Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Thần Chỉ!





Năm xưa Thiên Luân ma hóa xâm nhập giới thế tục, Thi Mạc cũng trở thành một trong những người bị hại. Diệp Thiên đã dùng chiêu này đánh thức Thi Mạc từ trạng thái ma hóa.





Bây giờ, Diệp Thiên lại sử dụng chiêu này lần nữa.





Cậu không biết chiêu này có tác dụng với Phong Hậu rơi vào trạng thái ma hóa hay không, nhưng lúc này, cậu cũng chỉ đành mạo hiểm thử một lần.





“Vù!”.





Cảm nhận được Diệp Thiên đến gần, Phong Hậu không kịp tránh, chỉ đành vận khí chân lực hộ thể. Nhưng chân lực hộ thể của ông ta giống như cửa sổ bằng giấy, bị ngón tay của Diệp Thiên xuyên thủng dễ dàng, sau đó ngón tay chạm vào giữa trán ông ta.





Khí Hạo Nhiên chứa trong Chân Võ Thiên Lôi Kiếm truyền từ ngón tay của Diệp Thiên vào thẳng thần phủ của Phong Hậu. Trong nháy mắt đó, cả người Phong Hậu cứng đờ, đứng sững tại chỗ, mất đi năng lực phản kháng, hai mắt nhắm lại.





Diệp Thiên chỉ tung ra một chỉ, sau đó lập tức lùi về phía sau, không có động tác nào nữa.





Giữa đất trời hoàn toàn yên tĩnh vào giờ khắc này, tầng lớp quản lý và vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đứng xung quanh đều há hốc miệng đứng nhìn, nhất thời mất đi tiếng nói.





Mặc dù lúc này phó điện chủ đang ở trong trạng thái điên cuồng, không được tỉnh táo, nhưng phải biết đấy là phó điện chủ. Từ một nghìn năm trước sau khi lão điện chủ rời đi, phó điện chủ đã là sức chiến đấu số một của Hiên Viên Điện.





Giờ đây, một thanh niên mà bọn họ chưa từng gặp lại khống chế được phó điện chủ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thực lực này nên nói thế nào?





Trên sao Ly, dù là chưởng môn của ngũ đại thượng tông cũng chưa chắc có thể làm được.





Sau cơn ngạc nhiên, ánh mắt của bốn vị trưởng lão lại thay đổi, nhìn về phía Phong Hậu. Bọn họ không biết tác dụng một chỉ của Diệp Thiên, lo lắng không biết Phong Hậu có bị thương nặng hay không.





Nháy mắt sau, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Phong Hậu cũng cử động.





Ông ta mở to mắt, trong mắt đã không còn sát ý và sự điên cuồng nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo và hiền hòa.





“Phù!”.





Ông ta phả ra một luồng khí đục, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên, chứa đựng sự nghi ngờ và kinh ngạc.





“Lúc nãy là cậu đã đánh thức tôi sao?”.


Nghe câu hỏi của Phong Hậu, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thanh Thần Chỉ đã có tác dụng, đánh thức Phong Hậu khỏi trạng thái điên cuồng.





“Là tôi!”, cậu nhìn Phong Hậu, gật đầu.





“Cảm ơn đạo hữu!”, Phong Hậu không hề do dự, lập tức chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.




Thanh Thần Chỉ!





Năm xưa Thiên Luân ma hóa xâm nhập giới thế tục, Thi Mạc cũng trở thành một trong những người bị hại. Diệp Thiên đã dùng chiêu này đánh thức Thi Mạc từ trạng thái ma hóa.





Bây giờ, Diệp Thiên lại sử dụng chiêu này lần nữa.





Cậu không biết chiêu này có tác dụng với Phong Hậu rơi vào trạng thái ma hóa hay không, nhưng lúc này, cậu cũng chỉ đành mạo hiểm thử một lần.





“Vù!”.





Cảm nhận được Diệp Thiên đến gần, Phong Hậu không kịp tránh, chỉ đành vận khí chân lực hộ thể. Nhưng chân lực hộ thể của ông ta giống như cửa sổ bằng giấy, bị ngón tay của Diệp Thiên xuyên thủng dễ dàng, sau đó ngón tay chạm vào giữa trán ông ta.





Khí Hạo Nhiên chứa trong Chân Võ Thiên Lôi Kiếm truyền từ ngón tay của Diệp Thiên vào thẳng thần phủ của Phong Hậu. Trong nháy mắt đó, cả người Phong Hậu cứng đờ, đứng sững tại chỗ, mất đi năng lực phản kháng, hai mắt nhắm lại.





Diệp Thiên chỉ tung ra một chỉ, sau đó lập tức lùi về phía sau, không có động tác nào nữa.





Giữa đất trời hoàn toàn yên tĩnh vào giờ khắc này, tầng lớp quản lý và vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đứng xung quanh đều há hốc miệng đứng nhìn, nhất thời mất đi tiếng nói.





Mặc dù lúc này phó điện chủ đang ở trong trạng thái điên cuồng, không được tỉnh táo, nhưng phải biết đấy là phó điện chủ. Từ một nghìn năm trước sau khi lão điện chủ rời đi, phó điện chủ đã là sức chiến đấu số một của Hiên Viên Điện.





Giờ đây, một thanh niên mà bọn họ chưa từng gặp lại khống chế được phó điện chủ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thực lực này nên nói thế nào?





Trên sao Ly, dù là chưởng môn của ngũ đại thượng tông cũng chưa chắc có thể làm được.





Sau cơn ngạc nhiên, ánh mắt của bốn vị trưởng lão lại thay đổi, nhìn về phía Phong Hậu. Bọn họ không biết tác dụng một chỉ của Diệp Thiên, lo lắng không biết Phong Hậu có bị thương nặng hay không.





Nháy mắt sau, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Phong Hậu cũng cử động.





Ông ta mở to mắt, trong mắt đã không còn sát ý và sự điên cuồng nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo và hiền hòa.





“Phù!”.





Ông ta phả ra một luồng khí đục, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên, chứa đựng sự nghi ngờ và kinh ngạc.





“Lúc nãy là cậu đã đánh thức tôi sao?”.


Nghe câu hỏi của Phong Hậu, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thanh Thần Chỉ đã có tác dụng, đánh thức Phong Hậu khỏi trạng thái điên cuồng.





“Là tôi!”, cậu nhìn Phong Hậu, gật đầu.





“Cảm ơn đạo hữu!”, Phong Hậu không hề do dự, lập tức chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Thanh Thần Chỉ!





Năm xưa Thiên Luân ma hóa xâm nhập giới thế tục, Thi Mạc cũng trở thành một trong những người bị hại. Diệp Thiên đã dùng chiêu này đánh thức Thi Mạc từ trạng thái ma hóa.





Bây giờ, Diệp Thiên lại sử dụng chiêu này lần nữa.





Cậu không biết chiêu này có tác dụng với Phong Hậu rơi vào trạng thái ma hóa hay không, nhưng lúc này, cậu cũng chỉ đành mạo hiểm thử một lần.





“Vù!”.





Cảm nhận được Diệp Thiên đến gần, Phong Hậu không kịp tránh, chỉ đành vận khí chân lực hộ thể. Nhưng chân lực hộ thể của ông ta giống như cửa sổ bằng giấy, bị ngón tay của Diệp Thiên xuyên thủng dễ dàng, sau đó ngón tay chạm vào giữa trán ông ta.





Khí Hạo Nhiên chứa trong Chân Võ Thiên Lôi Kiếm truyền từ ngón tay của Diệp Thiên vào thẳng thần phủ của Phong Hậu. Trong nháy mắt đó, cả người Phong Hậu cứng đờ, đứng sững tại chỗ, mất đi năng lực phản kháng, hai mắt nhắm lại.





Diệp Thiên chỉ tung ra một chỉ, sau đó lập tức lùi về phía sau, không có động tác nào nữa.





Giữa đất trời hoàn toàn yên tĩnh vào giờ khắc này, tầng lớp quản lý và vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đứng xung quanh đều há hốc miệng đứng nhìn, nhất thời mất đi tiếng nói.





Mặc dù lúc này phó điện chủ đang ở trong trạng thái điên cuồng, không được tỉnh táo, nhưng phải biết đấy là phó điện chủ. Từ một nghìn năm trước sau khi lão điện chủ rời đi, phó điện chủ đã là sức chiến đấu số một của Hiên Viên Điện.





Giờ đây, một thanh niên mà bọn họ chưa từng gặp lại khống chế được phó điện chủ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thực lực này nên nói thế nào?





Trên sao Ly, dù là chưởng môn của ngũ đại thượng tông cũng chưa chắc có thể làm được.





Sau cơn ngạc nhiên, ánh mắt của bốn vị trưởng lão lại thay đổi, nhìn về phía Phong Hậu. Bọn họ không biết tác dụng một chỉ của Diệp Thiên, lo lắng không biết Phong Hậu có bị thương nặng hay không.





Nháy mắt sau, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Phong Hậu cũng cử động.





Ông ta mở to mắt, trong mắt đã không còn sát ý và sự điên cuồng nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo và hiền hòa.





“Phù!”.





Ông ta phả ra một luồng khí đục, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên, chứa đựng sự nghi ngờ và kinh ngạc.





“Lúc nãy là cậu đã đánh thức tôi sao?”.


Nghe câu hỏi của Phong Hậu, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thanh Thần Chỉ đã có tác dụng, đánh thức Phong Hậu khỏi trạng thái điên cuồng.





“Là tôi!”, cậu nhìn Phong Hậu, gật đầu.





“Cảm ơn đạo hữu!”, Phong Hậu không hề do dự, lập tức chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.




Thanh Thần Chỉ!





Năm xưa Thiên Luân ma hóa xâm nhập giới thế tục, Thi Mạc cũng trở thành một trong những người bị hại. Diệp Thiên đã dùng chiêu này đánh thức Thi Mạc từ trạng thái ma hóa.





Bây giờ, Diệp Thiên lại sử dụng chiêu này lần nữa.





Cậu không biết chiêu này có tác dụng với Phong Hậu rơi vào trạng thái ma hóa hay không, nhưng lúc này, cậu cũng chỉ đành mạo hiểm thử một lần.





“Vù!”.





Cảm nhận được Diệp Thiên đến gần, Phong Hậu không kịp tránh, chỉ đành vận khí chân lực hộ thể. Nhưng chân lực hộ thể của ông ta giống như cửa sổ bằng giấy, bị ngón tay của Diệp Thiên xuyên thủng dễ dàng, sau đó ngón tay chạm vào giữa trán ông ta.





Khí Hạo Nhiên chứa trong Chân Võ Thiên Lôi Kiếm truyền từ ngón tay của Diệp Thiên vào thẳng thần phủ của Phong Hậu. Trong nháy mắt đó, cả người Phong Hậu cứng đờ, đứng sững tại chỗ, mất đi năng lực phản kháng, hai mắt nhắm lại.





Diệp Thiên chỉ tung ra một chỉ, sau đó lập tức lùi về phía sau, không có động tác nào nữa.





Giữa đất trời hoàn toàn yên tĩnh vào giờ khắc này, tầng lớp quản lý và vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đứng xung quanh đều há hốc miệng đứng nhìn, nhất thời mất đi tiếng nói.





Mặc dù lúc này phó điện chủ đang ở trong trạng thái điên cuồng, không được tỉnh táo, nhưng phải biết đấy là phó điện chủ. Từ một nghìn năm trước sau khi lão điện chủ rời đi, phó điện chủ đã là sức chiến đấu số một của Hiên Viên Điện.





Giờ đây, một thanh niên mà bọn họ chưa từng gặp lại khống chế được phó điện chủ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thực lực này nên nói thế nào?





Trên sao Ly, dù là chưởng môn của ngũ đại thượng tông cũng chưa chắc có thể làm được.





Sau cơn ngạc nhiên, ánh mắt của bốn vị trưởng lão lại thay đổi, nhìn về phía Phong Hậu. Bọn họ không biết tác dụng một chỉ của Diệp Thiên, lo lắng không biết Phong Hậu có bị thương nặng hay không.





Nháy mắt sau, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Phong Hậu cũng cử động.





Ông ta mở to mắt, trong mắt đã không còn sát ý và sự điên cuồng nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo và hiền hòa.





“Phù!”.





Ông ta phả ra một luồng khí đục, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên, chứa đựng sự nghi ngờ và kinh ngạc.





“Lúc nãy là cậu đã đánh thức tôi sao?”.


Nghe câu hỏi của Phong Hậu, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thanh Thần Chỉ đã có tác dụng, đánh thức Phong Hậu khỏi trạng thái điên cuồng.





“Là tôi!”, cậu nhìn Phong Hậu, gật đầu.





“Cảm ơn đạo hữu!”, Phong Hậu không hề do dự, lập tức chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Thanh Thần Chỉ!





Năm xưa Thiên Luân ma hóa xâm nhập giới thế tục, Thi Mạc cũng trở thành một trong những người bị hại. Diệp Thiên đã dùng chiêu này đánh thức Thi Mạc từ trạng thái ma hóa.





Bây giờ, Diệp Thiên lại sử dụng chiêu này lần nữa.





Cậu không biết chiêu này có tác dụng với Phong Hậu rơi vào trạng thái ma hóa hay không, nhưng lúc này, cậu cũng chỉ đành mạo hiểm thử một lần.





“Vù!”.





Cảm nhận được Diệp Thiên đến gần, Phong Hậu không kịp tránh, chỉ đành vận khí chân lực hộ thể. Nhưng chân lực hộ thể của ông ta giống như cửa sổ bằng giấy, bị ngón tay của Diệp Thiên xuyên thủng dễ dàng, sau đó ngón tay chạm vào giữa trán ông ta.





Khí Hạo Nhiên chứa trong Chân Võ Thiên Lôi Kiếm truyền từ ngón tay của Diệp Thiên vào thẳng thần phủ của Phong Hậu. Trong nháy mắt đó, cả người Phong Hậu cứng đờ, đứng sững tại chỗ, mất đi năng lực phản kháng, hai mắt nhắm lại.





Diệp Thiên chỉ tung ra một chỉ, sau đó lập tức lùi về phía sau, không có động tác nào nữa.





Giữa đất trời hoàn toàn yên tĩnh vào giờ khắc này, tầng lớp quản lý và vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đứng xung quanh đều há hốc miệng đứng nhìn, nhất thời mất đi tiếng nói.





Mặc dù lúc này phó điện chủ đang ở trong trạng thái điên cuồng, không được tỉnh táo, nhưng phải biết đấy là phó điện chủ. Từ một nghìn năm trước sau khi lão điện chủ rời đi, phó điện chủ đã là sức chiến đấu số một của Hiên Viên Điện.





Giờ đây, một thanh niên mà bọn họ chưa từng gặp lại khống chế được phó điện chủ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thực lực này nên nói thế nào?





Trên sao Ly, dù là chưởng môn của ngũ đại thượng tông cũng chưa chắc có thể làm được.





Sau cơn ngạc nhiên, ánh mắt của bốn vị trưởng lão lại thay đổi, nhìn về phía Phong Hậu. Bọn họ không biết tác dụng một chỉ của Diệp Thiên, lo lắng không biết Phong Hậu có bị thương nặng hay không.





Nháy mắt sau, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Phong Hậu cũng cử động.





Ông ta mở to mắt, trong mắt đã không còn sát ý và sự điên cuồng nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo và hiền hòa.





“Phù!”.





Ông ta phả ra một luồng khí đục, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên, chứa đựng sự nghi ngờ và kinh ngạc.





“Lúc nãy là cậu đã đánh thức tôi sao?”.


Nghe câu hỏi của Phong Hậu, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thanh Thần Chỉ đã có tác dụng, đánh thức Phong Hậu khỏi trạng thái điên cuồng.





“Là tôi!”, cậu nhìn Phong Hậu, gật đầu.





“Cảm ơn đạo hữu!”, Phong Hậu không hề do dự, lập tức chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.




Thanh Thần Chỉ!





Năm xưa Thiên Luân ma hóa xâm nhập giới thế tục, Thi Mạc cũng trở thành một trong những người bị hại. Diệp Thiên đã dùng chiêu này đánh thức Thi Mạc từ trạng thái ma hóa.





Bây giờ, Diệp Thiên lại sử dụng chiêu này lần nữa.





Cậu không biết chiêu này có tác dụng với Phong Hậu rơi vào trạng thái ma hóa hay không, nhưng lúc này, cậu cũng chỉ đành mạo hiểm thử một lần.





“Vù!”.





Cảm nhận được Diệp Thiên đến gần, Phong Hậu không kịp tránh, chỉ đành vận khí chân lực hộ thể. Nhưng chân lực hộ thể của ông ta giống như cửa sổ bằng giấy, bị ngón tay của Diệp Thiên xuyên thủng dễ dàng, sau đó ngón tay chạm vào giữa trán ông ta.





Khí Hạo Nhiên chứa trong Chân Võ Thiên Lôi Kiếm truyền từ ngón tay của Diệp Thiên vào thẳng thần phủ của Phong Hậu. Trong nháy mắt đó, cả người Phong Hậu cứng đờ, đứng sững tại chỗ, mất đi năng lực phản kháng, hai mắt nhắm lại.





Diệp Thiên chỉ tung ra một chỉ, sau đó lập tức lùi về phía sau, không có động tác nào nữa.





Giữa đất trời hoàn toàn yên tĩnh vào giờ khắc này, tầng lớp quản lý và vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đứng xung quanh đều há hốc miệng đứng nhìn, nhất thời mất đi tiếng nói.





Mặc dù lúc này phó điện chủ đang ở trong trạng thái điên cuồng, không được tỉnh táo, nhưng phải biết đấy là phó điện chủ. Từ một nghìn năm trước sau khi lão điện chủ rời đi, phó điện chủ đã là sức chiến đấu số một của Hiên Viên Điện.





Giờ đây, một thanh niên mà bọn họ chưa từng gặp lại khống chế được phó điện chủ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thực lực này nên nói thế nào?





Trên sao Ly, dù là chưởng môn của ngũ đại thượng tông cũng chưa chắc có thể làm được.





Sau cơn ngạc nhiên, ánh mắt của bốn vị trưởng lão lại thay đổi, nhìn về phía Phong Hậu. Bọn họ không biết tác dụng một chỉ của Diệp Thiên, lo lắng không biết Phong Hậu có bị thương nặng hay không.





Nháy mắt sau, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Phong Hậu cũng cử động.





Ông ta mở to mắt, trong mắt đã không còn sát ý và sự điên cuồng nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo và hiền hòa.





“Phù!”.





Ông ta phả ra một luồng khí đục, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên, chứa đựng sự nghi ngờ và kinh ngạc.





“Lúc nãy là cậu đã đánh thức tôi sao?”.


Nghe câu hỏi của Phong Hậu, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thanh Thần Chỉ đã có tác dụng, đánh thức Phong Hậu khỏi trạng thái điên cuồng.





“Là tôi!”, cậu nhìn Phong Hậu, gật đầu.





“Cảm ơn đạo hữu!”, Phong Hậu không hề do dự, lập tức chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Thanh Thần Chỉ!





Năm xưa Thiên Luân ma hóa xâm nhập giới thế tục, Thi Mạc cũng trở thành một trong những người bị hại. Diệp Thiên đã dùng chiêu này đánh thức Thi Mạc từ trạng thái ma hóa.





Bây giờ, Diệp Thiên lại sử dụng chiêu này lần nữa.





Cậu không biết chiêu này có tác dụng với Phong Hậu rơi vào trạng thái ma hóa hay không, nhưng lúc này, cậu cũng chỉ đành mạo hiểm thử một lần.





“Vù!”.





Cảm nhận được Diệp Thiên đến gần, Phong Hậu không kịp tránh, chỉ đành vận khí chân lực hộ thể. Nhưng chân lực hộ thể của ông ta giống như cửa sổ bằng giấy, bị ngón tay của Diệp Thiên xuyên thủng dễ dàng, sau đó ngón tay chạm vào giữa trán ông ta.





Khí Hạo Nhiên chứa trong Chân Võ Thiên Lôi Kiếm truyền từ ngón tay của Diệp Thiên vào thẳng thần phủ của Phong Hậu. Trong nháy mắt đó, cả người Phong Hậu cứng đờ, đứng sững tại chỗ, mất đi năng lực phản kháng, hai mắt nhắm lại.





Diệp Thiên chỉ tung ra một chỉ, sau đó lập tức lùi về phía sau, không có động tác nào nữa.





Giữa đất trời hoàn toàn yên tĩnh vào giờ khắc này, tầng lớp quản lý và vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đứng xung quanh đều há hốc miệng đứng nhìn, nhất thời mất đi tiếng nói.





Mặc dù lúc này phó điện chủ đang ở trong trạng thái điên cuồng, không được tỉnh táo, nhưng phải biết đấy là phó điện chủ. Từ một nghìn năm trước sau khi lão điện chủ rời đi, phó điện chủ đã là sức chiến đấu số một của Hiên Viên Điện.





Giờ đây, một thanh niên mà bọn họ chưa từng gặp lại khống chế được phó điện chủ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thực lực này nên nói thế nào?





Trên sao Ly, dù là chưởng môn của ngũ đại thượng tông cũng chưa chắc có thể làm được.





Sau cơn ngạc nhiên, ánh mắt của bốn vị trưởng lão lại thay đổi, nhìn về phía Phong Hậu. Bọn họ không biết tác dụng một chỉ của Diệp Thiên, lo lắng không biết Phong Hậu có bị thương nặng hay không.





Nháy mắt sau, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Phong Hậu cũng cử động.





Ông ta mở to mắt, trong mắt đã không còn sát ý và sự điên cuồng nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo và hiền hòa.





“Phù!”.





Ông ta phả ra một luồng khí đục, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên, chứa đựng sự nghi ngờ và kinh ngạc.





“Lúc nãy là cậu đã đánh thức tôi sao?”.


Nghe câu hỏi của Phong Hậu, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thanh Thần Chỉ đã có tác dụng, đánh thức Phong Hậu khỏi trạng thái điên cuồng.





“Là tôi!”, cậu nhìn Phong Hậu, gật đầu.





“Cảm ơn đạo hữu!”, Phong Hậu không hề do dự, lập tức chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.




Thanh Thần Chỉ!





Năm xưa Thiên Luân ma hóa xâm nhập giới thế tục, Thi Mạc cũng trở thành một trong những người bị hại. Diệp Thiên đã dùng chiêu này đánh thức Thi Mạc từ trạng thái ma hóa.





Bây giờ, Diệp Thiên lại sử dụng chiêu này lần nữa.





Cậu không biết chiêu này có tác dụng với Phong Hậu rơi vào trạng thái ma hóa hay không, nhưng lúc này, cậu cũng chỉ đành mạo hiểm thử một lần.





“Vù!”.





Cảm nhận được Diệp Thiên đến gần, Phong Hậu không kịp tránh, chỉ đành vận khí chân lực hộ thể. Nhưng chân lực hộ thể của ông ta giống như cửa sổ bằng giấy, bị ngón tay của Diệp Thiên xuyên thủng dễ dàng, sau đó ngón tay chạm vào giữa trán ông ta.





Khí Hạo Nhiên chứa trong Chân Võ Thiên Lôi Kiếm truyền từ ngón tay của Diệp Thiên vào thẳng thần phủ của Phong Hậu. Trong nháy mắt đó, cả người Phong Hậu cứng đờ, đứng sững tại chỗ, mất đi năng lực phản kháng, hai mắt nhắm lại.





Diệp Thiên chỉ tung ra một chỉ, sau đó lập tức lùi về phía sau, không có động tác nào nữa.





Giữa đất trời hoàn toàn yên tĩnh vào giờ khắc này, tầng lớp quản lý và vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đứng xung quanh đều há hốc miệng đứng nhìn, nhất thời mất đi tiếng nói.





Mặc dù lúc này phó điện chủ đang ở trong trạng thái điên cuồng, không được tỉnh táo, nhưng phải biết đấy là phó điện chủ. Từ một nghìn năm trước sau khi lão điện chủ rời đi, phó điện chủ đã là sức chiến đấu số một của Hiên Viên Điện.





Giờ đây, một thanh niên mà bọn họ chưa từng gặp lại khống chế được phó điện chủ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thực lực này nên nói thế nào?





Trên sao Ly, dù là chưởng môn của ngũ đại thượng tông cũng chưa chắc có thể làm được.





Sau cơn ngạc nhiên, ánh mắt của bốn vị trưởng lão lại thay đổi, nhìn về phía Phong Hậu. Bọn họ không biết tác dụng một chỉ của Diệp Thiên, lo lắng không biết Phong Hậu có bị thương nặng hay không.





Nháy mắt sau, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Phong Hậu cũng cử động.





Ông ta mở to mắt, trong mắt đã không còn sát ý và sự điên cuồng nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo và hiền hòa.





“Phù!”.





Ông ta phả ra một luồng khí đục, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên, chứa đựng sự nghi ngờ và kinh ngạc.





“Lúc nãy là cậu đã đánh thức tôi sao?”.


Nghe câu hỏi của Phong Hậu, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thanh Thần Chỉ đã có tác dụng, đánh thức Phong Hậu khỏi trạng thái điên cuồng.





“Là tôi!”, cậu nhìn Phong Hậu, gật đầu.





“Cảm ơn đạo hữu!”, Phong Hậu không hề do dự, lập tức chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Thanh Thần Chỉ!





Năm xưa Thiên Luân ma hóa xâm nhập giới thế tục, Thi Mạc cũng trở thành một trong những người bị hại. Diệp Thiên đã dùng chiêu này đánh thức Thi Mạc từ trạng thái ma hóa.





Bây giờ, Diệp Thiên lại sử dụng chiêu này lần nữa.





Cậu không biết chiêu này có tác dụng với Phong Hậu rơi vào trạng thái ma hóa hay không, nhưng lúc này, cậu cũng chỉ đành mạo hiểm thử một lần.





“Vù!”.





Cảm nhận được Diệp Thiên đến gần, Phong Hậu không kịp tránh, chỉ đành vận khí chân lực hộ thể. Nhưng chân lực hộ thể của ông ta giống như cửa sổ bằng giấy, bị ngón tay của Diệp Thiên xuyên thủng dễ dàng, sau đó ngón tay chạm vào giữa trán ông ta.





Khí Hạo Nhiên chứa trong Chân Võ Thiên Lôi Kiếm truyền từ ngón tay của Diệp Thiên vào thẳng thần phủ của Phong Hậu. Trong nháy mắt đó, cả người Phong Hậu cứng đờ, đứng sững tại chỗ, mất đi năng lực phản kháng, hai mắt nhắm lại.





Diệp Thiên chỉ tung ra một chỉ, sau đó lập tức lùi về phía sau, không có động tác nào nữa.





Giữa đất trời hoàn toàn yên tĩnh vào giờ khắc này, tầng lớp quản lý và vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đứng xung quanh đều há hốc miệng đứng nhìn, nhất thời mất đi tiếng nói.





Mặc dù lúc này phó điện chủ đang ở trong trạng thái điên cuồng, không được tỉnh táo, nhưng phải biết đấy là phó điện chủ. Từ một nghìn năm trước sau khi lão điện chủ rời đi, phó điện chủ đã là sức chiến đấu số một của Hiên Viên Điện.





Giờ đây, một thanh niên mà bọn họ chưa từng gặp lại khống chế được phó điện chủ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thực lực này nên nói thế nào?





Trên sao Ly, dù là chưởng môn của ngũ đại thượng tông cũng chưa chắc có thể làm được.





Sau cơn ngạc nhiên, ánh mắt của bốn vị trưởng lão lại thay đổi, nhìn về phía Phong Hậu. Bọn họ không biết tác dụng một chỉ của Diệp Thiên, lo lắng không biết Phong Hậu có bị thương nặng hay không.





Nháy mắt sau, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Phong Hậu cũng cử động.





Ông ta mở to mắt, trong mắt đã không còn sát ý và sự điên cuồng nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo và hiền hòa.





“Phù!”.





Ông ta phả ra một luồng khí đục, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên, chứa đựng sự nghi ngờ và kinh ngạc.





“Lúc nãy là cậu đã đánh thức tôi sao?”.


Nghe câu hỏi của Phong Hậu, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thanh Thần Chỉ đã có tác dụng, đánh thức Phong Hậu khỏi trạng thái điên cuồng.





“Là tôi!”, cậu nhìn Phong Hậu, gật đầu.





“Cảm ơn đạo hữu!”, Phong Hậu không hề do dự, lập tức chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.




Thanh Thần Chỉ!





Năm xưa Thiên Luân ma hóa xâm nhập giới thế tục, Thi Mạc cũng trở thành một trong những người bị hại. Diệp Thiên đã dùng chiêu này đánh thức Thi Mạc từ trạng thái ma hóa.





Bây giờ, Diệp Thiên lại sử dụng chiêu này lần nữa.





Cậu không biết chiêu này có tác dụng với Phong Hậu rơi vào trạng thái ma hóa hay không, nhưng lúc này, cậu cũng chỉ đành mạo hiểm thử một lần.





“Vù!”.





Cảm nhận được Diệp Thiên đến gần, Phong Hậu không kịp tránh, chỉ đành vận khí chân lực hộ thể. Nhưng chân lực hộ thể của ông ta giống như cửa sổ bằng giấy, bị ngón tay của Diệp Thiên xuyên thủng dễ dàng, sau đó ngón tay chạm vào giữa trán ông ta.





Khí Hạo Nhiên chứa trong Chân Võ Thiên Lôi Kiếm truyền từ ngón tay của Diệp Thiên vào thẳng thần phủ của Phong Hậu. Trong nháy mắt đó, cả người Phong Hậu cứng đờ, đứng sững tại chỗ, mất đi năng lực phản kháng, hai mắt nhắm lại.





Diệp Thiên chỉ tung ra một chỉ, sau đó lập tức lùi về phía sau, không có động tác nào nữa.





Giữa đất trời hoàn toàn yên tĩnh vào giờ khắc này, tầng lớp quản lý và vô số đệ tử của Hiên Viên Điện đứng xung quanh đều há hốc miệng đứng nhìn, nhất thời mất đi tiếng nói.





Mặc dù lúc này phó điện chủ đang ở trong trạng thái điên cuồng, không được tỉnh táo, nhưng phải biết đấy là phó điện chủ. Từ một nghìn năm trước sau khi lão điện chủ rời đi, phó điện chủ đã là sức chiến đấu số một của Hiên Viên Điện.





Giờ đây, một thanh niên mà bọn họ chưa từng gặp lại khống chế được phó điện chủ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, thực lực này nên nói thế nào?





Trên sao Ly, dù là chưởng môn của ngũ đại thượng tông cũng chưa chắc có thể làm được.





Sau cơn ngạc nhiên, ánh mắt của bốn vị trưởng lão lại thay đổi, nhìn về phía Phong Hậu. Bọn họ không biết tác dụng một chỉ của Diệp Thiên, lo lắng không biết Phong Hậu có bị thương nặng hay không.





Nháy mắt sau, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Phong Hậu cũng cử động.





Ông ta mở to mắt, trong mắt đã không còn sát ý và sự điên cuồng nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo và hiền hòa.





“Phù!”.





Ông ta phả ra một luồng khí đục, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên, chứa đựng sự nghi ngờ và kinh ngạc.





“Lúc nãy là cậu đã đánh thức tôi sao?”.


Nghe câu hỏi của Phong Hậu, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thanh Thần Chỉ đã có tác dụng, đánh thức Phong Hậu khỏi trạng thái điên cuồng.





“Là tôi!”, cậu nhìn Phong Hậu, gật đầu.





“Cảm ơn đạo hữu!”, Phong Hậu không hề do dự, lập tức chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK