“Diệp Thiên, tôi đúng thật chẳng là gì của anh, anh cũng không cần phải giải thích với tôi”.
“Nhưng anh từng cứu tôi hai lần, tôi cảm thấy phải nhắc nhở anh, đừng đi cùng mấy người như Ngô Quảng Phú và Viên Phong, cũng đừng làm những chuyện phi pháp cho bọn họ”.
“Anh có tài đàn piano ở trình độ bậc thầy, sau này cho dù anh đi con đường âm nhạc chắc chắc sẽ có được thành tựu không nhỏ, không thì cũng có thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Vì sao phải hạ thấp bản thân chạy việc cho những ông trùm thế giới ngầm như Ngô Quảng Phú?”.
“Bọn họ đúng là rất oai phong, làm trùm một phương. Nhưng thật sự đến được trình độ như bọn họ, một thành phố cũng chỉ có được vài người hiếm hoi. Anh làm việc cho bọn họ cũng chỉ là con tốt thí trong tay họ mà thôi”.
Tiếu Văn Nguyệt vừa đi vừa nói: “Bây giờ bọn họ có thể hứa hẹn lợi ích với anh, thậm chí Ngô Quảng Phú có thể cho anh sống ở căn biệt thự này. Nhưng có một ngày anh không còn giá trị lợi dụng, ông ta có thể vứt bỏ anh không hề do dự, anh thậm chí còn không có sức tự bảo vệ mình”.
“Loại người như Ngô Quảng Phú đều tàn nhẫn, tham lam, anh có thể so sánh được sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt đã đi đến cửa, bỗng quay đầu lại, ánh mắt có vẻ buồn bã.
“Diệp Thiên, bất kể là từ phương diện nào, tôi đều không mong muốn anh sẽ tiếp xúc với loại người như Ngô Quảng Phú. Đi con đường của bọn họ, nếu không thể trở thành trùm một phương thì cuối cùng chỉ có thể chờ chết. Mặc dù anh có bản lĩnh, nhưng lại không hề có điều kiện xuất thân, anh cho rằng anh có thể đến được trình độ đó sao?”.
Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ bật cười, không giải thích câu nào.
Cậu hiểu Tiếu Văn Nguyệt xem cậu như kẻ chạy việc cho Ngô Quảng Phú, nhưng Diệp Lăng Thiên cậu làm việc cần gì phải cho một cô gái không liên quan đến cậu biết chứ?
Tiếu Văn Nguyệt thấy Diệp Thiên phản ứng như vậy, trong lòng buồn bã, cuối cùng quay đầu rời đi.
“Diệp Thiên, tôi không hi vọng anh bước lên con đường không có lối về, anh hãy sống cho tốt!”.
Cô ta nói xong, đi cùng Lí Tinh Tinh rời khỏi biệt thự số 1.
Trở về nhà, Tiếu Văn Nguyệt ôm đầu gối dựa vào đầu giường, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Diệp Thiên vào ở trong biệt thự số 1 không khiến cô ta thấy vui mừng, cũng không khiến cô ta coi trọng Diệp Thiên thêm chút nào, ngược lại khiến cô ta thấy phản cảm.
Diệp Thiên biến mất hơn một tháng, khi trở về đột nhiên vào ở trong biệt thự số 1 thuộc Thiên Đường Vạn Giang. Theo cô ta đoán, Diệp Thiên là một học sinh trung học không có quyền thế, không có điều kiện tài chính mà có thể vào ở trong biệt thự số 1, chắc chắn trong hơn một tháng này cậu đã giúp Ngô Quảng Phú làm nhiều chuyện xấu xa. Những ông trùm thế giới ngầm như Ngô Quảng Phú cần nhất là bản lĩnh của Diệp Thiên, mà biệt thự số 1 cũng là thủ đoạn để Ngô Quảng Phú lôi kéo Diệp Thiên.
Một ngày nào đó Diệp Thiên bị tàn phế, không còn giá trị lợi dụng thì sẽ trở thành con tốt thí, con cờ bị vứt bỏ của Ngô Quảng Phú, không còn tình nghĩa gì nữa.
Điều này khiến cô ta cảm thấy đau lòng, cũng cảm thấy vô cùng thất vọng. Cuối cùng Diệp Thiên lại đi con đường mà cô ta không chấp nhận được.
Những ông trùm của một thành phố như Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình đương nhiên khiến cô ta kính nể, tôn sùng, ngưỡng vọng, nhưng tay sai đầu đường xó chợ thì lại khác. Đó hoàn toàn là hai tầng lớp khác nhau, không thể so sánh. Cô ta không ngờ Diệp Thiên kiêu ngạo như vậy mà lại trở thành tay sai cho người khác.
“Tiếu Văn Nguyệt ơi là Tiếu Văn Nguyệt, sao mày lại thích anh ta? Chỉ vì anh ta cứu mày hai lần sao?”.
Cô ta tự giễu lắc đầu, nước mắt lăn xuống gò má. Cô ta lấy tờ giấy da bò từ trong ngăn kéo ra, đây là thứ Diệp Thiên đã để lại vào lần đầu tiên đến nhà cô ta.
Sau ngày hôm đó, cô ta đã làm sạch tờ giấy, cất giữ nó trong ngăn kéo đến bây giờ. Nhưng lúc này cô ta không muốn giữ lại thứ gì của Diệp Thiên nữa.
“Diệp Thiên, sau ngày hôm nay, tôi và anh sẽ thật sự trở thành người dưng”.
Cô ta nhỏ giọng nỉ non, quẹt diêm đốt. Tờ giấy nhanh chóng cháy rụi, hóa thành tro trong phòng cô ta.
Cô ta thổi bay tro tàn ra ngoài cửa sổ, tro tàn theo gió bay đi, dường như đại diện cho tình cảm của cô ta đối với Diệp Thiên cũng tan biến theo đó.
Cô ta đâu ngờ trong tương lai không xa, cô ta sẽ hối hận cả đời vì quyết định tối hôm nay.