Tiếu Văn Nguyệt còn chưa lên tiếng, Lí Tinh Tinh đã hét lên.
“Anh đừng tưởng cứu chúng tôi thì có thể lên mặt với chúng tôi!”.
“Chẳng qua cũng chỉ là biết chút võ, chẳng qua cũng chỉ là từng cứu chúng tôi thôi, anh ra oai gì chứ? Chẳng phải vẫn phải ăn ở quán cơm bình dân mỗi suất vài chục tệ này sao?”.
VietWriter.vn
“Mời anh ăn cơm anh không muốn, tôi cũng chẳng muốn mời nữa, anh là cái gì chứ?”.
Cô ta nói xong, hất đầu lên, nổi giận đùng đùng đi thẳng ra khỏi quán ăn.
Câu nói “cô cũng chỉ là tiện thể mà thôi” của Diệp Thiên đã hoàn toàn khiến cô ta tức giận.
Tiếu Văn Nguyệt đứng yên tại chỗ, ánh mắt u buồn.
“Anh cứu tôi, chỉ là vì anh quen với mẹ tôi sao?”.
“Nếu anh không quen mẹ tôi, có phải là anh sẽ mặc kệ tôi không?”.
Diệp Thiên gật đầu một cách thẳng thắn: “Đúng vậy!”.
Cậu không hề nói dối, cậu ra tay cứu Tiếu Văn Nguyệt hôm qua hoàn toàn đều là vì cô Hà.
Ngày trước Hà Tuệ Mẫn cho cậu một món tiền, tuy không nhiều nhưng lại đủ để cậu vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, nên cậu luôn ghi nhớ trong lòng.
Tiếu Văn Nguyệt là con gái của Hà Tuệ Mẫn, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, Hà Tuệ Mẫn chắc chắn sẽ rất đau lòng, cho nên cậu mới ra tay cứu.