Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là cô?”.



Diệp Thiên rút tay về, nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, ánh mắt nghiêm nghị.




Người trước mắt chính là cô gái bị linh hồn đoạt xác, cả người trần truồng ngâm mình trong suối nước nóng trên ốc đảo sa mạc đó: Yến Khinh Vũ.



Lúc Yến Khinh Vũ tỉnh dậy còn kiếm chuyện với cậu, nói cậu đã nhìn thấy cơ thể trong trắng của cô ta phải chịu trách nhiệm, còn vì chuyện này mà bắt cậu đỡ một kiếm của cô ta.



Cậu cứ nghĩ chuyện đó đã kết thúc, người con gái này sẽ không dây dưa với mình nữa, nào ngờ cô ta lại xuất hiện ở đây.



Có người đẹp nhào vào lòng, dính sát bên cạnh, Diệp Thiên không chỉ không vui vẻ như những người con trai bình thường, mà ngược lại còn tỏ ra lạnh nhạt.




“Sao cô lại ở đây?”.



Cậu lạnh lùng liếc nhìn, trong lòng đã hơi mất kiên nhẫn.



“Đương nhiên là đến tìm anh rồi!”.



Mắt Yến Khinh Vũ lóe sáng, chớp chớp mắt, không có vẻ xấu hổ nào mà một cô gái nên có, ngược lại vô cùng thản đãng, thẳng thắn.



Ánh mắt Diệp Thiên hơi tối lại, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt.



“Có phải cô mất trí nhớ rồi không?”.



“Chuyện giữa cô và tôi đã kết thúc ở trên ốc đảo, tôi đỡ một kiếm của cô, cô hứa sẽ không dây dưa nữa, bây giờ lại tìm đến tận nơi. Cô coi lời hứa hẹn giữa cô và tôi như trò đùa sao?”.



Yến Khinh Vũ không hề thay đổi sắc mặt, chỉ cười tinh nghịch.



“Tôi không quên, đúng là tôi đã đồng ý, nếu anh có thể đỡ được một kiếm của tôi thì tôi sẽ không truy cứu chuyện đó nữa. Nhưng không truy cứu chuyện anh nhìn thấy cơ thể tôi không có nghĩa là tôi không tìm anh!”.



“Anh đã nhìn thấy cơ thể tôi thì đã là người đàn ông mà tôi chấm rồi, anh phải chịu trách nhiệm chuyện này, đến gia tộc tôi xin cưới!”.



Cô ta nói xong, trên gương mặt xinh đẹp hơi nóng lên. Cô ta là thiên tài nữ thần của nhiều người tu luyện thế hệ trẻ ở “nơi đó”, ngồi tít trên cao, xưa nay đều vô cùng kiêu ngạo. Thế mà bây giờ, cô ta lại mặt dày tới cửa, tìm một thanh niên giới thế tục bảo cậu đến nhà mình xin cưới. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có ngày những lời xấu hổ như vậy được nói ra từ miệng mình.



Nhưng Diệp Thiên quả thật rất đặc biệt với cô ta, không chỉ có vẻ ngoài xuất chúng, khí chất đáng kinh ngạc, mà còn có thực lực cô ta chưa từng gặp bao giờ. Những đặc điểm của Diệp Thiên đều là mạnh nhất trong số những người trẻ tuổi mà cô ta từng gặp. Hơn nữa, Diệp Thiên còn là ân nhân cứu mạng của cô ta, lại còn nhìn thấy cơ thể cô ta, cậu chính là đối tượng tốt nhất để làm vị hôn phu của cô ta.



Ở gia tộc của cô ta, sức mạnh là tất cả, chỉ tôn thực lực lên làm đầu. Diệp Thiên có thiên phú và tiềm lực như vậy, cô ta tin rằng trưởng bối trong nhà mình sẽ không ai phản đối cậu. Một vị hôn phu tốt là thế, cô ta không muốn cứ vậy mà bỏ qua.



“Cô bị bệnh à!”.



Đứng trước Yến Khinh Vũ chủ động tìm tới cửa, Diệp Thiên đối xử với cô ta như đối xử với một đứa ngốc. Cậu cười khinh thường, lập tức xua tay, tạo khoảng cách với cô ta.



“Chúng ta đi, không cần quan tâm tới cô ta!”.



Cậu vẫy tay ra hiệu cho Đàm Băng Băng. Đàm Băng Băng lập tức hiểu ý, đi theo sau cậu, cùng cậu băng qua đường.



Trong lúc đó, Yến Khinh Vũ vẫn không rời nửa tấc, cũng không hề nổi giận, chỉ đi theo bên cạnh hai người. Cô ta tò mò quan sát Đàm Băng Băng, trong ánh mắt chứa đựng sự dò xét.
“Diệp Thiên, đây là vợ tương lai mà anh nói sao?”.



Cô ta quay sang Diệp Thiên, có chút chế nhạo nói.




Đàm Băng Băng nghe vậy, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, trong lòng thầm thấy vui vẻ, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.



“Tôi chỉ là người hầu của chủ nhân!”.



“Người hầu?”, Yến Khinh Vũ hiểu ra gật đầu, vẻ mặt đương nhiên nói: “Tôi nói mà, hai mươi mấy tuổi mới khó khăn đạt đến siêu phàm thần phẩm. Tu vi và thiên phú như vậy ở tiểu thế giới của chúng tôi chỉ có thể tính là trình độ trung hạ lưu, mắt nhìn của Diệp Thiên chắc không đến nỗi kém đến mức này!”.




Cô ta vừa bình phẩm từ đầu đến chân, bình luận này nọ, dường như cao hơn người khác một bậc, khiến cho Đàm Băng Băng lập tức nhăn mày.



Cô ta tốt xấu gì cũng là Ripper danh tiếng lẫy lừng, xếp thứ ba trên bảng xếp hạng sát thủ, hai mươi hai tuổi đã đạt đến siêu phàm thần phẩm. Thiên phú như vậy chắc chắn là vượt trên hạng nhất của thế giới hiện nay, nhưng qua lời của Yến Khinh Vũ, dường như tất cả đều chẳng có gì to tát.



Ánh mắt Diệp Thiên vẫn thờ ơ như vậy, cậu thản nhiên nghiêng đầu qua, hạ giọng nói: “Tôi không biết tiểu thế giới mà cô nói là nơi nào, tôi cũng không có hứng muốn biết, phiền cô đừng đi theo tôi nữa!”.



“Xưa nay tôi không muốn ra tay với phụ nữ, tốt nhất cô đừng bắt tôi mở đầu với cô!”.



Đối với Yến Khinh Vũ, Diệp Thiên thực sự không có chút thiện cảm nào. Loại phụ nữ dây dưa không buông chỉ giảm bớt ấn tượng tốt trong lòng cậu mà thôi. Cậu và Yến Khinh Vũ chỉ gặp nhau một lần, trùng hợp có một cuộc gặp đặc biệt. Đối với cậu mà nói, Yến Khinh Vũ chỉ là một người xa lạ có chút lịch sử mờ ám.



Cảm nhận được sự chán ghét của Diệp Thiên, cuối cùng Yến Khinh Vũ cũng thay đổi sắc mặt. Cô ta nghiêm túc hơn, lạnh lùng nói: “Diệp Thiên, tôi nghìn dặm xa xôi theo anh đến Hoa Hạ, thay đổi kế hoạch quay về tiểu thế giới là để tìm anh, thế mà anh lại đối xử với tôi như vậy?”.



“Rốt cuộc tôi đã sai chỗ nào, thực lực không đủ mạnh, vóc dáng không đủ đầy đặn, hay là mặt mũi không đủ xinh đẹp? Vì sao anh lại lạnh nhạt với tôi như vậy?”.



Cô ta mím môi, giống như một cô gái chịu uất ức, nước mắt đã tràn mi.



Diệp Thiên nhíu mày càng chặt. Yến Khinh Vũ rõ ràng là một cô gái trẻ tuổi đầu hai mươi, còn lớn tuổi hơn cả cậu, nhưng nói năng lại giống như một đứa trẻ chưa hết tính trẻ con, thậm chí còn dỗi hờn, khiến cậu thật sự không hiểu nổi.



Mặc dù năm nay cậu chỉ chừng hai mươi tuổi, nhưng cậu đã rèn luyện giữa ranh giới sinh tử hơn tám năm, từ lâu đã nhìn thấu mọi cảm tình trên thế gian. Bất cứ sự ngụy trang nào ở trước mặt cậu cũng chỉ vô ích. Vậy nhưng trạng thái của Yến Khinh Vũ lúc này lại bộc lộ một cách tự nhiên, không hề giả tạo, chứng tỏ bản tính của cô ta là như vậy.



Cậu không khỏi cảm thấy tò mò, “tiểu thế giới” mà Yến Khinh Vũ nói đến rốt cuộc là nơi nào. Vì sao một cô gái hơn hai mươi tuổi ra ngoài lại như một đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi, non nớt hệt một đứa con nít không hiểu thế sự vậy.



Nhìn dáng vẻ đáng thương của Yến Khinh Vũ, sự lạnh nhạt trong mắt Diệp Thiên cũng vơi đi phần nào, nhưng vẫn không biểu lộ gì nhiều.



“Yến Khinh Vũ đúng không?”.



Cậu thở dài một hơi, vô cùng bất lực nói: “Tôi chỉ nói một lần thôi. Tôi có thích cô hay không, không liên quan gì đến chuyện cô có ưu tú hay không, thực lực có mạnh hay không, vẻ ngoài có nổi bật hay không!”.

1646021059271.png

“Mong cô đừng làm phiền tôi nữa!”.



Chữ cuối cùng vừa thốt ra, giữa bàn tay Diệp Thiên tràn ra ánh sáng xanh lam, chuyển hóa thành sức mạnh ngầm cực kì thuần khiết bùng lên.




Một luồng sức mạnh cực kì to lớn, nhưng lại cực kì nhẹ nhàng, đẩy Yến Khinh Vũ ra. Cô ta không kịp đề phòng, bị đẩy ra xa mười mấy trượng.



Cô ta lập tức phản ứng lại, xoay tròn nhẹ nhàng đáp xuống đất, giống như tiên nữ giáng trần. Nhưng khi cô ta hoàn hồn, Diệp Thiên và Đàm Băng Băng đã biến mất không thấy bóng dáng, khí tức cũng hoàn toàn mất đi.



“Cái tên này!”.



Cô ta hậm hực giậm chân, nhất thời mất đi thông tin vị trí của Diệp Thiên, vô cùng buồn bực.




Cô ta nhìn quanh một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Diệp Thiên, nhưng cô ta không từ bỏ, ngược lại nở nụ cười đầy hứng thú, quyến rũ tự nhiên.



“Diệp Thiên, tôi sẽ không để anh chạy thoát đâu. Người đàn ông mà Yến Khinh Vũ này đã nhắm trúng chắc chắn sẽ trở thành vị hôn phu của tôi!”.



Bây giờ Diệp Thiên vẫn chưa biết, mối rắc rối đeo bám này chỉ vừa mới bắt đầu.



“Chủ nhân, cô gái đó có quan hệ gì với cậu vậy?”.



Đàm Băng Băng và Diệp Thiên đi qua một công viên rừng. Trên người cô ta và Diệp Thiên, một dòng khí màu xanh lam nhàn nhạt che phủ bên ngoài hai người, giấu đi khí tức của bọn họ.



“Một cô gái điên mà thôi, đừng để ý!”.



Diệp Thiên tỏ vẻ lạnh lùng, kể lại chuyện trong mật tàng thần linh.



Đàm Băng Băng nghe xong lập tức che miệng lén cười, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đầy mờ ám.



“Chủ nhân, con gái nhà người ta bị cậu nhìn thấy hết cơ thể, tìm tới cửa bắt cậu chịu trách nhiệm, đó là chuyện bình thường, sao cậu phải tuyệt tình như vậy?”.



Cô ta trêu đùa nói: “Theo tôi thấy, tu vi cô gái đó rất mạnh, lai lịch bí ẩn. Cậu cứ theo ý cô ta, làm vị hôn phu của cô ta, tương lai chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn, cậu không cân nhắc sao?”.



Từ lúc ở sa mạc Trung Đông, Diệp Thiên đánh bại Hắc Bạch Song Sát vì cô ta, quan hệ giữa cô ta và Diệp Thiên trở nên thân thiết hơn, cũng trở nên ỷ lại vào cậu hơn, giống như người nhà. Do đó, cô ta nói chuyện với Diệp Thiên cũng bớt hờ hững và xa cách.



Diệp Thiên không vui liếc nhìn cô ta, nheo hai mắt lại: “Theo tôi thấy, tôi nên để Hắc Bạch Song Sát giết cô luôn đi, miễn cho bây giờ cô nói bậy nói bạ trước mặt tôi!”.



Đàm Băng Băng nhún vai, bộ dạng không sao cả. Diệp Thiên chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, thân phận “chủ nhân” của cậu càng ngày càng mất uy tín.



“Hả?”.



Hai người đi đến lối ra công viên, đang định đi qua cửa lớn thì Diệp Thiên bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh.



Đàm Băng Băng cũng có cảm nhận, nhìn theo ánh mắt Diệp Thiên, vừa khéo nhìn thấy một thanh niên mặc áo đỏ đi theo con đường nhỏ xanh biếc tới, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi mặc váy màu kem.



Gương mặt thanh niên tuấn tú gần như quỷ dị, toát ra khí tức dịu dàng. Đó là gương mặt của một người phương Tây điển hình, sống mũi cao, mắt xanh tóc vàng. Những nơi hắn đi qua, vô số cô gái liếc mắt nhìn, lập tức bị hắn thu hút.



Ngay cả võ giả mạnh tu vi siêu phàm thần phẩm như Đàm Băng Băng cũng hơi thất thần, dừng bước ở sau cậu mấy giây.


Thanh niên phương Tây hiên ngang bước đi, một tay ôm cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh, bàn tay to lớn còn mơn man đằng sau lưng cô gái, vô cùng phóng khoáng.
Cô gái xinh đẹp nhu hòa, có vẻ uyển chuyển và quyến rũ của người phụ nữ phương Đông. Cô ta cảm thấy xấu hổ vì động tác của người đàn ông, mặt đỏ lên, nhưng lại không phản kháng chút nào, để mặc người đàn ông làm gì thì làm, ngược lại giống như cử chỉ âu yếm giữa cặp đôi yêu nhau.



Thanh niên phương Tây ôm cô gái trẻ tuổi từ phía bên đi vào công viên, sau đó tiến thẳng về phía trước, dần dần đi xa khỏi tầm mắt của Diệp Thiên và Đàm Băng Băng. Diệp Thiên lại giống như mê mẩn đứng nguyên tại chỗ, vẫn nhìn chằm chằm phương hướng hai người nọ rời đi.




Thấy vậy, Đàm Băng Băng lập tức lên tiếng hỏi: “Chủ nhân, sao vậy?”.



Diệp Thiên không trả lời, nhưng hai mắt nghiêm nghị, nhíu mày.



Hai người vừa đi qua, cậu không biết thanh niên phương Tây kia, nhưng cô gái được thanh niên phương Tây ôm trong lòng thì lại có chút quen thuộc.




Cô gái không phải ai khác mà chính là Ngụy Thi Thi bạn gái của Bành Lượng, người bạn cùng trường duy nhất của cậu lúc cậu học trung học ở Lư Thành.



Một tháng trước, Diệp Thiên còn gặp Bành Lượng ở thủ đô, cũng là cái hôm gặp Đàm Băng Băng lần đầu. Bành Lượng còn dẫn theo Ngụy Thi Thi uống rượu với cậu ở quán bar.



Hai người vô cùng hòa hợp, âu yếm có thừa, còn nhắc tới kế hoạch kết hôn và sự nghiệp tương lai cho cậu nghe, trông có vẻ cùng nhau hướng tới tương lai.



Nhưng bây giờ chưa tới một tháng trôi qua, Bành Lượng không thấy đâu, mà bên cạnh Ngụy Thi Thi lại xuất hiện một người đàn ông phương Tây tuấn tú, còn có động tác thân mật mờ ám với Ngụy Thi Thi như vậy. Điều này khiến Diệp Thiên vô cùng ngạc nhiên.



Diệp Thiên nhìn hai người đi xa dần, từ đầu tới cuối cậu không nói câu nào, chỉ nhìn theo bóng lưng hai người, như có điều suy nghĩ.



Với tình hình hôm đó thì Bành Lượng và Ngụy Thi Thi không có mâu thuẫn tình cảm, hai người tôn trọng bảo vệ nhau, vô cùng thân mật. Hơn nữa, Ngụy Thi Thi cũng biết rõ thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên của cậu. Cho dù cô ta thật sự có chút ý kiến với Bành Lượng, chắc chắn cũng sẽ tìm cách hóa giải mâu thuẫn trước, không thể nào chia tay với Bành Lượng chỉ trong thời gian ngắn như vậy.



Cho dù hai người thật sự có mâu thuẫn đến mức không thể hóa giải, thật sự đi đến bước chia tay, nhưng với tính cách của Ngụy Thi Thi, trong vòng một tháng đã tìm được người yêu mới thì đúng là khó tin.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.



Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, bỗng nhớ tới vừa rồi người đàn ông ôm Ngụy Thi Thi đi ngang qua đem lại cho cậu một cảm giác rất quái dị.



Loại cảm giác đó có chút quen thuộc với cậu, nhưng cậu nhất thời không nhớ ra nổi mình đã có cảm nhận tương tự ở nơi nào. Điều cậu có thể khẳng định là trên người thanh niên phương Tây kia có một luồng tà khí mãnh liệt.



“Không sao, chúng ta đi thôi!”.



Cậu nhớ kĩ chuyện này, sau đó mới thu hồi ánh mắt, định tối nay tìm thời gian hẹn Bành Lượng ra hỏi cho rõ. Đúng lúc đó, một khí tức tanh máu đột nhiên truyền từ trong không khí tới.



Tia khí tức máu tanh này vô cùng mỏng manh, loãng trong không khí, chỉ có những động vật có khứu giác nhạy bén như mèo các loại mới phát hiện ra được. Nhưng Diệp Thiên có tu vi thế nào, chỉ một tia khí tức, cậu đã nắm bắt được rõ ràng.



Trong nháy mắt, sắc mặt cậu biến đổi, bỗng nhớ ra mình đã có cảm nhận tương tự như vậy ở đâu. Chính là ở đất tổ Hắc Long giữa đồi núi Bắc Áo.



Lúc đó, những cao thủ bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đều đến, ai cũng muốn tranh đoạt dị bảo đào được. Trong những cao thủ đó, có một người tỏa ra khí tức giống tám mươi phần trăm khí tức của người thanh niên phương Tây vừa rồi.

1646021075436.png

Cuối cùng Diệp Thiên cũng phản ứng lại, vì sao cậu lại có cảm giác chán ghét và bài xích khí tức trên người thanh niên phương Tây đó. Bởi vì khí tức toát ra trên người hắn không phải của loài người, mà là…



Huyết tộc phương Tây!




Cái gọi là Huyết tộc cũng chính là quỷ hút máu mà mọi người thường gọi.



Bọn chúng không phải loài người, mà là chủng tộc mạnh mẽ vượt xa con người bình thường. Bọn chúng cùng với người sói phương Tây được gọi là hai chủng tộc tà ác nhất thời trung cổ, lần lượt từng thống trị Nam Bộ và Bắc Bộ của phương Tây, khiến vô số con người khiếp sợ.



Huyết tộc có xác thịt vô cùng mạnh, được gọi là bất tử bất diệt. Năng lực hồi phục cực kì ghê gớm, cho dù bị thương rất nặng cũng có thể tự hồi phục thần tốc trong thời gian ngắn.




Bọn chúng lấy máu người làm thức ăn chính, nhờ vào máu tươi để sống, chạy nhanh như báo, có thể cưỡi gió bay cao, là hóa thân của sự tà ác trong thần thoại truyền thuyết phương Tây.



Giáo triều là thế lực cấp chúa tể ở phương Tây, từng kết hợp với nhiều cao thủ ở phương Tây phát động chiến tranh nhằm vào dị chủng ngoại tộc, mục đích là tiêu diệt Huyết tộc phương Tây. Nhưng mấy trăm năm nay, thỉnh thoảng Huyết tộc vẫn thoắt ẩn thoắt hiện trong xã hội loài người, ẩn nấp trong bóng tối.



Nơi sinh sống của Huyết tộc có lẽ là ở phương Tây. Thế nhưng bây giờ lại có một kẻ Huyết tộc xuất hiện ở vùng đất Hoa Hạ, hơn nữa còn đi lại dưới ánh mặt trời, cặp kè với cô gái loài người.



Diệp Thiên đưa tay nâng cằm, ánh mắt càng lạnh thêm. Huyết tộc lẻn vào Hoa Hạ, đặt chân lên đất phương Đông, cậu cảm thấy chuyện này cực kì không bình thường.







Cho đến khi bóng dáng của người thanh niên phương Tây và Ngụy Thi Thi biến mất, Diệp Thiên mới thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng lại thêm một điều bí ẩn.



Huyết tộc phương Tây là một chủng tộc mạnh tồn tại trong truyền thuyết, tiếng xấu đồn xa, đại diện cho máu tanh và tà ác, nay lại xuất hiện ở Hoa Hạ. Đằng sau chuyện này rõ ràng còn ẩn giấu cơn sóng ngầm càng sâu.



“Xem ra thế giới sắp đại loạn, đây chính là điềm báo!”.



Ánh mắt Diệp Thiên trở nên nghiêm nghị. Hiện nay, bởi vì hoạt động sôi nổi của cậu trên thế giới, dẫn đến vương cấp nổi dậy, nhiều cao thủ hiện thân lần nữa, ngay cả bóng dáng của Huyết tộc phương Tây cũng xuất hiện theo. Xu hướng thiên hạ đại loạn đã không thể ngăn chặn được nữa.



Đến lúc đó, ngoài các nước lớn thống trị thế giới ra, mỗi một nơi trên thế giới đều sẽ không còn thái bình, khói lửa chiến tranh bùng nổ.



“Chủ nhân, cậu sao vậy?”.



Đàm Băng Băng nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên hơi biến đổi, cẩn trọng hỏi.



Cô ta còn cho rằng vừa rồi mình trêu ghẹo Diệp Thiên, khiến cậu có cảm xúc.



Diệp Thiên không trả lời, ngược lại nhìn sang cô ta.


“Tôi hỏi cô một chuyện, cô hiểu bao nhiêu về Huyết tộc phương Tây?”.
Đàm Băng Băng từng là Ripper đứng thứ ba bảng xếp hạng sát thủ thế giới, thuộc sự quản lý của La Võng. Diệp Thiên nghĩ rằng có lẽ cô ta sẽ biết một số thứ ở phương Tây, ví dụ như Huyết tộc phương Tây.



“Huyết tộc phương Tây?”.




Nghe đến danh từ này, Đàm Băng Băng rõ ràng cứng đờ mặt.



“Sao đột nhiên cậu lại hỏi về cái đó?”.



Cô ta hơi nhíu mày, bỗng nhớ tới vừa nãy thanh niên phương Tây kia đi ngang qua, trên người hắn có cảm giác cực kì quái dị, cô ta chợt phản ứng lại.




“Chủ nhân, lẽ nào thanh niên tóc vàng vừa đi ngang qua là Huyết tộc phương Tây?”.



Diệp Thiên không giấu giếm, gật đầu.



“Đúng!”.



“Ở đồi núi Bắc Áo, tôi từng giao đấu với Cuồng Thần Gaudreau, người đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới kỳ trước. Gaudreau là hậu duệ Huyết tộc, sở hữu cánh dơi Huyết tộc. Tôi phát hiện trên người thanh niên tóc vàng vừa rồi có khí tức cực kì tương tự với Gaudreau!”.



“Không chỉ như vậy, mặc dù khí tức trên người hắn không mạnh bằng Gaudreau, nhưng lại tinh thuần hơn cả Gaudreau. Tôi có thể khẳng định đó là một thành viên của Huyết tộc phương Tây!”.



Đàm Băng Băng gật đầu, lúc này mới hiểu vì sao Diệp Thiên lại nhìn chằm chằm thanh niên phương Tây như vậy.



“Tôi không hiểu nhiều về Huyết tộc phương Tây, nhưng khi thầy tôi còn sống có nhắc tới một chủng tộc đặc biệt!”.



Cô ta không nhăn mày nữa, nhưng giọng nói lại có phần nghiêm trọng.



“Huyết tộc phương Tây giống như quỷ hút máu được miêu tả trong sách lịch sử, hút máu tươi của con người làm thức ăn, có thể bay trên trời, chạy nhanh như báo săn. Tố chất cơ thể hơn gấp mười mấy lần người thường, trời sinh có sức mạnh to lớn hơn con người một bậc, lại còn có năng lực tự chữa lành mà con người không thể sánh bằng”.



“Huyết tộc phương Tây bình thường sợ ánh mặt trời, không thể hoạt động vào ban ngày. Nhưng Huyết tộc phương Tây cao cấp lại khác với người thường, có thể sinh tồn ở bất cứ hoàn cảnh nào, không có nhược điểm nào về mặt ý nghĩa chân chính”.



“Mỗi một thành viên Huyết tộc trưởng thành đều sở hữu sức mạnh có thể sánh ngang với cảnh giới siêu phàm. Trong Huyết tộc lại phân chia tước vị, tước vị càng cao thì đại diện cho thực lực càng mạnh. Nghe nói tu vi của những người có tước vị hàng đầu có thể sánh ngang với vương cấp!”.



Đàm Băng Băng nói tiếp: “Ba trăm năm trước, có lời đồn rằng Huyết tộc phương Tây đầu tiên hành tẩu trên thế giới là Nachzehrer I. Nó hoành hành ở Tây Âu, gây ra nhiều án mạng liên tiếp, còn vì thế mà gieo rắc dịch bệnh. Bởi chuyện này mà phương Tây thời kì đó trở nên hỗn loạn”.



“Bởi vì Nachzehrer I mang lại tai họa và bệnh tật, cho nên các cao thủ luyện võ của phương Tây khi ấy đều có ý định tiêu diệt nó. Nhưng tu vi của nó thật sự quá mạnh, nghe nói có thể chiến đấu ngang sức với thần linh của phương Tây và tiên nhân của phương Đông. Những cao thủ võ thuật phương Tây đi tìm nó đều không thể quay về, bị giết chết không để lại thi thể”.



“Do Nachzehrer I phá hoại càng lúc càng ghê gớm, tạo thành sự uy hiếp to lớn cho người dân phương Tây, giới võ thuật phương Tây cũng tràn ngập nguy cơ trước độ hung hãn của nó, nên các cao thủ võ thuật phương Tây không nhẫn nại được nữa, bắt đầu bắt tay với nhau đối phó Nachzehrer I”.



1646021093107.png

Cậu không bày tỏ ý kiến, chỉ nghe Đàm Băng Băng kể tiếp: “Mặc dù Nachzehrer I bị tiêu diệt, nhưng nghe nói trận chiến đó cũng đã khiến ba vị thần linh phương Tây ngã xuống. Đó là cuộc chiến tranh chống ngoại tộc thê thảm, kịch liệt nhất trong lịch sử giới võ thuật phương Tây”.



“Vì Nachzehrer I đã gây ra tổn thất khổng lồ cho đại lục phương Tây, thế giới phương Tây luôn bài xích Huyết tộc. Thậm chí các võ giả phương Tây đã từng lập liên minh săn giết Huyết tộc, chỉ để chủng tộc trời sinh đã mạnh, nhưng lại tà ác vô cùng này biến mất khỏi thế giới”.




“Dưới sự vây giết của các cao thủ võ thuật phương Tây, thành viên của Huyết tộc giảm đi nhanh chóng. Cuối cùng, vào khoảng hai trăm năm trước, Huyết tộc đã hoàn toàn mai danh ẩn tích trên thế giới”.



“Về Gaudreau, mặc dù hắn có dòng máu Huyết tộc, nhưng lại không phải Huyết tộc thuần chủng, mà là hậu duệ lai giữa Huyết tộc và con người. Vậy nên hắn mới có thể hoạt động trên thế giới này”.




“Huyết tộc phương Tây chân chính thì chưa từng xuất hiện lại ít nhất là hai trăm năm. Thanh niên vừa rồi…”.



Ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng, lúc này mới xem như đã hiểu về chủng tộc từng khiến cả phương Tây khiếp sợ.



“Có thể chống lại thần linh và tiên nhân? Đó là sự mạnh mẽ của Huyết tộc sao?”.



Diệp Thiên khẽ giọng lẩm bẩm, khóe miệng lập tức cong lên. Trên thế giới này ngọa hổ tàng long, muôn vàn điều quái lạ, cậu cũng rất tò mò về chủng tộc mạnh mẽ này.



Với khí tức trên người thanh niên phương Tây vừa rồi, siêu phàm thần phẩm bình thường đã không thể so sánh với hắn. Thiên phú của Huyết tộc phương Tây lại mạnh hơn con người, chẳng trách khi xưa Nachzehrer I có thể khiến cho cả giới võ thuật phương Tây tiến hành vây giết nó.



“Chủ nhân, Huyết tộc phương Tây đã hai trăm năm chưa xuất hiện, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện ở Hoa Hạ, chúng ta có cần đi theo xem không?”.



Mắt Đàm Băng Băng lóe sáng, hỏi Diệp Thiên.



Diệp Thiên xua tay, nhưng trong đầu lại nhớ về cảnh vừa rồi thanh niên tóc vàng kia ôm Ngụy Thi Thi, còn Ngụy Thi Thi không hề phản kháng.



Một chủng tộc khác loài quấn lấy một cô gái loài người, rõ ràng là không có thiện ý. Lúc này, chuyện cậu muốn làm rõ nhất là vì sao Ngụy Thi Thi lại cặp với một Huyết tộc phương Tây.



Nghĩ đến đây, cậu lấy điện thoại di động đã tắt máy lâu ngày ra, gọi vào một số đã lâu không gọi.



“Bành Lượng, cậu có ở thủ đô không?”.



“Ra ngoài uống một ly đi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK