Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước, người đàn ông trung niên nói chuyện với Diệp Thiên còn có chút sợ hãi và hoảng sợ. Nhưng bây giờ giọng điệu ông ta lại không kiêu không nịnh, mơ hồ có xu thế áp đảo ngược lại.



Lúc ông ta nhắc tới gia tộc Ogli, vẻ mặt Diệp Thiên trở nên nghiêm nghị, nên ông ta tưởng rằng Diệp Thiên cũng đã nghe nói tới truyền thuyết của gia tộc Ogli và cảm thấy sợ hãi.




“Giải thích?”.



Diệp Thiên hơi ngước mắt lên, hoạt động gân cốt, giọng nói ngạo nghễ: “Mấy kẻ dị tộc nước ngoài như các người lẻn vào Hoa Hạ, ngụy trang thành người thường, vốn đã có động cơ không chính đáng!”.



“Tôi giết hắn chẳng qua là làm chuyện mà một võ giả Hoa Hạ nên làm. Hai trăm năm trước, Huyết tộc phương Tây đã bị nhiều võ giả ở thế giới phương Tây bắt tay nhau buộc các người phải rời khỏi vũ đài lịch sử, tôi còn phải giải thích cho các người sao?”.



Người đàn ông trung niên nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi, con ngươi trong mắt co lại.




“Diệp Đế Vương, cậu có biết mình đang nói gì không?”.



Ông ta hạ giọng nói: “Sự lớn mạnh của Huyết tộc phương Tây vượt xa sự tưởng tượng của cậu. Cậu giết người thừa kế của gia tộc Ogli là đã rước phải họa lớn, gây thù oán với gia tộc Ogli. Gia tộc Ogli chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!”.



Diệp Thiên giống như không nghe thấy, xua ngón tay.



“Vậy thì đã sao?”.



“Nếu những nhân vật đỉnh cao của gia tộc Ogli đứng trước mặt tôi, có lẽ vẫn còn tư cách nói câu này. Còn ông, còn lâu mới đủ tư cách!”.



Cậu vừa dứt lời thì giơ tay lên, một luồng sáng lóe lên ngay chính giữa quán bar, chém nứt quán bar có diện tích hơn ba trăm mét vuông. Giữa cậu và người đàn ông trung niên cũng xuất hiện một vết nứt cực lớn.



“Hôm nay tôi vừa mới trở về Hoa Hạ. Nửa tháng qua, số người tôi giết đủ nhiều rồi, tôi miễn cưỡng tha cho ông, mang theo thi thể của hắn cút ra khỏi Hoa Hạ đi!”.



“Nếu còn để tôi nhìn thấy bóng dáng ông ở Hoa Hạ lần nữa, kết cục của ông sẽ giống như vết nứt này!”.



Người đàn ông trung niên lạnh sống lưng, chỉ cảm thấy một luồng sát ý mạnh mẽ ập tới, thoáng chốc đánh ông ta rơi vào luyện ngục Tu La, tay chân lạnh ngắt.



Ông ta điều động chân khí trong cơ thể, gắng gượng chống đỡ sát ý lạnh thấu xương đó, khó khăn ôm thi thể của Pierce lên.



“Diệp Đế Vương, tôi không phải đối thủ của cậu, tự biết không trả thù được cho cậu chủ. Hôm nay, mặc dù cậu không giết tôi, nhưng cậu chủ đã chết trong tay cậu. Chuyện này tôi nhất định sẽ báo cáo đúng sự thật cho tầng lớp quản lý của gia tộc Ogli!”.



“Gia tộc Ogli chắc chắn sẽ bắt cậu phải trả giá đắt cho cái chết của cậu chủ!”.



Diệp Thiên khẽ cười khinh thường, hoàn toàn không để tâm.



“Ông có thể nói với bọn họ, người là do Diệp Lăng Thiên tôi giết. Nếu muốn trả thù thì cứ việc tìm tôi, tôi sẽ tiếp bất cứ lúc nào!”.



“Cút đi!”.



Cậu nói xong thì búng
1646128155798.png

Bọn họ đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng giống như người siêu năng lực đại chiến thế đâu?



Hai người Huyết tộc phương Tây chạy đi rồi, Diệp Thiên mới dời ánh mắt về.




Cậu liếc nhìn khe nứt cực lớn bị một chỉ của cậu tạo ra, khẽ cười lắc đầu. Sau đó, cậu móc một tấm thẻ ngân hàng thếp vàng từ trong túi ra, thuận tay ném cho ông chủ quán bar đang run lẩy bẩy.



“Thật ngại quá, nhất thời quên thu tay. Trong thẻ này có năm trăm nghìn tệ, mật mã là sáu số 1, đủ cho ông tu sửa lại quán bar này nhỉ!”.



Làm xong mọi chuyện, cậu mới vỗ vai Bành Lượng, nghiêng đầu bày tỏ.



“Đi thôi, đổi chỗ khác uống một ly, có rất nhiều chuyện tôi còn chưa nói rõ với cậu!”.




Bành Lượng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Ngụy Thi Thi cũng hoàn hồn lại, hai người ngơ ngẩn đi theo sau Diệp Thiên ra khỏi cửa.



Trong một quán bar chủ đề âm nhạc phía sau trường Đại học Hoa Thanh, Diệp Thiên gác hai tay sau đầu, thư thái dựa vào ghế sofa. Bành Lượng và Ngụy Thi Thi ngồi đối diện cậu, vẻ kinh hoàng trên mặt có làm thế nào cũng không hết.



“Diệp Thiên, cậu nói tên Pierce đó không phải loài người, mà là một chủng tộc đặc biệt gọi là Huyết tộc phương Tây sao?”.



Cậu ta nuốt nước bọt. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên giết chết Pierce, còn nói chuyện với người đàn ông trung niên kia, cậu ta tuyệt đối không tin lời hoang đường này.



“Đúng!”, Diệp Thiên thản nhiên gật đầu: “Huyết tộc phương Tây cũng chính là quỷ hút máu mà chúng ta hay nói!”.



“Chỉ là Pierce hơi đặc biệt một chút, hắn có một loại năng lực đặc biệt có thể khống chế tinh thần và tư duy của người khác!”.



Bành Lượng lập tức phản ứng lại: “Nói cách khác, Thi Thi là vì trúng phải năng lực đặc biệt của hắn nên mới…”.



Diệp Thiên lại gật đầu: “Không sai, cho nên những gì Ngụy Thi Thi làm đều không phải ý muốn của bản thân cô ấy. Có thể nói, người bình thường hầu như không ai có thể chống lại năng lực đặc biệt của Pierce, cho nên chuyện này không thể trách Ngụy Thi Thi”.



“Tình cảm của cô ấy đối với cậu, tôi thấy được, bản thân cậu cũng có thể cảm nhận được”.



Bành Lượng gật đầu, ôm Ngụy Thi Thi vào lòng, mừng quá mà bật khóc. Mặc dù Ngụy Thi Thi không nhớ thời gian qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta có thể cảm giác được nỗi bàng hoàng và bất lực của Bành Lượng, cũng vòng tay ôm Bành Lượng. Hai trái tim lại kề sát bên nhau.



Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiên mỉm cười, lộ ra chút vui mừng. Cậu dừng lại mấy giây, sau đó lại lên tiếng.



“Hôm nay, tôi gọi cậu đến đây là có vài chuyện muốn nói với cậu!”.



“Mặc dù cậu là bạn học thời trung học của tôi, quan hệ thân nhất, nhưng có vài chuyện tôi chưa bao giờ chủ động nói với cậu”.



“Ngoài việc tôi là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên ra, tôi còn có một thân phận khác sâu hơn là người tu luyện võ thuật!”.



Bành Lượng và Ngụy Thi Thi ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ biết, có lẽ hôm nay Diệp Thiên sẽ dẫn bọn họ vào một thế giới mà bọn họ chưa từng tiếp xúc qua”.







Đại lục Tây Âu, ở một khu rừng hẻo lánh vùng ngoại ô, trông có vẻ cực kì nguyên thủy cổ xưa, không có người ở, khắp nơi đều là sinh vật hoang dã qua lại.



Nhưng sâu trong rừng cây lại có một tòa lâu đài cổ xưa yên lặng nằm đó. Trên nóc tòa lâu đài có một bức tượng hình dơi màu đỏ máu vô cùng sống động, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bí ẩn dưới ánh mặt trời.



Tòa lâu đài nằm ở sâu trong rừng, vô cùng nổi bật, cực kì không hài hòa. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bức tượng hình dơi trên nóc tòa lâu đài tỏa ra màu đỏ máu chói mắt.
Lúc này, đại lục Tây Âu có thời tiết đối lập với phương Đông, đang lúc rét lạnh, thời gian ban ngày cực kì ngắn. Chỉ mấy tiếng đồng hồ trôi qua, mặt trời đã khuất bóng sau núi, bóng tối dần phủ xuống.



Sắc trời dần tối, trong rừng đã không còn ánh mặt trời. Trong tòa lâu đài lại không có bất cứ ánh sáng nào, giống như một tòa nhà chết, vô cùng yên lặng. Thỉnh thoảng có tiếng kêu của vài con quạ đen truyền ra từ sâu trong lâu đài cổ.



“Vụt!”.




Ngay thời khắc bóng tối buông xuống, một tia sáng xẹt qua bầu trời, chiếu sáng nửa bầu trời đêm. Chỉ trong chốc lát đó, một bóng dáng ẩn hiện trên nóc lâu đài cổ.



Chân ông ta giẫm trên mái ngói, chắp tay sau lưng. Lúc hai tay vươn ra, sau lưng có đôi cánh dơi khổng lồ sải rộng, dài mười mấy trượng.



Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt phương Tây, mặc trang phục quý tộc cung đình thời Trung Cổ. Gương mặt vốn cực kì điển trai hơi tái nhợt, hai chiếc răng nanh sắc bén lộ ra bên ngoài, trông có vẻ quỷ dị mà thần bí.



Ông ta đứng trên nóc lâu đài cổ, nhìn lướt xung quanh, giống như đế vương ngự trị thiên hạ, coi thường mọi thứ. Ngay khi đó, một bầy chim kết thành đàn bay ngang qua bầu trời phía trên tòa lâu đài, cũng vào lúc này ông ta thò tay ra, tóm vào không trung phía trên đỉnh đầu.



“Bùm!”.




Mười mấy tiếng nổ vang lên, đàn chim trên trời lần lượt nổ thành đám sương máu. Sau đó, mỗi một làn sương máu tụ thành vũng máu kết dính, lần lượt hội tụ lại một chỗ.



Ông ta mở hé miệng, trong miệng như có lực hút cực mạnh tràn ra. Những vũng máu trên trời hóa thành dòng máu, được ông ta hút vào trong miệng.



Khi máu tràn vào miệng, ông ta tỏ vẻ hài lòng, ánh sáng đỏ máu trong mắt trở nên đậm thêm.



“Vẫn là máu của con người ngon hơn”.



Ông ta liếm môi, sau đó nhảy vọt về phía trước, bay xuống khỏi tòa lâu đài cao cao mấy chục trượng, đến trước cổng lớn.



“Cót két!”.



Cánh cổng dày nặng mấy trăm cân bị ông ta đẩy ra, trong lâu đài cổ tối đen, một đốm sáng cũng không thể lọt vào. Ông ta búng ngón tay, một luồng gió bay sang phía bên cạnh.



“Vụt!”.



Một ngọn đèn sáng lên, sau đó lan dọc xuống, mấy chục cây đèn đồng loạt được thắp sáng, hiện ra một hành lang đèn đuốc sáng trưng, kéo dài đến tận sâu trong tòa lâu đài.



Ông ta chắp tay mà đi, bước nhanh theo hướng ánh đèn sáng lên. Cuối cùng, ông ta bước đến một đại sảnh tiếp khách ở chính giữa lâu đài cổ.



Trong đại sảnh trống không, chỉ có vật dụng trang hoàng và dây treo trang trí của cung đình Tây Âu yên lặng nằm đó.



Ánh mắt người đàn ông trung niên vô cùng sâu xa, bỗng cất giọng vang vọng.



“Các vị, ngủ say nhiều năm như vậy, bây giờ thời cơ đã đến, các vị vẫn định tiếp tục ngủ say như vậy sao?”.



Trong đại sảnh, chỉ có mỗi giọng nói của ông ta vang vọng, giống như đang nói chuyện với không khí, không ai trả lời.



“Hừ!”.



Trên mặt ông ta thoáng qua nét cười lạnh nhạt, nói tiếp: “Tôi chỉ nói một lần thôi, nếu các vị vẫn tiếp tục im lặng thì tôi sẽ quay đầu đi ngay!”.



“Một tuần trước, viện trọng tài đã tuyên bố ngang nhiên hủy bỏ quy ước vương cấp”.



“Các vị tiếp tục ngủ say hay là quay trở lại chỉ cần một ý nghĩ mà thôi!”.



Trong đại sảnh vẫn im lặng, nhưng ngay lúc này, một luồng gió đột nhiên thổi qua song cửa.



“Vù!”.



Luồng gió thổi bay rèm cửa xung quanh, sau đó lay động khăn trải bàn. Chiếc bàn dài ở giữa đại sảnh cũng vang lên tiếng động nhẹ, sau đó sự chấn động trở nên mãnh liệt hơn, dụng cụ ăn trên bàn lần lượt rơi xuống đất, phát ra tiếng vang to rõ.



Người đàn ông
1646128185701.png

Bàn dài vỡ vụn, bên dưới hiện ra một hang động hình tròn. Trong hang động có máu sềnh sệch tuôn trào, không ngừng có bọt khí nổi lên.



Sau đó, máu bỗng vọt lên trời, hóa thành ba bóng người không giống nhau.



Ba bóng người dần hiện rõ, người bên trái là một ông lão cao lớn mặc áo màu đỏ máu, đeo một chiếc kính một bên mắt cực kì phục cổ, dùng sợi dây dài bằng kim loại đeo ra sau đầu.




Người bên phải mặc trang phục quý tộc thời Trung Cổ ở Tây Âu, trông có vẻ là hậu duệ của người có tước vị truyền đời nào đó. Mặc dù trông ông ta chỉ bốn mươi, năm mươi tuổi, nhưng đầu tóc lại bạc trắng, trong mắt toát ra cảm giác tang thương của năm tháng luân hồi.



Người ở giữa trẻ nhất, trông chỉ mới ngoài ba mươi, đầu tóc vàng chói mắt, gương mặt tuấn tú vô cùng, đẹp trai theo kiểu Tây Âu điển hình. Toàn thân ông ta toát ra sự thông tuệ và trầm ổn cực hạn, giống như nhìn thấu mọi thứ trên thế gian.



Ba người hiện thân, người đàn ông trung niên đứng trước mặt bọn họ không hề do dự mà quỳ một gối xuống.



“Kính chào ba vị bá tước!”.




Ông ta xưng hô bằng tước vị xa xưa nhất ở phương Tây, giọng điệu tôn kính.



Trong ba người, hai người đứng hai bên vẫn không lên tiếng, trông như tôn người đàn ông trung niên tuấn tú ở giữa làm đầu. Ông ta liếc nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ dưới đất, thản nhiên nói: “Kate, vừa rồi ông nói gì? Nói lại lần nữa xem!”.



“Vâng!”.



Kate hơi cúi đầu, nói lại lần nữa: “Một tuần trước, viện trọng tài đã ngang nhiên tuyên bố hủy bỏ quy ước vương cấp ở thế giới ngầm phương Tây!”.



“Ở phương Đông, liên minh võ thuật đã quay trở lại”.



Ba người nghe vậy đều dao động ánh mắt, đưa mắt nhìn nhau. Chốc lát sau, người ở giữa mới lên tiếng.



“Kate, những gì ông nói đều là sự thật sao?”.



Kate trịnh trọng gật đầu: “Chắc chắn là sự thật, bởi vì tình thế hiện nay nên tôi mới đến mời các vị quay lại”.



“Vinh quang của gia tộc Ogli, uy danh của Huyết tộc phương Tây nên quay trở lại thế gian rồi!”.



Trong mắt ông ta lóe lên tia sáng phấn khởi, ông ta đã đợi gần trăm năm vì chuyện này.



“Hai trăm năm trước, bởi vì Huyết tổ quá huênh hoang ở thế giới phương Tây, dẫn đến các cao thủ phương Tây hợp sức bao vây, trấn áp ngài ấy dưới vùng đất rách nát!”.



“Huyết tộc phương Tây chúng ta cũng vì vậy mà bị con người ghét bỏ, tổ tiên nhân loại hợp sức săn giết chúng ta, cuối cùng ép chúng ta phải ở ẩn!”.



“Từ khi tôi trưởng thành đến nay chỉ có thể ẩn nấp trong thế giới loài người, kìm chế dục vọng của mình, đè nén bản tính khát máu của mình. Tất cả chuyện này đều là vì ẩn nhẫn đợi thời cơ, triệu hồi các vị quay lại!”.



“Hôm nay, cuối cùng tôi cũng đợi được rồi!”.



Ánh mắt ông ta xúc động, vì thời khắc này, ông ta đã đợi hơn trăm năm. Bao nhiêu năm nay, ông ta luôn kìm chế bản thân, không dám nảy sinh bất cứ ý đồ gì với con người, sợ bị cao thủ loài người chú ý, ông ta dùng thân phận một doanh nhân bình thường ẩn nấp ở thế tục.



Ông ta là Huyết tộc thuần chủng, có ham muốn với máu, nhưng lại chỉ có thể dùng máu của động vật thay thế, hoàn toàn không dám động vào con người. Bây giờ, mọi gông xiềng và lao tù đang dần được mở ra.



Một khi những nhân vật đại diện cho chiến lực mạnh nhất của Huyết tộc phương Tây quyết định quay trở lại, ông ta sẽ không cần phải ẩn nhẫn kìm chế nữa, có thể buông thả bản tính của mình không cần hạn chế.



Ba người rơi vào im lặng, không bày tỏ thái độ ngay. Chốc lát sau, người đàn ông trung niên tuấn tú đứng giữa đột nhiên có động tác.



Ông ta vung tay lên, một lệnh bài màu đỏ tươi từ nơi ngực bay ra, trên đó có vài chữ tiếng Anh cổ, mang ý nghĩa: Ogli!



Ông ta ném lệnh bài cho Kate, ánh mắt lóe lên sự khát máu và kiên định.



“Kate, mang theo lệnh bài liên lạc với người của ba gia tộc lớn còn lại!”.



“Nói với bọn họ, từ nay trở đi, Huyết tộc phương Tây chúng ta sẽ hoàn toàn trở lại, nhất định phải giành lại vinh quang và địa vị của chúng ta ngày trước!”.
Kate chộp lấy tấm lệnh bài màu đỏ máu, cảm thấy kinh động sau đó cúi gập người.



“Rõ!”




Ông ta nhận lệnh bài rồi mới từ từ đứng thẳng người. Còn người đàn ông trung niên kia thì đột nhiên lên tiếng.



“Tôi vẫn còn vấn đề muốn hỏi ông!”



“Pierce đâu?”



Kate chợt bừng tỉnh, lập tức trả lời: “Nam tước Pierce nửa tháng trước đi Hoa Hạ, cùng đi với cậu ấy còn có tông đồ trung thành nhất của nhà Ogli của chúng ta nữa!”




“Đi Hoa Hạ sao?”



Người đàn ông trung niên lập tức sầm mặt, hai người đàn ông bên cạnh người này cũng tái mặt.



“Cậu ấy đi Hoa Hạ làm gì? Tại sao không ai ngăn cản vậy?”



Người đàn ông trung niên nói với vẻ lạnh lùng: “Pierce là người thừa kế được chọn duy nhất của gia tộc Ogli và cũng là thiên tài duy nhất có thể được chọn trong toàn gia tộc trong vòng hai trăm năm qua!”



“Khi cậu ấy vừa ra đời, để cho cậu ấy quen với mội trường loài người, hiểu hơn về sự tồn tại của thế giới nên mới đưa cậu ấy tới thế giới con người. Giờ đây ông yên tâm để một mình cậu ta đi Hoa Hạ sao?”



“Thế giới bây giờ mặc dù Tây phương mạnh hơn Đông phương nhưng mà các quốc gia Hoa Hạ là một nơi mà có đầy sự thần bí, có quá nhiều sức mạnh xuất phát từ Hoa Hạ mà chúng ta không hề biết!”



“Không cần nói đâu xa, ngay như Long Hoàng – người hàng trăm năm trước tạo ra liên minh võ thuật, giờ đây khi thế giới ngầm đại loạn, ông ta đã phải xuống núi. Nếu như để ông ta phát hiện ra thân phận Huyết Tộc của Pierce thì chắc chắn sẽ không nương tay và cậu ta chắc chắn sẽ phải chết!”



“Sau ông dám để Pierce một mình hành động chứ?”



Kate nghe giọng điệu không mấy thiện cảm của người đàn ông thì chỉ xua tay.



“Bá tước Lewis, ông cũng đừng kích động quá, nam tước Pierce đi tới Hoa Hạ, chuyện này tôi đã suy nghĩ rất kỹ nên mới cho phép!”



“Giới võ đạo Hoa Hạ giờ đang là lúc thiết lập lại liên minh võ thuật, dù có là Long Hoàng thì cũng không rảnh mà đi tính toán những chuyện khác đâu. Bọn họ đang bật tập hợp sức mạnh để có thể ứng phó với phương Tây!



“Lần này Pierce đi Hoa Hạ là dùng thân phận giáo sư dạy tiếng nước ngoài trong trường đại học, ở ẩn trong vườn trường. Kẻ học võ của Hoa Hạ dù nhiều thì cũng không thể nào phát hiện ra thân phận của một người trong nhà trường mà!”



“Hơn nữa Đại Học Hoa Thanh nằm ở thành phố nhạy cảm nhất của Hoa Hạ, những cao thủ vương cấp của Hoa Hạ sẽ không tùy tiện ra vào, sự nguy hiểm của Pierce coi như quay về không!"



“Mà giờ cậu ấy ở Hoa Hạ, còn có thể ngầm đặt nền móng ở Hoa Hạ cho chúng ta, chuyện này một được hai đó chứ!”



Ba người nghe Kate nói vậy thì trầm ngâm và khuôn mặt mới sáng sủa thêm vài phần. Tuy nhiên đối với chuyện này thì bọn họ vẫn cảm thấy lo lắng.



Kate thấy vậy bèn lấy ra một miếng ngọc.



“Ba vị bá tước, mọi người không cần lo lắng, đây chính là ngọc bài sinh mệnh của nam tước Pierce. Nếu như có bất cừ điều gì bất thường thì tôi sẽ là người đầu tiên được biết!”



Ba người nhìn miếng ngọc bài bình thường trong tay ông ta thì mới bình tĩnh lại. Kate đang định liên hệ hỏi về công việc của thể với ba gia tộc thì bỗng ngọc bài màu đỏ trong tay ông ta rung lên.


“Hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK