Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Di tích nguyên anh?”.





Phong Hậu vừa nói vậy, trong đại sảnh lập tức rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng hô kinh ngạc, trên mặt mọi người đều có vẻ sửng sốt và sự nóng lòng khó che giấu.





Ánh mắt Diệp Thiên dao động, hỏi: “Lẽ nào di tích nguyên anh đang nói tới là động tiên mà tu sĩ cảnh giới nguyên anh để lại?”.





“Phải!”, Phong Hậu gật đầu: “Trên khắp dải Ngân Hà, tu sĩ cảnh giới nguyên anh là cao thủ bậc nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp, như Dương Diệt Sinh năm xưa với tu vi nguyên anh tam phẩm đã có thể chèn ép một thiên hà vĩnh viễn, trở thành người đứng đầu dải Ngân Hà, thống trị thần điện Thái Dương mấy nghìn năm không sụp đổ!”.





“Trên sao Ly, nguyên anh càng là nhân vật hiếm thấy. Trong lịch sử của sao Ly, trong số những người tu tiên ở nơi đây, chỉ có một người phá vỡ được vách ngăn của cảnh giới kim đan, bước chân vào nguyên anh”.





“Người đó từng là tu sĩ đứng đầu sao Ly, trấn thủ vùng hoang mạc phía Bắc, được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Thuở ấy, sao Ly có ông ta trấn thủ, ngay cả môn phái mạnh trên dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương cũng không dám tùy tiện xâm phạm”.





“Theo tin tức đáng tin cậy, di tích nguyên anh sắp hiện thế ở hoang mạc phía Bắc lần này chính là động tiên của ông ấy ngày xưa”.





“Mộ Chủ Bắc Hoang?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó nhìn về phía các trưởng lão trong đại sảnh, cuối cùng cũng hiểu ra.





Mặc dù kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau một cảnh giới lớn, nhưng hai bên lại có sự chênh lệch giữa người đứng tuốt bên trên và người đứng dưới. Một vị tu sĩ nguyên anh, cho dù chỉ mới bước vào nguyên anh cũng có thể áp đảo đa số kim đan thần phẩm.





Các trưởng lão của Hiên Viên Điện đều ở cảnh giới kim đan, đồ vật của một vị tu sĩ nguyên anh để lại đương nhiên khiến bọn họ vô cùng thèm muốn. Bất kể là công pháp hay là kỹ xảo chiến đấu, hoặc thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa của Mộ Chủ Bắc Hoang, đối với bất cứ kim đan nào mà nói đều có sức cám dỗ không gì sánh được.





Nói không chừng bọn họ có thể mượn gió đông mà lên như diều gặp gió, tạo nên nền móng vững chắc cho việc đột phá lên cảnh giới nguyên anh sau này.





Điều này ngay cả Phong Hậu, một kim đan cửu phẩm, cũng không thể khước từ.





Nhưng lúc này, dù nghe đến di tích nguyên anh, Diệp Thiên vẫn tỏ ra vô cùng trầm lắng, không có quá nhiều dao động khác lạ.





Cậu tin rằng võ học và sáng tạo của cậu không thua kém gì người được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Cho dù là Mộ Chủ Bắc Hoang khi xưa đứng trước mặt cậu, chưa chắc cậu sẽ thua ông ta, bảo cậu đi tìm truyền thừa gì đó, cậu hoàn toàn không có hứng thú.


“Di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang hiện thế, chuyện này liên quan trọng đại, thế lực tu tiên trên toàn sao Ly chắc chắn sẽ tụ họp về đó”, ánh mắt Phong Hậu âm trầm, chuyển sang nhìn Diệp Thiên.





“Thần Tử, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”.




“Di tích nguyên anh?”.





Phong Hậu vừa nói vậy, trong đại sảnh lập tức rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng hô kinh ngạc, trên mặt mọi người đều có vẻ sửng sốt và sự nóng lòng khó che giấu.





Ánh mắt Diệp Thiên dao động, hỏi: “Lẽ nào di tích nguyên anh đang nói tới là động tiên mà tu sĩ cảnh giới nguyên anh để lại?”.





“Phải!”, Phong Hậu gật đầu: “Trên khắp dải Ngân Hà, tu sĩ cảnh giới nguyên anh là cao thủ bậc nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp, như Dương Diệt Sinh năm xưa với tu vi nguyên anh tam phẩm đã có thể chèn ép một thiên hà vĩnh viễn, trở thành người đứng đầu dải Ngân Hà, thống trị thần điện Thái Dương mấy nghìn năm không sụp đổ!”.





“Trên sao Ly, nguyên anh càng là nhân vật hiếm thấy. Trong lịch sử của sao Ly, trong số những người tu tiên ở nơi đây, chỉ có một người phá vỡ được vách ngăn của cảnh giới kim đan, bước chân vào nguyên anh”.





“Người đó từng là tu sĩ đứng đầu sao Ly, trấn thủ vùng hoang mạc phía Bắc, được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Thuở ấy, sao Ly có ông ta trấn thủ, ngay cả môn phái mạnh trên dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương cũng không dám tùy tiện xâm phạm”.





“Theo tin tức đáng tin cậy, di tích nguyên anh sắp hiện thế ở hoang mạc phía Bắc lần này chính là động tiên của ông ấy ngày xưa”.





“Mộ Chủ Bắc Hoang?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó nhìn về phía các trưởng lão trong đại sảnh, cuối cùng cũng hiểu ra.





Mặc dù kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau một cảnh giới lớn, nhưng hai bên lại có sự chênh lệch giữa người đứng tuốt bên trên và người đứng dưới. Một vị tu sĩ nguyên anh, cho dù chỉ mới bước vào nguyên anh cũng có thể áp đảo đa số kim đan thần phẩm.





Các trưởng lão của Hiên Viên Điện đều ở cảnh giới kim đan, đồ vật của một vị tu sĩ nguyên anh để lại đương nhiên khiến bọn họ vô cùng thèm muốn. Bất kể là công pháp hay là kỹ xảo chiến đấu, hoặc thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa của Mộ Chủ Bắc Hoang, đối với bất cứ kim đan nào mà nói đều có sức cám dỗ không gì sánh được.





Nói không chừng bọn họ có thể mượn gió đông mà lên như diều gặp gió, tạo nên nền móng vững chắc cho việc đột phá lên cảnh giới nguyên anh sau này.





Điều này ngay cả Phong Hậu, một kim đan cửu phẩm, cũng không thể khước từ.





Nhưng lúc này, dù nghe đến di tích nguyên anh, Diệp Thiên vẫn tỏ ra vô cùng trầm lắng, không có quá nhiều dao động khác lạ.





Cậu tin rằng võ học và sáng tạo của cậu không thua kém gì người được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Cho dù là Mộ Chủ Bắc Hoang khi xưa đứng trước mặt cậu, chưa chắc cậu sẽ thua ông ta, bảo cậu đi tìm truyền thừa gì đó, cậu hoàn toàn không có hứng thú.


“Di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang hiện thế, chuyện này liên quan trọng đại, thế lực tu tiên trên toàn sao Ly chắc chắn sẽ tụ họp về đó”, ánh mắt Phong Hậu âm trầm, chuyển sang nhìn Diệp Thiên.





“Thần Tử, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Di tích nguyên anh?”.





Phong Hậu vừa nói vậy, trong đại sảnh lập tức rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng hô kinh ngạc, trên mặt mọi người đều có vẻ sửng sốt và sự nóng lòng khó che giấu.





Ánh mắt Diệp Thiên dao động, hỏi: “Lẽ nào di tích nguyên anh đang nói tới là động tiên mà tu sĩ cảnh giới nguyên anh để lại?”.





“Phải!”, Phong Hậu gật đầu: “Trên khắp dải Ngân Hà, tu sĩ cảnh giới nguyên anh là cao thủ bậc nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp, như Dương Diệt Sinh năm xưa với tu vi nguyên anh tam phẩm đã có thể chèn ép một thiên hà vĩnh viễn, trở thành người đứng đầu dải Ngân Hà, thống trị thần điện Thái Dương mấy nghìn năm không sụp đổ!”.





“Trên sao Ly, nguyên anh càng là nhân vật hiếm thấy. Trong lịch sử của sao Ly, trong số những người tu tiên ở nơi đây, chỉ có một người phá vỡ được vách ngăn của cảnh giới kim đan, bước chân vào nguyên anh”.





“Người đó từng là tu sĩ đứng đầu sao Ly, trấn thủ vùng hoang mạc phía Bắc, được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Thuở ấy, sao Ly có ông ta trấn thủ, ngay cả môn phái mạnh trên dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương cũng không dám tùy tiện xâm phạm”.





“Theo tin tức đáng tin cậy, di tích nguyên anh sắp hiện thế ở hoang mạc phía Bắc lần này chính là động tiên của ông ấy ngày xưa”.





“Mộ Chủ Bắc Hoang?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó nhìn về phía các trưởng lão trong đại sảnh, cuối cùng cũng hiểu ra.





Mặc dù kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau một cảnh giới lớn, nhưng hai bên lại có sự chênh lệch giữa người đứng tuốt bên trên và người đứng dưới. Một vị tu sĩ nguyên anh, cho dù chỉ mới bước vào nguyên anh cũng có thể áp đảo đa số kim đan thần phẩm.





Các trưởng lão của Hiên Viên Điện đều ở cảnh giới kim đan, đồ vật của một vị tu sĩ nguyên anh để lại đương nhiên khiến bọn họ vô cùng thèm muốn. Bất kể là công pháp hay là kỹ xảo chiến đấu, hoặc thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa của Mộ Chủ Bắc Hoang, đối với bất cứ kim đan nào mà nói đều có sức cám dỗ không gì sánh được.





Nói không chừng bọn họ có thể mượn gió đông mà lên như diều gặp gió, tạo nên nền móng vững chắc cho việc đột phá lên cảnh giới nguyên anh sau này.





Điều này ngay cả Phong Hậu, một kim đan cửu phẩm, cũng không thể khước từ.





Nhưng lúc này, dù nghe đến di tích nguyên anh, Diệp Thiên vẫn tỏ ra vô cùng trầm lắng, không có quá nhiều dao động khác lạ.





Cậu tin rằng võ học và sáng tạo của cậu không thua kém gì người được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Cho dù là Mộ Chủ Bắc Hoang khi xưa đứng trước mặt cậu, chưa chắc cậu sẽ thua ông ta, bảo cậu đi tìm truyền thừa gì đó, cậu hoàn toàn không có hứng thú.


“Di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang hiện thế, chuyện này liên quan trọng đại, thế lực tu tiên trên toàn sao Ly chắc chắn sẽ tụ họp về đó”, ánh mắt Phong Hậu âm trầm, chuyển sang nhìn Diệp Thiên.





“Thần Tử, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”.




“Di tích nguyên anh?”.





Phong Hậu vừa nói vậy, trong đại sảnh lập tức rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng hô kinh ngạc, trên mặt mọi người đều có vẻ sửng sốt và sự nóng lòng khó che giấu.





Ánh mắt Diệp Thiên dao động, hỏi: “Lẽ nào di tích nguyên anh đang nói tới là động tiên mà tu sĩ cảnh giới nguyên anh để lại?”.





“Phải!”, Phong Hậu gật đầu: “Trên khắp dải Ngân Hà, tu sĩ cảnh giới nguyên anh là cao thủ bậc nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp, như Dương Diệt Sinh năm xưa với tu vi nguyên anh tam phẩm đã có thể chèn ép một thiên hà vĩnh viễn, trở thành người đứng đầu dải Ngân Hà, thống trị thần điện Thái Dương mấy nghìn năm không sụp đổ!”.





“Trên sao Ly, nguyên anh càng là nhân vật hiếm thấy. Trong lịch sử của sao Ly, trong số những người tu tiên ở nơi đây, chỉ có một người phá vỡ được vách ngăn của cảnh giới kim đan, bước chân vào nguyên anh”.





“Người đó từng là tu sĩ đứng đầu sao Ly, trấn thủ vùng hoang mạc phía Bắc, được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Thuở ấy, sao Ly có ông ta trấn thủ, ngay cả môn phái mạnh trên dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương cũng không dám tùy tiện xâm phạm”.





“Theo tin tức đáng tin cậy, di tích nguyên anh sắp hiện thế ở hoang mạc phía Bắc lần này chính là động tiên của ông ấy ngày xưa”.





“Mộ Chủ Bắc Hoang?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó nhìn về phía các trưởng lão trong đại sảnh, cuối cùng cũng hiểu ra.





Mặc dù kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau một cảnh giới lớn, nhưng hai bên lại có sự chênh lệch giữa người đứng tuốt bên trên và người đứng dưới. Một vị tu sĩ nguyên anh, cho dù chỉ mới bước vào nguyên anh cũng có thể áp đảo đa số kim đan thần phẩm.





Các trưởng lão của Hiên Viên Điện đều ở cảnh giới kim đan, đồ vật của một vị tu sĩ nguyên anh để lại đương nhiên khiến bọn họ vô cùng thèm muốn. Bất kể là công pháp hay là kỹ xảo chiến đấu, hoặc thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa của Mộ Chủ Bắc Hoang, đối với bất cứ kim đan nào mà nói đều có sức cám dỗ không gì sánh được.





Nói không chừng bọn họ có thể mượn gió đông mà lên như diều gặp gió, tạo nên nền móng vững chắc cho việc đột phá lên cảnh giới nguyên anh sau này.





Điều này ngay cả Phong Hậu, một kim đan cửu phẩm, cũng không thể khước từ.





Nhưng lúc này, dù nghe đến di tích nguyên anh, Diệp Thiên vẫn tỏ ra vô cùng trầm lắng, không có quá nhiều dao động khác lạ.





Cậu tin rằng võ học và sáng tạo của cậu không thua kém gì người được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Cho dù là Mộ Chủ Bắc Hoang khi xưa đứng trước mặt cậu, chưa chắc cậu sẽ thua ông ta, bảo cậu đi tìm truyền thừa gì đó, cậu hoàn toàn không có hứng thú.


“Di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang hiện thế, chuyện này liên quan trọng đại, thế lực tu tiên trên toàn sao Ly chắc chắn sẽ tụ họp về đó”, ánh mắt Phong Hậu âm trầm, chuyển sang nhìn Diệp Thiên.





“Thần Tử, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Di tích nguyên anh?”.





Phong Hậu vừa nói vậy, trong đại sảnh lập tức rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng hô kinh ngạc, trên mặt mọi người đều có vẻ sửng sốt và sự nóng lòng khó che giấu.





Ánh mắt Diệp Thiên dao động, hỏi: “Lẽ nào di tích nguyên anh đang nói tới là động tiên mà tu sĩ cảnh giới nguyên anh để lại?”.





“Phải!”, Phong Hậu gật đầu: “Trên khắp dải Ngân Hà, tu sĩ cảnh giới nguyên anh là cao thủ bậc nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp, như Dương Diệt Sinh năm xưa với tu vi nguyên anh tam phẩm đã có thể chèn ép một thiên hà vĩnh viễn, trở thành người đứng đầu dải Ngân Hà, thống trị thần điện Thái Dương mấy nghìn năm không sụp đổ!”.





“Trên sao Ly, nguyên anh càng là nhân vật hiếm thấy. Trong lịch sử của sao Ly, trong số những người tu tiên ở nơi đây, chỉ có một người phá vỡ được vách ngăn của cảnh giới kim đan, bước chân vào nguyên anh”.





“Người đó từng là tu sĩ đứng đầu sao Ly, trấn thủ vùng hoang mạc phía Bắc, được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Thuở ấy, sao Ly có ông ta trấn thủ, ngay cả môn phái mạnh trên dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương cũng không dám tùy tiện xâm phạm”.





“Theo tin tức đáng tin cậy, di tích nguyên anh sắp hiện thế ở hoang mạc phía Bắc lần này chính là động tiên của ông ấy ngày xưa”.





“Mộ Chủ Bắc Hoang?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó nhìn về phía các trưởng lão trong đại sảnh, cuối cùng cũng hiểu ra.





Mặc dù kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau một cảnh giới lớn, nhưng hai bên lại có sự chênh lệch giữa người đứng tuốt bên trên và người đứng dưới. Một vị tu sĩ nguyên anh, cho dù chỉ mới bước vào nguyên anh cũng có thể áp đảo đa số kim đan thần phẩm.





Các trưởng lão của Hiên Viên Điện đều ở cảnh giới kim đan, đồ vật của một vị tu sĩ nguyên anh để lại đương nhiên khiến bọn họ vô cùng thèm muốn. Bất kể là công pháp hay là kỹ xảo chiến đấu, hoặc thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa của Mộ Chủ Bắc Hoang, đối với bất cứ kim đan nào mà nói đều có sức cám dỗ không gì sánh được.





Nói không chừng bọn họ có thể mượn gió đông mà lên như diều gặp gió, tạo nên nền móng vững chắc cho việc đột phá lên cảnh giới nguyên anh sau này.





Điều này ngay cả Phong Hậu, một kim đan cửu phẩm, cũng không thể khước từ.





Nhưng lúc này, dù nghe đến di tích nguyên anh, Diệp Thiên vẫn tỏ ra vô cùng trầm lắng, không có quá nhiều dao động khác lạ.





Cậu tin rằng võ học và sáng tạo của cậu không thua kém gì người được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Cho dù là Mộ Chủ Bắc Hoang khi xưa đứng trước mặt cậu, chưa chắc cậu sẽ thua ông ta, bảo cậu đi tìm truyền thừa gì đó, cậu hoàn toàn không có hứng thú.


“Di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang hiện thế, chuyện này liên quan trọng đại, thế lực tu tiên trên toàn sao Ly chắc chắn sẽ tụ họp về đó”, ánh mắt Phong Hậu âm trầm, chuyển sang nhìn Diệp Thiên.





“Thần Tử, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”.




“Di tích nguyên anh?”.





Phong Hậu vừa nói vậy, trong đại sảnh lập tức rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng hô kinh ngạc, trên mặt mọi người đều có vẻ sửng sốt và sự nóng lòng khó che giấu.





Ánh mắt Diệp Thiên dao động, hỏi: “Lẽ nào di tích nguyên anh đang nói tới là động tiên mà tu sĩ cảnh giới nguyên anh để lại?”.





“Phải!”, Phong Hậu gật đầu: “Trên khắp dải Ngân Hà, tu sĩ cảnh giới nguyên anh là cao thủ bậc nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp, như Dương Diệt Sinh năm xưa với tu vi nguyên anh tam phẩm đã có thể chèn ép một thiên hà vĩnh viễn, trở thành người đứng đầu dải Ngân Hà, thống trị thần điện Thái Dương mấy nghìn năm không sụp đổ!”.





“Trên sao Ly, nguyên anh càng là nhân vật hiếm thấy. Trong lịch sử của sao Ly, trong số những người tu tiên ở nơi đây, chỉ có một người phá vỡ được vách ngăn của cảnh giới kim đan, bước chân vào nguyên anh”.





“Người đó từng là tu sĩ đứng đầu sao Ly, trấn thủ vùng hoang mạc phía Bắc, được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Thuở ấy, sao Ly có ông ta trấn thủ, ngay cả môn phái mạnh trên dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương cũng không dám tùy tiện xâm phạm”.





“Theo tin tức đáng tin cậy, di tích nguyên anh sắp hiện thế ở hoang mạc phía Bắc lần này chính là động tiên của ông ấy ngày xưa”.





“Mộ Chủ Bắc Hoang?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó nhìn về phía các trưởng lão trong đại sảnh, cuối cùng cũng hiểu ra.





Mặc dù kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau một cảnh giới lớn, nhưng hai bên lại có sự chênh lệch giữa người đứng tuốt bên trên và người đứng dưới. Một vị tu sĩ nguyên anh, cho dù chỉ mới bước vào nguyên anh cũng có thể áp đảo đa số kim đan thần phẩm.





Các trưởng lão của Hiên Viên Điện đều ở cảnh giới kim đan, đồ vật của một vị tu sĩ nguyên anh để lại đương nhiên khiến bọn họ vô cùng thèm muốn. Bất kể là công pháp hay là kỹ xảo chiến đấu, hoặc thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa của Mộ Chủ Bắc Hoang, đối với bất cứ kim đan nào mà nói đều có sức cám dỗ không gì sánh được.





Nói không chừng bọn họ có thể mượn gió đông mà lên như diều gặp gió, tạo nên nền móng vững chắc cho việc đột phá lên cảnh giới nguyên anh sau này.





Điều này ngay cả Phong Hậu, một kim đan cửu phẩm, cũng không thể khước từ.





Nhưng lúc này, dù nghe đến di tích nguyên anh, Diệp Thiên vẫn tỏ ra vô cùng trầm lắng, không có quá nhiều dao động khác lạ.





Cậu tin rằng võ học và sáng tạo của cậu không thua kém gì người được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Cho dù là Mộ Chủ Bắc Hoang khi xưa đứng trước mặt cậu, chưa chắc cậu sẽ thua ông ta, bảo cậu đi tìm truyền thừa gì đó, cậu hoàn toàn không có hứng thú.


“Di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang hiện thế, chuyện này liên quan trọng đại, thế lực tu tiên trên toàn sao Ly chắc chắn sẽ tụ họp về đó”, ánh mắt Phong Hậu âm trầm, chuyển sang nhìn Diệp Thiên.





“Thần Tử, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Di tích nguyên anh?”.





Phong Hậu vừa nói vậy, trong đại sảnh lập tức rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng hô kinh ngạc, trên mặt mọi người đều có vẻ sửng sốt và sự nóng lòng khó che giấu.





Ánh mắt Diệp Thiên dao động, hỏi: “Lẽ nào di tích nguyên anh đang nói tới là động tiên mà tu sĩ cảnh giới nguyên anh để lại?”.





“Phải!”, Phong Hậu gật đầu: “Trên khắp dải Ngân Hà, tu sĩ cảnh giới nguyên anh là cao thủ bậc nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp, như Dương Diệt Sinh năm xưa với tu vi nguyên anh tam phẩm đã có thể chèn ép một thiên hà vĩnh viễn, trở thành người đứng đầu dải Ngân Hà, thống trị thần điện Thái Dương mấy nghìn năm không sụp đổ!”.





“Trên sao Ly, nguyên anh càng là nhân vật hiếm thấy. Trong lịch sử của sao Ly, trong số những người tu tiên ở nơi đây, chỉ có một người phá vỡ được vách ngăn của cảnh giới kim đan, bước chân vào nguyên anh”.





“Người đó từng là tu sĩ đứng đầu sao Ly, trấn thủ vùng hoang mạc phía Bắc, được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Thuở ấy, sao Ly có ông ta trấn thủ, ngay cả môn phái mạnh trên dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương cũng không dám tùy tiện xâm phạm”.





“Theo tin tức đáng tin cậy, di tích nguyên anh sắp hiện thế ở hoang mạc phía Bắc lần này chính là động tiên của ông ấy ngày xưa”.





“Mộ Chủ Bắc Hoang?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó nhìn về phía các trưởng lão trong đại sảnh, cuối cùng cũng hiểu ra.





Mặc dù kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau một cảnh giới lớn, nhưng hai bên lại có sự chênh lệch giữa người đứng tuốt bên trên và người đứng dưới. Một vị tu sĩ nguyên anh, cho dù chỉ mới bước vào nguyên anh cũng có thể áp đảo đa số kim đan thần phẩm.





Các trưởng lão của Hiên Viên Điện đều ở cảnh giới kim đan, đồ vật của một vị tu sĩ nguyên anh để lại đương nhiên khiến bọn họ vô cùng thèm muốn. Bất kể là công pháp hay là kỹ xảo chiến đấu, hoặc thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa của Mộ Chủ Bắc Hoang, đối với bất cứ kim đan nào mà nói đều có sức cám dỗ không gì sánh được.





Nói không chừng bọn họ có thể mượn gió đông mà lên như diều gặp gió, tạo nên nền móng vững chắc cho việc đột phá lên cảnh giới nguyên anh sau này.





Điều này ngay cả Phong Hậu, một kim đan cửu phẩm, cũng không thể khước từ.





Nhưng lúc này, dù nghe đến di tích nguyên anh, Diệp Thiên vẫn tỏ ra vô cùng trầm lắng, không có quá nhiều dao động khác lạ.





Cậu tin rằng võ học và sáng tạo của cậu không thua kém gì người được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Cho dù là Mộ Chủ Bắc Hoang khi xưa đứng trước mặt cậu, chưa chắc cậu sẽ thua ông ta, bảo cậu đi tìm truyền thừa gì đó, cậu hoàn toàn không có hứng thú.


“Di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang hiện thế, chuyện này liên quan trọng đại, thế lực tu tiên trên toàn sao Ly chắc chắn sẽ tụ họp về đó”, ánh mắt Phong Hậu âm trầm, chuyển sang nhìn Diệp Thiên.





“Thần Tử, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”.




“Di tích nguyên anh?”.





Phong Hậu vừa nói vậy, trong đại sảnh lập tức rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng hô kinh ngạc, trên mặt mọi người đều có vẻ sửng sốt và sự nóng lòng khó che giấu.





Ánh mắt Diệp Thiên dao động, hỏi: “Lẽ nào di tích nguyên anh đang nói tới là động tiên mà tu sĩ cảnh giới nguyên anh để lại?”.





“Phải!”, Phong Hậu gật đầu: “Trên khắp dải Ngân Hà, tu sĩ cảnh giới nguyên anh là cao thủ bậc nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp, như Dương Diệt Sinh năm xưa với tu vi nguyên anh tam phẩm đã có thể chèn ép một thiên hà vĩnh viễn, trở thành người đứng đầu dải Ngân Hà, thống trị thần điện Thái Dương mấy nghìn năm không sụp đổ!”.





“Trên sao Ly, nguyên anh càng là nhân vật hiếm thấy. Trong lịch sử của sao Ly, trong số những người tu tiên ở nơi đây, chỉ có một người phá vỡ được vách ngăn của cảnh giới kim đan, bước chân vào nguyên anh”.





“Người đó từng là tu sĩ đứng đầu sao Ly, trấn thủ vùng hoang mạc phía Bắc, được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Thuở ấy, sao Ly có ông ta trấn thủ, ngay cả môn phái mạnh trên dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương cũng không dám tùy tiện xâm phạm”.





“Theo tin tức đáng tin cậy, di tích nguyên anh sắp hiện thế ở hoang mạc phía Bắc lần này chính là động tiên của ông ấy ngày xưa”.





“Mộ Chủ Bắc Hoang?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó nhìn về phía các trưởng lão trong đại sảnh, cuối cùng cũng hiểu ra.





Mặc dù kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau một cảnh giới lớn, nhưng hai bên lại có sự chênh lệch giữa người đứng tuốt bên trên và người đứng dưới. Một vị tu sĩ nguyên anh, cho dù chỉ mới bước vào nguyên anh cũng có thể áp đảo đa số kim đan thần phẩm.





Các trưởng lão của Hiên Viên Điện đều ở cảnh giới kim đan, đồ vật của một vị tu sĩ nguyên anh để lại đương nhiên khiến bọn họ vô cùng thèm muốn. Bất kể là công pháp hay là kỹ xảo chiến đấu, hoặc thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa của Mộ Chủ Bắc Hoang, đối với bất cứ kim đan nào mà nói đều có sức cám dỗ không gì sánh được.





Nói không chừng bọn họ có thể mượn gió đông mà lên như diều gặp gió, tạo nên nền móng vững chắc cho việc đột phá lên cảnh giới nguyên anh sau này.





Điều này ngay cả Phong Hậu, một kim đan cửu phẩm, cũng không thể khước từ.





Nhưng lúc này, dù nghe đến di tích nguyên anh, Diệp Thiên vẫn tỏ ra vô cùng trầm lắng, không có quá nhiều dao động khác lạ.





Cậu tin rằng võ học và sáng tạo của cậu không thua kém gì người được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Cho dù là Mộ Chủ Bắc Hoang khi xưa đứng trước mặt cậu, chưa chắc cậu sẽ thua ông ta, bảo cậu đi tìm truyền thừa gì đó, cậu hoàn toàn không có hứng thú.


“Di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang hiện thế, chuyện này liên quan trọng đại, thế lực tu tiên trên toàn sao Ly chắc chắn sẽ tụ họp về đó”, ánh mắt Phong Hậu âm trầm, chuyển sang nhìn Diệp Thiên.





“Thần Tử, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Di tích nguyên anh?”.





Phong Hậu vừa nói vậy, trong đại sảnh lập tức rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng hô kinh ngạc, trên mặt mọi người đều có vẻ sửng sốt và sự nóng lòng khó che giấu.





Ánh mắt Diệp Thiên dao động, hỏi: “Lẽ nào di tích nguyên anh đang nói tới là động tiên mà tu sĩ cảnh giới nguyên anh để lại?”.





“Phải!”, Phong Hậu gật đầu: “Trên khắp dải Ngân Hà, tu sĩ cảnh giới nguyên anh là cao thủ bậc nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp, như Dương Diệt Sinh năm xưa với tu vi nguyên anh tam phẩm đã có thể chèn ép một thiên hà vĩnh viễn, trở thành người đứng đầu dải Ngân Hà, thống trị thần điện Thái Dương mấy nghìn năm không sụp đổ!”.





“Trên sao Ly, nguyên anh càng là nhân vật hiếm thấy. Trong lịch sử của sao Ly, trong số những người tu tiên ở nơi đây, chỉ có một người phá vỡ được vách ngăn của cảnh giới kim đan, bước chân vào nguyên anh”.





“Người đó từng là tu sĩ đứng đầu sao Ly, trấn thủ vùng hoang mạc phía Bắc, được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Thuở ấy, sao Ly có ông ta trấn thủ, ngay cả môn phái mạnh trên dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương cũng không dám tùy tiện xâm phạm”.





“Theo tin tức đáng tin cậy, di tích nguyên anh sắp hiện thế ở hoang mạc phía Bắc lần này chính là động tiên của ông ấy ngày xưa”.





“Mộ Chủ Bắc Hoang?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó nhìn về phía các trưởng lão trong đại sảnh, cuối cùng cũng hiểu ra.





Mặc dù kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau một cảnh giới lớn, nhưng hai bên lại có sự chênh lệch giữa người đứng tuốt bên trên và người đứng dưới. Một vị tu sĩ nguyên anh, cho dù chỉ mới bước vào nguyên anh cũng có thể áp đảo đa số kim đan thần phẩm.





Các trưởng lão của Hiên Viên Điện đều ở cảnh giới kim đan, đồ vật của một vị tu sĩ nguyên anh để lại đương nhiên khiến bọn họ vô cùng thèm muốn. Bất kể là công pháp hay là kỹ xảo chiến đấu, hoặc thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa của Mộ Chủ Bắc Hoang, đối với bất cứ kim đan nào mà nói đều có sức cám dỗ không gì sánh được.





Nói không chừng bọn họ có thể mượn gió đông mà lên như diều gặp gió, tạo nên nền móng vững chắc cho việc đột phá lên cảnh giới nguyên anh sau này.





Điều này ngay cả Phong Hậu, một kim đan cửu phẩm, cũng không thể khước từ.





Nhưng lúc này, dù nghe đến di tích nguyên anh, Diệp Thiên vẫn tỏ ra vô cùng trầm lắng, không có quá nhiều dao động khác lạ.





Cậu tin rằng võ học và sáng tạo của cậu không thua kém gì người được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Cho dù là Mộ Chủ Bắc Hoang khi xưa đứng trước mặt cậu, chưa chắc cậu sẽ thua ông ta, bảo cậu đi tìm truyền thừa gì đó, cậu hoàn toàn không có hứng thú.


“Di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang hiện thế, chuyện này liên quan trọng đại, thế lực tu tiên trên toàn sao Ly chắc chắn sẽ tụ họp về đó”, ánh mắt Phong Hậu âm trầm, chuyển sang nhìn Diệp Thiên.





“Thần Tử, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”.




“Di tích nguyên anh?”.





Phong Hậu vừa nói vậy, trong đại sảnh lập tức rơi vào im lặng, sau đó lại bùng nổ tiếng hô kinh ngạc, trên mặt mọi người đều có vẻ sửng sốt và sự nóng lòng khó che giấu.





Ánh mắt Diệp Thiên dao động, hỏi: “Lẽ nào di tích nguyên anh đang nói tới là động tiên mà tu sĩ cảnh giới nguyên anh để lại?”.





“Phải!”, Phong Hậu gật đầu: “Trên khắp dải Ngân Hà, tu sĩ cảnh giới nguyên anh là cao thủ bậc nhất, đứng trên đỉnh kim tự tháp, như Dương Diệt Sinh năm xưa với tu vi nguyên anh tam phẩm đã có thể chèn ép một thiên hà vĩnh viễn, trở thành người đứng đầu dải Ngân Hà, thống trị thần điện Thái Dương mấy nghìn năm không sụp đổ!”.





“Trên sao Ly, nguyên anh càng là nhân vật hiếm thấy. Trong lịch sử của sao Ly, trong số những người tu tiên ở nơi đây, chỉ có một người phá vỡ được vách ngăn của cảnh giới kim đan, bước chân vào nguyên anh”.





“Người đó từng là tu sĩ đứng đầu sao Ly, trấn thủ vùng hoang mạc phía Bắc, được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Thuở ấy, sao Ly có ông ta trấn thủ, ngay cả môn phái mạnh trên dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương cũng không dám tùy tiện xâm phạm”.





“Theo tin tức đáng tin cậy, di tích nguyên anh sắp hiện thế ở hoang mạc phía Bắc lần này chính là động tiên của ông ấy ngày xưa”.





“Mộ Chủ Bắc Hoang?”, Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó nhìn về phía các trưởng lão trong đại sảnh, cuối cùng cũng hiểu ra.





Mặc dù kim đan và nguyên anh chỉ cách nhau một cảnh giới lớn, nhưng hai bên lại có sự chênh lệch giữa người đứng tuốt bên trên và người đứng dưới. Một vị tu sĩ nguyên anh, cho dù chỉ mới bước vào nguyên anh cũng có thể áp đảo đa số kim đan thần phẩm.





Các trưởng lão của Hiên Viên Điện đều ở cảnh giới kim đan, đồ vật của một vị tu sĩ nguyên anh để lại đương nhiên khiến bọn họ vô cùng thèm muốn. Bất kể là công pháp hay là kỹ xảo chiến đấu, hoặc thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa của Mộ Chủ Bắc Hoang, đối với bất cứ kim đan nào mà nói đều có sức cám dỗ không gì sánh được.





Nói không chừng bọn họ có thể mượn gió đông mà lên như diều gặp gió, tạo nên nền móng vững chắc cho việc đột phá lên cảnh giới nguyên anh sau này.





Điều này ngay cả Phong Hậu, một kim đan cửu phẩm, cũng không thể khước từ.





Nhưng lúc này, dù nghe đến di tích nguyên anh, Diệp Thiên vẫn tỏ ra vô cùng trầm lắng, không có quá nhiều dao động khác lạ.





Cậu tin rằng võ học và sáng tạo của cậu không thua kém gì người được gọi là Mộ Chủ Bắc Hoang. Cho dù là Mộ Chủ Bắc Hoang khi xưa đứng trước mặt cậu, chưa chắc cậu sẽ thua ông ta, bảo cậu đi tìm truyền thừa gì đó, cậu hoàn toàn không có hứng thú.


“Di tích của Mộ Chủ Bắc Hoang hiện thế, chuyện này liên quan trọng đại, thế lực tu tiên trên toàn sao Ly chắc chắn sẽ tụ họp về đó”, ánh mắt Phong Hậu âm trầm, chuyển sang nhìn Diệp Thiên.





“Thần Tử, cậu có suy nghĩ gì về chuyện này?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK