Cố Giai Lệ thì từ lúc nghe xong những câu nói của Lí Thu Hà, gần như rất ít tiếp xúc với Diệp Thiên, buổi tối cũng không đến tìm Diệp Thiên nữa mà cùng Lí Tinh Tinh đến hồ nước nóng.
Diệp Thiên được sắp xếp một căn phòng cao cấp ở phía trong cùng, buổi tối, cậu đứng dựa vào bên cạnh bể nước cực lớn ngoài trời, làn gió buổi tối thổi đến, vô cùng dễ chịu.
Ở phía không xa, Từ Tôn mặc một bộ vest lịch sự, trên tay đeo thêm một chiếc vòng hạt, đang sải bước đến quán bar âm nhạc lớn ở “Thủy Thượng Nhân Gian”.
Khi cậu ta đi qua, một cơn gió ập đến, trong bầu không khí mang theo một mùi hương thơm, Diệp Thiên khịt mũi lắc đầu, rồi thu lại ánh nhìn.
“Chị Hà, anh Từ muốn mời chúng ta uống rượu, sao lại không gọi anh Thần Quang và cả bọn Giai Lệ nữa thế? Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”.
Phía hành lang đằng xa, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thu Hà đang sánh vai cùng nhau, cùng đi về phía Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ nên hỏi Lí Thu Hà.
“Giai Lệ và Tinh Tinh đang tắm ở suối nước nóng, Thần Quang đang ở phòng bi-a ở tầng bốn, chị đã nhắn tin cho mọi người rồi, họ sẽ đến sau!”.
Biểu cảm của Lí Thu Hà không thay đổi, tiếp tục lừa Tiếu Văn Nguyệt nói: “Cậu Từ đã đến quán bar rồi, chúng ta qua đó uống rượu với cậu ta đi!”.
Tuy Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu, dù sao người mời bọn họ uống rượu là cậu ấm - con trai của ông trùm ở thành phố Phán.
Cho dù bố cô ta ở đây cũng không dám không nể mặt, chỉ có thể vui mừng nhận lời.
Hai người đi thẳng về phía quán bar, đúng lúc đi ngang qua phòng Diệp Thiên, nhìn thấy Diệp Thiên, đôi mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi chớp chớp.
Cô ta do dự một lúc rồi vẫn quyết định lên tiếng: “Diệp Thiên, anh Từ mời chúng ta đến quán bar uống rượu, anh có đi không?”.
Diệp Thiên không cả quay đầu lại, chỉ nhìn về mặt nước phía trước, lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú!”.
“Nguyệt Nguyệt, kệ cậu ta đi, cậu Từ chỉ nói mời chúng ta uống rượu, không có nói mời cậu ta!”.
Lí Thu Hà nhìn Diệp Thiên lúc nào cũng thấy ngứa mắt, bây giờ Tiếu Văn Nguyệt dừng lại nói chuyện với Diệp Thiên khiến cô ta càng thêm khó chịu, thế là nói với giọng châm biếm.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm một lúc, rồi mới bất lực lắc đầu, tiếp tục cùng Lí Thu Hà đi về phía trước.
Vừa đi được hai bước, giọng nói của Diệp Thiên đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Tiếu Văn Nguyệt, tôi không có hứng thú can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô, nhưng nể mặt cô Hà, tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một câu!”.
“Tốt nhất là cô về phòng ngủ ngay đi!”.
Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng, khiến Tiếu Văn Nguyệt hơi sững sờ, chân chững lại.
Cô ta quay người qua, nhíu mày nói: “Lý do là gì?”.
Diệp Thiên không giải thích, chỉ xua tay: “Tôi đã nói ra những gì cần nói, còn lựa chọn như thế nào là chuyện của cô!”.
Nói xong, cậu quay người đi vào phòng, chỉ còn lại cái bóng lưng.
Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày càng sâu thêm, câu nói của Diệp Thiên khiến đầu óc cô ta rối bời.
Tuy cô ta ghét cách đối nhân xử thế và tính cách “tự cho mình là đúng” của Diệp Thiên, nhưng lại vô cùng chú ý đến câu nói của Diệp Thiên.
Cô ta lưỡng lự một lúc, đắn đo rốt cuộc có nên nghe lời Diệp Thiên quay lại phòng hay không, thì Lí Thu Hà ở bên cạnh lại giục nói: “Nguyệt Nguyệt, chúng ta mau đi thôi, em quan tâm mấy lời cậu ta nói làm gì?”.
“Cậu Từ đang ở quán bar chờ chúng ta rồi, cậu ta có thân phận gì thì chắc em cũng biết, nếu chúng ta đến đó muộn, khiến cậu ta không vui, sau này đến thành phố Phán không được hưởng thụ đẳng cấp xa hoa này nữa đâu!”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy vậy mới sực tỉnh, nhớ đến uy thế một tay che bầu trời của Từ Tôn, lại còn là con trai của Từ Uyên Đình nữa, cô ta liền gật đầu, cùng Lí Thu Hà bước vào quán bar.
Bên trong quán bar có rất nhiều người, đều là những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu ở thành phố Phán, cho dù thân phận của mọi người đều không thấp, nhưng có một bàn lại không có ai dám đến gần, chỉ có một thanh niên mặc vest đang ngồi ở đó, chính là Từ Tôn.
“Anh Từ!”.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thu Hà ngồi xuống trước mặt Từ Tôn, Từ Tôn nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp rạng ngời, ngay lập tức đôi mắt sáng lên.
“Đến rồi à, muốn uống rượu gì? Ở đây rượu ngon nào cũng có, tối nay sẽ để mọi người uống thật vui!”.
Từ Tôn liếc nhìn lên cơ thể ba vòng rõ rệt của Tiếu Văn Nguyệt, khi Tiếu Văn Nguyệt nhìn tới, cậu ta mới thu lại ánh nhìn, giả vờ tỏ vẻ lịch sự.
Ba người gọi vài ly cocktail, người pha chế rượu ở đây vô cùng chuyên nghiệp, cho dù là phối mùi vị hay màu sắc, đều hơn hẳn so với những quán bar ở Lư Thành mà Tiếu Văn Nguyệt từng đi.
Tuy mùi vị của rượu cocktail rất ngon, nhưng nồng độ rượu hơi mạnh, Tiếu Văn Nguyệt mới uống hai ngụm đã đỏ mặt, má đỏ hây hây trông vô cùng cuốn hút.
Từ Tôn nhìn mà lòng đầy ham muốn, nghĩ đến lát nữa có thể cùng người đẹp lạnh lùng kiểu chị đại kia lên giường mây mưa một phen, cậu ta lại cảm thấy khí huyết sục sôi, gần như không thể chờ đợi thêm nữa.
Ba người vừa uống rượu vừa nói chuyện, một lúc sau Tiếu Văn Nguyệt đã uống hết một ly cocktail, cô ta cảm thấy vẫn chưa đã, Từ Tôn lại đưa thêm cho cô ta một ly nữa.
Khi cậu ta đưa ly rượu tới, ngón tay của cậu ta gõ nhẹ vào hạt vòng trên cổ tay, một chút bột màu trắng rơi từ trong lỗ nhỏ của hạt vòng ra, hòa tan ngay trong ly cocktail, không để lại dấu vết gì.
Tiếu Văn Nguyệt không hề chú ý đến hành động này của Từ Tôn, cô ta đón lấy ly rượu, lại uống một ngụm nữa.
Ngụm rượu này có vị hơi khác so với ly rượu trước, có mùi thơm hơi lạ, nhưng cô ta không quan tâm, cho rằng chắc là do pha chế rượu thôi, chứ không hề biết đã rơi vào cái bẫy được giăng sẵn của Từ Tôn.
Trong phòng của khách sạn, Diệp Thiên đang ngồi dựa vào sofa chơi điện thoại, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Hà Tuệ Mẫn gửi tới.
“Tiểu Thiên, cô Hà lâu lắm chưa gặp cháu, hôm nào đến nhà cô ăn cơm nhé!”.
Diệp Thiên liền trả lời tin nhắn, đột nhiên thở dài một tiếng, rồi đứng dậy.
“Dù sao cô ta cũng là con gái của cô Hà, mình không quan tâm không được!”.
Cậu mở cửa phòng, đi nhanh về phía quán bar âm nhạc.
Trong quán bar, ly cocktail thứ hai của Tiếu Văn Nguyệt đã sắp uống cạn, cô ta vốn cũng khá tỉnh táo, nhưng thời gian lâu dần, cô ta cảm thấy cảnh tượng phía trước mắt càng lúc càng mờ đi, gần như mất đi ý thức, và không còn nghe thấy những lời nói của Lí Thu Hà và Từ Tôn ở bên cạnh nữa.
Từ Tôn chú ý đến phản ứng của Tiếu Văn Nguyệt, khóe miệng nhếch lên, tối nay Tiếu Văn Nguyệt chính là con mồi của cậu ta.
“Anh Từ, chị Hà, mọi người cứ uống tiếp đi, tôi sắp không cầm cự được nữa, tôi về phòng trước đây, xin lỗi anh Từ nhé!”.
Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, xin lỗi Từ Tôn và Lí Thu Hà một câu rồi định đứng dậy rời đi.
Cô ta đang định đứng lên, lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, căn bản không còn sức lực, thế là ngã luôn lên ghế sofa, miệng lẩm bẩm như nói mơ, rồi rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
“Cậu Từ, chúc mừng cậu trước nhé!”.
Lí Thu Hà giơ ly rượu hướng về phía Từ Tôn, mỉm cười nói.
“Em chuyển tiền vào tài khoản của chị rồi đấy!”.
Từ Tôn nở nụ cười nham hiểm, uống hết chỗ rượu trong ly.
Nhìn người đẹp với khuôn mặt hây hây đang nằm trên sofa, Từ Tôn chỉ cảm thấy dục vọng trỗi dậy, cậu ta liếm môi, định bế Tiếu Văn Nguyệt lên, một bàn tay trắng dài lại đột nhiên chĩa vào, chặn ngay trước mặt cậu ta.
Sắc mặt Từ Tôn lập tức sa sầm lại, cậu ta ngẩng đầu lên, định nhìn xem rốt cuộc là ai đã ăn tim gấu gan hùm mà dám làm hỏng chuyện hay của cậu ta?
Cậu ta vừa mới ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng đến tột độ đang nhìn thẳng vào mắt cậu ta!