Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bác cả biết chị đi chuyến bay này nên đã bảo em đến đây đợi chị”.





“Chuyên xe của nhà chúng ta đang ở đây, đi thôi, lên xe cùng em nào!”.





Cậu ta nói xong thì đưa tay chỉ về phía cổng ra, một chiếc xe Bentley đang đậu bên đường.



vietwriter.vn






Sắc mặt Cố Giai Lệ bỗng chốc thay đổi. Cô chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Cố Bân trước khi đi, nhưng không hề nói mấy giờ mình sẽ đến Luân Thành, thế mà bây giờ đã có chuyên xe đến cổng sân bay đợi cô, rõ ràng ông ta nắm rất rõ hành tung của cô.





Năng lực của nhà họ Cố ở Luân Thành cao hơn tưởng tượng của cô nhiều.





“Tôi biết rồi!”.





Cố Giai Lệ im lặng trong chốc lát rồi mới đáp lại, thuận thế khoác cánh tay của Diệp Thiên.






vietwriter.vn



“Anh Diệp Thiên, chúng ta đi thôi!”.





Diệp Thiên gật đầu, chuẩn bị đi cùng Cố Giai Lệ lên xe, nhưng Cố Lăng Hiên thấy vậy lại bước sang ngang một bước, chắn trước mặt Diệp Thiên.





“Chị họ, thật ngại quá, bác cả chỉ dặn em đón chị về nhà họ Cố”.





“Còn những người khác thì không nhắc tới”.





Cậu ta chỉ về phía Diệp Thiên.





“Anh ta không được lên xe!”.











“Anh ta không được lên xe!”.





Cố Lăng Hiên chỉ Diệp Thiên, giọng nói lạnh nhạt, không hề che giấu vẻ khinh thường và coi rẻ Diệp Thiên.





“Cậu nói gì?”.





Cố Giai Lệ nghe được, gương mặt cũng trở nên lạnh lùng trong nháy mắt.





“Anh ấy là anh trai tôi, vì sao không được lên xe?”.





“Anh trai?”, Cố Lăng Hiên lập tức phì cười, giọng quái gở nói.





“Chị họ, chị đừng lừa em, nghe bác cả nói ở bên ngoài bác chỉ có một người con gái là chị, không nghe bác nói còn một người con trai nữa”.





Ánh mắt cậu ta đầy ngạo nghễ, trên mặt nở nụ cười mờ ám: “Hay anh ta là “anh trai” gì khác của chị?”.





“Cậu…!”.





Cố Giai Lệ tức giận đến mức ngực phập phồng. Cô không ngờ mình còn chưa tới nhà họ Cố mà một đứa em trai trong nhà họ Cố đã ăn nói lỗ mãng với cô như vậy.





Cô còn chưa trả lời, Cố Lăng Hiên đã xua tay cười khẽ.





“Chị họ, em chỉ đùa với chị thôi, chị đừng tưởng thật!”.





“Nếu đã là bạn của chị thì lên xe cùng đi. Xưa nay nhà họ Cố chúng tôi nổi tiếng hiếu khách, yên tâm, chỉ cần là khách thì chúng tôi sẽ tiếp đãi thật tốt!”.





Cậu ta nói xong thì hơi khom người, ra dấu “mời” với Diệp Thiên và Cố Giai Lệ. Tốc độ trở mặt của cậu ta khiến người khác không ngờ tới.





Một lúc sau Cố Giai Lệ mới phản ứng lại. Cô không hề nhìn Cố Lăng Hiên lấy một cái, kéo cánh tay Diệp Thiên bước nhanh về phía chiếc Bentley.





Cố Lăng Hiên đi theo sau lưng Diệp Thiên. Nhìn động tác thân thiết của hai người, trong mắt cậu ta lóe lên tia sáng lạnh lẽo đáng sợ. Rõ ràng lời xin lỗi và gương mặt tươi cười vừa rồi chỉ là giả mà thôi.



Trên xe, Cố Lăng Hiên ngồi ở ghế lái phụ, còn Diệp Thiên ngồi cùng Cố Giai Lệ ở ghế sau. Hai người không quan tâm đến Cố Lăng Hiên và tài xế, chỉ chăm chăm ngắm cảnh hai bên đường, nói cười vui vẻ, khiến Cố Lăng Hiên càng khinh miệt không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK