Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn ngọn lửa bùng nổ. Trên bầu trời phía Nam, ánh sáng chói lòa. Cho dù là chạng vạng, mặt trời đã tắt thì lúc này không gian vẫn bị luồng sáng màu đỏ kia chiếu sáng với biển lửa cuồn cuộn.

“Sức mạnh đáng sợ quá!”

Diệp Sơn, Diệp Vân Long nhìn nhau với vẻ sợ hãi. Tất cả đều kinh hoàng kêu lên.

Trước và sau khi Diệp Thiên ra tay đều vô cùng bình thản. Nhưng mỗi bước, mỗi chiêu đều có người thất trận, hơn nữa kẻ bị tổn thất còn thuộc cảnh giới siêu phàm.

Trước tiên là bốn vị siêu phàm phàm phẩm của Chiến Thần Điện ngã xuống, giờ là bốn vị siêu phàm lương phẩm của viện trọng tài. Cũng vẫn là tình huống cháy thành bốn ngọn lửa kỳ lạ. Tất cả đều bị tiêu diệt. Thực lực như vậy, trong lịch sử Hoa Hạ chưa từng có ai đạt được.

“Đây mới là thực lực thật sự của anh cả sao?”

Diệp Tinh khẽ lầm bầm, cảm giác thất bại càng lớn hơn.

Cậu ta vốn tưởng thời đại của Diệp Thiên đã không còn. Thiên kiều hàng đầu từng tung hoành thủ đô đã sớm trở thành lịch sử. Thật không ngờ, Diệp Thiên bây giờ còn đứng cao hơn, xa hơn cả chín năm trước.

“Em biết dù có mất đi võ mạch thì anh cũng sẽ không bị đánh bại. Chỉ có anh là chuyện gì cũng làm được!”

Hoa Lộng Ảnh thầm nhủ, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng và cảm động.

Diệp Thiên đã từng nói sẽ trở thành người đứng đầu trong thế hệ thanh niên, trở thành sức mạnh hàng đầu thế giới. Bây giờ, cậu đã làm được và đã làm được triệt để rồi.

Không chỉ vượt qua thế hệ thanh niên mà thậm chí đến cả thế hệ trước như Diệp Vân Long, Diệp Sơn thì cậu cũng đã kéo dài khoảng cách giữa mình và bọn họ.

“Tên này chín năm không gặp mà đã mạnh tới mức này rồi sao?”

Ánh mắt Tư Đồ Lạc Tuyết long lanh đến kỳ lạ.

Năm đó mặc dù Diệp Thiên vượt qua tất cả đám thanh niên của thủ đô nhưng vẫn có thể nhìn thấy khoảng cách giữa họ bằng mắt thường không tới mức như thế này.

Còn ngày hôm nay, khi bọn họ còn đang cố gắng đạt tới cảnh giới võ tôn, thậm chí là khi liên thủ lại cũng không đánh nổi một kẻ võ tôn trung kỳ như Elkins thì Diệp Thiên đã xử lý được cả những kẻ thuộc cảnh giới siêu phàm rồi. Khoảng cách này không biết là khủng khiếp tới mức nào?

Âu Dương Đoạn Vân nín thở, cảm thấy sợ hãi.

Nhó lại buổi tối hôm đó ra tay với Diệp Thiên, nếu không phải vì Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đột nhiên xuất hiện thì không biết là kết cục của cậu ta sẽ thế nào?

Thu Nhược Hi đứng ngây tại chỗ và vẫn chưa hết chấn động.

Cô ấy biết là Diệp Thiên sẽ mang tới bất ngờ nhưng hóa ra không ngờ không phải là niềm vui mà là sự kinh động.

Mặc dù cô ấy không hiểu về võ thuật nhưng có thể nhìn ra kẻ mạnh yếu. Diệp Thiên vừa mới xuất hiện đã quét sạch tám kẻ mạnh như vậy, lấy một chọi chín giống như gió thổi cành liễu. Một kẻ mạnh vô địch như vậy đã khiến cô thật sự dao động.

Đây mới chính là thiên kiều thật sự. Cái gì mà Âu Dương Đoạn Vân, Diệp Tinh chứ. So với Diệp Thiên thì đúng như trẻ con gặp người lớn, chỉ biết tái mặt mà thôi.

Trừ ba người lãnh đạo của ba nhà thì tất cả đều kinh hoàng thất sắc.

Bọn họ không khỏi suy nghĩ, trong chín năm biến mất thì nhà họ Diệp đã để Diệp Thiên tiếp nhận sự tu hành như thế nào vậy.

Duy chỉ có Hoa Vô Đạo là đứng ngây ra không biết phải làm thế nào.

Người khác không biết chuyện gì đã xảy ra với Diệp Thiên nhưng ông ta thì biết rất rõ. Năm mười tuổi Diệp Thiên bị phế bỏ võ mạch, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, nếu không thì ông ta đã không chạy tới trước mặt câu, nói rằng cậu không đủ tư cách ở bên cạnh Hoa Lộng Ảnh.

Nhưng bây giờ, biểu hiện nghịch thiên khiến mọi người kinh hãi của Diệp Thiên đã khiến cho những nghi ngờ, khinh miệt của ông ta vỡ vụn.

Nhớ tới những lời đã nói với Diệp Thiên trước đó, ông ta cảm thấy run rẩy.

Nếu mà nói đế vương bất bại tung hoành khắp thiên hạ còn không xứng với con gái mình thì trên đời này còn ai xứng nổi đây?

Trong không trung, biển lửa vẫn cháy ngùn ngụt, bốn kẻ siêu phàm lương phẩm đã trở thành lửa cháy cạn, chỉ còn lại duy nhất một mình Gullit.

Ông ta cầm roi xương trong tay, đứng cách Diệp Thiên chưa tới mười mét, đôi mắt nhìn biển lửa đang cháy ngút trời và trở nên đanh lại.

Dù mạnh như ông ta thì cũng không thể phủ nhận đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy ngọn lửa đáng sợ như vậy. Sức tàn phá của nó chắc chắn là mạnh nhất trong những loại lửa mà ông ta từng nhìn thấy.

Ông ta có thể khẳng định nếu như vừa rồi bản thân cũng tiếp xúc với ngọn lửa nguy hiểm như bốn kẻ kia thì có lẽ kết cục cũng sẽ vô cùng thê thảm.

“Diệp Lăng Thiên, không hổ danh là cao thủ thiên tài số một trong lịch sử của Hoa Hạ. Thú vị lắm!”

Ông ta nhếch miệng cười, biểu cảm vô cùng âm u.

Mặc dù Diệp Thiên nắm giữ lửa khiến ông ta kiêng dè nhưng không tới mức khiến ông ta sợ hãi.

“Tám kẻ phế vật tôi đã giải quyết rồi. Giờ đến lượt ông!”

Diệp Thiên xoay tay, ngọn lửa ngập trời đột nhiên biến mất.

Mặc dù Phệ Thiên Long Diệm của cậu có lực tàn pháp cực mạnh nhưng cũng có cả lợi và hại .

Một khi thi triển Phệ Thiên Long Diệm có thể đốt cháy tất cả, gặp khí là bùng lên với phạm vi lớn nhưng tốc độ lại hạn chế.

Vừa rồi bốn kẻ siêu phàm lương phẩm bị Phệ Thiên Long Diệm của cậu xâm nhập vào cơ thể là vì bọn họ thi triển Phục Long Trận nên ngọn lửa cháy lan theo đường đi của trận pháp mới có thể khiến bọn họ bị tấn công hoàn toàn bằng lửa.

Năm xưa, Tiêu Ngọc Hoàng cũng vì thi triển Vô Cực Vân Thủ nên mói bị Phệ Thiên Long Diệm gây bị thương.

Nhưng nếu dùng chiêu này để đối phó với Gullit thì có lẽ không thể tấn công được ông ta.

Thấy Diệp Thiên dập lửa, ánh mắt Gullit đã không còn kiêng dè nhiều nữa. Roi xương trong tay của ông ta vang lên tiếng vun vút khiến gió xung quanh nổi lên cuồn cuộn.

“Diệp Lăng Thiên, cậu có thể khiến viện trọng tài chúng tôi chịu thiệt thì đúng là cậu có bản lĩnh. Xem ra tôi phải đích thân giải quyết cậu rồi!”

“Vụt!”

Vừa dứt lời thì xương roi được vung lên.

Một luồng sức mạnh từ trong không gian dội xuống khiến cả bãi cát rung chuyển.

Mặt biển nứt ra, dâng cao hàng mét và ập tới hàng trăm mét.

Những người có mặt đều thất sắc và tỏ ra sợ hãi.

Một chiêu mà khiến mặt nước xô ra hàng trăm mét, đây là sức mạnh cỡ nào chứ?

“Siêu phàm thượng phẩm sao?”

Diệp Sơn cử động yết hầu, khẽ nói ra bốn từ.

Bốn cao thủ siêu phàm còn lại của bốn nhà cũng đều đanh mặt, im phăng phắc.

Một kẻ siêu phàm thượng phẩm thì chắc chắn là một cao thủ mà gần năm mưa năm qua chưa từng xuất hiện rồi.

Sóng biển cuộn trào mang theo sức mạnh ngút trời, uy thế kinh động. Chỉ cần trong nháy mắt thì những người đứng trên bãi biển này, trừ những người thuộc cảnh giới siêu phàm ra, tất cả sẽ bị nuốt gọn.

Đối diện với sức mạnh đó, ánh mắt Diệp Thiên chỉ càng đanh thép hơn. Cậu bước lên một bước rồi đạp mạnh chân xuống.

Cú đạp thứ nhất là ngay sát đường bờ biển, cú đạp thứ hai chính là đạp lên mặt biển.

Cú đạp này giống như cú đạp xuống của người khổng lồ nhúng vào giữa cột nữa biển kia tạo ra một dấu chân lớn, khiến cảm đám đá và san hô bật tung lên không trung.

Bước thứ ba thì cậu lao lên trời giống như một con đại bàng dang đôi cánh và dùng một chân quét ngang.

“Hoành Tảo Thiên Quân!”

“Ầm!”

Tiếng quét chân xé gió, một luồng sức mạnh kinh người không kém dội thẳng vào ngọn sóng cao hàng trăm mét kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK