Phệ Thiên Luyện Khí Quyết cũng là thứ anh ta tu luyện nhưng đó là tuyệt mật trong quân đội. Người thường thậm chí đến cả sự tồn tại của bộ công pháp này cũng không biết. Diệp Thiên làm sao có thể hiểu, hơn nữa còn đọc rõ tên của nó chứ?
Diệp Thiên không đáp, chỉ nói: “Nếu thế thì hẳn anh là thành viên đội Nam Long Nhận à?”
Đến lúc này, ngay cả Mộ Dung Thu Đệ cũng không giữ nổi bình tĩnh, đôi mắt khẽ híp lại, vẻ mặt sửng sốt.
Lý Đồng là con nuôi nhà Mộ Dung, cũng có đồ đệ của Mộ Dung Vô Địch. Nửa năm trước, Mộ Dung Vô Địch dùng mối quan hệ để đưa anh ta vào Nam Long Nhận luyện tập, cùng đội ngũ làm nhiệm vụ, tìm kiếm sự đột phá trong hoàn cảnh khó khăn để đạt đến trình độ cao hơn.
Sau khi Lý Đồng đến Nam Long Nhân luyện tập nửa năm, quen thân với đội Nam Long Nhận mới có thể học được Phệ Thiên Luyện Khí Quyết, thực lực từ đó tăng mạnh.
Lời của Diệp Thiên tiết lộ được nguồn gốc của anh ta, ngay cả Mộ Dung Thu Đệ cũng phải kinh ngạc.
Còn Lý Đồng sớm đã không còn ý định ra tay nữa, vẻ mặt đầy sự nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thiên.
“Cậu rốt cuộc là ai? Sao lại biết Phệ Thiên Luyện Khí Quyết?”
Mộ Dung Thu Đệ cũng nhìn chằm chằm Diệp Thiên, muốn biết được đáp án.
Dưới cái nhìn của bao nhiêu người, Diệp Thiên nghiêng người ra sau, vươn vai cười cợt.
“Bởi vì… nó là do tôi tạo ra đấy!”
“Bởi vì, nó là do tôi tạo ra đấy!”
Diệp Thiên vừa dứt lời, Lý Đồng hoàn toàn ngơ ngác, cả người căng cứng.
Phệ Thiên Luyện Khí Quyết là bí mật của Nam Long Nhận, chỉ có thành viên của Nam Long Nhận hoặc những người nghiên cứu sâu mới có thể được tiếp cận và tu luyện nó.
Từ sau lúc luyện Phệ Thiên Luyện Khí Quyết, Lý Đồng thấy được tu vi nội lực của mình tăng nhanh hơn gấp đôi lúc trước. Bộ công pháp này mạnh hơn nhiều so với Lôi Thần Quyết mà Mộ Dung Vô Địch truyền cho anh ta.
Từ đó, anh ta vô cùng kính phục người đã sáng tạo ra bộ công pháp này. Anh ta coi người ấy như thần thánh, mà cậu cũng biết được từ cá thành viên Nam Long Nhận rằng bộ công pháp này do tổng giáo quan của Nam Long Nhận sáng tạo.
Mà giờ đây, Diệp Thiên lại nói nó do chính cậu tạo ra. Thế chẳng lẽ, người thanh niên ăn mặc đơn giản trước mắt này lại là vị tổng giáo quan là thần tượng và chiến thần trong mắt thành viên Nam Long Nhận sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta khẽ biến, bất giác lùi về phía sau vài bước, khuôn mặt sớm đã tái nhợt.
Người khác không biết tổng giáo quan Nam Long Nhận là ai nhưng anh ta đã ở Nam Long Nhận nửa năm trời, ở chung với các đồng đội khác sao có thể không biết được?
Nếu như người trước mặt thật sự là tổng giao quan thì chẳng phải là thần thoại bất bại vô địch thiên hạ đó sao?
“Cậu… cậu là tổng giáo quan ư?”