Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm vang lên bên tai, khiến tâm cảnh của Yến Khinh Vũ hơn ba tháng nay chưa từng dao động lập tức lan ra làn sóng lăn tăn, sau đó dâng lên thành ngọn sóng to lớn.





Cô ấy đứng lặng một hồi lâu mới quay người lại một cách cứng nhắc, nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói.





Chợt nhìn thấy một bóng người mà cô ấy nghĩ không thể nào xuất hiện nữa đang đứng lặng lẽ ở nơi đó.





“Đã lâu không gặp!”.





Người đến chính là Diệp Thiên, cậu nói giọng nhẹ nhàng, mỉm cười bình thản với Yến Khinh Vũ.





Vào ngày cuối cùng trước khi cậu rời khỏi Trái Đất, đây cũng là người cuối cùng mà cậu muốn gặp mặt.





Một cuộc gặp gỡ sau khi sinh ly tử biệt, vô số lời muốn nói đến bên miệng rồi lại hóa thành câu chào hỏi bình thường nhất.





Biểu cảm của Yến Khinh Vũ cứng đờ, đứng yên tại chỗ. Giây lát sau, cô ấy đột nhiên bước tới một bước, ánh mắt từ sửng sốt chuyển sang lạnh băng, chân lực trên người tuôn trào. Trong tay, một thanh trường kiếm hàn băng ngưng tụ thành hình, chém thẳng xuống đầu Diệp Thiên.





Nhát kiếm này không hề nương tay, kiếm khí từ trên trời chém xuống. Chính điện Tam Nhất Môn bị cắt làm đôi dưới luồng sức mạnh sắc bén này, trần nhà bị tách ra ngay giữa trời.





Ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cậu cũng không ngờ mình gặp lại Yến Khinh Vũ lại xảy ra biến cố như vậy. Cậu lùi lại, di chuyển sang bên một bước, kiếm khí to lớn mạnh mẽ chém xuống, vừa vặn lướt qua ngay sát chân cậu, khiến mặt đất nứt ra thành một khe hở cực lớn.





“Cô làm gì vậy?”.





Diệp Thiên ngước mắt nhìn lên, gương mặt có vẻ khó hiểu.





Yến Khinh Vũ lại giống như không nghe thấy, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt càng sâu đậm.





“Tôi không quan tâm anh là ai, dám mạo danh anh ấy thì phải chết!”.





Dứt lời, nhát kiếm thứ hai của cô ấy lại không nương tay chém ngang tới.





Nghe vậy, Diệp Thiên mới hiểu, hóa ra Yến Khinh Vũ không tin là cậu, ngược lại cho rằng cậu là người khác giả trang thành. Hiển nhiên, cô ấy cho rằng cậu thật sự đã chết, không thể nào trở về nữa.





Cảm nhận được cơn giận ngút trời của Yến Khinh Vũ lúc này, trong lòng cậu bừng tỉnh. Mới chỉ nghĩ rằng có người mạo danh cậu, Yến Khinh Vũ đã nổi giận đến như vậy, có thể thấy tình cảm của Yến Khinh Vũ đối với cậu sâu sắc đến mức nào.





Vừa nghĩ đến đây, cậu đột nhiên cảm thấy hổ thẹn. Những cô gái khiến cậu cảm thấy mình mắc nợ, nếu Hoa Lộng Ảnh xếp thứ nhất thì Yến Khinh Vũ chắc chắn là người xếp thứ hai.





Nhìn ánh kiếm hàn băng chém tới, lần này Diệp Thiên không tránh không né, lựa chọn dùng xác thịt chống đỡ, ánh kiếm hàn băng chém vào eo cậu không sai lệch.





“Soạt!”.





Khoảnh khắc trường kiếm hàn băng rắn chắc chạm vào cơ thể Diệp Thiên, nó lập tức vỡ tan thành vô số mảnh băng vụn. Yến Khinh Vũ cũng đổi ánh mắt, thầm than xác thịt của “kẻ giả mạo” này mạnh thật.





Đúng lúc cô ấy chuẩn bị vận chuyển sức mạnh lên đỉnh cao rồi ra tay lần nữa, Diệp Thiên lại lên tiếng.





“Hơn ba tháng không gặp, cũng không cần ra tay hung dữ với tôi vậy chứ!”.





Diệp Thiên nhún vai: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở giới thế tục, lúc đó cô bị nhốt ở dưới đáy hồ băng, suýt chút nữa bị một lão quái vật sống lâu năm đoạt xác. Còn nữa, lúc đó trên người cô không có gì cả…”.





Chữ cuối cùng cậu còn chưa nói ra miệng, Yến Khinh Vũ lại khẽ quát lên.





“Im miệng, đừng nói nữa!”, trên mặt cô ấy có vẻ xấu hổ.





Giờ phút này, cho dù cô ấy có không hiểu nổi đi nữa cũng không thể không tin người trước mắt chính là Diệp Thiên mà cô quen biết, nếu không, loại chuyện bí mật này không thể có người thứ ba biết được.





“Nói tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK