Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi cảm nhận được hơi thở huyết mạch cậu vô cùng quen thuộc, xem ra cậu là con trai của cô nhóc Tiểu Vân rồi!”



Ông ta quan sát Diệp Thiên một lúc, khẽ gật đầu, vô cùng xúc động.



“Cô nhóc Tiểu Vân?”




Diệp Sơn, Diệp Tinh đều mù mờ, không biết “cô nhóc Tiểu Vân” này là ai, nhưng Diệp Thiên bỗng nhiên lại phản ứng lại.



Ông ta nói đến, chẳng phải là Thi Tú Vân, mẹ cậu sao?



“Ông quen mẹ tôi sao? Rốt cuộc ông là ai?”



Diệp Thiên cảnh giác trong lòng, nhìn qua, ông lão này dường như rất quen thuộc với Thi Tú Vân, thậm chí còn gọi Thi Tú Vân là cô nhóc Tiểu Vân.




Càng như vậy, cậu càng cảm thấy chuyện không đơn giản, ông lão này ẩn nấp ở nhà họ Diệp, lại quen biết Thi Tú Vân, chắc chắn tám chín phần là đến vì Thi Tú Vân.



Bị một cao thủ như vậy nhìn chằm chằm, dù là Diệp Thiên cũng cảm thấy áp lực.



Cậu không sợ đối mặt với kẻ địch mạnh, nhưng lại sợ kẻ địch bên ngoài nhắm vào người thân của mình.



Ông lão cười nhạt, không trả lời, chỉ kiêu ngạo nói: “Cậu nhóc, theo bối phận thì cậu cũng có thể gọi tôi một tiếng thái công rồi!”



“Vừa nãy cậu ra tay với tôi, một quyền kia cũng đủ lý do để tôi phế cậu rồi, nhưng nể mặt cậu là con trai cô nhóc Tiểu Vân nên tôi bỏ qua cho cậu một lần!”



“Nếu còn có lần nữa thì dù cậu là con trai cô nhóc Tiểu Vân, tôi cũng không tha thứ!”



Ông ta vừa dứt lời, thân hình dần biến thành hư không, gần như biến mất vào trong mây mù.



“Đứng lại!”



Diệp Thiên thấy vậy, quát một tiếng, năm ngón tay chụm lại, muốn phong tỏa không gian kia, giữ ông lão lại.



Thân hình ông lão bất động, cánh tay lại vung ra, tay áo khẽ động, trong trời đêm, một tiếng nổ vang lên, mà bản thân Diệp Thiên lúc này cũng biến sắc.



Cậu cảm nhận được, một lực đạo vô cùng kinh khủng giống như núi Thái Sơn đè xuống, từ phía trước đẩy đến.



“Soạt!”



Cả người cậu bật lùi, dù dốc hết lực ra tay nhưng cậu vẫn bị sức mạnh này khiến phải bật lùi về sau, bàn chân chà sát một vệt dài trên đá cẩm thạch, lùi mãi hơn mười trượng.



Thấy vậy, vẻ mặt ba người Diệp Sơn, Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh đều căng cứng!







Rầm!



Diệp Thiên đạp chân xuống đất, ghim sâu vào tầm nửa thước, tạo thành một đường rãnh cỡ nhỏ dài gần chục thước.



Ba người Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Bọn họ không dám tin.



Thực lực của Diệp Thiên mạnh tới mức nào chứ. Mạnh tới mức có thể hạ gục được cả máy bay chiến đấu siêu thanh, trở thành người duy nhất trong bảng xếp hạng vương cấp. Cho dù có là vương cấp của hàng trăm năm trước muốn so đấu thì cũng không nhiều.



Vậy mà ông cụ này chỉ phất ống tay áo đã khiến Diệp Thiên bị đẩy lùi hang chục thước với hành động trông nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, không hề tốn chức sức lực nào. Thực lực như vậy đúng là kinh thiên động địa.



Diệp Thiên lùi lại hơn chục thước. Bàn tay cậu dấy lên một luồng sáng màu lam với sức mạnh chấn động mới có thể chống lại luồng sức mạnh cực lớn kia và đứng vững.
“Mạnh quá!”



Diệp Thiên khẽ nheo mắt nhìn về bầu trời đêm phía trước. Người đàn ông kia đã biến mất, chỉ để lại cơn gió đêm đang thổi vù vù.



“Anh Thiên, anh không sao chứ?”




Hoa Lộng Ảnh lập tức phản ứng lại và nhanh chóng chạy về phía Diệp Thiên với vẻ mặt căng thẳng.



Nói thực, đầy là lần đầu tiên từ khi Hoa Lộng Ảnh và Diệp Thiên gặp lại, Diệp Thiên bị rơi và thế hạ phong khi giao đấu với người khác.



Người đàn ông kia chỉ tùy ý tấn công mà đã khiến Diệp Thiên phải bật lùi lại. Nếu như người này dốc toàn lực thì không biết sẽ kinh khủng tới mức nào. Cô thật sự không muốn nghĩ tiếp nữa.



“Anh không sao?”




Diệp Thiên khẽ lắc đầu, đôi mắt trở nên sâu thêm vài phần. Cậu càng lúc càng tò mò về thân phận của người đàn ông này.



Tùy ý tấn công mà có thể khiến cậu bị chèn ép tới như thế này. Dù có là Long Hoàng ở đây thì cũng chưa làm được.



Với thực lực hiện tại của mình, mặc dù cậu không cho rằng mình vô địch thiên hạ nhưng cũng không tới mức thua người khác. Vậy mà hôm nay, khi người này xuất hiện lại khiến cậu nhận thức được sự rộng lớn của thế giới.



Ví như Long Hoàng hay mười sáu vị thẩm phán vương của viện trọng tài, hoặc là giáo hoàng của giáo triều – những sự tồn tại hang đầu thế giới nhưng chữ ‘hàng đầu’ cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.



Thế giới rộng lớn, ngọa hổ tàng long không biết bao nhiêu. Lấy riêng người đàn ông thiên tài vừa nãy ra làm ví dụ, thực lực, tu vi của người này đã có thể đánh bại hết những người vừa liệt kê ở trên luôn rồi.



“Lẽ nào người này chính là người trên cả vương cấp như trong truyền thuyết hay sao?”



Diệp Thiên thầm suy nghĩ, vàng lúc càng thấy có khả năng.



Vương cấp dù có lực chiến đấu cực mạnh nhưng trong lịch sử, trên vương cấp có thể vẫn còn cảnh giới mạnh hơn nữa, ví dụ như thần linh của phương Tây hay là tiên nhân của phương Đông.



“Tiểu Thiên”, Diệp Sơn bừng tỉnh, nói với Diệp Thiên: "Người này rốt cuộc là ai vậy, sao lại có thể mạnh tới mức như vậy chứ?”



Diệp Thiên thu lại ánh mắt, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Mẹ đâu, bà ấy ở đâu rồi?”



Diệp Tinh đứng bên cạnh nghe thấy vậy lập tức trả lời: ‘Mẹ và bố đang đi du lịch rồi, hai ngày trước em mới gọi điện cho họ, họ đang ở Maldives!”



Diệp Thiên trầm ngâm một lúc rồi lập tức gọi điện cho Thi Tú Vân.



Sau ba hồi chuồng đầu dây bên kia truyền tới giọng của Thi Tú Vân.



Có vẻ Thi Tú Vân rất vui mừng, giọng bà nhẹ nhàng: “Tiểu Thiên, là con à? Con cuối cùng cũng gọi điện thoại cho mẹ rồi đấy à?”



Diệp Thiên nghe giọng của Thi Tú Vân thì bỗng như trút được sự lo lắng. Cậu không vội đề cập tới chuyện của người đàn ông kia, chỉ làm bộ hỏi thăm.



“Mẹ! Chẳng phải là con vừa từ Trung Đông trở về, đang định dẫn tiểu Ảnh tới thăm mẹ sao. Không ngờ mẹ lại đi nước ngoài du lịch rồi!”



“Giờ mẹ đang ở đâu?”



“Cái thằng bé này, gây ra chuyện kinh thiên động địa như vậy mà cũng không biết dừng lại. Giờ mới nghĩ tới việc tới thăm mẹ à!”



Thi Tú Vân tỏ ra trách móc nhưng giọng điều lại vô cùng cưng chiều.


“Hôm nay mẹ vừa cùng bố bay tới Pháp Bang, hiện tại đang chụp hình ở tháp Eiffel đây!”
Diệp Thiên hơi trầm ngâm rồi tiếp tục: “Vậy ạ, vậy mẹ chơi vui nhé, con không cản trở hai người nữa!”



“Nếu có chuyện gì thì liên hệ với con đầu tiên nhé, con sẽ đến ngay!”



Đầu dây bên kia, rõ ràng là Thi Tú Vân cảm thấy kinh ngạc và trở nên im lặng.




Vài giây sau, bà mới khẽ cười.



“Bố mẹ đi du lịch, có thể xảy ra được chuyện gì chứ? Con không cần lo lắng. Con trai mẹ là đế vương bất bại, là đệ nhất thế giới, ai dám gây sự với mẹ chứ?”



“Được rồi, tạm như thế nhé. Đợi mẹ về thủ đô, con dẫn tiểu Ảnh tới thăm mẹ, mẹ sẽ làm sườn sốt chua ngọt và vịt quay Bắc Kinh cho hai đứa!”



Nói xong, Thi Tú Vân liền tắt máy.




Diệp Tinh ở bên cạnh thấy vậy thì tỏ ra lo lắng: “Anh cả, chuyện về người đàn ông đó sao anh không nói cho bố mẹ để bọn họ có thể đề phòng?”



Hoa Lộng Ảnh và Diệp Sơn cũng nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ.



Diệp Thiên vuốt cằm và khẽ lắc đầu.



“Người này ẩn nấp ở nhà họ Diệp thì có lẽ là tới vì mẹ. Với thực lực của người này nếu muốn đuổi theo dấu vết của mẹ thì dễ như trở bàn tay. Người này núp ở nhà họ Diệp, rõ ràng là không hề có ác ý đối với mẹ!”



“Nếu đã như vậy thì không cần thiết phải nói cho mẹ chuyện này, làm ảnh hưởng đến tâm trạng đi du lịch vui vẻ của mẹ!”



Cậu khẽ đưa tay lên, năm ngón tay nắm lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.



“Nhưng bất luận là người đàn ông kia có mục đích gì thì anh nhất định cũng sẽ làm rõ những mối họa nguy hiểm xung quanh mẹ và sẽ diệt trừ sạch sẽ!”



“Lần sau, anh sẽ không để kẻ đó bỏ đi một các dễ dàng như vậy!”







Tại Pháp Bang, trên tháp Eiffel, Diệp Vân Long và Thi Tú Vân giống như một cặp tình nhân trong cơn gió mạnh.



Thi Tú Vân vừa tắt điện thoại thì Diệp Vân Long đã nhìn với vẻ quan tâm.



“Là điện thoại của DIệp Thiên hả? Thằng bé trở về Hoa Hạ rồi sao?”



Thi Tú Vân gật đầu, nhưng biểu cảm không còn thoải mái như lúc nói chuyện với Diệp Thiên nữa mà có phần đanh lại.



“Tiểu Thiên nói hôm nay đưa Hoa Lộng Ảnh tới thăm tôi. Mặc dù thằng bé không nhắc tới những chuyện khác nhưng tôi có dự cảm chắc chắn nó đã gặp phải chuyện gì đó nên mới đột nhiên gọi điện thoại hỏi tôi ở đâu!”



“Có lẽ là người của phía bên đó đã tới rồi. Hơn nữa còn là một nhân vật có sức mạnh khủng khiếp, lúc này tiểu Thiên đang phải chịu áp lực, sợ tôi gặp nguy hiểm nên mới gọi điện thoại dò hỏi!”



Mặc dù Thi Tú Vân và Diệp Thiên cách xa nhau hàng vạn dặm nhưng bà như nhìn thấu mọi chuyện, đôi mắt ánh lên vẻ thông tuệ.



“Ý bà nói là người của nhà họ Thi sao?”



Nghe thấy vậy, Diệp Vân Long cũng co rụt đồng tử, biểu cảm đanh lại.

1646128395599.png

Bọn họ ở trên đài quan sát cao nhất của đỉnh tháp Eiffel. Nhưng bọn họ không hề đứng ở khu vực an toàn mà đứng ở bờ rìa, Thi Tú Vân bước lên trước một bước thì chính là không trung ở độ cao hàng trăm mét và chỉ cần rơi xuống là thịt nát xương tan.



Nhìn thấy hành động của Thi Tú Vân, Diệp Vân Long khẽ cúi đầu, ông không hề ngăn cản. Thi Tú Vân bước thêm một bước nhưng chân lại đứng vững trãi giữa không trung.




Bà đi tiếp ba bước nữa. Người mẹ luôn mang vẻ hiền lành của một người phụ nữ bình thường lúc này đang bước giữa không trung như một tiên nhân.



Diệp Vân Long khẽ dao động đôi mắt và thở dài. Lúc này Thi Tú Vân quay lại nhìn ông ta và nở nụ cười.



“Vân Long, hai mươi năm qua, thời gian trôi nhanh quá. Nếu cho tôi thêm một cơ hội thì tôi vẫn không hối hận khi quyết định ở bên ông!”



“Nhà họ Thi đã bước vào giới trần tục tức là thời gian đã đến rồi!”




Giọng của bà khẽ khàng nhưng đầy u ám.



“Đoạn đường sau nay, tôi không thể đi cùng ông nữa, hi vọng ông có thể tìm được người thay thế vị trí của tôi ở bên cạnh ông!”



“Tiếp theo, tôi nên trở về nơi mình đã sinh ra, về với quê hương của tôi, về nơi có số mệnh của tôi ở đó!"







Thi Tú Vân đứng đó, cơn gió mạnh không thổi nổi vạt áo của bà, bà giống như tiên tử giáng trần, bao trùm lên chúng sanh.



Nếu Diệp Thiên và Diệp Tinh có mặt ở đây thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Thi Tú Vân trước giờ luôn mang vẻ bề ngoài của một người bình thường, từ nhỏ tới lớn luôn là một người vợ, người mẹ dịu dàng, điềm đạm, chưa bao giờ bà thể hiện một chút sức mạnh nào về phương diện võ thuật.



Thế nhưng bây giờ, bà lại đứng giữa không trung, điều khiển cả đất trời, khí tức hừng hực, ngay cả Diệp Vân Long ở phía sau cũng không bằng.



“Vân Long, thời gian này, Diệp Thiên đã trở về, ông cũng đã ở bên tôi đi khắp thế gian này, thực sự đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Thế nhưng bây giờ, cuộc sống như vậy cũng nên kết thúc rồi!”



“Tôi vẫn còn sứ mệnh phải hoàn thành. Lời hứa với gia tộc năm xưa, hai mươi năm qua thì tới bây giờ cũng là lúc nên thực hiện lời hứa rồi!”



Giọng của bà âm u, bà ôm lấy mặt Diệp Vân Long, vô số những du khách bên dưới cảm thấy kinh ngạc.



Diệp Vân Long mặc kệ bọn họ. Ánh mắt ông ta vô cùng bi thương. Ông ta nói bằng giọng đầy thương cảm.



“Tiểu Vân, thật sự không đi không được sao?”



Đây là vợ của ông ta, là người vợ đã nương tựa bên ông ta hai mươi năm qua. Cho dù trong khoảng thời gian đó có tới ba năm do chuyện của Diệp Thiên mà Thi Tú Vân trốn vào cửa Phật, ăn chay niệm Phật nhưng tình cảm giữa họ vẫn không hề thay đổi.



Nghĩ tới việc Thi Tú Vân sắp rời bỏ mình, rời bỏ nhà họ Diệp, ông ta bỗng cảm thấy đau đớn vô cùng.



“Vân Long, đáp án của câu hỏi này chắc ông rõ hơn tôi!”



Thi Tú Vân thở dài.


“Nhà họ Thi mạnh như thế nào, năm xưa ông chỉ mới thấy một góc của tảng băng, nhưng ông cũng biết, đó là sức mạnh mà không phải nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa có thể so sánh được. Trong mắt người nhà họ Thi, cho dù có là đại quốc thì chưa chắc đã là gì!”
“Ngay cả khi các nước lớn sử dụng vũ khí nguyên tử cũng không thể nào khiến họ bị dao động. Đó là một nơi khác hoàn toàn với thế tục.



“Do lời hứa của tôi nên tôi và ông có được hai mươi năm an lạc, nhưng tôi là con gái nhánh chính của nhà họ Thi, hơn nữa còn được chọn là thánh nữ nên gia tộc sẽ không buông tha cho tôi đâu!"




Diệp Vân Long siết chặt nắm đấm, dường như muốn phát tiết ra sự không cam tâm cuối cùng. Ông ta trầm giọng: “Tiểu Vân, nhà họ Diệp của hiện tại đã khác hai mươi năm trước, dù nhà họ Thi có tới thì cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa giờ đây tiểu Thiên đã trở nên nổi tiếng, với tiềm lực và thiên phú của thằng bé, tương lai chưa chắc những kẻ mạnh của nhà họ Thi có thể đối kháng nổi".



Thi Tú Vân lắc đầu bất lực và tiếp tục thở dài.



“Vân Long, ông cũng nói rồi đó. Đó là tương lai!”




“Tiềm lực và thiên phú của tiểu Thiên thì dù kẻ mạnh có đông như kiến và cả nhà họ Thi có mạnh tới cỡ nào thì thằng bé cũng đứng đầu, hãy cho tiểu Thiên thêm mười năm, khi đó tới chín phần là nhà họ Thi sẽ không còn là đối thủ của nó nữa nhưng đó là mười năm sau!”



“Tiểu Thiên của hiện tại vẫn chưa đạt tới mức đó. Nếu như những kẻ mạnh của nhà họ Thi thật sự ra tay thì thằng bé sẽ gặp lành ít dữ nhiều.



“Tôi là vợ, là mẹ, chắc chắn sẽ không để mọi người gặp nguy hiểm. Tôi phải quay về nhà họ Thi!”



Đôi mắt bà ánh lên sự quyết tâm. Diệp Vân Long đứng sững tại chỗ, biết là Thi Tú Vân đã hạ quyết tâm .



Ông ta bước lên một bước, cùng đứng giữa không trung với Thi Tú Vân sau đó cầm lấy bàn tay ngọc ngà của bà.



“Tiểu Vân, tôi biết không thể thay đổi quyết định của bà nhưng một ngày nào đó trong tương lai, tôi nhất định sẽ tới nhà họ Thi, đường đường chính chính đón bà trở về!”



“Đây là lời hứa của tôi!”



Thi Tú Vân nhìn người đàn ông cương quyết đầy ý chí và vô cùng dịu dàng với mình thì bà gật đầu.



Một giây sau, tay bà khẽ xoay và nắm lấy cánh tay của Diệp Vân Long.



Một luồng sức mạnh trỗi dậy xâm nhập vào cơ thể của Diệp Vân Long. Diệp Vân Long vô cùng kinh ngạc, vội vàng vận chuyển chân khí để ngăn lại, thế nhưng luồng sức mạnh kia đã phá chân khí của ông ta và lan khắp cơ thể Vân Long.



“Tiểu Vân, bà làm gì vậy?”



Dường như ông ta nghĩ ra điều gì đó bèn tái mặt và kêu lên.



“Đây là quà từ biệt tôi tặng ông. Đây là điều cuối cùng mà tôi có thể làm được. Người đàn ông của tôi đương nhiên phải là người ngạo nghễ khắp thiên hạ!”



Thi Tú Vân khẽ mỉm cười. Luồng sức mạnh các lúc càng mạnh hơn, khiến cho từng tế bào trong cơ thể của Diệp Vân Long như được hấp thụ trọn vẹn. Cảnh giới tu vi của Diệp Vân Long lúc này cũng gia tăng với tốc độ khủng khiếp. Chân khí vận chuyển trở nên lắng đọng và thuần khiết hơn khi được nguồn sức mạnh này dội vào và dần trở thành chân nguyên tinh thuần, cực mạnh của ông ta.



Nếu như những vị siêu phàm thần phẩm của tam chuyển vương cấp mà nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ bị dọa sợ tới mức há mồm trợn mắt và đố kỵ tới mức phát điên.



Diệp Vân Long đã vượt qua chân khí của tam chuyển vương cấp, tự tạo thành chân nguyên và tiến vào vương cấp.
“Á!”



Cảm nhận được luồng sức mạnh trỗi dậy trong cơ thể. Diệp Vân Long hét lên, tiếng hét vang khắp trời, một luồng sáng đánh tan mây mù trên đầu ông ta vào lao thẳng lên trời.




Bên trong Pháp Bang, không ít cường giả cùng nhìn về phía phát ra luồng sáng với khuôn mặt đanh lại. Bọn họ biết đó là dấu hiệu của một vị vương cấp mới sinh ra.







Trong đại sảnh nhà họ Diệp, Diệp Thiên, Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh cùng với Diệp Sơn đang tập trung lại và cả Diệp Vân Tố cũng bị sự chấn động đánh thức nên ở cạnh. Cô ấy nhìn Diệp Thiên với vẻ tò mò cùng với sự vui mừng.




Người anh họ đứng đầu thế giới cuối cùng cũng đã bước vào nhà họ Diệp. Cô ấy không biết vừa rồi xảy ra điều gì nhưng nhìn thấy biểu cảm của Diệp Sơn và mấy người Diệp Thiên thì rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì lớn lắm, cô ấy cũng chỉ biết im lặng, không dám lên tiếng.



“Tiểu Thiên, chuyện này cháu định thế nào?”



Diệp Sơn nhìn Diệp Thiên, sau đó hỏi ý kiến của cậu.



Đôi mắt Diệp Thiên lúc sáng lúc tắt. Cậu không trả lời, người thần bí này đột ngột xuất hiện đúng là vượt sức tưởng tượng của cậu.



Với thực lực của người này, rõ ràng là đã vượt xa vương cấp. Bị một kẻ mạnh như vậy để ý khiến cả cậu cũng cảm thấy áp lực nặng nề.



Với thực lực hiện tại của cậu ấy, có thể ở thế cân bằng với người đàn ông này đã là một điều khó khăn. Nếu muốn chiến thắng thì đúng là đã khó càng thêm khó. Nếu như người này thật sự có ý đồ gì với Thi Tú Vân, cậu mà muốn ngăn lại thì cũng chỉ nắm chắc được 50%.



“Chuyện này tạm thời bỏ qua, mọi người tiếp tục làm việc của mình, nghe giọng điệu của người này thì có vẻ nhưng không phải nhằm vào nhà họ Diệp mà một người rất thân với mẹ nên có lẽ sẽ không gây ra điều gì bất lợi cho mẹ!”



“Nhưng thật sự không hiểu, rốt cuộc tại sao người này lại ẩn nấp ở nhà họ Diệp, lẽ nào đang chờ đợi điều gì sao?”



Người đàn ông thần bí khiến Diệp Thiên không khỏi cảm thán. Người này chỉ nhìn là nhận ra ngay cậu là con trai của Thi Tú Vân rồi chỉ cần dựa khí tức là đã có thể biết rõ mọi điều. Cậu có cảm giác người này không cùng thế giới với bọn họ mà tới từ một thế giới kinh khủng hơn.



“Tạm thời không quan tâm!"



Diệp Tinh gật đầu. Thực lực của cậu ta kém xa Diệp Thiên, đến cả Diệp Thiên còn không ngăn được người đàn ông thần bí thì cho dù cậu ta có muốn ngăn cản cũng bất lực. Mọi chuyện chỉ có thể để cho Diệp Thiên kiểm soát đại cục mà thôi.



Diệp Thiên đứng dậy dưới sự quan sát của đám đông, đôi mắt cậu ánh lên vẻ kiên quyết.



“Từ ngày hôm nay anh sẽ thường xuyên ở nhà họ Diệp!”



1646128418709.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK