Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Thành là thủ phủ của tỉnh Kiềm, gần như tội tụ sáu, bảy trong mười người thành đạt của tỉnh Kiềm, vô số các nhân vật có tiếng tập trung ở đây, rồng rắn thay thế nhau.

Ở thủ phủ, rất nhiều ông trùm lớn cùng sinh sống, nhưng chỉ có một thánh địa được công nhận, đó là khu biệt thự Quảng Trường Hoa Viên.

Bởi vì nơi đây là sản nghiệp của nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm!

Nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm đã có cả trăm năm lịch sử, tồn tại từ thời kỳ văn hóa lớn, trong mấy chục năm sóng gió thay đổi, vẫn không bị lật đổ, ở Quý Thành xưng bá bốn phương.

Ở tỉnh Kiềm, bất luận là gia tộc nào, cơ quan nào, cũng bị nhà họ Phùng đàn áp, trước mặt nhà họ Phùng đều phải cúi đầu, mười mấy năm trước, nhà họ Phùng thậm chí còn có người làm quan lớn ở biên giới, thống lĩnh tỉnh Kiềm, cho dù bây giờ ông cụ nhà họ Phùng đã từ chức, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng như trước, rất nhiều quan chức ở tỉnh Kiềm là học trò cưng của ông ta, tài sản và mạng lưới sức mạnh khắp tỉnh Kiềm có thể nói là vô cùng khủng khiếp.

Trong một căn nhà vườn tại biệt thự riêng của nhà họ Phùng, Tiếu Văn Nguyệt đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bờ mi xinh đẹp khẽ buông xuống.

Cô ta đến nhà họ Phùng cũng được một tuần rồi, một tuần nay, mặc dù ngày nào cũng được ăn ngon mặc đẹp, đi ra đi vào đều có người đi theo tháp tùng, nhưng cô ta không hề cảm thấy vui, ngược lại còn thấy mình giống như tội phạm đang chờ bị tử hình, như một cái xác không hồn.

“Cũng không biết chín tháng nay anh đã đi đâu, đang làm gì nữa?”.

Cô ta ngắm nhìn những bông hoa tươi đẹp bên ngoài cửa sổ đang vươn mình đón nắng, trong lòng lại vô cùng u ám.

Chín tháng nay, cô ta toàn lấy việc học để khiến mình bận rộn, để bản thân cố gắng không nghĩ đến người đó nữa, nhưng chỉ có bản thân cô ta biết, dù có khống chế thế nào, cũng không thể ngăn bản thân nghĩ đến cậu.

“Nguyệt Nguyệt!”.

Có tiếng gõ cửa truyền đến, Tiếu Văn Nguyệt đứng lên đi mở cửa, người đến chính là hai vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn.

Hai vợ chồng vì đứa con gái vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, nhưng đã mất đi sự tự do và cởi mở trước kia, khuôn mặt đầy vẻ ưu phiền.

“Bố, mẹ, vào trong ngồi đi!”.

Tiếu Văn Nguyệt tránh sang một bên, hai vợ chồng lần lượt đi vào, ngồi xuống bàn.

“Nguyệt Nguyệt!”.

Tiếu Lâm mặt hơi lưỡng lự, mãi một lúc sau, ông ta mới mở miệng hỏi: “Con thật sự quyết định muốn lấy Phùng Kim Vinh sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt khẽ gật đầu: “Lúc đến nhà họ Phùng, con đã quyết định rồi, bố, mẹ, bố mẹ yên tâm, con không sao đâu!”.

“Huống hồ nhà họ Phùng còn là gia tộc lớn nhất tỉnh Kiềm, việc này đầy người ao ước còn chẳng được mà đúng không?”.

Tiếu Văn Nguyệt cố nặn ra một nụ cười, vợ chồng Tiếu Lâm nhìn mà xót xa.

“Nguyệt Nguyệt, bố biết con vốn không thích Phùng Kim Vinh!”.

Tiếu Lâm nghiến răng, tức giận nói: “Đi, giờ chúng ta đi khỏi Quý Thành, bố xuống thôn dưới làm ruộng, sau này có phải làm trâu làm ngựa cho người ta, cũng tuyệt đối không để con phải đào hố tự chôn mình!”.

Ông ta biết rất rõ những lời đàm tiếu về Phùng Kim Vinh, hắn là công tử đào hoa nổi tiếng ở tỉnh Kiềm, quần áo là lượt, các cuộc trăng hoa nhiều vô số, ngoài chơi gái ra, thì hắn chẳng biết làm cái gì tử tế cả.

Nhưng vì Phùng Kim Vinh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phùng, cũng là người đàn ông duy nhất đời thứ ba nhà họ Phùng, là viên ngọc quý, là cốt nhục của nhà họ Phùng, trong nhà trên dưới từ ông nội hay các chú các bác đời thứ hai đều hết mực cưng chiều.

Bất kể Phùng Kim Vinh có yêu cầu gì, cả nhà đều hưởng ứng, chắc chắn sẽ dùng mọi cách để đáp ứng mong muốn của hắn.

Phùng Kim Vinh cũng ỷ vào điều đó tác oai tác quái, rất nhiều con gái nhà các ông to bà lớn đều bị hắn làm nhục, có thể nói tiếng tăm đã lên đến cực điểm, nếu như để Tiếu Văn Nguyệt làm vợ một người như thế, ông ta tuyệt đối không đồng ý.

“Bố, con đã quyết định rồi, bố không cần lo đâu!”.

“Với lại cho dù giờ chúng ta có muốn đi, liệu người nhà họ Phùng có cho chúng ta đi không?”.

Tiếu Văn Nguyệt cười miễn cưỡng nói: “Việc này cũng coi như là do con mà ra, Tập đoàn Thiên Lâm là do bố và mẹ vất cả đời để gây dựng nên, cũng như một đứa con của bố mẹ, con không muốn vì con mà khiến mồ hôi nước mắt của bố mẹ đổ sông đổ bể!”.

Cô ta ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai sau khi con và Phùng Kim Vinh tổ chức hôn lễ xong, nhà họ Phùng sẽ trả Tập đoàn Thiên Lâm cho chúng ta!”.

Hà Tuệ Mẫn ngồi một bên đã khóc không thành tiếng, ôm lấy Tiếu Văn Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, đều tại mẹ vô dụng, đều tại mẹ vô dụng!”.

Hà Tuệ Mẫn là một người phụ nữ quyền lực nắm giữ một nửa tập đoàn, nhưng gặp phải chuyện này, bà ấy cũng lực bất tòng tâm, biến thành một người phụ nữ trung niên bình thường.

“Khốn nạn!”.

Tiếu Lâm tức tối, đập một cái xuống bàn.

“Tại sao, nếu như có người có thể giúp chúng ta, chúng ta cũng không đến mức ra nông nỗi này, đều tại bố, đều tại bố!”.

Ông ta vò đầu, vẻ mặt đau khổ, là một người đàn ông, không bảo vệ được vợ con, không bảo vệ được gia đình, không giữ nổi sự nghiệp, đây đúng là một sự sỉ nhục.

Ông ta luôn cho rằng bản thân là một người thành công có máu mặt, tự nghĩ mình thanh cao, nhưng lúc thật sự gặp phải quyền lực cao hơn, ông ta mới biết bản thân nhỏ bé thế nào.

Dẫn đến đứng trước việc Tập đoàn Thiên Lâm mà ông ta tự hào chỉ vì một câu nói của người ta mà tuyên bố phá sản lại hoàn toàn bất lực, đây chính là sự chênh lệch lớn nhất.

Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, khẽ nhướn mày, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh người mà cô ta ngày đêm nghĩ tới.

Cô ta há miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Buổi chiều ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Phùng đông như trẩy hội, quan khách đến dự đều là những nhân vật có máu mặt, các ông trùm thương mại, thậm chí là những quan chức cốt cán ở tỉnh Kiềm.

Bởi vì hôm nay là ngày cưới cháu đích tôn Phùng Kim Vinh của ông cụ Phùng Viễn Chinh, ai dám không nể mặt chứ?

Trên bục, ông cụ Phùng Viễn Chinh ngồi cao nhất, nhìn bao quát toàn hội trường, ánh mắt mang theo nụ cười.

Mỗi lần nhà họ Phùng có sự kiện lớn, chỉ hô hào một tiếng, thì nửa cái tỉnh Kiềm đều sẽ đến chúc tụng, đây chính là uy thế kinh thiên động địa của nhà họ Phùng có lịch sử một trăm năm.

Khoảng bốn giờ rưỡi, một đôi nam nữ thanh niên sánh vai nhau bước ra sân khấu, giống như Kim Đồng, Ngọc Nữ, trong phút chốc thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Nam thanh niên tướng mạo anh tuấn, nhưng lại lộ vẻ nhợt nhạt, vừa nhìn là biết do rượu chè gái gú quá độ, còn bên cạnh, Tiếu Văn Nguyệt đang khoác tay hắn đi trước, dáng người hơi cứng nhắc, khóe miệng dường như còn rơm rớm máu.

Hai vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn ngồi phía dưới, nhìn chằm chằm cảnh này, trong lòng chua xót vô cùng.

“Đừng căng thẳng Nguyệt Nguyệt, thả lỏng một chút!”.

Nam thanh niên anh tuấn kia chính là Phùng Kim Vinh, hắn hơi nghiêng đầu, nói nhỏ: “Tối hôm nay, chỉ cần phục vụ tôi cho tốt, thì sau này tôi sẽ để Tập đoàn Thiên Lâm nhà cô được hồi sinh, hơn nữa tương lai còn phát triển mở rộng lên thành tập đoàn số một Lư Thành!”.

Tiếu Văn Nguyệt nghe thế, toàn thân run rẩy, trong lòng sợ hãi tột độ.

Mặc dù cô ta đã hạ quyết tâm sẽ hi sinh bản thân, gả cho Phùng Kim Vinh để bảo toàn cơ nghiệp mà bố mẹ gây dựng cả đời, nhưng vừa nghĩ đến việc bị Phùng Kim Vinh lột sạch, làm xằng làm bậy trên giường, lại cảm thấy khiếp sợ.

Một đôi “cô dâu chú rể” bước lên trước sân khấu, hành lễ với quan khách, khí thế tại biệt thự nhà họ Phùng bỗng dâng lên, không khí được đẩy lên cao trào, tiếng vỗ tay như sấm.

“Mười ngón tay đan, trăm năm hòa hợp, nhẫn cưới trao tay, quý ở tấm lòng!”.

“Tiếp theo, xin mời cô dâu chú rể của chúng ta cùng trao nhẫn cho nhau!”.

Hai người chỉ cần trao nhẫn, sau khi đeo nhẫn xong, cuộc hôn nhân này sẽ coi như đã thành.

Phùng Kim Vinh đưa nhẫn, xòe bàn tay ra, muốn Tiếu Văn Nguyệt chủ động đeo nhẫn vào tay cho hắn, rồi mới đeo cho Tiếu Văn Nguyệt.

Nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại ngây ra như phỗng, biểu cảm hỗn loạn.

Cô ta nghĩ dến cậu thiếu niên luôn giữ biểu cảm kiêu ngạo, lạnh nhạt thờ ơ với cô ta, cô ta hi vọng người đứng trước mặt cô ta bây giờ là cậu biết bao nhiêu.

Nếu là cậu, cô ta nhất định sẽ không hề do dự mà đeo nhẫn, khoác tay cậu, cùng cậu đi hết quãng đời còn lại.

Cô ta cũng hi vọng, cậu thiếu niên có sức mạnh vô biên đó bây giờ có thể đột nhiên xuất hiện, đưa cô ta đi khỏi chỗ này biết nhường nào.

“Sao thế Nguyệt Nguyệt, cô định nuốt lời à?”.

Giọng Phùng Kim Vinh hơi có chút đe dọa, kéo Tiếu Văn Nguyệt trở về thực tại, cánh tay cô ta cứng đờ, cuối cùng cũng từ từ giơ lên.

“Đừng ngốc nữa Tiếu Văn Nguyệt, rồi mày cũng chỉ có thể đối mặt với hiện thực thôi!”.

Tiếu Văn Nguyệt tự chế giễu bản thân, đặt bàn tay lên tay Phùng Kim Vinh.

“Rầm!”.

Đúng vào lúc này, một âm thanh vang lên, cánh cửa lớn bằng sắt của hội trường nhà họ Phùng đổ xuống, bảy, tám tên vệ sĩ mặc đồ đen nằm la liệt ngoài cửa, một thanh niên mặc trang phục thường ngày đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Một tay cậu đút vào túi, bước chân vững chắc đi trên thảm đỏ tiến đến bên sân khấu trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Cả quãng đường không một ai ngăn cản, tất cả mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O.

Phùng Viễn Chinh luyện võ mấy chục năm phản ứng đầu tiên, trầm giọng quát.

“Cậu là ai? Ngày trọng đại này đến nhà họ Phùng tôi định làm gì?”.

Cậu thiếu niên khẽ ngước lên nhìn, chỉ về phía Tiếu Văn Nguyệt, làm ngơ cơn thịnh nộ của Phùng Viễn Chinh, thản nhiên nói.

“Tôi đến đưa cô ấy đi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK