Vạn Viễn Đồ ngồi đối diện Diệp Thiên bỗng đứng lên giơ tay ra với Diệp Thiên.
Diệp Thiên cầm ly rượu trong tay, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía chân trời xa xôi, không hề đáp lại Vạn Viễn Đồ.
Vạn Viễn Đồ nhíu chặt mày khi thấy tầm nhìn của Diệp Thiên ở đâu đằng xa, phớt lờ anh ta.
“Này, tôi giơ tay ra với cậu, đáp lại là lịch sự tối thiểu đấy? Chẳng lẽ cậu không biết cả chút lễ nghi này sao?”
“Còn nữa tôi không có tư cách bắt tay với cậu à?”
Diệp Thiên không nghe lọt một câu của Vạn Viễn Đồ, ánh mắt cậu vẫn chăm chú vào một nghìn mét phía xa, nhìn về nơi sâu thẳm nhất của đám mây.
Sáu bóng người lúc ẩn lúc hiện trong đó, mây đen che phủ, từng khối nối tiếp nhau tạo thành một chòm đang chậm rãi trôi về phía bên này.
“Vẫn là đến rồi sao?”
Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, nở nụ cười tà ác, sau đó dời ánh mắt đi.
“Cái gì đến? Anh bạn, tôi đang nói chuyện với cậu đấy”.
Vạn Viễn Đồ nhìn Diệp Thiên tự nói một mình, hoàn toàn không để ý đến mình nên cảm thấy tức giận.
Vạn Viễn Đồ anh ta là ai chứ, công tử tập đoàn Âm Dung, tổng giám đốc của chi nhánh Lư Thành, tuổi trẻ tài cao, nhiều tài nhiều tiền, còn được gọi là thanh niên ưu tú tỉnh Xuyên, có thể nói là bạch mã hoàng tử trong mộng của nhiều cô gái.
Bình thường người có thể uống rượu với anh ta ít nhất cũng là nhà giàu có giá trị thân phận hơn một trăm triệu; người có thể mời rượu anh ta ít nhất cũng là ông chủ lớn đẳng cấp một tỷ, nhìn chung trong thế hệ trẻ tỉnh Xuyên, anh ta cũng chỉ chủ động mời rượu bá chủ đương nhiệm của thế giới ngầm tỉnh Xuyên – Ngô Lăng Hiên.
Nhưng hôm nay anh ta đến nâng ly rượu với Diệp Thiên, còn chủ động bắt tay nhưng lại bị Diệp Thiên xem thường, thậm chí không phản ứng, cũng không có lấy một cái gật đầu. Ngay cả người có địa vị như Ngô Lăng Hiên còn phải mỉm cười đáp lại anh ta, mời một ly rượu đầy, anh ta không hiểu Diệp Thiên lấy tư cách và tự tin gì mà lại dám xem thường anh ta.
“Ồ, tôi nghe rồi”.
Diệp Thiên không thèm ngước mắt lên chỉ lạnh nhạt nói: “Thế thì đã sao? Anh giơ tay ra với tôi thì tôi phải đáp lại à? Anh tự giới thiệu, tôi cũng phải báo cáo nhà cửa với anh à?”
Diệp Thiên nhếch môi khinh thường nói.
“Hôm nay là đang ở biệt thự nhà họ Tiếu, chủ nhân nơi này có quan hệ khá tốt với tôi, cậu là khách của họ, tôi uống một hớp với cậu đã xem như là nể mặt cậu lắm rồi”.
“Nếu đây không phải là nhà họ Tiếu thì cậu chẳng có tư cách đi lại trước mặt tôi đâu. Chỉ với mấy câu nói lúc nãy của cậu, tôi đã có thể khiến cậu mất đi mọi thứ bây giờ rồi, cậu có tin không?”
Vạn Viễn Đồ đứng tại chỗ, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi.
Anh ta thật không ngờ Diệp Thiên không nói thì thôi, thế mà lại ngang ngược kiêu ngạo như thế, không nể mặt anh ta chút nào.
Trong trường hợp thông thường, anh ta bước đến mời một ly rượu, nói vài câu, chẳng qua là bình thường dù anh ta nói mấy lời chế cợt thì người hiểu đạo lý cũng sẽ không trở mặt ngay, nhưng Diệp Thiên lại không hề làm thế khiến anh ta không ngờ đến.
Vài giây im lặng, ánh mắt anh ta bỗng sầm lại, hòa khí và nụ cười trước đó bỗng biến mất.
Nếu Diệp Thiên đã trở mặt không nể mặt anh ta thì anh ta còn do dự gì nữa? Anh ta vẫn đang sầu vì không tìm được cơ hội trút ra cơn giận và sự bất mãn.
“Giọng điệu ngang ngược lắm”, ánh mắt anh ta chứa ý cười nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
“Tôi thấy một mình cậu ngồi ở đây nhàm chán, có lòng tốt muốn uống rượu với cậu xem như kết bạn, cậu không nhận ý tốt thì thôi, giờ còn đe dọa tôi?”
Diệp Thiên không hề động đậy, vẫn ngồi tại chỗ nói: “Lòng tốt? Chỉ là nhìn Tiếu Văn Nguyệt thân với tôi, anh cảm thấy không vui mà thôi, đừng nói mấy lời hoa mỹ như thế”.
“Anh không xứng để hỏi tên tôi, giờ tôi không có tâm trọng để ý đến anh, cút sang một bên đi”.
Mặc dù Vạn Viễn Đồ gặp Diệp Thiên lần đầu nhưng Diệp Thiên là ai, chỉ nhìn ánh mắt và phản ứng của anh ta đã biết được tâm tư của anh ta rồi.
“Bảo tôi cút?”
Vạn Viễn Đồ sầm mặt, nhếch môi cười khẩy.
“Tôi không biết cậu là ai nhưng cậu muốn khua chân múa tay với tôi có phải là tự cao tự đại quá không? Cậu đừng nghĩ mình thân quen với cả nhà chủ tịch Tiếu thì có thể ở muốn làm gì ở đây cũng được nhé”.
“Tập đoàn Âm Dung của tôi có mấy tỷ tiền đầu tư, xếp thứ tư trong các doanh nghiệp lớn ở tỉnh Xuyên. Năm nay bản thân tôi giành được thanh niên ưu tú tỉnh Xuyên, đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc chi nhánh Lư Thành của tập đoàn Âm Dung, Tổng giám đốc chi nhánh tỉnh Xuyên của tập đoàn Lăng Thiên – Ngô Lăng Hiên cũng xưng anh gọi em với tôi, cậu nói muốn một câu cướp hết mọi thứ của tôi? Còn dám bảo tôi cút, tôi muốn xem thử cậu lấy đâu ra tự tin này?”
Diệp Thiên khinh thường tranh luận với anh ta, cậu chỉ giơ một ngón tay ra.
“Tôi cho anh mười giây, trước khi tôi vẫn chưa đổi ý thì biến khỏi tầm mắt tôi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.
“Ha ha, chỉ dựa vào cậu?”, Vạn Viễn Đồ bật cười thành tiếng, anh ta không xem lời nói của Diệp Thiên ra gì.
Mặc dù anh ta không biết Diệp Thiên có lai lịch gì, nhưng hậu thuẫn lớn mạnh, tiền tài dồi dào, quan hệ, tài chính, quyền thế đằng sau anh ta, anh ta tự cho rằng có thể không sợ bất kỳ ai ở tỉnh Xuyên, chỉ với một câu của Diệp Thiên đã hù anh ta sợ, sao có thể?
Xung quanh có không ít khách mời cũng đã chú ý đến tình hình bên này, Vạn Vũ Hào thấy con trai này công khai trở mặt với Diệp Thiên, ông ta không bước đến mà chỉ lạnh lùng đứng ngoài nhìn.
Người đàn ông có hơi tức giận cũng là chuyện bình thường, cho dù hôm nay Vạn Viễn Đồ muốn gây loạn tiệc sinh nhật này, ông ta cũng có thể dẹp yên chuyện này.
Nhìn chung, ở tỉnh Xuyên ngoài các doanh nghiệp đầu tàu và các ông lớn hàng đầu, ông ta chưa từng sợ ai.
“Lời tôi nói là thế, hôm nay Vạn Viễn Đồ tôi đứng tại đây, cậu đem hết quan hệ và nhân mạch cậu có thể nhờ vả đến, tôi xem ai dám nói Vạn Viễn Đồ tôi cút”.
Vạn Viễn Đồ đứng bên cạnh Diệp Thiên, từ trên cao nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên im lặng không nói gì, chỉ giơ một ngón tay lên như thể đang tính giờ.
Nhưng tư thế này của cậu càng khiến người ta cảm thấy cậu mạnh miệng, chỉ có vẻ ngoài là giỏi nhưng thật ra không thể làm gì Vạn Viễn Đồ.
Mười giây sau, Diệp Thiên bỏ ngón tay xuống.
“Đã hết giờ!”
Khách mời ở đó đều ngạc nhiên không biết trận thế lớn như thế là đến vì ai. Đúng lúc này, một người mấy chục người đàn ông đó bước ra xuất trình giấy mời cho bảo vệ canh trước cổng nhà họ Tiếu, sau đó sải bước đi vào.
Anh ta liếc nhìn qua lại các khách mời của nhà họ Tiếu, cuối cùng nhìn đến Diệp Thiên rồi nở nụ cười nham hiểm.
“Nhóc con, lúc nãy chẳng phải cậu rất có bản lĩnh sao? Dám rạch chiếc xe yêu thích của tôi?”
“Bây giờ cậu có dám nói lại những lời lúc nãy cậu nói không?”
Người tới không phải ai khác mà chính là thanh niên lái chiếc Lamborghini trước đó đã xảy ra xung đột với Diệp Thiên ở trước biệt thự - Đoạn Lâm Khôn.
Đoạn Lâm Khôn thay bộ đồ khác. Anh ta mặc áo gió, đeo kính râm, bộ dạng như đại ca, rất nhiều những ông chủ có mặt đều bị anh ta chèn ép.
“Nhóc, không phải cậu ngầu lòi sao? Giờ dám bước ra khỏi ngôi biệt thự này không?”
Anh ta chỉ vào Diệp Thiên bằng ánh mắt hung hăng, biểu cảm thì vô cùng khoa trương.
Vừa rồi Diệp Thiên không chỉ làm xước xe mà còn ra tay với cả anh ta. Hơn nữa còn ăn nói xấc xược, anh ta sau khi tìm được cứu viện thì đương nhiên lúc này trở nên ngạo mạn vô cùng.
Giờ anh ta tới đây khi có trong tay mười mấy thuộc hạ, còn dựa vào cả mối quan hệ với Ngô Lăng Thiên để mời được những cao thủ mạnh nhất, vậy thì Diệp Thiên có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị anh ta dạy cho phục sát đất.
Nếu không phải vì đây là biệt thự của nhà họ Tiếu và Ngô Lăng Thiên đã từng dặn dò là không được đắc tội, không được đi quá giới hạn thì anh ta đã cho người xông vào và đánh phế Diệp Thiên rồi.
Vạn Viễn Đồ ở bên cạnh thấy cảnh tượng đó thì giật mình sau đó bật cười.
“Tôi vốn tưởng cậu là người thế nào, hóa ra chỉ biết gây sự khắp nơi, giờ người ta tìm đến tận nơi, còn chỉ đích danh đích họ, sao, không dám bước ra à?”
“Vừa rồi tôi thấy cô chú Tiếu đều đối xử thân thiết với cậu như vậy còn tưởng rằng cậu có bản lĩnh, sao, giờ không dám nói nữa rồi à?”
Anh ta nhìn với ánh mắt chế giễu và lắc đầu trước Diệp Thiên tỏ vẻ khinh thường.
Đoạn Lâm Khôn vốn chỉ để ý tới Diệp Thiên. Khi nghe thấy Vạn Viễn Đồ ở gần đó lên tiếng thì anh ta mới quay đầu lại và tái mặt, sau đó cười.
“Anh Đồ, trùng hợp thế, anh cũng ở đây à?”
Vạn Viễn Đồ bỗng tỏ ra kinh ngạc: “Anh bạn biết tôi sao?”
Đoạn Lâm Khôn vội xua tay: “Anh Đồ đánh giá tôi quá cao rồi, tôi không dám nhận là bạn của anh đâu, chỉ là tháng trước anh Đồ có ăn cơm với ông chủ của tôi một bữa, tôi được gặp anh đồ một lần nên mới nhận ra!”
“Ồ!”, Vạn Viễn Đồ suy nghi rồi lập tức phản ứng lại: “Tôi nhớ ra rồi, là người của cậu Hiên, tên là Đoạn Lâm Khôn đúng không?”
“Anh Đồ vẫn nhớ tên của tôi đúng thật là vinh hạnh!”, Đoạn Lâm Khôn cười và giọng điệu tỏ ra tôn kính.
Mặc dù anh ta là tướng lớn dưới trướng của Ngô Lăng Hiên nhưng dù sao thì cậu chủ trước mặt này cũng không kém Ngô Lăng Hiên là bao, dù gì cũng là nhân vật đẳng cấp, một con ngựa còm như anh ta sao có thể so sánh được chứ?
“Tiểu Đoạn, anh khách sáo rồi”, Vạn Viễn Đồ chỉ về phía Diệp Thiên với vẻ châm chọc.
“Anh và cậu ta có ân oán à?”
Đoạn Lâm Khôn gật đầu: “Không chỉ là ân oán mà vừa rồi tôi lái xe tới, đại diện cho ông chủ tới tham gia buổi tiệc của cô Tiếu, kết quả bị cái tên khốn nạn này làm xước xe, lại còn ra tay với tôi, anh Đồ nói xem tôi có nên đòi lại thể diện cho mình không?”
Vạn Viễn Đồ nghe thấy vậy thì nụ cười càng tươi thêm vài phần. Đoạn Lâm Khôn là thuộc hạ của Ngô Lăng Hiên, rõ ràng là đã được sự đồng ý của Ngô Lăng Hiên để làm điều này. Như vậy có nghĩa là Diệp Thiên đã đắc tội với bá chủ của thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên rồi.
Nghĩ tới đây, anh ta cười lạnh lùng và lên tiếng: “Tiểu Đoạn, người này đúng là quá khoa trương. Vừa rồi tôi tới mời cậu ta uống rượu và kết bạn, cậu ta không nể mặt tôi thì thôi lại còn lên giọng uy hiếp tôi nữa!”
“Hôm nay anh xử cậu ta thì tôi cũng sẵn sàng giúp một tay, cần giúp gì cứ nói!'
Đoạn Lâm Khôn nghe thấy vậy thì bật cười ha ha và nhìn chăm chăm Diệp Thiên như nhìn một kẻ sắp chết.
“Cậu thật sự cho rằng có chút bản lĩnh thì có thể coi trời bằng vung sao? Cậu đắc tội với tôi trước, giờ còn đắc tội với cả anh Đồ, để tôi xem cậu sẽ chết như thế nào!”
Rất nhiều quan khách đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thiên. Vạn Viễn Đồ đại diện cho tập đoàn Âm Dung, Lâm Đoạn Khôn đại diện cho Ngô Lăng Hiên. Hai thế lực này, đắc tội với bất kỳ thế lực nào thì cũng đều là rơi vào ngõ cụt. Giờ Diệp Thiên cùng lúc đắc tội với cả hai thì điều có nghĩa là đang nằm ngay dưới lưỡi hái của tử thần.
Không ít người âm thầm lắc đầu, cảm thấy đáng thương cho Diệp Thiên, cũng có không ít người thì cười trên nỗi đau và cảm thấy Diệp Thiên cuồng ngạo quá nên đáng đời.
Cuối cùng thì Diệp Thiên cũng lên tiếng trước ánh nhìn của đám đông.
Cậu không thèm để tâm tới Vạn Viễn Đồ mà chỉ nhìn Đoạn Lâm Khôn.
“Tôi cho anh một tiếng đồng hồ để anh biết rõ tôi là ai, tới dập đầu vào xin lỗi tôi, vậy mà anh không biết trân trọng cơ hội!”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, giọng nói trở nên lạnh lùng giống như thanh kiếm sắc mang theo sự quyết đoán: “Từ giờ phút này, đừng nói là ở Lư Thành, mà ở toàn bộ tỉnh Xuyên này sẽ không còn chỗ đứng cho anh nữa!”
Đoạn Lâm Khôn nghe thấy vậy thì khựng người sau đó bật cười điên cuồng.
“Nhóc, có phải là não bị hỏng rồi không? Tới bây giờ mà vẫn còn ra vẻ, còn cứng đầu với tôi à?”
“Cả Lư Thành, thậm chí cả tỉnh Xuyên đều là địa bàn của ông chủ tôi, tôi đi hay ở là do ông chủ quyết định, cậu là cái đếch gì?”
“Bắt tôi không trụ lại ở tỉnh Xuyên sao, cậu tưởng cậu là ai?”
Hiện tại người của anh ta đứng đầy ngoài kia, có cao thủ trấn nhiếp, cảm thấy có thể chắc thắng Diệp Thiên nên xem thường lời nói của cậu.
“Đoạn Thần Khôn, tôi thật sự khâm phục dũng khí của anh!”
Đúng lúc mà anh ta đang đắc ý thì có giọng nữ vang lên.
Đoạn Lâm Khôn quay qua nhìn thì thấy Lý Thu Hà đang duyên dáng đi tới trông vô cùng quyến rũ.
“Chị Hà, ý chị là gì?”
Đoạn Lâm Khôn chau mày, có dự cảm chẳng lanh.
Lý Thu Hà đi tới trước mặt Diệp Thiên, khẽ cúi người rồi mới đi về phía Đoạn Lâm Khôn với ánh mắt lạnh như băng.
“Đoạn Lâm Khôn, anh có biết cậu ấy là ai không mà dám ăn nói như vậy?”
“Tôi nói cho anh biết, cho dù ông chủ của anh có ở đây thì cũng phải cúi người bưng trà cho cậu ấy, cho dù có là bố của ông chủ thì cũng phải đứng sau cậu ấy, vậy mà anh dám bắt cậu ấy quỳ xuống xin lỗi anh, còn cho người tới bao vây tấn công, có phải là anh chán sống rồi không?”
“Cái gì?”, Đoạn Lâm Khôn nghe thấy vậy thì tái mặt, không dám tin vào tai của mình.
Khắp tỉnh xuyên này người có thể sánh ngang hàng với bố con Ngô Lăng Hiên chẳng có mấy người, những người có thể khiến Ngô Lăng Hiên phải cúi người thì cũng đã rời khỏi tỉnh Xuyên từ hơn một năm trước.
Vậy mà Lý Thu Hà lại nói Ngô Lăng Hiên có ở đây thì cũng phải rót nước bưng trà cho Diệp Thiên sao?
Không chỉ có vậy, Lý Thu Hà còn nói, dù có là bố của Ngô Lăng Hiên ở đây thì cũng phải đứng phía sau Diệp Thiên. Bố của Ngô Lăng Hiên từng là vua của thế giới ngầm tỉnh Xuyên đấy.
Mặc dù Ngô Quảng Phúc đã rút khỏi thân phận đại diện phát ngôn nhưng cùng với việc tập đoàn Lăng Thiên gia nhập thị trường thì ông ta cũng giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn này, địa vị còn cao hơn cả trước đây. Vậy mà ở đây còn không bằng Diệp Thiên thì địa vị của Diệp Thiên mạnh tới cỡ nào chứ?
Đúng lúc này, Diệp Thiên đi về phía anh ta, một luồng khí lạnh lướt qua khiến anh ta đóng băng từ đầu tới chân.
Đoạn Lâm Khôn đã hoàn toàn đơ người, khi Diệp Thiên liếc nhìn, anh ta đứng ngây như phỗng như rơi xuống hầm bang.
Diệp Thiên, đến Ngô Quảng Phúc đều phải nhún nhường, Ngô Lăng HIên gặp thì phải rót nước bưng trà, như vậy khác gì nói, Diệp Thiên là một nhân vật một tay che trời, có thân phận và lai lịch như thần long trên trời chứ.
Sau khi anh ta đắc tội với Diệp THiên, không chỉ không xin lỗi mà còn dẫn người quay lại đây tìm lại thể diện, định tấn công Diệp Thiên. Không chỉ vậy, anh ta còn lấy Ngô Lăng Hiên ra dọa Diệp Thiên, đúng là chán sống.
“Chị Hà!", giọng nói của anh ta run run, mang theo sự không cam tâm: “Rốt, rốt cuộc cậu ta là ai vậy?”
Lý Thu Hà lạnh giọng, đôi mắt thản nhiên.
“Cậu ấy họ Diệp!”
“Diệp?”, Đoạn Lâm Khôn nghe thấy họ này thì khựng người, lập tức nhớ ra điều gì đó, đôi mắt trợn tròn, lập tức lùi lại 2 bước, ngồi phịch xuống đất.
“Diệp? Cậu là…Hóa ra cậu là…”
Anh ta chỉ về phía Diệp Thiên, một giây sau không còn do dự gì nữa, cứ thế gập cong đầu gối và khụy xuống đất.
“Xin lỗi Diệp tiên sinh, tôi đáng chết, tôi không biết là cậu, không biết nên đã đắc tội ạ!”
“Cầu xin cậu Diệp khai ơn, tha cho tôi, xin cậu khai ân!”
Trước đó Đoạn Lâm Khôn vô cùng hùng hổ, chèn ép tất cả đám đông ở đây, nhưng giờ thì giống y như con chim cu gáy rụt cổ, vô số người có mặt đều đứng ngây ra.
“Diệp tiên sinh sao?”
Nghe thấy cách gọi như vậy, Vạn Vũ Hào lúc trước còn hùng hổ và đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát thì lúc này cũng phải đanh mặt.
“Lẽ nào, cậu ta chính là Diệp tiên sinh bá đạo toàn tỉnh Xuyên? Sao có thể là cậu ta được chứ?”
Vị chủ tịch tập đoàn Âm Dung này có sóng gió gì mà chưa trải qua, từng chìm nổi trong đời nên sớm đã luyện tới mức điềm tĩnh tuyệt đối, vậy mà lúc này dù ông ta trầm tính thế nào thì cũng không khỏi giật mình.
Thế nhưng dù ông ta có điều động rất nhiều nguồn sức mạnh và mối quan hệ thì cũng chỉ điều tra được một chút về Diệp tiên sinh, căn bản không thể nào tiếp cận được nguồn thông tin cốt lõi, thậm chí đến cả thân phận thật sự của Diệp tiên sinh cũng không điều tra ra được. Diệp tiên sinh thần bí thế nào cũng đã phản ánh được quyền thế mà cậu ta có.
Mặc dù ông ta tự mình thừa nhận là một người từng trải trên thương trường, bất luận sự nghiệp có lớn đến đâu thì ông ta cũng hiểu so với Diệp Thiên, tập đoàn Âm Dung căn bản chẳng là gì.
Nếu Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh của tỉnh xuyên vậy thì con trai ông ấy đắc tội với Diệp Thiên đồng nghĩa với việc tạo ra một kẻ địch trước giờ chưa từng có đối với Tập đoàn Âm Dung, mang tới hậu họa khó có thể tưởng tượng nổi.
Vạn Vũ Hào tối sầm mặt, rất nhiều những người có tiếng ở tỉnh Xuyên hiện đang có mặt ở biệt thự nhà họ Tiếu cũng lập tức phản ứng lại, ai cũng tỏ ra kinh hoàng.
Bản thân Vạn Viễn Đồ cũng tái mặt và nhụt chí.
Lý Thu Hà là tình nhân của Ngô Lăng Hiên, chắc chắn cô ta không thể vì một thằng mặt búng ra sữa mà lấy ra uy hiếp Ngô Lăng Hiên được, vậy thì chắc chắn những gì cô ta nói đều là thật, Diệp Thiên chắc chắn chính là nhân vật siêu nhiên mà anh ta đang tưởng tượng
Trước đó anh ta còn cả thấy khả năng thắng ở trong tay, có thể chèn ép được Diệp Thiên. Nhưng giờ đây sự cân bằng đã bị dạo động, thứ mà anh ta phải đối mặt tiếp theo chắc chắn là sự báo thù điên cuồng.
Nghĩ tới việc cả bố con Ngô Quảng Phúc, Ngô Lăng Hiên đều phải cúi đầu trước Diệp Thiên thì lần đầu tiên trong đời anh ta bỗng dấy lên sự nghi ngờ đối với lai lịch của mình, tập đoàn Âm Dung lớn như vậy nhưng có thể đỡ nổi đòn tấn công của Diệp Thiên hay không?
Đoạn Lâm Khôn quỳ xuống đất, gập đầu xin tha mạng, khiến mặt đất kêu côm cốp, máu chảy đầy mặt, nhưng Diệp Thiên không hề dao động.
Lý Thu Hà bước lên trước nói với Diệp Thiên: “Diệp tiên sinh, tôi đã gửi tin cho Ngô Lăng Hiên rồi, giờ Lăng Hiên đang tới đây!”
“Gã này dám đắc tội với cậu, Ngô Lăng Hiên chắc chắn sẽ không tha cho anh ta, mong cậu yên tâm!”
Diệp Thiên quay qua liếc nhìn Lý Thu Hà với ánh mắt lạnh lùng và chỉ gật đầu.
Cô gái này cũng thông minh đấy.
Đoạn Lâm Khôn nghe thấy Ngô Lăng Hiên đang trên đường tới thì mặt tái mét, đầu nhấc cao hơn và dập càng mạnh hơn, anh ta không ngừng cầu xin Diệp Thiên tha cho mình.
“Không cần dập nữa, cơ hội đã cho rồi nhưng không biết trân trọng!”
Diệp Thiên dưới ánh mắt quan sát của đám đông chỉ chậm rãi đứng dậy.
“Còn anh”, cậu chỉ về phía Vạn Viễn Đồ: “Trong vòng ba ngày, trên thế giới này sẽ không còn cái gọi là tập đoàn Âm Dung nữa!’
Vạn Viễn Đồ chau chặt mày, mặt tối sầm.
Nhưng sau khi im lặng thì anh ta cũng không còn sợ hãi, chỉ mạnh dạn lên tiếng: “Diệp tiên sinh, tôi biết cậu từng là chúa tể tỉnh Xuyên, quyền lực khắp nơi nhưng giờ cậu muốn trong vòng va ngày tập đoàn Âm Dung biến mất thì có phải là khẩu khí hơi lớn không?”
“Tổng bộ của tập đoàn Âm Dung nằm ở Cống Tây Xương Nam, Lư Thành chỉ là một phần nhỏ, tôi tin cậu có thể khiến chúng tôi không có chỗ đứng ở tỉnh Xuyên nhưng cậu muốn trong vòng ba ngày tiêu diệt được toàn bộ Âm Dung thì cũng là coi thường chúng tôi quá!”
Không chỉ có Vạn Viễn Đồ nghĩ vậy mà đến ngay cả Vạn Vũ Hòa và những thương nhân lão làng cũng thầm đồng tình. Diệp Thiên mạnh thật nhưng cũng chỉ ở tỉnh Xuyên mà thôi, muốn có sức ảnh hưởng tới cả Xương Nam thì có thể nói rằng cực kỳ khó.
“Vậy sao?”
Diệp Thiên khẽ nhướn mày, không hề giải thích, chỉ quay qua nhìn bầu trời và đứng chắp tay.
“Đã tới rồi mà còn không xuất hiện à?”
Diệp Thiên lên tiếng khiến đám đông giật mình. Họ nhìn về phía Diệp Thiên đang nhìn thì bỗng cứng đơ vì không thầy gì phía trước. Bọn họ không biết là Diệp Thiên đang nói chuyện với ai.
Ba người nhà họ Tiếu cũng bước ra, vừa đúng lúc Diệp Thiên đang ngẩng đầu nhìn lên không gian, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn cũng mơ màng, nhưng Tiếu Văn Nguyệt thì khẽ nheo mắt, cô ấy đã cảm nhận ra được điều gì đó bất thường.
Những người có mặt đều hoang mang thì đúng lúc này đám mây đen bỗng dao động rồi tản ra, dường như cuốn lấy hết không gian khiến cho bầu trời vốn quang đãng thì giờ giống như sắp gặp mưa giông gió bão, kèm theo là tiếng sét đánh ầm ầm.
Đám đông ngạc nhiên lắm. Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay sẽ nắng đẹp cả ngày, vậy mà giờ đã đổ mưa, thật bất thường.
Đám đông một lần nữa thất kinh khi giữa làn mưa có một ánh sáng lướt qua, sau đó biến mất.
Khi ánh sáng biến mất thì sáu bóng hình đột nhiên xuất hiện. Chân họ đạp không trung giống như thần linh đang nhìn xuống đám con sâu cái kiến vậy.
“Chuyện gì vậy? Đóng phim à?”
Đám đông kinh hãi, những thương nhân từng trải thì cũng mặc kệ mưa gió, cứ đứng trơ trơ nhìn sáu người trên không trung.
Trong sáu người, một người đột ngột bước lên phía trước với ánh mắt lẫm liệt và nhìn xuống Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, giao tàn kiếm của Trường Hà Kiếm Tiên ra đây!”
Người lên tiếng mặc pháp bào với vẻ mặt tức giận, chính là Liên Đạo Thành trước đó từng xảy ra xung đột với Diệp Thiên.
Bên cạnh Liên Đạo Thành là Bàng Mông, Cô Giang Diếu Tẩu, Lệ Tà – ba vương cấp trăm năm hiển hách. Ngoài bọn họ ra thì còn hai gương mặt mới mà Diệp Thiên chưa gặp bao giờ nhưng khí tức của họ vận chuyển không ngừng, so với bốn người kia thì rõ ràng là không hề kém hơn.
Diệp Thiên đứng trên bãi cỏ, đối diện với sau người mà biểu cảm không hề dao động.
Lúc này những người khác mới kịp phản ứng lại. Sáu người đứng giữa không trung kia đều tới vì Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, tàn kiếm của Trường Hà Kiếm Tiên liên quan đến bí mật trường sinh, một mình cậu nuốt không trôi đâu!”
Liên Đạo Thành quét mắt và nói với Diệp Thiên.
Diệp Thiên chắp tay sau lưng, đột nhiên bật cười.
“Một tiếng trước, khi tôi ở cuộc đấu giá hỏi các người có ai dám ra tay không thì không ai dám ra tay!”
“Giờ lại tìm thêm hai cánh tay tới định cướp kiếm đấy à?”
Đối diện với câu hỏi của Diệp Thiên, Liên Đạo Thành tái mặt, còn không kịp đáp trả thì Cô Giang Điếu Tẩu ở bên cạnh đã bước tới một bước nói với Diệp Thiên: “Diệp đế vương, bất kỳ người nào trong bốn chúng tôi nói thẳng là không nắm chắc sẽ thắng được cậu, nhưng sự trường sinh ở ngay trước mặt, là một vương cấp, ai lại chịu từ bỏ chứ!”
“Chúng tôi tìm thêm hai người bạn nữa là muốn tới thương lượng với Diệp đế vương!”
Ông ta đưa tay về phía hai vương cấp còn lại. Trong đó có một người đầu bóng loáng, tai dài hơn người thường, to và rủ xuống, mặc áo cà sa nhưng để hở một vai, kiểu ăn vận theo lối lạt ma.
“Vị này là Tàng Biên Hoạt Phật, Hồng Nhật pháp vương, chỉ dùng một thủ ấn mà có thể đẩy được cả núi bang, chứa nước cho cả vùng Thiên Sơn".
Cô Giang Điếu Tẩu giới thiệu với Diệp Thiên, pháp vương Hồng Nhật chắp tay, khẽ cúi người trước Diệp Thiên.
“Tôi đã sớm nghe danh tiếng của đế vương bất bại, hôm nay được gặp, lão hòa thượng vô cùng cảm kích, thật vinh hạnh!”
Diệp Thiên vẫn vô cùng điềm nhiều rồi lại nhìn vị vương cấp xa lạ còn lại.
Người này mặc pháp bào hình thiên lôi, tóc dựng đứng như bị điện giật, ông ta mang vẻ mặt phương Tây tuấn tú, tay chắp sau lưng, cả người như có điện chạy qua khiến Diệp Thiên nhớ tới người mà đã từng bị đánh bại trong tay cậu” pháp vương Lôi Điện – Alis!
Alis từng xếp hàng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trong trận chiến ở bờ biển phía Nam, khí tức của Alis cũng tương tự như mấy vị đứng trước mặt đây. Nhưng người đứng trước mặt này có vẻ mạnh hơn một chút. Nếu như nói lôi điện trên người Alis là trạm điện quy mô nhỏ thì người trước mặt này giống như một cái hồ điện, toàn cơ thể phát ra khí tức nguy hiểm đến kinh người.
Cô Giang Điếu Tẩu tiếp tục giới thiệu: “Đây là vương cấp trăm năm của vùng Bắc Hà, là Tây Môn Đoạn Thủy và cũng là con lai với biệt danh Lôi Tôn!”
“Phải rồi, nghe nói Diệp Dế Vương từng giết chết Alis, đó chính là đệ tử của ông ấy!”
Tây Môn Đoạn Thủy nhìn Diệp Thiên chăm chăm không hề hành lễ mà chỉ cười ý vị.
“Diệp đế vương có uy phong lớn đấy, cả chặng đường vượt ải, cuối cùng cũng đạt tới vương cấp rồi!”
“Chỉ trách đệ tử của tôi ngạo mạn quá, học không tới độ tinh thuần cũng thôi lại còn làm trò loạn cả phương Tây, bị cậu giết cũng có như giúp chúng tôi dọn dẹp môn hộ!”
Ông ta nói vô cùng ung dung giống như Alis không phải là đệ tử của mình vậy, không hề có chút tình cảm nào.
“Tây Môn Đoạn Thủy, pháp vương Hồng Nhật sao?”
Diệp Thiên khẽ lầm bầm rồi hừ giọng.
“Các người tìm người giúp thì tức là đã khẳng định sẽ thắng nên quyết định ra tay cướp kiếm của tôi đúng không?”
Sáu vị vương cấp chèn ép, toàn bộ người ở biệt thự nhà họ Tiếu mặc dù đứng cách đó hàng trăm mét nhưng cũng có thể cảm nhận được nguồn áp lực trùng điệp khiến người ta có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cô Giang Điếu Tẩu nở nụ cười và nói với Diệp Thiên: “Sáu người chúng tôi tới không phải muốn ra tay với Diệp đế vương. Mọi người đều là vương cấp, một khi động tay động chân thì chắc chắn sẽ có sự tổn hại, được chẳng bằng mất!”
“Ý của chúng tôi hết sức đơn giản, chỉ hi vọng Diệp đế vương có thể giao tàn kiếm, để chúng ta cùng tận hưởng sự diệu kỳ của trường sinh!”
“Như vậy, đôi bên không cần ra tay, mọi người đều vui vẻ, cậu thấy thế nào?”
Thế nhưng nếu Diệp Thiên từ chối thì đồng nghĩa là một cú sốc với sáu người bọn họ. Bọn họ sẽ tấn công, hai lựa chọn này chỉ được chọn một nên bọn họ tin rằng Diệp Thiên sẽ chọn theo cách thứ nhất
Đối diện với cả sáu người liên thủ, dù Diệp Thiên có mạnh tới đâu thì cũng sẽ quay đầu mà bỏ chạy thôi.
“Giao tàn kiếm, cùng tận hưởng với sáu người các ông? Nghe có vẻ không tệ nhỉ.
Diệp Thiên khẽ mỉm cười giống như đồng tình với lại đề nghị của Cô Giang Điếu Tẩu.
Sáu vị vương cấp ai cũng thầm cười và ánh mắt thì rực lửa.
Đứng trước thanh kiếm trường sinh dù là vương cấp thì chắc chắn cũng không thể giữ được bình tĩnh, một khi có thể cảm nhận được sự trường sinh, kéo dài tuổi thọ thì thời gian làm chủ thiên hạ của bọn họ sẽ kéo dài vô tận.
Người mạnh trong thế gian có ai mà không muốn sự vĩnh hằng chứ?”
Bọn họ đều đợi Diệp Thiên lấy tàn kiếm ra, nhưng đúng lúc này Diệp Thiên đột ngột thay đổi.
“Đề nghị tốt nhưng chưa chắc tôi đã làm theo!’
“Nếu tôi nói tôi không đồng ý thì sao?”
Cậu vừa dứt lời thì sáu người kia lập tức tái mặt.
“Ầm!’
Trong không trung một cột nước bùng nổ cao ba trăm mét dội xuống bên cạnh biệt thự của nhà họ Tiếu. Sáu người với khí tức hừng hực bay lơ lửng trong không trung.
Ánh mắt của Cô Giang Điếu Tẩu trở nên vô cùng lạnh lùng, chân nguyên trong cơ thể ông ta điều động như đang sôi sùng sục.
“Diệp đế vương, chúng tôi có thành ý tới thương lượng, cậu đừng coi chúng tôi là trò đùa!”
“Trò đùa sao", Diệp Thiên khịt mũi: “Diệp Thiên tôi chưa bao giờ phải nhận lời cầu xin hay chịu sự uy hiếp của ai cả?”
“Nếu như ông thay đổi thái độ, cầu xin tôi thì có khi tôi còn cho mượn kiếm, nhưng giờ sáu người tập trung rồi đòi áp bức tôi, đúng là nằm mơ!”
“Vương cấp của Diệp Thiên tôi không còn là nhập môn nữa rồi, hôm nay tôi cũng không ngại mà tính thêm sáu người vào đâu!’
Diệp Thiên vừa dứt lời thì nổi lên sát ý.
Sáu người tái mặt, bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại không chịu thỏa hiệp mà còn chèn ép bọn họ.
“Diệp Thiên, cậu đừng ngông cuồng quá.
“Cậu tưởng cậu là ai? Là tiên nhân phương Đông hay thần linh Phương Tây mà đòi một chọi sáu?”
Liên Đạo Thành nheo mắt, giọng điệu mang vẻ chế giễu.
“Hừ!”
Diệp Thiên bật cười, bước lên trước một bước, bước chân khiến cho mưa lập tức dừng lại, thời gian như ngừng trôi.
“Một địch sáu thì thế nào?”
Một luồng sát ý chiến đầu phóng vọt lên tới tận chín tầng mây xanh.