Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng Ngô Lăng Hiên đột ngột thay đổi, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên Diệp Thiên là chỉ ai, lập tức sững sờ tại chỗ, vẻ mặt lúng túng không biết làm thế nào.

Lần này cậu ta về đến Lư Thành, Ngô Quảng Phú nói với cậu ta sẽ giới thiệu cậu ta với Diệp tiên sinh, đồng thời xin Diệp tiên sinh truyền thụ cho cậu ta một vài chiêu thức để có thể áp dụng cả đời, thậm chí tu luyện được nội lực, thi tuyển vào “Long Nhận”.

Nhưng cậu ta lại chưa từng nghĩ đến Diệp tiên sinh lại lại xuất hiện trước mặt cậu ta một cách mang đầy kịch tính này.

Còn những người cùng bàn với Diệp Thiên, tất cả đều kinh ngạc, biểu cảm chấn động.

Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam, những người này có ai mà không phải các ông lớn đỉnh cao ở tỉnh Xuyên? Không chỉ vậy, bây giờ bọn họ còn đều thuộc về Tập đoàn Lăng Thiên, nắm quyền thế ngút trời, Diệp Thiên là một thằng ranh cỏn con bỏ học giữa chừng, lấy đâu ra tư cách khiến bọn họ phải cúi người chào chứ?

“Chủ tịch?”.

Những thương nhân có tiếng ở bên cạnh dù sao cung đã va chạm xã hội nhiều, đã đoán được vài điều gì đó từ cách gọi của bọn Ngô Quảng Phú đối với Diệp Thiên.

Được bọn Ngô Quảng Phú gọi là chủ tịch, ngoài Diệp tiên sinh đứng đầu tỉnh Xuyên, lãnh đạo ngầm của Tập đoàn Lăng Thiên ra thì còn người nào thứ hai nữa?

“Là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên?”.

“Trời ơi, không ngờ lại là cậu ta? Nghe nói Diệp tiên sinh vô cùng trẻ, thế mà những lời đồn đó lại là thật!”.

“Nghe nói Diệp tiên sinh võ nghệ cao siêu, vô cùng xuất sắc, lẽ nào Hoàng Hưng Hải và Thẩm Trung Hoa vừa rồi chính là chết dưới võ công của cậu ta?”.

Nhất thời cả hội trường xôn xao hết cả lên, những ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía Diệp Thiên, những cô gái yểu điệu kia thì hai mắt sáng lên, chớp chớp không ngừng.

Nhìn khắp tỉnh Xuyên, Diệp tiên sinh là người đứng đầu thực thụ, ai mà không sợ, ai mà không nể?

“Cậu ta là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên?”.

Biểu cảm Lí Vân Phi không ngừng thay đổi, mí mặt giật liên hồi.

Từ khi cậu ta được nhận vào “Long Nhận”, tự cho mình hơn người khác một bậc, cậu ta đã không còn coi trọng những nhân tài bình thường nữa, những cậu ấm như Ngô Lăng Hiên thì cậu ta cũng thờ ơ, cho rằng có thể đè bẹp được bọn họ.

Cho dù là những ông lớn ở tỉnh Xuyên như Ngô Quảng Phú và Lâm Thiên Nam, cậu ta cũng có tư cách chống lại, không hề kiêng dè.

Nhưng ở cả tỉnh Xuyên này, vẫn còn một số người mà cậu ta không thể không dè chừng, và Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên chính là một trong những người đáng sợ nhất.

Trước đó cậu ta từng điều tra thông tin của Diệp Thiên, biết được cậu ở biệt thự số 1 ở Thiên Đường Vạn Giang, có qua lại với Ngô Quảng Phú, cậu ta còn tưởng Diệp Thiên là tay sai làm việc cho Ngô Quảng Phú, nhưng ai ngờ Diệp Thiên lại là Diệp tiên sinh xưng vương ở tỉnh Xuyên kia.

Khoảnh khắc này, hai đồng tử của cậu ta co lại, những coi thường Diệp Thiên trước đó, cảm giác bản thân mình là nhất của cậu ta cũng hoàn toàn biến mất.

Năm nay cậu ta 23 tuổi, được tuyển vào “Long Nhận”, tiền đồ tương lai rộng mở, nhưng Diệp Thiên vẫn nhỏ hơn cậu ta vài tuổi, lại đã nắm quyền một phương, trấn áp một tỉnh, trong tay còn có cả một tập đoàn đa quốc gia có gia trị hàng trăm tỷ, nổi tiếng trên thế giới.

Cho dù là về gia sản, mạng lưới xã hội, năng lực, Diệp Thiên đều là người xuất sắc nhất trong lớp người trẻ đồng trang lứa, không ai có thể so sánh với cậu, cho dù là cậu ta cũng không thể không thừa nhận so với Diệp Thiên, thành tựu bây giờ của cậu ta không là cái gì cả.

Tâm trạng cậu ta hỗn loạn, giống như một chiếc búa sắt đập thẳng vào ngực, cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên chỉ là một thằng ranh dễ dàng đánh chết, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại một bước lên trời thành rồng bay cao, cho dù là cậu ta cũng khó mà theo kịp, khiến cậu ta không thể chấp nhận được.

Trong đại sảnh, ba ông lớn ở Lư Thành đều cúi người chào Diệp Thiên, Diệp Thiên lại biểu cảm dửng dưng.

Một tay cậu đút túi quấn, quay người sang Ngô Lăng Hiên.

“Trước đó anh muốn đuổi tôi đi, nói tôi không đủ tư cách ngồi vào ghế VIP, bây giờ anh có thể nói lại lần nữa!”.

Hai cánh tay Ngô Lăng Hiên đã gãy, đau thấu tim gan, nhưng nỗi sợ trong lòng còn khủng khiếp hơn cả nỗi đau thể xác. Nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Diệp Thiên, khiến cậu ta như rơi vào hố băng.

Cậu ta chưa từng gặp Diệp Thiên, nhưng cũng nghe về các sự tích của Diệp Thiên qua lời kể của Ngô Quảng Phú, một nhân vật ông trùm như Ngô Quảng Phú đều vô cùng tôn sùng Diệp Thiên, cam tâm phục tùng nghe lệnh, đủ thấy được Diệp Thiên đã mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng.

Nhất là hôm nay Diệp Thiên đứng trước mặt cậu ta, chỉ bắt tay một cái đã khiến hai cậu ấm có địa vị ngang tầm cậu ta chết ngay tại chỗ, kiểu người có bản lĩnh nắm giữ được sự sống và cái chết, lật bàn tay có thể tước đi tính mạng của người khác, chính là nỗi sợ hãi phát ra từ trong lòng cậu ta.

“Khốn kiếp!”.

Ngô Quảng Phú nghe thấy vậy, hai mắt sa sầm, một cái tát ngang mặt Ngô Lăng Hiên.

“Ngày trước chính vì tính cách mày ngông cuồng, làm xằng làm bậy ở Lư Thành nên tao mới nhờ người cho mày vào trong bộ đội luyện tập, muốn rèn lại tính cách của mày!”.

“Tao cứ tưởng mấy năm nay được rèn giũa thì mày đã thay đổi được cái tính khí kia, bây giờ xem ra mày không có chút tiến bộ nào hết!”.

“Mày còn đắc tội với cậu Thiên, muốn đuổi cậu ấy ra khỏi đây? Mày có biết bố mày có thể đứng ở đây bây giờ, có thể đứng ra tổ chức buổi lễ chúc mừng lớn như vậy, tất cả đều là vì có cậu Thiên không?”.

“Tất cả những gì chúng ta có đều là do cậu Thiên mang lại, mày dám đắc tội với cậu Thiên, mày ăn gan hùm rồi hả? Tao phải đánh chết loại vô dụng như mày!”.

Anh ta mặt mày nhăn nhó, đạp một phát khiến Ngô Lăng Hiên ngã xấp mặt, không chút nể nang.

Anh ta vốn định sau buổi tối nay sẽ đưa Ngô Lăng Hiên đến gặp Diệp Thiên, xin Diệp Thiên chỉ cho Ngô Lăng Hiên vài chiêu để thực lực Ngô Lăng Hiên được lên tầm cao mới, tu luyện ra nội lực.

Nhưng bây giờ Ngô Lăng Hiên lại đắc tội với Diệp Thiên, còn muốn cho người đuổi Diệp Thiên ra khỏi đây, anh ta suýt nữa tức phát điên lên!

“Mày quỳ xuống cho tao!”.

“Xin lỗi cậu Thiên ngay!”.

Ngô Quảng Phú quát lên, khiến cả hội trường đều nghe rõ mồn một.

Ánh mắt Ngô Lăng Hiên đột nhiên thay đổi, cậu ta không dám tin một người bố nhất mực yêu thương cậu ta, thế mà lại bắt cậu ta quỳ xuống xin Diệp Thiên trước mặt bao nhiêu người như vậy.

“Bố…”.

Hai cánh tay cậu ta đã bị Diệp Thiên đánh gãy, lại bị Ngô Quảng Phú đánh cho một trận, cậu ta cảm thấy cho dù đắc tội với Diệp Thiên nhưng cái giá phải trả cũng đủ rồi, không muốn phải quỳ nữa, cậu ta cứ nhìn chằm chằm về phía Ngô Quảng Phú.

“Nhanh lên, quỳ xuống cho tao!”.

Ngô Quảng Phú không hề quan tâm, đá một phát vào phía sau đầu gối của Ngô Lăng Hiên khiến cậu ta khuỵu xuống.

“Xin lỗi cậu Thiên, nếu cậu ấy không tha thứ cho mày thì mày cứ quỳ ở đây đến chết thì thôi!”.

Trong mắt Ngô Quảng Phú lóe lên vẻ không nỡ, nhưng vẫn cắn răng trầm giọng nói.

Trong lòng anh ta, Diệp Thiên giống như một đấng thần linh, cho dù con trai của mình có đắc tội với Diệp Thiên, anh ta cũng không chút nhân nhượng.

Ngô Lăng Hiên cắn chặt răng, như thể sắp chảy máu, trong lòng tràn đầy sự không cam tâm và phẫn nộ, nhưng nhìn thấy đôi mắt vô cùng lạnh lùng của Diệp Thiên, tim cậu ta thắt lại, cuối cùng cúi đầu xuống.

“Cậu Thiên, tôi… sai… rồi!”.

Từng câu từng chữ của cậu ta gần như thốt ra từ kẽ răng, đường đường là một trong ba cậu ấm Lư Thành, ai mà nghĩ bản thân lại có ngày quỳ xuống xin người ta tha thứ trước mặt bao nhiêu người như vậy?

Diệp Thiên đút một tay vào túi, nhìn lướt qua mặt cậu ta.

“Tất cả những gì mà anh làm hôm nay đủ để tôi giết anh rồi, nhưng anh là con trai của Ngô Quảng Phú, cho nên tôi chỉ đánh gãy hai cánh tay anh, anh phục không?”.

Ngô Lăng Hiên cho dù vô cùng không cam tâm, nhưng vẫn nghiến răng gật đầu.

“Tôi tâm phục khẩu phục!”.

Diệp Thiên thu lại ánh nhìn, chậm rãi quay người đi, cậu ta như thể một con kiến cỏn con vậy.

“Nên nhớ, nếu còn có lần sau thì anh sẽ phải chết!”.

Ánh mắt cậu khẽ quay sang, cuối cùng nhìn về phía Lí Vân Phi đang mặt mày tím tái.

Thành viên được tuyển vào “Long Nhận” này, hai đồng tử lập tức co lại!


Chương 309: Tâm phục khẩu phục

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK