Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung. Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến. Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn. Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt. Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Phệ Thiên Thần Thể thăng hoa lại lột xác thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, đây là điều bản thân Diệp Thiên cũng chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung. Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến. Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn. Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt. Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Phệ Thiên Thần Thể thăng hoa lại lột xác thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, đây là điều bản thân Diệp Thiên cũng chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung. Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến. Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn. Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt. Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Phệ Thiên Thần Thể thăng hoa lại lột xác thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, đây là điều bản thân Diệp Thiên cũng chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung. Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến. Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn. Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt. Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Phệ Thiên Thần Thể thăng hoa lại lột xác thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, đây là điều bản thân Diệp Thiên cũng chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung. Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến. Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn. Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt. Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Phệ Thiên Thần Thể thăng hoa lại lột xác thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, đây là điều bản thân Diệp Thiên cũng chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung. Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến. Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn. Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt. Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Phệ Thiên Thần Thể thăng hoa lại lột xác thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, đây là điều bản thân Diệp Thiên cũng chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung. Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến. Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn. Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt. Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Phệ Thiên Thần Thể thăng hoa lại lột xác thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, đây là điều bản thân Diệp Thiên cũng chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung. Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến. Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn. Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt. Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Phệ Thiên Thần Thể thăng hoa lại lột xác thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, đây là điều bản thân Diệp Thiên cũng chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung. Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến. Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn. Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt. Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Phệ Thiên Thần Thể thăng hoa lại lột xác thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, đây là điều bản thân Diệp Thiên cũng chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ sức mạnh xác thịt của cậu đã mạnh hơn lúc ở thời kỳ toàn thịnh trước kia không biết bao nhiêu lần, một đòn là có thể đánh bại Đại Nhật Đạo Thể từng dễ dàng nghiền nát Phệ Thiên Thần Thể.
Hơn nữa, Diệp Thiên mơ hồ cảm thấy đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực của Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Cậu vừa tu thành Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hơn nữa chỉ mới sử dụng hai ba phần sức mạnh của nó mà thôi, sau này vẫn có khả năng vô hạn. Nếu Phệ Thiên Trường Sinh Thể kích hoạt hoàn toàn, cậu khó mà tưởng tượng nó sẽ chấn động đất trời đến mức nào.
“Cứ ngỡ là thăng hoa thất bại, không ngờ, cũng xem như trong cái rủi có cái may”.
Cậu khẽ nắm tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Có Phệ Thiên Trường Sinh Thể, sau này cậu đọ sức với cái môn phái vũ trụ sẽ có thêm một vũ khí sát thương lớn.
“Vù!”.
Đúng lúc đó, một trận hoan hô như nước lũ nổ ra, chấn động khắp đất trời.
Đó là tiếng khóc mừng rỡ của vô số con người thành Thiên Nam, đó là tiếng hoan hô cổ vũ của tất cả cao thủ loài người.
Vào lúc Diệp Thiên đánh ra một quyền hủy diệt đất trời, đẩy Thôi Cách vào dòng chảy rối không gian xoáy tan nát cơ thể, bọn họ đã biết trận chiến này là Diệp Thiên thắng.
Cuối cùng loài người ở sao Tử Khúc cũng đã vượt qua kiếp nạn này!
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thiên, nếu nghìn năm trước Hoàng Đế là vị thần bảo hộ của sao Tử Khúc thì giờ đây vị thần bảo hộ sao Tử Khúc chính là Diệp Thiên.
Nghe tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, lúc này Diệp Thiên mới hoàn hồn lại, chợt phát hiện bây giờ mình không có một mảnh vải che thân.
Cậu lập tức cười gượng, lấy một bộ quần áo từ nhẫn không gian ra, đứng trong khói mây mặc vào.
Khói mây tan đi, lộ ra một thanh niên mặc bộ quần áo màu xanh trắng, đầu tóc buộc cao đứng giữa không trung. Ánh mắt cậu lướt qua vô số người dân ở bên dưới, sau đó cậu bước ra một bước, xuất hiện ở phía trước lồng năng lượng nhốt tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế.
Mặc dù Thôi Cách đã chết, nhưng lồng năng lượng là do một món pháp bảo trên người hắn hóa thành, bây giờ vẫn chưa tan biến. Diệp Thiên đến trước lồng, chỉ vung tay kéo ra một cách nhẹ nhàng, vách ngăn vô hình khiến tám vị hiền giả không làm gì được kia vang lên một tiếng rắc, vỡ tan thành mảnh vụn. Một trận đồ cũng theo đó mất đi ánh sáng, vỡ vụn ở trên không.
Các ma thú còn sống sót phản ứng lại, sau đó không chút do dự, lần lượt quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thiên không quan tâm đến chúng, hôm nay một mình cậu đã giết hơn một vạn ma thú cấp cao, ngay cả năm vua thú cũng bị một mình cậu tiêu diệt. Từ nay về sau, trận doanh ma thú của sao Tử Khúc đã hoàn toàn mất đi tư cách tranh đấu với trận doanh loài người.
Tám vị hiền giả vừa thoát khỏi sự vây nhốt, vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.
“Cảm ơn đại nhân đã cứu sao Tử Khúc chúng tôi, đại ân đại đức của cậu, loài người ở sao Tử Khúc chúng tôi suốt đời không quên”.
Giọng nói của tám vị hiền giả vang lên, nhóm võ đế, pháp đế và các cao thủ, người dân thành Thiên Nam cũng lần lượt mở lời, tiếng cảm ơn hội tụ thành tiếng sóng, vây quanh Diệp Thiên.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT