Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lí Thanh Du hỏi vậy thì đôi mắt của Lạc Tử Uyển sáng rực, đó là phản ứng của một thiên tài khi nhìn thấy vật lạ.



Lạc Tử Uyển nhìn về phía trước, đôi mắt ánh lên ý vị và sự khâm phục: “Tuệ Không đã đạt tới kim thân của Phật gia chưa thì tôi không rõ nhưng tôi có thể khẳng định Tuệ Không là một trong những thiên tài giỏi nhất mà tôi từng gặp!”




“Tôi khó có thể tưởng tượng ra một ai có sức sống và ý chí mãnh liệt như Tuệ Không!"



Đôi mắt xinh đẹp của Lí Thanh Du khẽ dao động. Cô và Lạc Tử Uyển quen biết từ nhỏ, chỉ có điều hai người đi hai con đường khác nhau, Lạc Tử Uyển gia nhập Nga Mi, còn cô ta gia nhập Hồng Ngọc Nguyệt.



Do vì quen biết từ nhỏ nên cô ta biết rất rõ tính cách của Tử Uyển. Người có thể khiến Tử Uyển đưa ra đánh giá thì chắc chắn Tuệ Không phải là một kỳ tài, là quán quân trong lớp thanh niên



Lạc Tử Uyển dường như đang nhớ lại lần gặp Tuệ Không của phái Thiếu Lâm. Một lúc sau, cô gái mới lại lên tiếng: “Lần này xuống núi, ngoài việc làm theo mệnh lệnh của sư phụ tham gia buổi đấu giá ra thì tôi vẫn còn một việc quan trọng cần làm!”




Nghe giọng nói kiên định của Lạc Tử Uyển thì Lí Thanh Du quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên: “Ý cô là…”



Lạc Tử Uyển gật đầu nghiêm túc: “Đúng vậy, lần này xuống núi tôi còn phải tìm một bạn võ phù hợp với mình nữa!”



Lí Thanh Du đứng ngây tại chỗ như bị dừng hình.



Cái gọi là bạn võ là một nửa cùng luyện võ, cùng hỗ trợ cùng giúp nhau phát triển.



Phái Nga Mi trước giờ mặc dù con gái luôn chiếm số lượng lớn nhưng từ xưa tới nay phái Nga Mi cũng đã trải qua vô số lần lột xác.



Đệ tử của phái Nga Mi mặc dù không cho phép yêu đương thế nhưng cũng có một đặc quyền đó là có thể tự do lựa chọn một nửa để cùng luyện võ, tìm cách để thoát khỏi xác thịt tầm thường.



Nhưng cái gọi là một nửa luyện võ này có yêu cầu cực cao về thiên phú, tố chất, tình cảm, không được thiếu bất kỳ điều nào. Một người như vậy thì trong hàng trăm, hàng vạn người cũng chưa chắc đã tìm được. Đây cũng chính là nguyên nhân mà phái Nga Mi luôn bị thiếu truyền nhân.



Cô bạn này của Lí Thanh Du cuối cùng cũng đã tới lúc phải làm điều đó rồi.



“Cô đã có lựa chọn cho mình chưa?”



Cô ta nhìn Lạc Tử Uyển và khẽ hỏi.



“Ừ!”, Lạc Tử Uyển gật đầu: “Nếu không có bất ngờ gì thì Tuệ Không sẽ trở thành bạn võ của tôi!”



“Đương nhiên, sau buổi đấu giá này tôi sẽ tới Thủ Đô để gặp Diệp Tinh của nhà họ Diệp!”



“Nếu tài năng, tình cảm của cậu ấy không kém Tuệ Không thì có khi sẽ khiến tôi thay đổi lựa chọn!”



Lí Thanh Du không nói gì. Tuệ Không của Thiếu Lâm, Diệp Tinh của nhà họ Diệp, hai người này đều là những người đứng đầu trong lớp thanh niên thuộc giới võ đạo của Hoa Hạ, tốt chất thiên phú đều là số một.



Mặc dù lúc này Tuệ Không có phần mạnh hơn nhưng cũng chỉ là nhất thời vì tiềm lực và thiên phú của Diệp Tinh chắc chắn không hề kém Tuệ Không.



Lạc Tử Uyển chọn hai người họ làm bạn võ thì cũng là điều dễ hiểu.



Đúng lúc này, Lạc Tử Uyển đột nhiên quay qua nhìn cô ta, đó là ánh nhìn hiếu kỳ và kỳ vọng vào những điều chưa biết.



“Ngoài điều đó ra thì còn có một người mà tôi muốn gặp nhất!”


“Tôi rất muốn hiểu về người đó từ cô!”
Lí Thanh Du đanh mắt: “Người cô muốn hỏi là Diệp Lăng Thiên đúng không?”







“Người mà cô muốn hỏi là Diệp Lăng Thiên đúng không?”




Lí Thanh Du không cần suy nghi liên lên tiếng.



So với Tuệ Không của Thiếu Lâm thì Diệp Tinh nhà họ Diệp là người khiến Lạc Tử Uyển muốn gặp hơn. Vây thì ngoài người đó ra, người có thể đứng số một thiên hạ, ngoài đế vương bất bại Diệp Lăng Thiên còn có thể là ai được chứ?



“Đúng vậy!”



Lạc Tử Uyển gật đầu, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.




“Sư tôn của tôi từng đánh giá rất cao Diệp Lăng Thiên, gọi anh ta là tiên nhân chuyển thế, những tiền bối của Thiếu Lâm cũng gọi anh ta là kim tôn, là thiên la hạ phàm. Sự đánh giá như vậy, chỉ duy nhất Diệp Lăng Thiên được đón nhận!”



“Cậu ta giống như tôi và cô đều là lớp trẻ nhưng bất luận là thực lực, danh tiếng thì đều vượt quá xa chúng ta. Chúng ta còn đang khổ sở tìm kiếm con đường đạt tới vương cấp thì cậu ta đã một mình đánh bại cả vương cấp, thậm chí là còn khiêu chiến với cả những nước lớn!”



“Cô từng gặp anh ta hai lần, tôi rất muốn biết, rốt cuộc anh ta là người như thế nào!”



“Nếu như có thể thì tôi rất muốn được gặp mặt anh ta để giải đáp khúc mắc của mình!”



Lí Thanh Du ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của Lạc Tử Uyển. Cô gái lập tức giải thích: “Tôi nên sớm nhận ra mới phải, người có thể khiến truyền nhân của phái Nga Mi xuống núi chắc chắn không chỉ là buổi tiệc đấu giá đơn giản thế này!”



Lí Thanh Du cũng cười lắc đầu và nói với vẻ tiếc nuối.



“Tôi cũng rất muốn miêu tả Diệp Lăng Thiên cho cô nhưng đáng tiếc, tôi không làm được!”



“Chỉ có gặp qua anh ta thì mới biết rõ con người này không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được, càng không thể nào suy đoán ra được!”



“Cậu ta giống như gió, vô hình vô tướng, giống như mây mờ ảo vô cùng, không có một trạng thái cố định nào!”



“Đáp án của câu hỏi này cô đừng hỏi tôi mà hãy từ tìm lời giải đi nhé!’



Lạc Tử Uyển cũng sớm đoán ra nên không cố chấp, cô ta chỉ chuyển hướng ánh mắt và nhìn vào thanh kiếm trên tay Lí Thanh Du.



“Tương truyền Lăng Uyên Thần Kiếm là một trong hai thanh kiếm của hoàng đế Hiên Viên thời cổ đại, người nhận được sự chấp nhận từ Lăng Uyên Thần Kiếm thì mới đủ khả năng rút nó ra khỏi vỏ kiếm!”



“Thanh Du, tôi cũng muốn thử!”



Lí Thanh Du không lập tức trả lời, chỉ cười khéo léo.



“Cô muốn xem Lăng Uyên Thần Kiếm đương nhiên là được, nhưng là một sự trao đổi, tôi cũng có điều kiện của mình!"



Cô ta chỉ về phía thanh kiếm cổ trong tay Lạc Tử Uyên.



“Ỷ Thiên Kiếm của phái Nga Mi vô cùng sắc bén, truyền thừa năm trăm năm, cũng từng làm một trong những thần binh cực mạnh, tôi cũng muốn mượn xem!”



Lí Thanh Du vừa dứt lời thì hai cô gái nhìn nhau và cùng bật cười.



Bọn họ đều là những người yêu kiếm và cũng là những cao thủ kiếm thuật nên đương nhiên là si mê kiếm đến điên cuồng.



Hai cô gái giơ tay lên, cả Lăng Uyên Thần Kiếm và Ỷ Thiên Kiếm đều dựng đứng dưới sàn nhà.

1646563549191.png

“Tuyệt lắm Lăng Uyên Thần Kiếm!”



Cô ta chỉ thử có một lần mà đã có thể cảm nhận được thần lực ẩn trong thanh kiếm và lập tức thu tay về không cưỡng cầu thêm nữa.



Lí Thanh Du thấy vậy thì cười khổ và lắc đầu




“Nói ra thì xấu hổ, tôi có thể sử dụng Lăng Uyên Thần Kiếm cũng là vì nhận được sự giúp đỡ của cậu ta, nếu không thì tôi cũng chẳng thế nào rút được nửa phân Lăng Uyên Thần Kiếm!”



“Lại là Diệp Lăng Thiên sao?”



Lạc Tử Uyển thầm gật đầu và càng tỏ ra hiếu kỳ với thần thoại này hơn.




Khi hai cô gái đang trò chuyện thì bỗng Lăng Uyên Thần Kiếm khẽ rung lên và phát ra tiếng kêu giống như muốn tuốt ra khỏi vỏ kiếm.



Lí Thanh Du tái mặt, ấn tay lên chuôi kiếm nhưng thanh kiếm vẫn cứ rung lên không ngừng, tiếng kiếm vang khắp đại sảnh khiến cô gái không thể nào kiểm soát được.



“Chuyện gì vậy?”



Cô gái cảm thấy tò mò, Lạc Tử Uyển cũng chau mày. Trước cửa đại sảnh, hai bóng hình bước vào.



Trong đó có một người với râu bạc tóc bạc nhuốm màu thời gian. Đó là một ông cụ tuổi đã cao, nhưng khi Lí Thanh Du ngước nhìn thì bỗng khựng lại khi thấy người thanh niên áo trắng đi bên cạnh người này.



Lạc Tử Uyển cũng nhìn theo và dừng lại trước bóng dáng của người thanh niên, thế nhưng cô gái không nhận ra bất kỳ điều gì đặc biệt từ người thanh niên này mà lại ấn tượng với ông cụ kia.



“Vương cấp sao?”



Người đi cùng với thanh niên kia bước vào đại sảnh, đi lướt qua Lí Thanh Du. Thanh niên quay lại gật đầu với cô, thanh kiếm trong tay cô cũng ngừng rung lên giống như ngoan ngoan nghe theo lời của chủ nhân vậy.



Người thanh niên và ông cụ đi vào trong hội trường đấu giá, nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của mọi người. Lúc này, Lí Thanh Du mới như tỉnh khỏi cơn mộng, nắm Lăng Uyên Thần Kiếm trong tay và khẽ vỗ về.



Lạc Tử Uyển thu thanh kiếm vào trong vỏ, hỏi với vẻ kỳ lạ: “Thanh Du, cô có quen người thanh niên đó không?”



Lí Thanh Du thu lại ánh mắt, mỉm cười dịu dàng.



“Đương nhiên là quen!”



“Đó chính là người mà cô muốn gặp đó!”



Lạc Tử Uyển co đồng tử, tái mặt với vẻ không dám tin.



“Cái gì?”



Cô gái chau mày, quay về hướng người thanh niên vừa đi và kinh động.



“Cậu ta chính là Diệp Lăng Thiên sao?”



Cô gái nhìn chăm chăm về hướng đó và vẫn không kịp hoàn hồn.



Cô gái biết chắc chắn Lí Thanh Du sẽ không nói linh tinh, cũng chính vì vậy mà cô ta cảm thấy không dám tin.



Nga Mi kiếm điển mà cô ta tu luyện không chỉ là kiếm pháp mà còn là công quyết nội tâm vô thượng, có phần khác biệt so với Từ Hàng kiếm điển của phái Hồ Nguyệt Ngọc.


Nga Mi kiếm điển của cô ta đã tu luyện tới cấp cao nhất, khi kết hợp với các sư tôn khác thì đã đạt tới cấp bậc vô biên băng tâm. Hiện tại thứ mà cô ấy thiếu chỉ có là sức mạnh của cảnh giới mà thôi.




“Vô biên băng tâm” sở hữu năng lực cảm ứng cực mạnh, dù có là vương cấp đương thời thì tới tám phần cô ta cũng có thể cảm nhận được, có thể phát giác được sự đặc biệt của đối phương.



Điều này tương tự như kiếm tâm cảm ứng của Lí Thanh Du, chỉ cần gặp người có tố chất đặc biệt là sẽ nảy sinh sự cảm ứng.



Vậy mà vừa rồi khi người thanh niên đi qua thì vô viên băng tâm của cô ta lại không cảm nhận được gì khiến cô ta tưởng rằng đó chỉ là một thanh niên đẹp trai thông thường. Vậy mà Lí Thanh Du lại nói đó chính là người mà cô ta muốn gặp nhất.




“Quả nhiên, Diệp Thiên lại trở nên mạnh hơn rồi!’



Không chỉ có Lạc Tử Uyển mà đến cả bản thân Lí Thanh Du cũng cảm nhận được sự khác thường.



Lần đầu tiên gặp Diệp Thiên là ở hồ Ngọc Nguyệt, Diệp Thiên ngồi trên thuyền đón khách của hồ Ngọc Nguyệt, khi đó do kiếm tâm tương thông Kiếm Tâm Thông Minh mà cô có thể cảm nhận được năng lực của Diệp Thiên.



Sau đó trong hội võ bốn nhà ở bờ biển phía Nam cô ta lại có cơ hội gặp lại Diệp Thiên một lần nữa. Kiếm Tâm Thông Minh vẫn có cảm giác chỉ có điều yếu đi nhiều.



Giờ đây khi gặp lại, cô ta hoàn toàn không thể cảm nhận được, Kiếm Tâm Thông Minh cũng không thể cảm nhận được, đây không có nghĩa là Diệp Thiên yếu đi mà ngược lại chứng tỏ tu vi của Diệp Thiên ngày càng khủng khiếp hơn, đã tới mức đi ngược với sự bình thường.



Cô gái quay qua Lạc Tử Uyển, nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Tử Uyển thì khẽ mỉm cười.



“Tử Uyển tôi định đưa cô tới Lư Thành rồi rời đi nhưng giờ xem ra tôi phải thay đổi ý định rồi!”



“Buổi đấu giá lần này e rằng sẽ đặc sắc vượt sức tưởng tượng, tôi phải ở lại!”



Nói xong, cô kéo Lạc Tử Uyển, hai cô gái cùng nhau đi vào trong hội trường của buổi đấu giá.



Mười lăm phút sau đó, tiếng đồng hồ vang lên khắp khách sạn Hạo Nguyên.



Buổi đấu giá chinh thức bắt đầu.



Tại khách sạn Hạo Nguyên, ở Lư Thành với dân số gần triệu nhân khẩu, người biết được chuyện này chưa đến một nửa, nhưng đa phần mọi người đều cho rằng đây là một khách sạn danh tiếng đã hơn trăm năm lịch sử, bên dưới khách sạn Hạo Nguyên còn có một phòng đấu giá ngầm nằm trên khu đất rộng bốn trăm mười chín kilomet vuông, chiếm diện tích lớn nhất của tỉnh Xuyên.



Phòng đấu giá được xây dựng với kiến trúc hình vòng tròn, váng hình dáng bán nguyệt ôm lấy trên cả nghìn chỗ ngồi, bàn đấu giá được làm từ thủy tinh trong suốt sinh động rực rỡ, óng ánh lấp lánh.



Lúc này, hơn nghìn chỗ ngồi kia gần như đều có người ngồi, đa phần là các chưởng môn hoặc truyền nhân của các môn phái, võ đạo thế gia nổi danh trong giới võ đạo Hoa Hạ, yếu nhất cũng là cấp bậc võ tôn, còn cảnh giới siêu phàm rõ ràng cũng không hề ít.



Nhưng trong phòng đấu giá diễn ra cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, dù là cảnh giới siêu phàm hoặc là võ tôn thì đều ngồi sau hàng ghế thứ ba, hàng ghế thứ hai và thứ ba đều trống không một ai ngồi, còn hàng ghế đầu tiên chỉ có bốn người ngồi đó.


Mọi người đều giữ khoảng cách với bốn người này hai hàng ghế, không chỉ vì e sợ, mà càng thể hiện một kiểu tôn trọng với sức mạnh.
Bởi vì hàng ghế này đều là cao thủ đương thời, vương cấp trăm năm.



Bốn người này không phải ai khác, chính là bốn đại vương cấp lúc trước đã ở cùng Diệp Thiên và Lư Chính Vũ ở chòi nghỉ bát giác!




Vừa đạt đến vương cấp thì khí thế, uy nghiêm này đối với ảnh hưởng của đất trời không biết vượt xa người thường đến thế nào. Võ giả bình thường hoàn toàn không chịu đựng nổi áp lực trong vòng ba trượng xung quanh, ngay cả cao thủ cảnh giới siêu phàm tiếp cận với vương cấp gần nhất cũng phải cách ba trượng, không dám vượt qua.



Cô Giang Điếu Tẩu ngày càng già yếu nhưng đôi mắt lại sáng rực tỉnh táo, tu vi ẩn giấu, ông ta giấu hai tay trong tay áo, ánh mắt khép hờ, vẻ mặt thản nhiên, dường như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.



Ánh mắt Bích Ba Yên Khách uy nghi, nhìn sàn đấu giá chằm chằm, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén lướt qua khắp nơi, khiến người ta run sợ.




Bàng Mông chắp hai tay, để trên đùi, dáng vẻ điển hình như một nghi lễ của khu vực Mông Gô cổ đại, nhìn khắp xung quanh.



Gương mặt Lệ Tà anh tuấn, khí chất cả người đặc biệt xuất chúng, mặc Hoa phục hoa văn hình rồng, giống như hậu duệ hoàng thất, uy nghi không thể xâm phạm.



Bốn vị vương cấp, chấn áp cả phòng, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của cả phòng, không ít ánh mắt khó hiểu lướt qua, sau đó lại mau chóng dời đi, lo sợ bị bọn họ phát hiện mình nhìn trộm.



Tại hàng ghế thứ tư trong phòng đấu giá, đa phần đều là cảnh giới siêu phàm, còn tại hàng ghế thứ năm, hai người Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển ngồi cùng nhau, xung quanh đều là các chưởng môn của các tông môn lớn và thế gia võ đạo.



Theo lý mà nói, Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển đều là tiểu bối trong giới võ đạo, dù là về tư cách vai vế, cũng không thể đánh đồng xem như những người này, nhưng hai người bọn họ ngồi ở đây lại không ai dị nghị cả.



Lí Thanh Du là kiếm thủ tuyệt thế trăm năm mới xuất hiện của Hồ Ngọc Nguyệt, từ nửa tháng trước. tu vi người này đã sớm đạt đến võ tôn đỉnh cao, đã ngấp nghé đến cảnh giới siêu phàm, còn Lạc Tử Uyển, ở đây tuy hiếm người biết được thân phận cô ta, nhưng cổ kiếm “Ỷ Thiên” trong tay cô ta lại đại diện cho thân phận truyền nhân Nga Mi của cô ta, ai dám bất kính?



“Thanh Du, sao vẫn chưa thấy Diệp Lăng Thiên?”



Lạc Tử Uyển khẽ chớp mắt, đưa mắt nhìn xung quanh lại không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thiên, bất giác cũng hiếu kỳ hỏi.



Lí Thanh Du khẽ lắc đầu: “Lúc nãy anh ấy đã vào phòng đấu giá trước, theo lý mà nói hẳn là đến sớm hơn chúng ta mới đúng!”



Trong lúc hai cô gái đang ngờ vực, hai bóng người lại đột ngột xuất hiện bên cạnh hai cô gái, một cậu thanh niên trong đó, tóc buộc dây cột tóc xanh lam, gương mặt nho nhã, tay cầm kiếm dài, mỉm cười với Lí Thanh Du.



“Thanh Du Tiên Tử, kể từ khi ly biệt ở biển Nam Hải, chúng ta lại gặp nhau rồi!”



Lí Thanh Du lạnh nhạt quay đầu, nhìn thấy người đến cũng khẽ cười đáp lễ.



“Thì ra là anh Thích, mời ngồi!”
1646563570697.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK