấy.



Nhậm Uyển Doanh đứng ở đầu thuyền, nhìn cảnh tượng ấm áp này, không hề thấy ghen tị chút nào, ngược lại vô cùng cảm khái.



“Đây chính là truyền kì thuộc về anh ấy sao?”.







Tại nhà họ Ngụy ở Cảng Đảo, Diệp Thiên ngồi trong trang viên, ngửa đầu nhìn bầu trời trên cao. Lúc trước trong bữa tiệc nhà họ Ngụy, cậu hầu như chỉ là một nhân vật không nổi bật, bị người khác coi thường, bây giờ lại là nhân vật chính của cả nhà họ Ngụy.



Bất kể là Ngụy Chuy, Ngụy Hải hay Ngụy Duệ đều nhìn người thanh niên an tĩnh ngồi trên ghế như nhìn một vị thần, ánh mắt đầy sự sùng bái và kính nể.
Trận chiến long trời lở đất ở vịnh Thanh La quả thật đã làm mới nhân sinh quan và thế giới quan của bọn họ.



Ở nhà họ Ngụy, ông cụ Ngụy Phó vốn là một võ giả, ông ta cũng từng kể với bọn họ nhiều lần, võ giả mạnh chân chính ầm ầm sóng dậy, mạnh mẽ hùng dũng như thế nào, nhưng bọn họ vẫn luôn cho rằng đó là một thứ vô cùng huyền ảo, vẫn không tin cho lắm. Cho đến hôm nay, Diệp Thiên và Cận Vô Trần chiến đấu một trận đáng sợ, bọn họ mới tận mắt thấy được thế nào là năng lực của võ giả. Đó thật sự là năng lực dời núi lấp biển.




“Anh Thiên, anh che giấu cũng… sâu quá nhỉ!”.



Ngụy Tử Phó ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên, trên mặt tràn đầy cảm khái. Trước kia cậu ta gọi Diệp Thiên là “anh Thiên”, đó là một loại xưng hô quen thuộc của bạn bè anh em, bây giờ cậu ta gọi tiếng “anh Thiên” này lại cảm thấy nặng hơn cả nghìn vàng, thoáng kèm theo sự kính nể.



Diệp Thiên vỗ vai Ngụy Tử Phó, lộ ra nụ cười áy náy.




“Tôi đến Cảng Đảo là để sống yên tĩnh một thời gian, không định để chuyện trước kia của tôi dính líu vào, cho nên mới che giấu, xin lỗi nhé!”.



Nhìn nụ cười an nhàn ấm áp của Diệp Thiên, Ngụy Tử Phó không thể không nghi ngờ, rốt cuộc đây có phải là người đàn ông vừa mới hô mưa gọi gió trên biển, nắm giữ chúng sinh trong tay hay không.



“Diệp… Đế Vương!”.



Ngụy Chuy ở bên ngoài bỗng tiến vào vườn hoa: “Gia chủ nhà họ Cận Cận Lãnh Hàn đã giải tán thương hội Cận Môn vào nửa tiếng trước, biệt thự nhà họ Cận cũng trống không, có vẻ đã dọn đi cả rồi”.



Diệp Thiên khẽ gật đầu, Ngụy Phó ở bên cạnh lại cảm khái lên tiếng.



“Hai trăm năm nhà họ Cận ở Cảng Đảo, thời đại của bọn họ đã hoàn toàn qua đi rồi!”.



Ông tổ nhà họ Cận đã chết, Diệp Thiên còn thuận tay giết chết một người bảo hộ cảnh giới siêu phàm của nhà họ Cận. Bây giờ, nhà họ Cận chỉ còn lại một cao thủ là Cận Lãnh Hàn.



Thực lực như vậy đã hoàn toàn mất đi tư cách gây hấn với Diệp Thiên, nếu còn không đi thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là nhà họ Cận bị hủy diệt hoàn toàn, con cháu đời sau cũng sẽ bị chôn vùi toàn bộ.



“Ông Ngụy!”, Diệp Thiên xoa xoa cánh tay: “Nhà họ Cận đã bị tôi loại khỏi địa vị bá chủ Cảng Đảo, sau này điều chỉnh cơ cấu của Cảng Đảo nếu gặp phải cản trở, chỉ cần đến Tập đoàn Lăng Thiên nói một tiếng là được. Tôi đã dặn dò rồi, bọn họ sẽ giúp đỡ nhà họ Ngụy ở mức cao nhất!”.



Ngụy Phó chắp hai tay, lập tức cúi đầu cảm ơn.



“Cảm ơn ân đức của Diệp Đế Vương. Bây giờ tất cả các gia tộc lớn ở Cảng Đảo đều đã biết tin tức về trận chiến ở vịnh Thanh La. Bọn họ biết đằng sau nhà họ Ngụy chúng tôi có cậu, cả Cảng Đảo không còn ai dám chống đối nữa, nếu không, tiếp sau nhà họ Cận và nhà họ Nhiếp sẽ là bọn họ!”.



Diệp Thiên khẽ gật đầu đứng lên, nhìn lướt sang Ngụy Tử Phó, sau đó mỉm cười với Ngụy Phó.



“Ông Ngụy, tôi nhờ ông một chuyện được không?”.



Ngụy Phó nào dám từ chối, vội vàng nói: “Cậu cứ dặn bảo, tôi chắc chắn sẽ làm theo!”.



Diệp Thiên mỉm cười, chỉ về phía Ngụy Tử Phó.



“Tôi hi vọng lần sau tới nhà họ Ngụy, người đón tiếp tôi sẽ là cậu Phó!”.


Ngụy Phó hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu ngay lập tức.
“Tôi lấy thân phận người bảo vệ cho nhà họ Ngụy lập lời thề, sau Ngụy Chuy con trai tôi, gia chủ nhà họ Ngụy đời tiếp theo sẽ là Tử Phó!”.



Sau khi nhận được lời bảo đảm của Ngụy Phó, Diệp Thiên vỗ vai Ngụy Tử Phó, đi về phía ngoài trang viên.



Cậu quen biết Ngụy Tử Phó được một tháng. Mặc dù cậu ta luôn dẫn cậu lui tới những nơi chơi bời trai gái, nhưng từ lâu Diệp Thiên đã nhìn ra Ngụy Tử Phó mới là người giấu tài, giỏi che giấu bản thân. Trên thực tế, việc gì cậu ta cũng quan sát thấy hết, nhớ rõ trong lòng, là một nhân vật trí tuệ chân chính, có thể kiểm soát toàn cuộc.




Chẳng qua trên cậu ta còn có một người anh lớn là Ngụy Hải. Xưa nay nhà họ Ngụy luôn đặt con trưởng lên hàng đầu, anh cả nắm quyền, cho nên cậu ta mới che giấu bản thân, tình nguyện biến mình thành một kẻ ăn chơi trác táng, không quan tâm việc của gia tộc. Nhưng thật ra trong lòng cậu ta mang đầy hoài bão.



Diệp Thiên dặn dò Ngụy Phó chuyện này là để cho cậu ta một cơ hội thể hiện tài năng.



Ngụy Tử Phó sững sờ tại chỗ, mười mấy giây sau, cậu ta ngân ngấn nước mắt, hét lớn với bóng lưng của Diệp Thiên.




“Anh Thiên, anh nhất định phải quay lại đấy! Đến lúc đó, tôi vẫn sẽ dẫn anh đến câu lạc bộ, cho anh tùy ý lựa chọn người mẫu, ngôi sao gì đó. Chỉ có tôi và anh, hai anh em chúng ta thôi!”.



Trong lời nói của cậu ta ít đi mấy phần hời hợt, nhiều thêm sự lưu luyến và tình nghĩa.



Lần này, Diệp Thiên không từ chối, mà vẫn quay lưng về phía Ngụy Tử Phó khẽ gật đầu.



“Được, lần sau đến, tôi sẽ lựa cô nhiều tiền nhất đấy!”.



Cậu vừa dứt lời thì đã biến mất nơi cửa trang viên, để lại mọi người buồn bã tiếc nuối.



Bên ngoài trang viên nhà họ Ngụy, một bóng người cô đơn ngồi ven đường. Thấy Diệp Thiên đi ra, cô ta mới vui mừng ngẩng đầu lên, bước nhanh tới.



Đến bên cạnh Diệp Thiên, nhìn gương mặt bình thản của cậu, biểu cảm của cô ta hơi cứng lại, có chút cảm khái: “Tôi nên gọi anh là Diệp Thiên hay là Diệp Lăng Thiên đây?”.



Diệp Thiên nhìn chằm chằm cô gái quật cường này, cười nhẹ nói: “Diệp Lăng Thiên là biệt danh của tôi, đặt cho một niềm tin trong lòng mình. Diệp Thiên mới là tên thật của tôi”.



Nhậm Uyển Doanh nhớ lại cảnh lúc nãy ở trên mặt biển sóng cuộn ào ào, Diệp Thiên một tay khuấy đảo gió mưa, nhất thời ngây ngẩn xuất thần.



“Có phải anh sắp đi rồi không?”.



Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Diệp Thiên, tỏ ra buồn bã.



Diệp Thiên không trả lời, chỉ mỉm cười. Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, cô ta đã biết đáp án, lập tức trở nên rầu rĩ.



“Sau này tôi còn được gặp lại anh không?”.



Diệp Thiên chắp tay sau lưng xoay người lại, ánh mắt rất dịu dàng, thản nhiên nói: “Gặp lại thì là duyên phận. Nhưng như tôi nói đấy, hai chúng ta không thuộc về cùng một thế giới, tốt nhất cô đừng mơ mộng gì về tôi nữa!”.



“Cậu Phó là một người đàn ông tốt, cậu ấy sẽ một lòng một dạ với cô!”.



Nhậm Uyển Doanh đứng sững tại chỗ, lúc cô ta hoàn hồn lại, Diệp Thiên đã biến mất khỏi tầm mắt cô ta.



Một hàng nước mắt rơi xuống theo khóe mắt, cuộc gặp gỡ này chung quy cũng chỉ là tình cảm đơn phương.



Ở phòng tiếp khách VIP của Tập đoàn Lăng Thiên chi nhánh Cảng Đảo, Kỷ Nhược Tuyết mặc áo trắng hơn tuyết, tim đập thình thịch.
1647256875836.png

“Hôm nay nhờ có cô nên tôi mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, chiến thắng kẻ địch!”.



Cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của Diệp Thiên, Kỷ Nhược Tuyết không khỏi bước lên trước một bước, rúc vào lòng Diệp Thiên.




“Chỉ là tôi không mong anh xảy ra chuyện!”.



Giọng nói cô ấy rất dịu dàng. Diệp Thiên vỗ vai cô ấy, nhẹ giọng nói.



“Tôi hiểu tấm lòng của cô!”.



“Tôi đã đẩy cô ra xa vô số lần, nhưng dù có tránh né cô thế nào, cô vẫn xuất hiện trước mặt tôi hết lần này đến lần khác”.




“Hôm nay, tôi sẽ nói rõ ràng với cô. Diệp Thiên tôi không thể cho cô danh phận, cũng không thể cho cô một mối quan hệ rõ ràng”.



“Nhưng tôi hứa với cô, khi nào cô cần tới tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô. Cô cần tôi một đời, tôi sẽ bảo vệ cô một đời!”.



Kỷ Nhược Tuyết run lên, nước mắt tuôn rơi. Mặc dù hôm nay, cô nàng diva quốc tế không nhận được câu trả lời mà cô ấy mong muốn nhất, nhưng chỉ với câu nói “bảo vệ cô một đời” đã khiến cô ấy không còn mong gì hơn.



Diệp Thiên đã khắc nên một nét bút khó quên trong cuộc đời của cô ấy.



Đêm hôm đó, ở tầng trên cùng của tòa nhà Tập đoàn Lăng Thiên, một chùm sấm sét to lớn xé rách bầu trời. Vô số dòng khí bay lượn, che phủ nóc tòa nhà Tập đoàn, người bên ngoài không thể nhìn rõ.



Tiếp đó, một thanh kiếm cổ cũ kĩ bay thẳng lên trời, dẫn dắt ánh chớp.



Diệp Thiên đứng trên đài quan sát bằng kim loại ở đỉnh tòa nhà, trong mắt tỏa ra ánh sáng vàng.



Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, cuối cùng cũng đã đến thời khắc luyện chế!







Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, trong đó “Chân Vũ” chi ý là đòi hỏi người luyện chế phải thông hiểu thấu đáo về võ đạo, thêm Chân Vũ chi ý cho nó, dung hòa chiến ý vào thanh kiếm.



Mà trong quá trình luyện chế, Diệp Thiên cần dùng thần hồn để dẫn dắt năng lượng từ sấm sét, dung hòa vào trong thanh kiếm là có thể huyễn hóa thành sấm sét, uy lực cực mạnh.



Hai thứ hòa vào nhau, kết hợp với sức mạnh của phi kiếm, khả năng chiến đấu tăng thêm mấy lần liền. Đây là võ học tuyệt sát mà Diệp Thiên đã lĩnh ngộ được trong lúc cảm ngộ về sinh tử.



Diệp Thiên đứng trên đỉnh tòa nhà tập đoàn Lăng Thiên ở Cảng Đảo, trên tòa nhà, ánh chớp sáng lòa, mây đen vần vũ bao trùm một nửa tòa nhà trong đó, không ai nhìn thấy rõ xung quanh.



Một tay cậu chống lấy bầu trời, màn đêm vốn tịch mịch và im ắng đột nhiên lóe lên một tia sét, ánh sáng nơi mi tâm nhảy nhót, phôi kiếm cổ xưa cũ kỹ kia bắn tóe ra, dừng khựng giữa bầu trời.



Ánh sáng màu vàng kim trong mắt Diệp Thiên lấp lánh, đây chính là ánh sáng rực rỡ khi tu vi của cậu đạt tới cảnh giới Phá Nguyên.



“Đi!”



Cậu phất tay một cái, ở bên cạnh có tám món vật phẩm đồng loạt bắn ra ngoài, lần lượt là cỏ thần linh, đá Đoạn Long, mai rùa vàng, râu rồng và các nguyên liệu khác cần thiết để luyện chế Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm.



Tuy những nguyên liệu này hiếm gặp, nhưng ngay trước khi tới Cảng Đảo, cậu đã sưu tập đầy đủ để chuẩn bị cho thời khắc đột phá cảnh giới Phá Nguyên, có thể bắt đầu luyện chế Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm. Có những nguyên liệu này bổ trợ và từ trường của linh lực, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm mà lúc này cậu luyện chế mạnh hơn lúc đầu ở biệt thự giữa sườn núi tại Lư Thành không biết bao nhiêu lần.
Một khi thành công, đồng nghĩa với việc một món binh khí tuyệt thế ra đời!



Tám món vật phẩm kia lơ lửng trong không khí, được tầng mây bao bọc xung quanh, dường như hình thành nên một cái lò luyện cỡ nhỏ, lấy trời đất làm lò.




Ngay sau đó, trong tay Diệp Thiên có thêm hai luồng sáng vọt ra ngoài, là hai món thần binh đương thời mà cậu tìm được trong kho sưu tập riêng của Hồng Nhật Pháp Vương sau khi giết đám người của ông ta.



Hai món thần khí này lơ lửng trên bầu trời, Diệp Thiên chăm chú nhìn chúng, lòng bàn tay xòe ra, ánh lửa rực rỡ bốc lên cao.



“Hỗn Thiên Dung Địa Phá Kim Thủ!”



Đây là lần thứ hai cậu sử dụng chiêu thức tuyệt học phân tích vũ khí này, lần trước sử dụng là trong trận đối đầu với Mitsui Masao.




Lần này, trong Hỗn Thiên Dung Địa Phá Kim Thủ, cậu cho thêm Phệ Thiên Long Diệm. Hai bàn tay bị ngọn lửa bao trùm úp lên trên hai thần binh hiếm gặp.



Phệ Thiên Long Diệm tuy rằng cường bá thiên hạ, cũng là một trong những ngọn lửa mạnh nhất trên Trái Đất, nhưng hai món vũ khí này cũng là vũ khí đỉnh nhất được chế tạo tự phát trên Trái Đất, sử dụng thiên ngoại huyền thiết, tất nhiên là vô cùng rắn chắc rồi.



Nhờ có Phệ Thiên Long Diệm nung nóng, cộng thêm tuyệt học phân tích vũ khí Hỗn Thiên Dung Địa Phá Kim Thủ duy trì suốt ba phút, hai món vũ khí mới chịu xuất hiện thay đổi. Nửa tiếng đồng hồ sau, hai món vũ khí tan chảy hoàn toàn, biến thành hai dòng chất dịch thể kim loại.



Diệp Thiên vung hai tay, hai dòng dịch thể kim loại một trái một phải bay lên và quyện vào nhau, sau cùng chảy vào thanh cổ kiếm đã hoen gì kia.



“Uỳnh!”



Cổ kiếm lập tức phát ra tiếng ngâm nhẹ, hai luồng sáng một đen một xanh không ngừng lưu chuyển trên thân kiếm.



“Phừng!”



Tay trái Diệp Thiên điều khiển phi kiếm dung hợp, tay phải lại bùng lên một ngọn lửa, luyện chế hết tám loại nguyên liệu kia, sau cùng phun nó lên phi kiếm.



Phi kiếm vốn đã vô cùng xán lạn nay lại càng thêm rực rỡ, sau cùng, nó bung tỏa hết chín màu sắc huy hoàng, chiếu sáng một nửa khoảng trời.



Trong sách cổ có ghi chép rằng, phi kiếm chia làm chín cấp, từ nhất phẩm tới cửu phẩm, lúc này đây, phi kiếm mà Diệp Thiên luyện chế tỏa ra chín màu sắc lấp lánh, nghĩa là đã đạt tới cửu phẩm.



Mà trên cửu phẩm còn có thần phẩm, nhưng thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại hư vô và mờ mịt thôi, là một thần khí thực thụ. Mà muốn trở thành thần khí, quả thật khó như lên trời.



Mà Diệp Thiên cũng không hề dao động vì điều này. Việc cậu muốn làm là bước cuối cùng khi luyện chế Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, đưa sức mạnh của thiên lôi vào trong kiếm.



Nhìn thấy ánh sáng của chín màu sắc lóe lên, trong lòng Diệp Thiên cũng thấy vui mừng, sau đó hai tay chỉ một cái, một cơn gió nhẹ thổi vào không trung.



Chỉ trong thoáng chốc, vô số sấm sét từ nơi sâu thẳm trên trời bắn tóe ra, sức mạnh sấm sét điên cuồng trút xuống, hóa thành vô số luồng sáng màu xanh tím trúng ngay phi kiếm chín màu.



Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm cần nhất là uy lực thực sự của sấm sét trao cho phi kiếm, muốn làm được điều này thì phải dẫn hết sức mạnh sấm sét ra, thêm vào phi kiếm!
1647256889775.png

“Xẹt!”



Hào quang từ sấm sét cùng ánh sáng chín màu không bên nào kém cạnh, cùng nhau rực sáng, nhưng qua khoảng một canh giờ, hai luồng sáng đã ngưng tụ thành một, chiếu rọi đất trời, chính thức biến thành mười màu.




Mười màu!



Trong sách cổ, đây là dấu hiệu cho thấy thần khí ra đời!




Ánh sáng mười màu sáng rực bầu trời bên trên tòa nhà tập đoàn Lăng Thiên, chiếu sáng màn đêm của khu vực này, vô số cư dân phải ngẩng đầu nhìn lên với ánh mắt kinh ngạc, tưởng rằng đã gặp được kỳ quan thế giới.



Nhìn thấy Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm đã thành hình, Diệp Thiên lập tức khoanh chân ngồi xuống, tất cả khí tức ẩn mình vào tĩnh lặng, chỉ có đôi mắt vẫn lấp lánh, từng luồng thần năng, bắt nguồn từ thần hải của cậu, kết thúc ở thân kiếm phi kiếm.



Thời gian trôi qua từng chút một, mà dị tượng trên nóc của tòa nhà tập đoàn Lăng Thiên vẫn luôn tiếp diễn…



Mà trong thời gian Diệp Thiên luyện chế Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, các đài truyền hình lớn của Cảng Đảo bắt đầu tranh nhau đưa tin về hiện tượng kỳ lạ trên nóc tòa nhà tập đoàn Lăng Thiên.



“Kính thưa quý vị, chúng ta có thể thấy rằng trên đỉnh của tòa nhà tập đoàn Lăng Thiên chi nhánh Cảng Đảo có những chùm sáng với mười màu sắc khác nhau đang đua nhau tỏa sáng, trời ơi, đây chắc chắn là kỳ quan tráng lệ nhất trên thế giới mà tôi từng thấy, so với lâu đài bọt nước hay gió xoáy bão lốc còn làm người ta cảm thán hơn nhiều!”



“Đây là cảnh tượng khó tin nhất từng xuất hiện trong lịch sử Cảng Đảo, thật khó hình dung bằng ngôn từ. Quý vị chỉ có đứng trong cảnh tượng này mới hiểu được cảm giác kinh ngạc và chấn động của tôi lúc này!”



“Các bạn xem đài thân mến, nếu có thể, tôi thật sự muốn trèo lên đỉnh của tòa nhà tập đoàn, nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra; nhưng thật tiếc, tập đoàn Lăng Thiên chi nhanh Cảng Đảo đã tạm thời đóng cửa tòa nhà sau khi xuất hiện dị tượng. Ngoại trừ những quản lý nòng cốt của tập đoàn Lăng Thiên, không cho phép bất kỳ người ngoài nào tiến vào!”



Vô số phóng viên tin tức lũ lượt kéo tới chụp ảnh và ghi hình “kỳ quan” trên đỉnh tòa nhà lúc này, thông tin lan truyền càng lúc càng rộng, sau cùng đến mức độ nhân dân ai cũng biết.



Rất nhiều chuyên gia cho rằng đây là một kiểu “lâu đài bọt nước” khác, cũng có học giả cho rằng đây là hiện tượng khi phần bên trên của tầng khí quyển bị thủng khiến ánh sáng mặt trời khúc xạ lại sinh ra hiệu ứng nhiều mắc sắc; một số người theo thần giáo tự nhiên cho rằng thần linh sắp sửa hạ phàm, họ cần dùng tâm thái của một tín đồ trung thành nhất nghênh đón thần linh.



Trong thoáng chốc, thế giới nổi lên gió giục mây vần.



Nhưng khi những kẻ phàm tục kia đang âm thầm suy đoán thì đám cao thủ vương cấp ở đứng trên đỉnh của thế giới này lại lục tục bất an, không thể ngồi yên, tự mình xuất phát về phía Cảng Đảo.



Có lẽ người khác không biết tại sao lại có dị tượng này, nhưng bản thân họ thì biết. Dị tượng này cho thấy sắp có bảo bối quan trọng xuất hiện.



Khi đạt tới tầng lớp vương cấp thì rất khó có bảo vật nào đủ để khiến họ phải thèm khát, nhưng lần này động tĩnh ở Cảng Đảo thực sự quá hoành tráng, đến cả họ cũng không thể không bị thu hút.



Dị tượng kéo dài suốt bảy ngày liên tiếp, trong bảy ngày này, rất nhiều cư dân Cảng Đảo vì nghe danh mà kéo đến, nhiều người từ nơi khác cũng cất công chạy tới Cảng Đảo, chỉ để chiêm ngưỡng cảnh tượng kinh hãi thế tục này.
Trên con đường bên dưới tòa nhà, rất nhiều người nhìn lên trời, ai nấy tấm tắc ngợi khen hiện tượng lạ này. Không ít người dùng điện thoại hoặc máy ảnh quay phim, ghi lại hình ảnh về kỳ quan đáng quý.



Mà ở trên bầu trời cao, nơi họ không trông thấy được, tám bóng người đã tập trung ở bên ngoài quầng sáng mười màu.








Tám bóng người kia đạp chân lên hư không, luồng khí tức này mạnh hơn luồng khí tức kia, giống như tám vị thiên sứ cúi mình nhìn xuống nhân thế.



Trong đó ba người tu vi mạnh nhất đã đạt tới vương cấp chín sao, ai nấy tiên phong đạo cốt, khí tức thong dong.




Nếu Long Hoàng hay đại sư Trí Đức có mặt ở đây, nhìn thấy ba người này cũng phải thốt lên kinh ngạc.



Vương cấp ẩn thế lánh đời của núi Võ Đang, đạo trưởng Thiên Nhất!



Vương cấp thiên tài bị gạch tên của Long Hổ Sơn, Lôi Bắc Minh!



Lão quái vật được xưng tụng là “Vũ Hoàng”, Silas!



Ba người này chính là sự tồn tại tuyệt đỉnh trên thế giới, trong trận chiến vương cấp ba năm trước, họ cũng thành toàn cho nhau, huy hoàng một thời.



Mà ngoài ba người này ra, còn có năm người khác cũng ở trong hàng ngũ này, khí tức của người nào cũng rất mạnh mẽ, không thua kém ba người kia quá nhiều, hiển nhiên cũng là vương cấp bậc cao.



Bởi vì sở trọng tài công khai hủy bỏ công ước vương cấp, thế nên mấy lão quái vật đã ẩn thế lánh đời này mới lục tục xuất hiện, nhưng không định quá phô trương.



Thế nhưng dị tượng ở Cảng Đảo liên tục xảy ra khiến họ thấy hứng thú, vì thế mới cùng nhau chạy tới Cảng Đảo, định xem thử thế nào.



Tám người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì quá nhiều, hiển nhiên toàn là người quen cũ, ai cũng nhìn về phía quầng sáng mười màu bằng ánh mắt tham lam.



“Các vị, mọi người đến đây vì cùng chung một suy nghĩ. Chí bảo trong thiên hạ này đều do người có năng lực chiếm giữ, còn về phần bảo vật, ai lấy được phải xem bản lĩnh của người đó. Chỉ mong mọi người đừng vì một món bảo vật mà đánh mất hòa khí!”



Đạo trưởng Thiên Nhất tay cầm phất trần, dù ông ta là người xuất gia cũng khó kiềm lòng được cám dỗ của sức mạnh mà món bảo vật này mang tới.



Những người khác chỉ khẽ gật đầu, muốn lấy được món chí bảo này, ngoại trừ thực lực ra, còn cần thêm rất nhiều may mắn. Đối với họ mà nói, nếu người nào đó trong số họ lấy được bảo vậy, những người khác sẽ từ bỏ việc tranh giành.



Dù sao thì đám đông có mặt ở đây sở hữu thực lực tương đương, không ai muốn vì một món bảo vật mà đánh nhau đến một mất một còn, tổn thương nguyên khí.



“Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh lôi đình cuồng bạo bên trong quầng sáng mười màu này, các vị, chi bằng chúng ta đợi thêm chút nữa, đợi khi sức mạnh lôi đình giảm tới lúc yếu ớt nhất rồi chúng ta tiến vào lấy bảo bối?”



Lôi Bắc Minh xuất thân từ Long Hổ Sơn, Thiên Sư Phủ của Long Hổ Sơn chủ yếu tu luyện lôi ấn, điều khiển vạn lôi trong thiên hạ cho nên khá nhạy cảm với sức mạnh lôi đình, ông ta đề nghị như vậy.



“Lôi huynh nói chí phải, đợi thôi!”


Đám đông đồng loạt gật đầu, những người có mặt ở đây toàn là vương cấp bậc cao, dù lý lịch nhỏ nhất thì cũng đã tu luyện trên một trăm năm mươi năm, làm sao lại thiếu kiên nhẫn được cơ chứ?


Họ đợi khoảng một tiếng đồng hồ, đám đông có thể cảm nhận được sức mạnh lôi đình trong đó đột nhiên giảm bớt.



“Là lúc này đây!”




Ánh mắt của tám người họ đột nhiên lóe ra tinh quang, đây chính là thời cơ mà họ đang đợi.



Tám vị vương cấp dường như không phân biệt trước sau, họ thi triển công pháp, định lao vào quầng sáng mười màu.



“Đùng!”




Tám người vừa mới nhúc nhích thì quầng sáng mười màu thoáng rung lên, sau đó, mười tia sấm sét cực lớn bắn ra ngoài, chia về phía tám người.



Tám người lộ vẻ kinh ngạc, không ai ngờ biến cố này sẽ xảy ra.



Sức mạnh sấm sét vô cùng cuồng bạo, họ chưa từng gặp phải luồng sức mạnh nào mạnh mẽ đến thế. Tám người lập tức giở thủ đoạn riêng, ngưng tụ chân nguyên trước thân mình tạo thành bức tường chắn, định đỡ lấy đòn tấn công này.



“Xẹt xẹt!”



Tám người đều bị sét đánh trúng, tường chắn lập tức bị phá hỏng, không một ai trong tám người là ngoại lệ, ai nấy “hừ” một tiếng đau đớn, bị đánh cho nghiêng ngả về sau. Họ chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi sục, mà chỗ bị trúng lôi đình thậm chí còn xuất hiện mảng cháy đen rất to.



“Sức mạnh đáng sợ quá, rốt cuộc đây là bảo bối gì vậy?”



Tám người kinh ngạc mãi không thôi, nhưng chẳng có ai rút lui, ngược lại còn âm thầm thấy vui mừng.



Uy lực của bảo vật càng mạnh thì khao khát cướp lấy nó càng mạnh mẽ.



Tám người đang chuẩn bị xông lên một lần nữa thì một giọng nói lãnh đạm đột nhiên vang ra.



“Thứ tôi luyện chế ra mà các người cũng muốn tranh giành?”



Giọng nói này vọng ra từ bên trong quầng sáng mười màu, tám người đồng loạt sững sờ, sau đó quầng sáng cũng tan đi, một thanh kiếm cổ xưa lấp lánh ánh sáng nhiều màu cuối cùng cũng hiện ra trước mặt họ. Nhưng tám người này còn chưa kịp phản ứng, thanh kiếm dài đã đột ngột rơi xuống, sau đó được một bàn tay trắng nõn và thon dài nắm chặt lấy.



Tám người cúi đầu nhìn, thấy một thanh niên đang khoanh chân ngồi trên nóc tòa nhà, nhìn về phía họ bằng ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc.



Năm người khác cực kỳ ngạc nhiên, không khỏi suy đoán thanh niên này là ai.



Trên nóc tòa nhà, chàng thanh niên điềm tĩnh liếc mắt nhìn sang và giơ thanh kiếm dài trong tay lên chính là Diệp Thiên.



Bảy ngày qua, cậu ở lại nơi này, chưa từng di chuyển nửa bước, không ăn một hạt cơm, không uống một giọt nước.



Khí tức của tám người kia khi chạy tới, cậu đã phát hiện ra từ lâu rồi, nhưng không hề tỏ thái độ, chỉ đợi khoảnh khắc Chân Vũ Tiệt Thiên kiếm chính thức hoàn thành.


Mà bây giờ, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm không tì vết đang được cậu nắm trong tay.
Thanh kiếm cổ xưa này đúng là bản tôn của Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm rồi.



Tám người dừng khựng tại chỗ, mặt mũi biến sắc. Bảo vật gây ra hiện tượng lạ hóa ra là do Diệp Thiên luyện thành?




Họ ôm theo hứng thú tràn trề chạy tới đây là để đợi chí bảo từ trên trời giáng xuống trong dị tượng này, sau đó xem xem vận may của ai tốt hơn, ai có thể lấy được chí bảo, tăng thêm khả năng chiến đấu của bản thân.



Thế nhưng cuối cùng, chí bảo gây ra hiện tượng lạ, bắn ra quầng sáng mười màu, nhưng là do Diệp Thiên luyện chế?



“Báu vật này là do các hạ luyện chế? Các hạ rốt cuộc là ai?”




Lôi Bắc Minh không kiềm chế được mà bật ra câu hỏi, không chỉ riêng ông ta, những người khác cũng cảm thấy quá hoang đường.



Chí bảo gây nên động tĩnh lớn như vậy lại do một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi luyện ra, điều này khiến ai cũng cảm thấy tò mò về thân phận của Diệp Thiên.



“Diệp Lăng Thiên!”



Diệp Thiên ngồi khoanh chân trên đất, mặt mũi không hề biến sắc, điềm tĩnh nhả ra ba chữ này.



“Sao cơ?”



Biểu cảm của tám người biến đổi, ai cũng phải hít một hơi thật sâu.



Tất nhiên họ đã từng nghe nói đến biệt danh của Diệp Thiên, thiên tài võ đạo như thế khiến người ta chỉ biết ngưỡng mộ và ghen tị; nhưng lúc này đây, Diệp Thiên nói với họ rằng cậu không chỉ là một thiên tài võ đạo, mà còn là một người rèn đúc thần khí với thiên phú dị bẩm, một luyện khí sư tài năng xuất chúng?



Muốn tạo nên một món binh khí rất dễ, muốn tạo nên một thần khí đương thời mới khó; mà muốn luyện chế ra một thần khí cực mạnh có thể gây nên dị tượng, sấm sét cuồn cuộn càng khó như lên trời.



Giống như cây đinh ba chí bảo hải thần của tộc Thâm Hải, hoặc như hắc đao cực mạnh được nước Đông Doanh cung phụng tại thần xã cao nhất, đều được các thợ rèn nổi danh của mấy thế kỷ trước dốc hết tâm huyết mà đúc nên, mỗi món thần khí đều có uy lực vô tận.



Nhưng mạnh như đinh ba hải thần hay hắc đao cũng không hề gây ra dị tượng hoành tráng đến vậy khi được chế tạo, chứ đừng nói đến quầng sáng mười màu bao phủ nửa bầu bầu trời.



Chỉ xét từ góc độ dị tượng, họ đã có thể phán đoán rằng, thanh kiếm cổ mười màu trong tay Diệp Thiên chắc chắn nguy hiểm hơn và mạnh hơn hắc đao và ba kích hải thần nổi danh của lúc trước.



Nghĩ đến điều này, Lôi Bắc Minh và đạo trưởng Thiên Nhất hít một hơi thật sâu, nảy ra ý nghĩ muốn rút lui.



Đúng lúc này, Diệp Thiên cũng đứng dậy, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo vài phần lãnh đạm.



“Từ ba sáu tiếng trước các người đã bắt đầu tập trung ở xung quanh, chắc hẳn đang đợi thời khắc lôi đình tản bớt rồi ra tay cướp lấy nó nhỉ?”

1647256909418.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK